Tịch Nguyệt Ra...
2024-12-04 23:55:02
Lạc Ly không nhìn thấy rằng khi họ vào rừng, đội của Miêu Trường Dã cũng đi theo phía sau họ tiến vào rừng.
Trong một tháng qua, Miêu Trường Dã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Hiện tại có rất nhiều điều khác với kiếp trước của hắn, không có người như Lạc Ly và cũng không có cuộc rèn luyện như này. Nhưng thật ra Bắc Đường Vân Ngọc cùng sư huynh đệ đi hái thảo dược gặp được kỳ ngộ, được đến một bảo vật.
Tuy sự tình không giống nhau, nhưng đời trước Bắc Đường Vân Ngọc cũng đi rèn luyện ở rừng Vọng Hải, như vậy có phải hay không hắn sẽ gặp được cái kia kỳ ngộ.
Hắn quyết định đi theo Bắc Đường Vân Ngọc, trước tiên lấy được cái kia bảo vật.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Lạc Ly đi rất gần Bắc Đường Vân Ngọc, tâm tình của hắn cực kỳ kém, những người đi theo đều không dám lộ ra vẻ tức giận, im lặng đi theo.
Sau khi vào rừng Lạc Ly bắt đầu tu luyện, vừa đi vừa hấp thu linh khí, còn nhìn xung quanh xem có loại thảo dược nào không, chỉ cần gặp được nàng sẽ hái về.
Liễu Nguyệt Tịch trào phúng nhìn nàng một cái, quỷ nghèo một cái.
Đội của họ cả buổi sáng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, chủ yếu là vì vẫn ở rìa ngoài của rừng Vọng Hải, nơi có rất ít yêu thú xuất hiện.
Vào buổi trưa, Trương Thanh Hạo tìm một nơi tương đối rộng rãi để mọi người nghỉ ngơi và ăn uống.
Mọi người đều mang theo đồ ăn nên mỗi người đều lấy đồ ăn của mình ra và tìm một chỗ để ngồi ăn và nghỉ ngơi.
Lạc Ly cũng chuẩn bị một ít đồ ăn, tìm một gốc cây ngồi xuống, sau đó lấy ra một cái bánh bao thịt ăn.
Mặc dù mọi người đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, nhưng phần lớn là đồ khô và thịt khô. Nhìn món bánh bao thịt mềm mại thơm phức cô lấy ra, có miếng thịt thơm ngon kẹp ở giữa, mọi người đều cảm thấy đồ khô và thịt khô trên tay đã không còn mùi nữa.
Bắc Đường Vân Ngọc vừa thấy, lập tức mỉm cười nịnh nọt: "Ly sư thúc, người còn có đồ ăn sao? Ta mua một cái được không?"
Lạc Ly liếc mắt nhìn bánh bao nhân thịt trong tay, lại nhìn ánh mắt tham lam của Bắc Đường Vân Ngọc, lấy ra một chiếc đưa cho hắn nói: "Mua cái gì? Chỉ là đồ ăn thôi. Đây, ăn đi."
Bắc Đường Vân Ngọc lập tức nhận lấy nói: "Cảm ơn sư thúc."
Lúc này hắn cảm thấy mình bối phận thấp hơn cũng khá tốt, nếu không, hắn sẽ có chút xấu hổ khi mở miệng xin đồ ăn từ một cô gái nhỏ tuổi hơn mình. Hiện giờ một tiếng sư thúc, giống nhue yếu điểm ăn cũng không như vậy xấu hổ.
Khi đồ ăn ngon được đưa vào tay, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm rõ ràng, nóng lòng muốn cắn một miếng, hai mắt sáng lên.
“Ly sư thúc, ngươi mua đồ ăn ngon như vậy ở đâu?” Bắc Đường Vân Ngọc hưng phấn hỏi. Hắn sinh ra trong hoàng cung, lớn lên trong quần áo đẹp đẽ, đồ ăn ngon. Nhưng chưa ăn qua đơn giản như vậy mà lại ngon thế.
"Ta chính mình tự làm đó, như này đồ ăn đều rất tiện lợi và ngon miệng." Lạc Ly giải thích rằng đây chỉ là món ăn nhẹ ở kiếp trước, nàng học cách làm nó vì nàng không thể đi ra ngoài ăn được. Tài năng nấu nướng của nàng làm được đồ ăn càng thêm ngon.
"Trời ạ, Ly sư thúc tuổi còn trẻ như vậy mà có thể nấu ăn được sao? Trình độ nấu nướng tốt như vậy sao?" Bắc Đường Vân Ngọc cảm thấy mình vận khí khá tốt, nếu không ngọc bội sẽ không rơi vào trong tay Lạc Ly
“Thèm ăn a!” Lạc Ly thầm than.
“Ta cũng thèm ăn, lúc trở về ta có thể hay không đi Thiên Độc Phong ăn chút đồ ăn không?” Bắc Đường Vân Ngọc vội vàng quay đầu lại.
Với kỹ năng nấu nướng tốt như vậy, hiển nhiên mỗi ngày đều tự nấu ăn cho mình sau này chỉ cần đến Thiên Độc Phong ăn cơm. Hắn không quan tâm đến danh tiếng của hoàng tử, hắn căn bản cũng không để bụng.
Lạc Ly không ngờ Bắc Đường Vân Ngọc lại có mặt như vậy, "Đương nhiên có thể, ngươi có thời gian có thể đi, ta sẽ làm cho ngươi một ít sở trường món ăn."
Bắc Đường Vân Ngọc vô cùng vui mừng, bánh bao thịt trong tay nàng càng thêm thơm.
Nhìn thấy cảnh này, khí tức của Liễu Nguyệt Tịch càng thêm u ám, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng hung ác, nhưng bị nàng rũ mắt che lại, không ai có thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, Mạnh Phi ngồi bên cạnh cảm nhận được khí tức trên người cô thay đổi, nhưng đối với cô điều đó không quan trọng nên cô giả vờ như không để ý gì và lặng lẽ ăn.
Những người khác có chút hâm mộ Bắc Đường Vân Ngọc, nhưng bởi vì trước đó không đồng ý dẫn Lạc Ly đi cùng, nên xấu hổ không dám xin ăn từ nàng, chỉ có thể nhấm nháp đồ khô và thịt khô trên tay.
Sau bữa trưa, Trương Thanh Hạo dặn dò mọi người tiếp theo hãy cẩn thận, sẽ có yêu thú xuất hiện. Mặc dù cấp độ không quá cao nhưng với trình độ tu luyện của họ, nó vẫn rất nguy hiểm.
Trong mười sáu người, hắn là người lớn tuổi nhất, hai mươi mốt tuổi, đã từng trải qua rèn luyện nhiều lần, rừng Vọng Hải hắn cũng đã tới.
Lạc Ly vẫn lặng lẽ đi ở phía sau đội ngũ, Bắc Đường Vân Ngọc cũng sóng vai cùng nàng đi tới.
Sau khi đi được khoảng một giờ, bầu không khí xung quanh họ đột nhiên thay đổi. Thần thức được Lạc Ly buông xuống cảm nhận rõ ràng sức mạnh của yêu thú xuất hiện xung quanh họ.
Có lẽ là do bọn họ có nhiều người, yêu thú lực không đủ mạnh nên chưa có tới tấn công bọn họ. Nhưng là, lại tiếp tục hướng bên trong đi liền không nhất định.
Lạc Ly đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Quả nhiên, một lúc sau, một con thiểm điện xuất hiện trước mặt bọn họ, chưa bao giờ Lạc Ly nhìn thấy một con thiểm điện báo lớn như vậy, dài ba mét, cao hai mét.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm của con rắn đốm mà nàng gặp phải trong lần khảo sát trước, Lạc Ly đã có thể bình tĩnh đối mặt với yêu thú ở thế giới này.
Phi Liên đã được nắm ở trong tay nàng. Trương Thanh Hạo và những người khác ở phía trước đã chiến đấu với con báo. Năm sáu người cùng tấn công, nhưng thiểm điện báo không hề bị thương, điều này cho thấy tốc độ và sức mạnh của con báo. .
Bắc Đường Vân Ngọc nói với Lạc Ly: “Ly sư thúc, ngươi tự bảo vệ mình, ta sẽ giúp bọn họ.”
Mặc dù Bắc Đường Vân Ngọc là nam đệ tử nhỏ tuổi nhất, nhưng tu vi của hắn cũng không phải thấp nhất.
Bắc Đường Vân Ngọc cầm trường kiếm trong tay lao tới, có thêm hai nam đệ tử đi theo hắn, động tác hiển nhiên không bình tĩnh như vậy.
Những nam đệ tử khác cũng lao tới, chỉ để lại Lạc Ly, Liễu Nguyệt Tịch và Mạnh Phi.
Liễu Nguyệt Tịch liếc nhìn vị trí của Lạc Ly, lại cảm giác một chút hướng gió, trong tay xuất hiện một viên đan dược, cô dùng linh lực nghiền nát đan dược thành bột, sau đó dùng linh lực phát tán ra, phương hướng chính là nơi Lạc Ly đang ở.
Lạc Ly đang tập trung quan sát trận chiến tuy không nhìn thấy động tác của Liễu Nguyệt Tịch nhưng nàng rất quen thuộc với dược liệu, nàng ngửi được một cỗ mùi hương. Tuy rằng không phải chỉ một loại dược thảo mùi hương, nhưng nàng cũng ngửi được một loại dược thảo, loại này là dược liệu để điều chế "dẫn yêu phấn" (bột thu hút yêu thú).
Nàng biết có người đang âm mưu tính kế mình. Người này là ai? Nàng không cần nghĩ đến ai khác ngoại trừ Liễu Nguyệt Tịch. Nàng liếc nhìn bóng lưng của Liễu Nguyệt Tịch, nheo mắt lại.
Sở dĩ đồng ý tham gia cùng họ là vì nàng quá yếu để có thể sống sót một mình trong rừng suốt một tháng, nhưng bây giờ có vẻ như việc đi theo họ cũng nguy hiểm không ít.
Trong một tháng qua, Miêu Trường Dã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Hiện tại có rất nhiều điều khác với kiếp trước của hắn, không có người như Lạc Ly và cũng không có cuộc rèn luyện như này. Nhưng thật ra Bắc Đường Vân Ngọc cùng sư huynh đệ đi hái thảo dược gặp được kỳ ngộ, được đến một bảo vật.
Tuy sự tình không giống nhau, nhưng đời trước Bắc Đường Vân Ngọc cũng đi rèn luyện ở rừng Vọng Hải, như vậy có phải hay không hắn sẽ gặp được cái kia kỳ ngộ.
Hắn quyết định đi theo Bắc Đường Vân Ngọc, trước tiên lấy được cái kia bảo vật.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Lạc Ly đi rất gần Bắc Đường Vân Ngọc, tâm tình của hắn cực kỳ kém, những người đi theo đều không dám lộ ra vẻ tức giận, im lặng đi theo.
Sau khi vào rừng Lạc Ly bắt đầu tu luyện, vừa đi vừa hấp thu linh khí, còn nhìn xung quanh xem có loại thảo dược nào không, chỉ cần gặp được nàng sẽ hái về.
Liễu Nguyệt Tịch trào phúng nhìn nàng một cái, quỷ nghèo một cái.
Đội của họ cả buổi sáng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, chủ yếu là vì vẫn ở rìa ngoài của rừng Vọng Hải, nơi có rất ít yêu thú xuất hiện.
Vào buổi trưa, Trương Thanh Hạo tìm một nơi tương đối rộng rãi để mọi người nghỉ ngơi và ăn uống.
Mọi người đều mang theo đồ ăn nên mỗi người đều lấy đồ ăn của mình ra và tìm một chỗ để ngồi ăn và nghỉ ngơi.
Lạc Ly cũng chuẩn bị một ít đồ ăn, tìm một gốc cây ngồi xuống, sau đó lấy ra một cái bánh bao thịt ăn.
Mặc dù mọi người đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, nhưng phần lớn là đồ khô và thịt khô. Nhìn món bánh bao thịt mềm mại thơm phức cô lấy ra, có miếng thịt thơm ngon kẹp ở giữa, mọi người đều cảm thấy đồ khô và thịt khô trên tay đã không còn mùi nữa.
Bắc Đường Vân Ngọc vừa thấy, lập tức mỉm cười nịnh nọt: "Ly sư thúc, người còn có đồ ăn sao? Ta mua một cái được không?"
Lạc Ly liếc mắt nhìn bánh bao nhân thịt trong tay, lại nhìn ánh mắt tham lam của Bắc Đường Vân Ngọc, lấy ra một chiếc đưa cho hắn nói: "Mua cái gì? Chỉ là đồ ăn thôi. Đây, ăn đi."
Bắc Đường Vân Ngọc lập tức nhận lấy nói: "Cảm ơn sư thúc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này hắn cảm thấy mình bối phận thấp hơn cũng khá tốt, nếu không, hắn sẽ có chút xấu hổ khi mở miệng xin đồ ăn từ một cô gái nhỏ tuổi hơn mình. Hiện giờ một tiếng sư thúc, giống nhue yếu điểm ăn cũng không như vậy xấu hổ.
Khi đồ ăn ngon được đưa vào tay, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm rõ ràng, nóng lòng muốn cắn một miếng, hai mắt sáng lên.
“Ly sư thúc, ngươi mua đồ ăn ngon như vậy ở đâu?” Bắc Đường Vân Ngọc hưng phấn hỏi. Hắn sinh ra trong hoàng cung, lớn lên trong quần áo đẹp đẽ, đồ ăn ngon. Nhưng chưa ăn qua đơn giản như vậy mà lại ngon thế.
"Ta chính mình tự làm đó, như này đồ ăn đều rất tiện lợi và ngon miệng." Lạc Ly giải thích rằng đây chỉ là món ăn nhẹ ở kiếp trước, nàng học cách làm nó vì nàng không thể đi ra ngoài ăn được. Tài năng nấu nướng của nàng làm được đồ ăn càng thêm ngon.
"Trời ạ, Ly sư thúc tuổi còn trẻ như vậy mà có thể nấu ăn được sao? Trình độ nấu nướng tốt như vậy sao?" Bắc Đường Vân Ngọc cảm thấy mình vận khí khá tốt, nếu không ngọc bội sẽ không rơi vào trong tay Lạc Ly
“Thèm ăn a!” Lạc Ly thầm than.
“Ta cũng thèm ăn, lúc trở về ta có thể hay không đi Thiên Độc Phong ăn chút đồ ăn không?” Bắc Đường Vân Ngọc vội vàng quay đầu lại.
Với kỹ năng nấu nướng tốt như vậy, hiển nhiên mỗi ngày đều tự nấu ăn cho mình sau này chỉ cần đến Thiên Độc Phong ăn cơm. Hắn không quan tâm đến danh tiếng của hoàng tử, hắn căn bản cũng không để bụng.
Lạc Ly không ngờ Bắc Đường Vân Ngọc lại có mặt như vậy, "Đương nhiên có thể, ngươi có thời gian có thể đi, ta sẽ làm cho ngươi một ít sở trường món ăn."
Bắc Đường Vân Ngọc vô cùng vui mừng, bánh bao thịt trong tay nàng càng thêm thơm.
Nhìn thấy cảnh này, khí tức của Liễu Nguyệt Tịch càng thêm u ám, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng hung ác, nhưng bị nàng rũ mắt che lại, không ai có thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, Mạnh Phi ngồi bên cạnh cảm nhận được khí tức trên người cô thay đổi, nhưng đối với cô điều đó không quan trọng nên cô giả vờ như không để ý gì và lặng lẽ ăn.
Những người khác có chút hâm mộ Bắc Đường Vân Ngọc, nhưng bởi vì trước đó không đồng ý dẫn Lạc Ly đi cùng, nên xấu hổ không dám xin ăn từ nàng, chỉ có thể nhấm nháp đồ khô và thịt khô trên tay.
Sau bữa trưa, Trương Thanh Hạo dặn dò mọi người tiếp theo hãy cẩn thận, sẽ có yêu thú xuất hiện. Mặc dù cấp độ không quá cao nhưng với trình độ tu luyện của họ, nó vẫn rất nguy hiểm.
Trong mười sáu người, hắn là người lớn tuổi nhất, hai mươi mốt tuổi, đã từng trải qua rèn luyện nhiều lần, rừng Vọng Hải hắn cũng đã tới.
Lạc Ly vẫn lặng lẽ đi ở phía sau đội ngũ, Bắc Đường Vân Ngọc cũng sóng vai cùng nàng đi tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đi được khoảng một giờ, bầu không khí xung quanh họ đột nhiên thay đổi. Thần thức được Lạc Ly buông xuống cảm nhận rõ ràng sức mạnh của yêu thú xuất hiện xung quanh họ.
Có lẽ là do bọn họ có nhiều người, yêu thú lực không đủ mạnh nên chưa có tới tấn công bọn họ. Nhưng là, lại tiếp tục hướng bên trong đi liền không nhất định.
Lạc Ly đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Quả nhiên, một lúc sau, một con thiểm điện xuất hiện trước mặt bọn họ, chưa bao giờ Lạc Ly nhìn thấy một con thiểm điện báo lớn như vậy, dài ba mét, cao hai mét.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm của con rắn đốm mà nàng gặp phải trong lần khảo sát trước, Lạc Ly đã có thể bình tĩnh đối mặt với yêu thú ở thế giới này.
Phi Liên đã được nắm ở trong tay nàng. Trương Thanh Hạo và những người khác ở phía trước đã chiến đấu với con báo. Năm sáu người cùng tấn công, nhưng thiểm điện báo không hề bị thương, điều này cho thấy tốc độ và sức mạnh của con báo. .
Bắc Đường Vân Ngọc nói với Lạc Ly: “Ly sư thúc, ngươi tự bảo vệ mình, ta sẽ giúp bọn họ.”
Mặc dù Bắc Đường Vân Ngọc là nam đệ tử nhỏ tuổi nhất, nhưng tu vi của hắn cũng không phải thấp nhất.
Bắc Đường Vân Ngọc cầm trường kiếm trong tay lao tới, có thêm hai nam đệ tử đi theo hắn, động tác hiển nhiên không bình tĩnh như vậy.
Những nam đệ tử khác cũng lao tới, chỉ để lại Lạc Ly, Liễu Nguyệt Tịch và Mạnh Phi.
Liễu Nguyệt Tịch liếc nhìn vị trí của Lạc Ly, lại cảm giác một chút hướng gió, trong tay xuất hiện một viên đan dược, cô dùng linh lực nghiền nát đan dược thành bột, sau đó dùng linh lực phát tán ra, phương hướng chính là nơi Lạc Ly đang ở.
Lạc Ly đang tập trung quan sát trận chiến tuy không nhìn thấy động tác của Liễu Nguyệt Tịch nhưng nàng rất quen thuộc với dược liệu, nàng ngửi được một cỗ mùi hương. Tuy rằng không phải chỉ một loại dược thảo mùi hương, nhưng nàng cũng ngửi được một loại dược thảo, loại này là dược liệu để điều chế "dẫn yêu phấn" (bột thu hút yêu thú).
Nàng biết có người đang âm mưu tính kế mình. Người này là ai? Nàng không cần nghĩ đến ai khác ngoại trừ Liễu Nguyệt Tịch. Nàng liếc nhìn bóng lưng của Liễu Nguyệt Tịch, nheo mắt lại.
Sở dĩ đồng ý tham gia cùng họ là vì nàng quá yếu để có thể sống sót một mình trong rừng suốt một tháng, nhưng bây giờ có vẻ như việc đi theo họ cũng nguy hiểm không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro