Gặp Chuyện
2024-08-07 20:55:09
Dạ minh châu trên tường giường vừa vặn phát huy tác dụng vào lúc này, quang ảnh trắng lạnh rơi vào một nửa sườn mặt nam nhân, quả thực đã mạ lên khuôn mặt tinh xảo đến sắc bén này một tầng ánh sáng mê người.
Để hắn thoạt nhìn không sắc bén đến mức làm cho người ta khiếp người giống ngày xưa.
Nhưng dưới túi da xinh đẹp cùng y bào lỏng lẻo kia, nhất định cất giấu toàn ý đồ xấu, Cơ Ngọc Lạc dời tầm mắt khỏi mặt hắn.
Vì ban đêm hầu hạ phu chủ tốt hơn mà nữ tử đương thời đều ngủ bên ngoài, nam tử ngủ bên trong, Lưu ma ma vừa mới trải giường cũng trải đệm chăn của Hoắc Hiển ở bên trong. Nhưng lúc này hắn đang ngồi ở đầu giường, cũng không có ý muốn di chuyển.
Cơ Ngọc Lạc đón tầm mắt của hắn đi tới trước giường ngồi xuống cách hắn nửa người, uyển chuyển nói: "Lúc này phu quân hồi phủ, ngày mai còn phải tiến cung không?"
Hoắc Hiển liếc mắt nhìn nàng: "Thích khách đã sa lưới nên Hoàng thượng cũng yên tâm rồi nên ngày mai không vào cung nữa.”
Cơ Ngọc Lạc ra vẻ kinh ngạc dưới ánh mắt dò xét của hắn, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt quá, chuyện đã giải quyết là tốt rồi, ngày mai phu quân còn phải đi làm nữa, sớm nghỉ ngơi đi, ta đi tắt đèn đây.”
Dứt lời nàng đã đứng dậy, bước chân còn chưa bước được hai bước Hoắc Hiển đã bắt lấy tay nàng, ngón cái ấn mạnh lên cổ tay nàng.
Đó là một loại tư thái cường thế không cho người ta phản kháng.
Hắn ngồi còn đỡ, vừa đứng dậy bóng dáng cao lớn đã áp tới trước mặt, làm cho người ta không thể không tập trung lực chú ý phòng bị hắn.
Hoắc Hiển nở nụ cười: "Gấp cái gì, còn sớm mà.”
Trong lời nói của hắn cất giấu ý tứ lưu luyến như đang cố ý trêu chọc nàng.
Cơ Ngọc Lạc cười sầu khổ, áy náy lại bất đắc dĩ nói: "Phu quân cũng biết, ta thuở nhỏ thân thể đã suy nhược, ba năm trước một mực ở trong chùa tĩnh dưỡng nhưng chung quy cũng không thấy khá hơn, chỉ e rằng tạm thời không có cách nào hầu hạ phu quân cả, chỉ đành khiến phu quân ấm ức một thời gian vậy.”
Hoắc Hiển cũng bước tới gần một bước, nói: "Yên tâm, ta sẽ nhẹ một chút.”
Dứt lời đã không đợi Cơ Ngọc Lạc phản ứng, hắn khom lưng ôm lấy người, người trong lòng chỉ giãy dụa chốc lát nhưng lại rất nhanh đã có xu hướng bình tĩnh lại, loại bình tĩnh nhanh chóng này giống như một loại thói quen của nàng, Hoắc Hiển xoay người đặt người ở trước giường, cúi người xuống màn che trên giường đều rơi xuống, một nửa rơi vào nửa người còn ở bên ngoài của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt gió êm sóng lặng của nữ tử, nói: "Ngươi không biết lúc này nữ tử phải thẹn thùng sợ hãi mới là thái độ bình thường sao, không phải lúc nào duy trì bình tĩnh mới đúng đâu, tiểu cô nương à.”
Tay Cơ Ngọc Lạc buông xuống thắt lưng đã siết chặt: "Ta chỉ sợ không khiến phu quân tận hứng bằng các di nương thôi.”
“Sợ cái gì, ta thấy dáng người phu nhân rất tốt." Lúc Hoắc Hiển nói, bàn tay đã đặt ở bên hông nàng.
Hắn không nói giả, cái eo này thật sự mềm đến kỳ cục. Thật ra ngoại trừ các cô nương trong hoa lâu đặc biệt luyện tập thắt lưng, tiểu thư khuê các bình thường không bước ra đại môn nửa bước nên khớp xương đều cứng rắn.
Cơ Ngọc Lạc khắc chế hô hấp, nàng đương nhiên nghe hiểu lời ẩn ý của Hoắc Hiển, chỉ giả vờ không hiểu nói: "Luôn có một số là trời sinh."
“Thật sao.” Hoắc Hiển tiếp tục sờ xuống: “Vậy thật sự làm cho người ta rất hâm mộ đấy.”
Cơ Ngọc Lạc cắn miếng thịt mềm trong miệng, nhắm mắt lại: “Hoắc Hiển!”
Cách lớp vải mỏng manh, nàng gần như có thể cảm giác được vết chai thô ráp trong lòng bàn tay nam nhân, mà nàng phải hết sức khắc chế mới có thể không nhấc chân đạp lên mặt người này!
Lúc này, phía trên đỉnh đầu có một thanh âm sâu kín truyền đến, thanh âm Hoắc Hiển đè xuống rất thấp, nói: "Chịu không nổi có thể ra tay, không phải ngươi rất giỏi chạy sao?"
Cơ Ngọc Lạc mở mắt, cũng nhìn hắn: "Phu quân nói gì thế, sao Ngọc Dao dám ra tay với phu quân chứ?”
Hoắc Hiển nhìn nàng, đứng dậy cầm mắt cá chân của nàng, chính xác sờ lên một lớp chai mỏng manh trên mũi chân nàng, nói: "Mạnh miệng luôn phải chịu thiệt.”
Hắn nói xong kéo cái chân ngọc kia, đầu Cơ Ngọc Dao rời khỏi gối bị hắn kéo về phía trước một khoảng cách, mà đang lúc Hoắc Hiển cả người khí thế hung hăng tràn lên, ngoài phòng bỗng nhiên một trận xôn xao, có người vỗ cửa nói: "Chủ quân, chủ quân, không hay rồi, đã xảy ra chuyện rồi!”
Người đập cửa chính là Lưu ma ma.
Lưu ma ma là một người không chút hoang mang, có thể làm cho bà ấy sốt ruột như vậy là thật sự đã xảy ra chuyện.
Hoắc Hiển nhìn Cơ Ngọc Lạc thu chân xuống giường, vừa đi vừa thắt đai lưng, mở cửa nói: "Sao vậy?”
Lưu ma ma nói: "Tây viện bên kia có thích khách, Thịnh di nương bị chút thương tích, lão nô thấy chảy không ít máu, ngài có muốn..."
Lưu ma ma nhìn Cơ Ngọc Lạc khoác áo đi tới thì không khỏi im lặng.
Làm quản sự ma ma, bà ấy cũng không phải không hiểu chuyện như vậy, chủ quân cùng phu nhân hiếm khi viên phòng, cho dù có thế nào cũng không nên đến quấy rầy vì chuyện của một di nương, bởi vậy Lưu ma ma có chút xấu hổ với tiểu phu nhân xưa nay rất dễ nói chuyện này, nhưng nếu người bị thương là di nương khác cũng thôi đi, ngặt nỗi lại là Thịnh di nương.
Lưu ma ma cũng không biết thân phận thật sự của Thịnh Lan Tâm, nhưng Lưu ma ma nhìn thấy Hoắc Hiển đối xử tốt với Thịnh Lan Tâm.
Không chỉ cho nàng ấy chìa khóa mở kho, còn cho phép nàng ấy ra vào thư phòng, phải biết rằng ngày thường ngay cả Lưu ma ma cũng không vào được gian thư phòng kia, ngoại trừ không cho phép nàng ấy ở tại chủ viện, gần như đã cho nàng ấy khoan dung cùng tự do mức độ lớn nhất.
Là Thịnh di nương gặp chuyện không may, Lưu ma ma không dám không báo.
Quả nhiên Hoắc Hiển nghe vậy sắc mặt thoắt cái đã đổi xoạch, từ trên giá gỗ lê cầm lấy y bào, mà trong nháy mắt này, hắn bỗng dưng nhíu mày quay đầu nhìn về phía nữ tử vừa rồi còn ở thế hạ phong.
Nàng đang chậm rãi sửa sang lại xiêm y, chật vật một lát trước đã không còn trên mặt nàng, nàng nhận thấy tầm mắt nghiêng đầu nhìn qua, nói: "Phu quân đừng trì hoãn nữa, Thịnh di nương chắc hẳn đã bị hù sợ muốn chết rồi.”
Để hắn thoạt nhìn không sắc bén đến mức làm cho người ta khiếp người giống ngày xưa.
Nhưng dưới túi da xinh đẹp cùng y bào lỏng lẻo kia, nhất định cất giấu toàn ý đồ xấu, Cơ Ngọc Lạc dời tầm mắt khỏi mặt hắn.
Vì ban đêm hầu hạ phu chủ tốt hơn mà nữ tử đương thời đều ngủ bên ngoài, nam tử ngủ bên trong, Lưu ma ma vừa mới trải giường cũng trải đệm chăn của Hoắc Hiển ở bên trong. Nhưng lúc này hắn đang ngồi ở đầu giường, cũng không có ý muốn di chuyển.
Cơ Ngọc Lạc đón tầm mắt của hắn đi tới trước giường ngồi xuống cách hắn nửa người, uyển chuyển nói: "Lúc này phu quân hồi phủ, ngày mai còn phải tiến cung không?"
Hoắc Hiển liếc mắt nhìn nàng: "Thích khách đã sa lưới nên Hoàng thượng cũng yên tâm rồi nên ngày mai không vào cung nữa.”
Cơ Ngọc Lạc ra vẻ kinh ngạc dưới ánh mắt dò xét của hắn, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt quá, chuyện đã giải quyết là tốt rồi, ngày mai phu quân còn phải đi làm nữa, sớm nghỉ ngơi đi, ta đi tắt đèn đây.”
Dứt lời nàng đã đứng dậy, bước chân còn chưa bước được hai bước Hoắc Hiển đã bắt lấy tay nàng, ngón cái ấn mạnh lên cổ tay nàng.
Đó là một loại tư thái cường thế không cho người ta phản kháng.
Hắn ngồi còn đỡ, vừa đứng dậy bóng dáng cao lớn đã áp tới trước mặt, làm cho người ta không thể không tập trung lực chú ý phòng bị hắn.
Hoắc Hiển nở nụ cười: "Gấp cái gì, còn sớm mà.”
Trong lời nói của hắn cất giấu ý tứ lưu luyến như đang cố ý trêu chọc nàng.
Cơ Ngọc Lạc cười sầu khổ, áy náy lại bất đắc dĩ nói: "Phu quân cũng biết, ta thuở nhỏ thân thể đã suy nhược, ba năm trước một mực ở trong chùa tĩnh dưỡng nhưng chung quy cũng không thấy khá hơn, chỉ e rằng tạm thời không có cách nào hầu hạ phu quân cả, chỉ đành khiến phu quân ấm ức một thời gian vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Hiển cũng bước tới gần một bước, nói: "Yên tâm, ta sẽ nhẹ một chút.”
Dứt lời đã không đợi Cơ Ngọc Lạc phản ứng, hắn khom lưng ôm lấy người, người trong lòng chỉ giãy dụa chốc lát nhưng lại rất nhanh đã có xu hướng bình tĩnh lại, loại bình tĩnh nhanh chóng này giống như một loại thói quen của nàng, Hoắc Hiển xoay người đặt người ở trước giường, cúi người xuống màn che trên giường đều rơi xuống, một nửa rơi vào nửa người còn ở bên ngoài của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt gió êm sóng lặng của nữ tử, nói: "Ngươi không biết lúc này nữ tử phải thẹn thùng sợ hãi mới là thái độ bình thường sao, không phải lúc nào duy trì bình tĩnh mới đúng đâu, tiểu cô nương à.”
Tay Cơ Ngọc Lạc buông xuống thắt lưng đã siết chặt: "Ta chỉ sợ không khiến phu quân tận hứng bằng các di nương thôi.”
“Sợ cái gì, ta thấy dáng người phu nhân rất tốt." Lúc Hoắc Hiển nói, bàn tay đã đặt ở bên hông nàng.
Hắn không nói giả, cái eo này thật sự mềm đến kỳ cục. Thật ra ngoại trừ các cô nương trong hoa lâu đặc biệt luyện tập thắt lưng, tiểu thư khuê các bình thường không bước ra đại môn nửa bước nên khớp xương đều cứng rắn.
Cơ Ngọc Lạc khắc chế hô hấp, nàng đương nhiên nghe hiểu lời ẩn ý của Hoắc Hiển, chỉ giả vờ không hiểu nói: "Luôn có một số là trời sinh."
“Thật sao.” Hoắc Hiển tiếp tục sờ xuống: “Vậy thật sự làm cho người ta rất hâm mộ đấy.”
Cơ Ngọc Lạc cắn miếng thịt mềm trong miệng, nhắm mắt lại: “Hoắc Hiển!”
Cách lớp vải mỏng manh, nàng gần như có thể cảm giác được vết chai thô ráp trong lòng bàn tay nam nhân, mà nàng phải hết sức khắc chế mới có thể không nhấc chân đạp lên mặt người này!
Lúc này, phía trên đỉnh đầu có một thanh âm sâu kín truyền đến, thanh âm Hoắc Hiển đè xuống rất thấp, nói: "Chịu không nổi có thể ra tay, không phải ngươi rất giỏi chạy sao?"
Cơ Ngọc Lạc mở mắt, cũng nhìn hắn: "Phu quân nói gì thế, sao Ngọc Dao dám ra tay với phu quân chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Hiển nhìn nàng, đứng dậy cầm mắt cá chân của nàng, chính xác sờ lên một lớp chai mỏng manh trên mũi chân nàng, nói: "Mạnh miệng luôn phải chịu thiệt.”
Hắn nói xong kéo cái chân ngọc kia, đầu Cơ Ngọc Dao rời khỏi gối bị hắn kéo về phía trước một khoảng cách, mà đang lúc Hoắc Hiển cả người khí thế hung hăng tràn lên, ngoài phòng bỗng nhiên một trận xôn xao, có người vỗ cửa nói: "Chủ quân, chủ quân, không hay rồi, đã xảy ra chuyện rồi!”
Người đập cửa chính là Lưu ma ma.
Lưu ma ma là một người không chút hoang mang, có thể làm cho bà ấy sốt ruột như vậy là thật sự đã xảy ra chuyện.
Hoắc Hiển nhìn Cơ Ngọc Lạc thu chân xuống giường, vừa đi vừa thắt đai lưng, mở cửa nói: "Sao vậy?”
Lưu ma ma nói: "Tây viện bên kia có thích khách, Thịnh di nương bị chút thương tích, lão nô thấy chảy không ít máu, ngài có muốn..."
Lưu ma ma nhìn Cơ Ngọc Lạc khoác áo đi tới thì không khỏi im lặng.
Làm quản sự ma ma, bà ấy cũng không phải không hiểu chuyện như vậy, chủ quân cùng phu nhân hiếm khi viên phòng, cho dù có thế nào cũng không nên đến quấy rầy vì chuyện của một di nương, bởi vậy Lưu ma ma có chút xấu hổ với tiểu phu nhân xưa nay rất dễ nói chuyện này, nhưng nếu người bị thương là di nương khác cũng thôi đi, ngặt nỗi lại là Thịnh di nương.
Lưu ma ma cũng không biết thân phận thật sự của Thịnh Lan Tâm, nhưng Lưu ma ma nhìn thấy Hoắc Hiển đối xử tốt với Thịnh Lan Tâm.
Không chỉ cho nàng ấy chìa khóa mở kho, còn cho phép nàng ấy ra vào thư phòng, phải biết rằng ngày thường ngay cả Lưu ma ma cũng không vào được gian thư phòng kia, ngoại trừ không cho phép nàng ấy ở tại chủ viện, gần như đã cho nàng ấy khoan dung cùng tự do mức độ lớn nhất.
Là Thịnh di nương gặp chuyện không may, Lưu ma ma không dám không báo.
Quả nhiên Hoắc Hiển nghe vậy sắc mặt thoắt cái đã đổi xoạch, từ trên giá gỗ lê cầm lấy y bào, mà trong nháy mắt này, hắn bỗng dưng nhíu mày quay đầu nhìn về phía nữ tử vừa rồi còn ở thế hạ phong.
Nàng đang chậm rãi sửa sang lại xiêm y, chật vật một lát trước đã không còn trên mặt nàng, nàng nhận thấy tầm mắt nghiêng đầu nhìn qua, nói: "Phu quân đừng trì hoãn nữa, Thịnh di nương chắc hẳn đã bị hù sợ muốn chết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro