Bạn Bè Đầu Tiên
2024-12-04 23:55:02
Lạc Ly có chút thưởng thúc cô bé Kim Tâm Dung. Trong hoàn cảnh như vậy, cô ấy không hề chán nản, cũng không từ bỏ con đường luyện đan mà thay vào đó cô ấy quyết định lấy lui làm tiếng, chỉ bằng sự kiên trì này, cô ấy ở đó cũng sẽ có thành tựu lớn.
"Trên đời có ngàn vạn con đường, chúng ta thật sự không nên từ bỏ." Lạc Ly cười nói.
Kim Tâm Dung nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, mặc dù lúc này rất chật vật nhưng cô vẫn cảm thấy nụ cười của nàng càng đẹp hơn.
Cô bé thở dài nhắc nhở nàng: “Ngươi gương mặt này tốt nhất vẫn nên giấu đi, nếu không sẽ có rất nhiều người thèm muốn, tâm tư không tốt người chỗ nào cũng có.
Nhìn bộ dáng của cô bé, Lạc Ly càng cười vui. “Biết rồi, ngươi lần đầu nhìn thấy ta có phải hay không liền nghĩ nói những lời này?
Kim Tâm Dung có chút xấu hổ, mặt cô hơi đỏ, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy trước mặt có người hô lên: “Hai người các ngươi đem Long Nhãn thảo lấy ra đây”
Hai người cùng nhau nhìn sang, thấy ba nam một nữ đứng ở phía trước, rõ ràng là đang chờ cướp của người khác vì không tìm được Long Nhãn thảo.
Kim Tâm Dung trợn mắt, "Các người cho rằng chúng ta trông giống người có Long Nhãn thảo à? Không đúng, kỳ thật trước đây ta cũng có một cây. Nhưng các người đến muộn, đã bị bị cướp đi rồi. Người ở cùng phòng với ta, một mặc một chiếc váy hồng, một đang mặc váy xanh lục. Nếu các ngươi muốn liền đi cướp của các nàng, chúng ta cùng nhau tìm được ba cây Long Nhãn thảo."
Nói xong liếc nhìn Lạc Ly nói: "Về phần cô ấy, nói cô ấy có Long Nhãn thảo các người cũng không tin.”
Năm người nhìn hai người, thấy Lạc Ly bộ dáng chật vật, hiển nhiên đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng nhìn thoáng qua, bọn họ đều có thể thấy tu vi của Lạc Ly vẫn còn thấp. Mặc dù nàng đã tấn một giai, nhưng với bọn họ cũng không để vào mắt.
Bọn họ thật sự không tin nàng có thể tìm được Long Nhãn thảo, lại nhìn biểu tình của hai người, có phải thật sự có Long Nhãn thảo hay không, họ sẽ không thể bình tĩnh như vậy.
Một người thanh niên bực bội xua tay nói: "Nhanh đi đi, thật xui xẻo."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Kim Tâm Dung nói: "Không biết Tiên Vân tông mục đích khảo hạch là cái gì. Hazz, dù sao thì chúng ta cũng không có cách nào để biết."
Hai người càng ngày càng đi xa. Nàng vốn định nói với Kim Tâm Dung rằng nàng có Long Nhãn thảo nhưng trước đó trên đường về Tiên Vân tông nàng sẽ gặp phải rất nhiều tên cướp. Nếu nàng nói cho Kim Tâm Dung biết, cô ấy sẽ không thể bình tĩnh giải quyết như vậy. Vẫn là chờ tới nơi rồi trực tiếp lấy ra sau.
Hai người cứ như vậy nhàn nhã trò chuyện, làm quen nhau một thời gian ngắn rồi cùng nhau đi bộ về.
Lạc Ly phỏng đoán chừng không sai. Trên đường đi, cô gặp phải một số nhóm cướp. May mắn thay, nàng chưa kịp nói mình có Long Nhãn thảo, Kim Tâm Dung đương nhiên xử lý chúng.
Đồng thời, nàng cũng sâu sắc nhận ra mình quá yếu. Dù mình nói có Long Nhãn thảo bọn họ cũng sẽ không tin, trong lòng nàng có chút chán nản.
Khi hai người trở lại nơi tập trung của Tiên Vân Tông, họ thực sự là những người quay lại đầu tiên. Chủ yếu là vì những người không thu thập Long Nhãn Thảo, hoặc không thu thập đủ, đang cố gắng cướp bóc. Không đến phút cuối sẽ không quay về.
Điều mà Lạc Ly không biết là vào thời điểm này, những người vẫn chưa có đủ Long Nhãn Thảo, đánh cướp cũng không được đã bắt đầu thương lượng với người của mình để mua Long Nhãn Thảo của bên kia.
Suy cho cùng, nếu không đủ số lượng để vượt qua khảo hạch, thực lực yếu cũng không còn cách nào khác là phải chịu đựng nỗi đau và từ bỏ Long Nhãn thảo, còn có thể nhận được một chút đền bù, nếu không thì đợi họ trực tiếp cướp. Cái gì đều không nói, còn có thể bị mất mạng.
Kim Tâm Dung thở dài, tuy họ về sớm và là người về trước nhưng lại không có một cọng Long Nhãn Thảo nên không cần đăng ký.
"Chúng ta trở về chỗ ở đi, sáng mai chúng ta có thể xuống núi." Kim Tâm Dung nói với Lạc Ly.
Lạc Ly kéo cô bé về phía nơi đăng ký, "Chúng ta còn chưa đăng ký mà."
"Chúng ta không có Long Nhãn thảo, nên không cần đăng ký." Kim Tâm Dung vội vàng kéo nàng lại, không muốn cô đi qua mất mặt.
“Ai nói chúng ta không có Long Nhãn Thảo?” Lạc Ly cười, lắc lắc Long Nhãn Thảo trong tay.
Kim Tâm Dung lập tức sửng sốt. Đó thực sự là Long Nhãn Thảo, không chỉ một cây mà là sáu cây.
Lạc Ly không để ý tới cô, nhét ba cây Long Nhãn Thảo vào tay cô, "Mau đi đăng ký đi, nếu không sẽ sớm bị cướp."
Khi Kim Tâm Dung nghe nói có người cướp, cô lập tức tỉnh táo lại. thận trọng, khi không có ai ở đó, cô nhận ra rằng chính Lạc Ly đang trêu chọc cô.
Lạc Ly thực sự đã hái Long Nhãn Thảo, cô ấy hái nhiều như vậy và đưa nó cho cô vô điều kiện. Cô cảm động đến mức muốn khóc.
Chợt cô nhận ra lúc họ quay lại quá bất cẩn, còn nói với những người đang cướp bóc rằng Long Nhãn thảo họ không có. Thực ra họ không chỉ có mà còn có đến sáu cây, bây giờ nghĩ đến cũng thấy sợ.
Nếu biết Lạc Ly trong tay thực sự có hơn một trăm cây Long Nhãn thảo, không biết nàng sẽ nghĩ thế nào.
“Sao ngươi không nói sớm hơn cho ta.”
“Sớm nói chúng ta có thể về đến đây?”
Kim Tâm Dung lại nghẹn họng. Co phát hiện, Lạc Ly không mấy hay nói, nhưng mỗi câu cô ấy nói khiến cô không thể phản bác. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Kim Tâm Dung nhìn về phía sau, nhanh chóng kéo nàng đến nơi đăng ký. "Chúng ta hãy nhanh chóng đăng ký để đảm bảo mọi thứ đều an toàn."
Lạc Ly để cho cô lôi kéo nàng đến nơi đăng ký. Người đăng kus nhìn thấy hai người tu vi thấp, còn là hai cái nữ hài tử. Lại có thể là người đầu tiên lấy về Long Nhãn thảo, thực sự ngoài ý muốn. Các nàng liền như này u vi , là như thế nào đem Long Nhãn thảo về đến đây được?
Cướp nhiều như vậy, tu vi đều cao hơn bọn họ mà?
Khảo hạch năm nay thực sự thú vị, liên tiếp xuất hiện kỳ tích.
Sau khi đăng ký cho hai người, anh ta nói với họ: "Sáng mai giờ thìn hãy tập trung tại nội môn cổng chính."
Kim Tâm Dung vui mừng đáp lại, sau đó kéo Lạc Ly chạy ra, "Lạc Ly, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi rất nhiều."
"Không phải ngươi cũng đưa ta về sao? Chúng ta đang giúp đỡ lẫn nhau." Lạc Ly cũng bị niềm vui của cô lây nhiễm.
"Chúng ta là bạn bè phải không? Loại bạn bè thực sự." Kim Tâm Dung chớp mắt và hỏi đầy mong đợi.
“Có lẽ.” Lạc Ly cũng đang mong chờ, nàng có bạn bè đâu.
Người bạn đầu tiên trong cuộc đời này.
"Tôi có bạn bè." Kim Tâm Dung hoan hô.
Vẻ mặt vui vẻ của hai người truyền vào đệ tử đã đăng ký. Như vậy thật lòng thật dạ bạn bè đừng nói là ở các đại tông môn, chính là cả đại lục cũng ít đang thương. Hy vọng tình bạn của họ có thể vượt qua thử thách của lợi ích và thời gian.
"Đây, cái này cho ngươi." Kim Tâm Dung lấy ra một chỉ lộ khí đưa cho Lạc Ly.
Lạc Ly cũng không khách khí nữa. Thứ nhất, nàng thực sự cần một chỉ lộ khí, thứ hai, bạn bè chỉ có thể tồn tại lâu dài khi có qua có lại.
Khi Miêu Trường Dã cùng những người của hắn quay lại, hắn nhìn thấy bóng lưng của hai người nắm tay nhau vui vẻ rời đi.
Nhìn các nàng bộ dáng hẳn là hoàn thành khảo hạch. Chính là hai cái tu vi yếu kém không nói có hay không tìm được Long Nhãn thảo. Hắn không hiểu sao các nàng có thể đem Long Nhãn thảo về được.
Trong lúc đăng ký, Miêu Trường Dã chỉ vào bóng dáng của Lạc Ly cùng Kim Tâm Dung, rồi hỏi đệ tử nội môn phụ trách đăng ký: "Hai cô bé đó đã hoàn thành khảo hạch??"
"Trên đời có ngàn vạn con đường, chúng ta thật sự không nên từ bỏ." Lạc Ly cười nói.
Kim Tâm Dung nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, mặc dù lúc này rất chật vật nhưng cô vẫn cảm thấy nụ cười của nàng càng đẹp hơn.
Cô bé thở dài nhắc nhở nàng: “Ngươi gương mặt này tốt nhất vẫn nên giấu đi, nếu không sẽ có rất nhiều người thèm muốn, tâm tư không tốt người chỗ nào cũng có.
Nhìn bộ dáng của cô bé, Lạc Ly càng cười vui. “Biết rồi, ngươi lần đầu nhìn thấy ta có phải hay không liền nghĩ nói những lời này?
Kim Tâm Dung có chút xấu hổ, mặt cô hơi đỏ, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy trước mặt có người hô lên: “Hai người các ngươi đem Long Nhãn thảo lấy ra đây”
Hai người cùng nhau nhìn sang, thấy ba nam một nữ đứng ở phía trước, rõ ràng là đang chờ cướp của người khác vì không tìm được Long Nhãn thảo.
Kim Tâm Dung trợn mắt, "Các người cho rằng chúng ta trông giống người có Long Nhãn thảo à? Không đúng, kỳ thật trước đây ta cũng có một cây. Nhưng các người đến muộn, đã bị bị cướp đi rồi. Người ở cùng phòng với ta, một mặc một chiếc váy hồng, một đang mặc váy xanh lục. Nếu các ngươi muốn liền đi cướp của các nàng, chúng ta cùng nhau tìm được ba cây Long Nhãn thảo."
Nói xong liếc nhìn Lạc Ly nói: "Về phần cô ấy, nói cô ấy có Long Nhãn thảo các người cũng không tin.”
Năm người nhìn hai người, thấy Lạc Ly bộ dáng chật vật, hiển nhiên đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng nhìn thoáng qua, bọn họ đều có thể thấy tu vi của Lạc Ly vẫn còn thấp. Mặc dù nàng đã tấn một giai, nhưng với bọn họ cũng không để vào mắt.
Bọn họ thật sự không tin nàng có thể tìm được Long Nhãn thảo, lại nhìn biểu tình của hai người, có phải thật sự có Long Nhãn thảo hay không, họ sẽ không thể bình tĩnh như vậy.
Một người thanh niên bực bội xua tay nói: "Nhanh đi đi, thật xui xẻo."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Kim Tâm Dung nói: "Không biết Tiên Vân tông mục đích khảo hạch là cái gì. Hazz, dù sao thì chúng ta cũng không có cách nào để biết."
Hai người càng ngày càng đi xa. Nàng vốn định nói với Kim Tâm Dung rằng nàng có Long Nhãn thảo nhưng trước đó trên đường về Tiên Vân tông nàng sẽ gặp phải rất nhiều tên cướp. Nếu nàng nói cho Kim Tâm Dung biết, cô ấy sẽ không thể bình tĩnh giải quyết như vậy. Vẫn là chờ tới nơi rồi trực tiếp lấy ra sau.
Hai người cứ như vậy nhàn nhã trò chuyện, làm quen nhau một thời gian ngắn rồi cùng nhau đi bộ về.
Lạc Ly phỏng đoán chừng không sai. Trên đường đi, cô gặp phải một số nhóm cướp. May mắn thay, nàng chưa kịp nói mình có Long Nhãn thảo, Kim Tâm Dung đương nhiên xử lý chúng.
Đồng thời, nàng cũng sâu sắc nhận ra mình quá yếu. Dù mình nói có Long Nhãn thảo bọn họ cũng sẽ không tin, trong lòng nàng có chút chán nản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi hai người trở lại nơi tập trung của Tiên Vân Tông, họ thực sự là những người quay lại đầu tiên. Chủ yếu là vì những người không thu thập Long Nhãn Thảo, hoặc không thu thập đủ, đang cố gắng cướp bóc. Không đến phút cuối sẽ không quay về.
Điều mà Lạc Ly không biết là vào thời điểm này, những người vẫn chưa có đủ Long Nhãn Thảo, đánh cướp cũng không được đã bắt đầu thương lượng với người của mình để mua Long Nhãn Thảo của bên kia.
Suy cho cùng, nếu không đủ số lượng để vượt qua khảo hạch, thực lực yếu cũng không còn cách nào khác là phải chịu đựng nỗi đau và từ bỏ Long Nhãn thảo, còn có thể nhận được một chút đền bù, nếu không thì đợi họ trực tiếp cướp. Cái gì đều không nói, còn có thể bị mất mạng.
Kim Tâm Dung thở dài, tuy họ về sớm và là người về trước nhưng lại không có một cọng Long Nhãn Thảo nên không cần đăng ký.
"Chúng ta trở về chỗ ở đi, sáng mai chúng ta có thể xuống núi." Kim Tâm Dung nói với Lạc Ly.
Lạc Ly kéo cô bé về phía nơi đăng ký, "Chúng ta còn chưa đăng ký mà."
"Chúng ta không có Long Nhãn thảo, nên không cần đăng ký." Kim Tâm Dung vội vàng kéo nàng lại, không muốn cô đi qua mất mặt.
“Ai nói chúng ta không có Long Nhãn Thảo?” Lạc Ly cười, lắc lắc Long Nhãn Thảo trong tay.
Kim Tâm Dung lập tức sửng sốt. Đó thực sự là Long Nhãn Thảo, không chỉ một cây mà là sáu cây.
Lạc Ly không để ý tới cô, nhét ba cây Long Nhãn Thảo vào tay cô, "Mau đi đăng ký đi, nếu không sẽ sớm bị cướp."
Khi Kim Tâm Dung nghe nói có người cướp, cô lập tức tỉnh táo lại. thận trọng, khi không có ai ở đó, cô nhận ra rằng chính Lạc Ly đang trêu chọc cô.
Lạc Ly thực sự đã hái Long Nhãn Thảo, cô ấy hái nhiều như vậy và đưa nó cho cô vô điều kiện. Cô cảm động đến mức muốn khóc.
Chợt cô nhận ra lúc họ quay lại quá bất cẩn, còn nói với những người đang cướp bóc rằng Long Nhãn thảo họ không có. Thực ra họ không chỉ có mà còn có đến sáu cây, bây giờ nghĩ đến cũng thấy sợ.
Nếu biết Lạc Ly trong tay thực sự có hơn một trăm cây Long Nhãn thảo, không biết nàng sẽ nghĩ thế nào.
“Sao ngươi không nói sớm hơn cho ta.”
“Sớm nói chúng ta có thể về đến đây?”
Kim Tâm Dung lại nghẹn họng. Co phát hiện, Lạc Ly không mấy hay nói, nhưng mỗi câu cô ấy nói khiến cô không thể phản bác. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Kim Tâm Dung nhìn về phía sau, nhanh chóng kéo nàng đến nơi đăng ký. "Chúng ta hãy nhanh chóng đăng ký để đảm bảo mọi thứ đều an toàn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Ly để cho cô lôi kéo nàng đến nơi đăng ký. Người đăng kus nhìn thấy hai người tu vi thấp, còn là hai cái nữ hài tử. Lại có thể là người đầu tiên lấy về Long Nhãn thảo, thực sự ngoài ý muốn. Các nàng liền như này u vi , là như thế nào đem Long Nhãn thảo về đến đây được?
Cướp nhiều như vậy, tu vi đều cao hơn bọn họ mà?
Khảo hạch năm nay thực sự thú vị, liên tiếp xuất hiện kỳ tích.
Sau khi đăng ký cho hai người, anh ta nói với họ: "Sáng mai giờ thìn hãy tập trung tại nội môn cổng chính."
Kim Tâm Dung vui mừng đáp lại, sau đó kéo Lạc Ly chạy ra, "Lạc Ly, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi rất nhiều."
"Không phải ngươi cũng đưa ta về sao? Chúng ta đang giúp đỡ lẫn nhau." Lạc Ly cũng bị niềm vui của cô lây nhiễm.
"Chúng ta là bạn bè phải không? Loại bạn bè thực sự." Kim Tâm Dung chớp mắt và hỏi đầy mong đợi.
“Có lẽ.” Lạc Ly cũng đang mong chờ, nàng có bạn bè đâu.
Người bạn đầu tiên trong cuộc đời này.
"Tôi có bạn bè." Kim Tâm Dung hoan hô.
Vẻ mặt vui vẻ của hai người truyền vào đệ tử đã đăng ký. Như vậy thật lòng thật dạ bạn bè đừng nói là ở các đại tông môn, chính là cả đại lục cũng ít đang thương. Hy vọng tình bạn của họ có thể vượt qua thử thách của lợi ích và thời gian.
"Đây, cái này cho ngươi." Kim Tâm Dung lấy ra một chỉ lộ khí đưa cho Lạc Ly.
Lạc Ly cũng không khách khí nữa. Thứ nhất, nàng thực sự cần một chỉ lộ khí, thứ hai, bạn bè chỉ có thể tồn tại lâu dài khi có qua có lại.
Khi Miêu Trường Dã cùng những người của hắn quay lại, hắn nhìn thấy bóng lưng của hai người nắm tay nhau vui vẻ rời đi.
Nhìn các nàng bộ dáng hẳn là hoàn thành khảo hạch. Chính là hai cái tu vi yếu kém không nói có hay không tìm được Long Nhãn thảo. Hắn không hiểu sao các nàng có thể đem Long Nhãn thảo về được.
Trong lúc đăng ký, Miêu Trường Dã chỉ vào bóng dáng của Lạc Ly cùng Kim Tâm Dung, rồi hỏi đệ tử nội môn phụ trách đăng ký: "Hai cô bé đó đã hoàn thành khảo hạch??"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro