Đã Bắt Thích Kh...
2024-08-07 20:55:09
Đêm nay, Cơ Ngọc Lạc chân trước mới vừa đi, cấm quân cùng Cẩm Y Vệ của hoàng cung chân sau đã bỏ chạy hơn phân nửa, nguyên do không có gì khác hơn, Cẩm Y Vệ bắt được người hành thích, người này chính là thái giám chưởng ấn Chung Phù của Nội Quan Giám.
Chung Phù bị bắt lúc còn ở trong mộng, lúc này ông ta đang mặc một thân áo ngủ trắng, tóc tai bù xù chửi bậy: "Lật trời rồi, các ngươi muốn lật trời rồi! Đây là hoàng cung, đây là trong cung cấm đấy! Các ngươi dám tùy ý bắt người ở trong cung, ta chính là chưởng ấn tứ phẩm Nội Quan Giám do Hoàng Thượng đích thân phong cho, các ngươi cả gan dám làm việc như thế, quả thực là càn rỡ, ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn kiện Cẩm Y Vệ!"
Ly Dương phụng mệnh bắt người, bội đao đi theo cuối đội ngũ.
Tối nay vốn dĩ hắn ta cùng chủ tử đổi gác Trọng Hoa điện, vừa mới lên gác không bao lâu đã nghe nói bắt được thích khách, nhưng Ly Dương cũng tham gia vào toàn bộ quá trình vụ án hành thích, không phát hiện việc này có quan hệ gì với Chung Phù, hơn nữa vị Chung công công này da mịn thịt mềm không giống thích khách.”
Ly Dương hỏi Nam Nguyệt bên cạnh: "Thật sự là Chung Phù làm ư? Đã tra được chứng cứ gì rồi?”
Nam Nguyệt nói: "Chủ tử nói phải, vậy là đúng rồi.”
Ly Dương lập tức hiểu ra, đó chính là ý không có chứng cứ cũng phải bịa đặt chứng cứ. Cũng đúng, công việc rơi vào trên đầu Cẩm Y Vệ, nhiều ngày qua đi như vậy cũng không tra ra đầu cua tai nheo gì, nhưng sẽ phải có người phải chịu trách nhiệm cho vụ án này, nếu không lấy gì báo cáo kết quả công tác với Hoàng thượng đây.
Nhưng hoàng cung to như vậy, Hoắc Hiển lại chọn Chung Phù làm tên xui xẻo cũng có nguyên nhân.
Hiện giờ trong mười hai giám trong cung lấy Ti Lễ Giám cầm đầu, mặc dù các giám đều có chưởng ấn tứ phẩm, nhưng chưởng ấn và chưởng ấn cũng khác nhau rất lớn, nếu là Chung Phù của Nội Quan Giám thì không thể so với Triệu Dung của Ti Lễ Giám.
Nhưng bị đè lâu sẽ luôn có người không phục.
Đều là thứ đồ chơi không có gốc rễ, ai cao quý hơn ai chứ.
Huống chi hôm nay kim thượng gần gũi với Triệu Dung, Chung Phù này lại miệng ngọt cực kỳ chiếm được vài phần ưu ái đã không biết mình là ai, ngay cả lời đồn nhỏ về Hoắc Hiển cũng dám lấy đến trước mặt Hoàng thượng bịa đặt.
Nam Nguyệt bắt chước chủ tử nhà mình nói chuyện, hắn ta nhẹ nhàng nhấc mắt, giọng điệu không chút để ý mang theo vài phần trào phúng, nói: "A, vậy thì Chung Phù đi, hắn ta ồn ào quá, thật khiến người ta chán ghét.”
Nam Nguyệt học được tám phần giọng điệu của Hoắc Hiển, dứt lời ngay cả Ly Dương cũng cười rộ lên.
Cẩm Y Vệ phía trước áp giải Chung Phù vào thiên lao, Ly Dương muốn đi báo cáo tình huống với Hoắc Hiển. Hoắc Hiển ở Trọng Hoa điện miêu tả "chứng cớ" Chung Phù hành thích cho Thuận An đế một lần, nghe đế vương trong điện giận dữ đập chén, Ly Dương đã biết chủ tử sắp đi ra rồi.
Quả nhiên không bao lâu sau, Hoắc Hiển đã vén rèm đi ra.
Ly Dương đi theo một đường vào phòng trực, nhìn hắn thay thường phục, hỏi: "Không cần gác trước mặt Hoàng thượng nữa sao?"
Hoắc Hiển thắt đai lưng với tốc độ cực nhanh như muốn vội vàng chạy đi. Hắn gật đầu, nói: "Rút hết đi, gần đây vất vả rồi, ngươi mang các huynh đệ đi đến Phồn Tinh các ăn chút gì ngon, ghi nợ cho ta.”
Hắn dứt lời vỗ vỗ vai Ly Dương làm bộ muốn đi, Ly Dương vội vàng đi theo hai bước, rút một xấp hồ sơ trong tay ra hai trang giấy: "Chủ tử, đây là chuyện người bảo điều tra về phu nhân.”
Hoắc Hiển vội vàng dừng bước, quay đầu liếc mắt.
Hai trang giấy, thật sự khó coi.
Ly Dương sờ sờ chóp mũi, nói: "... Tất cả đều ở đây, cuộc sống trước đây của phu nhân đơn giản lại hiếm khi ra ngoài đi lại, người quen cũng chỉ ít ỏi, qua thuộc hạ tra xét, quả thật không có gì không thích hợp cả.”
Hoắc Hiển đưa tay nhận lấy, đặt đao xuống thuận thế ngồi ở góc bàn.
Ly Dương nói: "Ba năm trước nàng vẫn ở Cơ phủ, Cơ phu nhân không thích nàng nên gần như chưa từng dẫn nàng ra ngoài đi lại, sau đó lại xảy ra chút khúc mắc, phu nhân bèn dọn đến chùa Thừa Nguyện ngày ngày đều chỉ tụng kinh niệm Phật, không khác mấy với người để tóc tu hành, tăng nhân trong chùa đều nói Cơ gia nữ là người tính tình an tĩnh, đối nhân xử thế hiền lành nhưng không thích nói chuyện, ngày thường người ở chung với nàng nhiều nhất chính là Tĩnh Trần sư thái. Tĩnh Trần sư thái lại hợp ý với nàng, mặc dù chưa cho nàng cạo đầu bái sư lại dạy dỗ nàng như đồ đệ, cho nên những tăng nhân kia nói bình thường đa số nàng sẽ một mình ở trong thư lâu lật xem sách y, cũng không làm cái gì khác."
Hai trang giấy, Hoắc Hiển liếc mắt một cái đã nhìn đến cùng.
Hắn gần như có thể từ phác họa ra một hình tượng nữ tử khuê các dịu dàng điềm tĩnh, an phận thủ lễ trong mấy hàng chữ ít ỏi này, cái này gần như không khác mấy với cái lúc trước Nam Nguyệt điều tra.
Nhưng làm sao một nữ tử bình thường lại có võ công trong người? Ai dạy nàng, rốt cuộc nàng có mấy cân mấy lượng, toàn bộ những hồ sơ này đều không có đề cập tới.
Hắn tin tưởng năng lực điều tra của Cẩm Y Vệ, bỏ sót những thứ này, hoặc là người có tâm cố ý ẩn đi, hoặc là hắn nghĩ sai rồi.
Ly Dương chần chờ nói: "Chủ tử, Tĩnh Trần sư thái và phu nhân quen biết, nếu ngài có hoài nghi gì khác, hay là... hỏi sư thái một ít đi?"
Hoắc Hiển dừng lại, trầm mặc một lát, nói: "Sư thái đã lâu không hỏi chuyện thế tục, không cần quấy rầy.”
Ly Dương cúi đầu đáp ứng, cũng không nhiều lời thêm nữa.
Hoắc Hiển cúi đầu nhìn chằm chằm chữ mực nhảy nhót trên tờ giấy kia, ánh mắt thoáng chốc trở nên có chút sắc bén, thoắt cái đã đứng dậy rời đi.
Nam Nguyệt đi vào vội vàng mang theo đao của hắn cũng chạy theo.
Chủ viện ở Hoắc trạch.
Cuộc sống gần đây của Bích Ngô trôi qua rất thích ý, nàng ấy vốn lo sợ bất an đối với việc tiểu thư gả vào Hoắc gia, nhưng sau khi tiến vào mới càng cảm thấy tốt đẹp, Hoắc đại nhân đáng sợ kia chưa bao giờ ngủ lại ở đây nên không cần sợ hãi, cuộc sống này so với trước đó canh suông ít nước bị đông lạnh chịu đói còn phải đề phòng phu nhân động kinh đánh chửi, quả thực là thần tiên.
Vả lại thái độ của nha hoàn vú già hầu hạ ở chủ viện thân thiện đáng kính, mấy chủ sự ma ma ở phòng bếp cũng thật hòa ái, bởi vì trước khi xuất giá tiểu thư ăn bánh ngọt luôn miệng nên Bích Ngô đã học làm cùng ma ma.
Bánh đã ra lò.
Hồng Sương vội vàng xuyên qua từ đường mòn bị Bích Ngô gọi lại: "Ối! Hồng Sương tỷ tỷ, vừa vặn, tỷ bưng bánh ngọt này cho tiểu thư đi, ta đến phòng bếp xem củi có tắt hay chưa đề phòng cháy.”
Hồng Sương vội đáp ứng, xách hộp thức ăn bước nhanh đi.
Nàng ấy đẩy cửa vào nội thất, Cơ Ngọc Lạc đã tháo trâm cài xuống, tóc dài xõa vai ngồi trước bàn nhìn chằm chằm người trong gương, không biết đang suy nghĩ gì.
Hồng Sương đi lên phía trước, nói: "Tiểu thư, nghe nói trong cung đã bắt được thích khách, cấm quân và Cẩm Y Vệ đều đã rút lui rồi.”
Cơ Ngọc Lạc kinh ngạc: "Bắt thích khách? Người nào?”
Hồng Sương nói: "Hình như là một nội thị.”
Chung Phù bị bắt lúc còn ở trong mộng, lúc này ông ta đang mặc một thân áo ngủ trắng, tóc tai bù xù chửi bậy: "Lật trời rồi, các ngươi muốn lật trời rồi! Đây là hoàng cung, đây là trong cung cấm đấy! Các ngươi dám tùy ý bắt người ở trong cung, ta chính là chưởng ấn tứ phẩm Nội Quan Giám do Hoàng Thượng đích thân phong cho, các ngươi cả gan dám làm việc như thế, quả thực là càn rỡ, ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn kiện Cẩm Y Vệ!"
Ly Dương phụng mệnh bắt người, bội đao đi theo cuối đội ngũ.
Tối nay vốn dĩ hắn ta cùng chủ tử đổi gác Trọng Hoa điện, vừa mới lên gác không bao lâu đã nghe nói bắt được thích khách, nhưng Ly Dương cũng tham gia vào toàn bộ quá trình vụ án hành thích, không phát hiện việc này có quan hệ gì với Chung Phù, hơn nữa vị Chung công công này da mịn thịt mềm không giống thích khách.”
Ly Dương hỏi Nam Nguyệt bên cạnh: "Thật sự là Chung Phù làm ư? Đã tra được chứng cứ gì rồi?”
Nam Nguyệt nói: "Chủ tử nói phải, vậy là đúng rồi.”
Ly Dương lập tức hiểu ra, đó chính là ý không có chứng cứ cũng phải bịa đặt chứng cứ. Cũng đúng, công việc rơi vào trên đầu Cẩm Y Vệ, nhiều ngày qua đi như vậy cũng không tra ra đầu cua tai nheo gì, nhưng sẽ phải có người phải chịu trách nhiệm cho vụ án này, nếu không lấy gì báo cáo kết quả công tác với Hoàng thượng đây.
Nhưng hoàng cung to như vậy, Hoắc Hiển lại chọn Chung Phù làm tên xui xẻo cũng có nguyên nhân.
Hiện giờ trong mười hai giám trong cung lấy Ti Lễ Giám cầm đầu, mặc dù các giám đều có chưởng ấn tứ phẩm, nhưng chưởng ấn và chưởng ấn cũng khác nhau rất lớn, nếu là Chung Phù của Nội Quan Giám thì không thể so với Triệu Dung của Ti Lễ Giám.
Nhưng bị đè lâu sẽ luôn có người không phục.
Đều là thứ đồ chơi không có gốc rễ, ai cao quý hơn ai chứ.
Huống chi hôm nay kim thượng gần gũi với Triệu Dung, Chung Phù này lại miệng ngọt cực kỳ chiếm được vài phần ưu ái đã không biết mình là ai, ngay cả lời đồn nhỏ về Hoắc Hiển cũng dám lấy đến trước mặt Hoàng thượng bịa đặt.
Nam Nguyệt bắt chước chủ tử nhà mình nói chuyện, hắn ta nhẹ nhàng nhấc mắt, giọng điệu không chút để ý mang theo vài phần trào phúng, nói: "A, vậy thì Chung Phù đi, hắn ta ồn ào quá, thật khiến người ta chán ghét.”
Nam Nguyệt học được tám phần giọng điệu của Hoắc Hiển, dứt lời ngay cả Ly Dương cũng cười rộ lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩm Y Vệ phía trước áp giải Chung Phù vào thiên lao, Ly Dương muốn đi báo cáo tình huống với Hoắc Hiển. Hoắc Hiển ở Trọng Hoa điện miêu tả "chứng cớ" Chung Phù hành thích cho Thuận An đế một lần, nghe đế vương trong điện giận dữ đập chén, Ly Dương đã biết chủ tử sắp đi ra rồi.
Quả nhiên không bao lâu sau, Hoắc Hiển đã vén rèm đi ra.
Ly Dương đi theo một đường vào phòng trực, nhìn hắn thay thường phục, hỏi: "Không cần gác trước mặt Hoàng thượng nữa sao?"
Hoắc Hiển thắt đai lưng với tốc độ cực nhanh như muốn vội vàng chạy đi. Hắn gật đầu, nói: "Rút hết đi, gần đây vất vả rồi, ngươi mang các huynh đệ đi đến Phồn Tinh các ăn chút gì ngon, ghi nợ cho ta.”
Hắn dứt lời vỗ vỗ vai Ly Dương làm bộ muốn đi, Ly Dương vội vàng đi theo hai bước, rút một xấp hồ sơ trong tay ra hai trang giấy: "Chủ tử, đây là chuyện người bảo điều tra về phu nhân.”
Hoắc Hiển vội vàng dừng bước, quay đầu liếc mắt.
Hai trang giấy, thật sự khó coi.
Ly Dương sờ sờ chóp mũi, nói: "... Tất cả đều ở đây, cuộc sống trước đây của phu nhân đơn giản lại hiếm khi ra ngoài đi lại, người quen cũng chỉ ít ỏi, qua thuộc hạ tra xét, quả thật không có gì không thích hợp cả.”
Hoắc Hiển đưa tay nhận lấy, đặt đao xuống thuận thế ngồi ở góc bàn.
Ly Dương nói: "Ba năm trước nàng vẫn ở Cơ phủ, Cơ phu nhân không thích nàng nên gần như chưa từng dẫn nàng ra ngoài đi lại, sau đó lại xảy ra chút khúc mắc, phu nhân bèn dọn đến chùa Thừa Nguyện ngày ngày đều chỉ tụng kinh niệm Phật, không khác mấy với người để tóc tu hành, tăng nhân trong chùa đều nói Cơ gia nữ là người tính tình an tĩnh, đối nhân xử thế hiền lành nhưng không thích nói chuyện, ngày thường người ở chung với nàng nhiều nhất chính là Tĩnh Trần sư thái. Tĩnh Trần sư thái lại hợp ý với nàng, mặc dù chưa cho nàng cạo đầu bái sư lại dạy dỗ nàng như đồ đệ, cho nên những tăng nhân kia nói bình thường đa số nàng sẽ một mình ở trong thư lâu lật xem sách y, cũng không làm cái gì khác."
Hai trang giấy, Hoắc Hiển liếc mắt một cái đã nhìn đến cùng.
Hắn gần như có thể từ phác họa ra một hình tượng nữ tử khuê các dịu dàng điềm tĩnh, an phận thủ lễ trong mấy hàng chữ ít ỏi này, cái này gần như không khác mấy với cái lúc trước Nam Nguyệt điều tra.
Nhưng làm sao một nữ tử bình thường lại có võ công trong người? Ai dạy nàng, rốt cuộc nàng có mấy cân mấy lượng, toàn bộ những hồ sơ này đều không có đề cập tới.
Hắn tin tưởng năng lực điều tra của Cẩm Y Vệ, bỏ sót những thứ này, hoặc là người có tâm cố ý ẩn đi, hoặc là hắn nghĩ sai rồi.
Ly Dương chần chờ nói: "Chủ tử, Tĩnh Trần sư thái và phu nhân quen biết, nếu ngài có hoài nghi gì khác, hay là... hỏi sư thái một ít đi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Hiển dừng lại, trầm mặc một lát, nói: "Sư thái đã lâu không hỏi chuyện thế tục, không cần quấy rầy.”
Ly Dương cúi đầu đáp ứng, cũng không nhiều lời thêm nữa.
Hoắc Hiển cúi đầu nhìn chằm chằm chữ mực nhảy nhót trên tờ giấy kia, ánh mắt thoáng chốc trở nên có chút sắc bén, thoắt cái đã đứng dậy rời đi.
Nam Nguyệt đi vào vội vàng mang theo đao của hắn cũng chạy theo.
Chủ viện ở Hoắc trạch.
Cuộc sống gần đây của Bích Ngô trôi qua rất thích ý, nàng ấy vốn lo sợ bất an đối với việc tiểu thư gả vào Hoắc gia, nhưng sau khi tiến vào mới càng cảm thấy tốt đẹp, Hoắc đại nhân đáng sợ kia chưa bao giờ ngủ lại ở đây nên không cần sợ hãi, cuộc sống này so với trước đó canh suông ít nước bị đông lạnh chịu đói còn phải đề phòng phu nhân động kinh đánh chửi, quả thực là thần tiên.
Vả lại thái độ của nha hoàn vú già hầu hạ ở chủ viện thân thiện đáng kính, mấy chủ sự ma ma ở phòng bếp cũng thật hòa ái, bởi vì trước khi xuất giá tiểu thư ăn bánh ngọt luôn miệng nên Bích Ngô đã học làm cùng ma ma.
Bánh đã ra lò.
Hồng Sương vội vàng xuyên qua từ đường mòn bị Bích Ngô gọi lại: "Ối! Hồng Sương tỷ tỷ, vừa vặn, tỷ bưng bánh ngọt này cho tiểu thư đi, ta đến phòng bếp xem củi có tắt hay chưa đề phòng cháy.”
Hồng Sương vội đáp ứng, xách hộp thức ăn bước nhanh đi.
Nàng ấy đẩy cửa vào nội thất, Cơ Ngọc Lạc đã tháo trâm cài xuống, tóc dài xõa vai ngồi trước bàn nhìn chằm chằm người trong gương, không biết đang suy nghĩ gì.
Hồng Sương đi lên phía trước, nói: "Tiểu thư, nghe nói trong cung đã bắt được thích khách, cấm quân và Cẩm Y Vệ đều đã rút lui rồi.”
Cơ Ngọc Lạc kinh ngạc: "Bắt thích khách? Người nào?”
Hồng Sương nói: "Hình như là một nội thị.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro