Nhật Mộ Hải Hàng

“Không Quen Biế...

2024-12-03 01:23:17

Editor: L’espoir

*

Toàn binh lính dùng cơm ở phòng ăn tầng hai, phòng bếp phân đồ ăn ra đĩa xong, sau đó được đưa đến bàn ăn bằng xe đẩy thức ăn của Mary.

Nhưng bây giờ đã có thêm một người đưa đồ ăn là Tiana.

Tiana và Mary mỗi người đẩy một chiếc xe ăn uống vào phòng ăn, thấy phần lớn các binh lính đang nhàn hạ uống rượu và nói chuyện phiếm trong nhà ăn, chờ thức ăn lên bàn.

Tiana chú ý tới, ghế chính và ghế bên cạnh bàn dài, nói cách khác, vị trí đối diện với đội trưởng đang bị bỏ trống, hiển nhiên Adrian và tên kỵ sĩ mặc giáp nhẹ vẫn chưa đến.

Tiana đi theo cùng nhau Mary, trước tiên đặt đồ ăn trong tay lên vị trí chủ vị, sau đó lần lượt đưa nước dùng xuống.

Binh lính chú ý tới Tiana đang đi theo bên cạnh Mary, hỏi, “Cô là ai? Thủy thủ mới tới sao?”

Tiana cẩn thận trả lời, “Vâng, thưa ngài.”

Người đàn ông kia nghe vậy vui vẻ cười to, “Thưa ngài! Haha, cậu có nghe thấy không? Cô ta gọi tôi là ngài kìa, chưa có ai gọi tôi là ngài đâu.”

Những người còn lại cũng cười theo.

Nhưng ngay sau đó, đột nhiên họ dừng lại tiếng cười, toàn bộ phòng ăn chìm trong im lặng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đám người đàn ông cao lớn và vạm vỡ đồng loạt đứng dậy, cúi đầu về phía Tiana, đồng loạt nói, “Ngài Adrian.”

Sau khi Tiana nghe xong, động tác trên tay dừng một lúc.

Nàng không nghĩ tới nhanh như vậy có thể nhìn thấy Adrian, nàng lựa chọn lên thuyền, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý có lẽ phải mất rất nhiều ngày mới có thể tình cờ gặp được đối phương.

Mary vội vàng kéo Tiana quay lại, khom lưng đi vào phòng ăn.

Tiếng kim loại thanh thúy của áo giáp hoạt động vang lên, một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên, “Ngồi đi, đừng đứng nữa, trời ạ, Adrian cậu xem cậu đã huấn luyện họ thành cái dạng gì rồi.”

Mọi người cũng không nhúc nhích.

Adrian vẫy tay, bọn họ mới ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện như vừa rồi.

Người đàn ông nói chuyện trước đó chạy tới trước mặt Tiana, nghiêng đầu nhìn nàng, “Đây là ai vậy? Ủa Mary, con gái cô hả?”

Mary cung kính trả lời, “Không phải, thưa ngài Riddle, đây là cháu gái của Johan, làm việc trong nhà bếp trên thuyền.”

Riddle chính là kỵ sĩ mặc giáp nhẹ.

Tiana cúi đầu, khăn che mặt màu đen buông xuống, Riddle có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng từ bên cạnh, hắn khen ngợi, “Ố ồ! Tên đàn ông rửa mặt rồi còn không sạch sẽ như Johan lại có một đứa cháu gái xinh đẹp như vậy sao!”

Tiana cảm thấy hắn nói đúng, khuôn mặt của Johan thoạt nhìn còn bẩn hơn khuôn mặt nhăn nheo của Carl.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Riddle quay đầu nói với Adrian, “Ed, trên tàu có một đại mỹ nhân này, cậu thật sự nên nhìn xem, cô ta đẹp như mặt trăng mọc từ biển lên vậy đó!”

Nhưng Adrian nhìn Tiana cung kính khom lưng về phía hắn, lại chậm rãi nhíu chặt hai mày.

Lời nói của Riddle đã thu hút sự chú ý của những người lính, bọn họ nhìn chằm chằm vào Tiana xem xem người phụ nữ có thể được Riddle gọi là ‘mặt trăng trên biển’ sẽ trông như thế nào.

Nhưng rất nhanh, Mary đã kéo Tiana lên, khăn che mặt màu đen tự nhiên rơi xuống, một lần nữa che mặt nàng lại.

Riddle thấy Adrian lạnh lùng nhìn Tiana, quay đầu lại, lại thấy Tiana cũng kinh ngạc nhìn Adrian.

Phảng phất như hai người quen biết nhau.

Mary nhẹ nhàng đẩy Tiana một phen, nàng mới phản ứng lại, lần thứ hai khom lưng xuống, “Thưa, thưa ngài...”

Mary nói, “Ngài Adrian.”

Vì thế Tiana lại nói, “Ngài Adrian.”

Riddle nghe rõ ràng rành mạch lời nói của Mary, hắn nhíu mày, giọng điệu cổ quái trêu ghẹo nói, “Hô, từ khi nào ‘ngài Adrian’ của chúng ta đã kết bạn với một cô gái xinh đẹp như vậy ta?”

Adrian dời ánh mắt từ trên người Tiana, hắn vòng qua chỗ ngồi của nàng, ngữ khí lạnh nhạt, “Không quen biết.”

Thâm chí còn không đề cập đến một chút gì về chuyện xảy ra vào buổi sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Mộ Hải Hàng

Số ký tự: 0