Là Thật Hay Giả
2024-08-07 20:55:09
Từ sau khi phu nhân hôn mê bất tỉnh đêm tân hôn đã lấy danh nghĩa thân thể suy nhược không gặp di nương thiếp thất, ngay cả thỉnh an lúc sáng sớm cũng miễn, ngoại trừ có một lần các di nương kết bạn đến kính trà, chủ viện cũng không tiếp đãi thêm người khác nữa.
Phu nhân lại chỉ để cho hai nha hoàn hồi môn kia đến gần hầu hạ, cho nên lúc sáng sớm vốn nên bận rộn nhất, các nha hoàn vú già chủ viện ngược lại cực kỳ thanh thản, hôm nay phu nhân dậy muộn nên các nàng lại càng nhàn rỗi, đang vây quanh lò sưởi sưởi ấm.
Mùa đông thật đúng là càng lúc càng lạnh.
Hoắc Hiển đến vào giờ này khiến một phòng nha đầu đều sửng sốt và hoảng sợ, cho dù là quản sự ma ma cũng cả kinh nói: "Chủ quân sao lại tới giờ này?"
Hoắc Hiển liếc về phía nhà chính, nói: "Phu nhân dùng bữa chưa?”
Bích Ngô có chút khiếp đảm nhưng vẫn không thể không mở miệng tiếp lời: "Phu nhân còn chưa tỉnh, nô tỳ đi thúc giục ngay.”
Bích Ngô dứt lời đã muốn đi vào nội thất lại bị Hồng Sương nửa đường chặn lại, vì thế Hồng Sương vội vàng đi vào trong phòng.
Hoắc Hiển ngồi xuống trong phòng ăn, hắn muốn dùng bữa ở chỗ này, bọn nha hoàn vừa rồi nhàn tản thoắt cái đã lanh lẹ động tác.
Quản sự ma ma vén rèm đi vào cầm bánh ngọt cho Hoắc Hiển lót bụng, bốn bề không có người, giọng điệu bà ấy mới thân cận một chút, nói: "Sao ở xa còn hồi phủ dùng bữa, như thế rất giày vò, trước mắt đã sớm qua canh giờ chủ quân dùng bữa sáng rồi, dạ dày người lại sắp nhộn nhạo rồi đây.”
Quản sự ma ma họ Lưu, là nhũ nương của Hoắc Hiển khi còn bé, cũng là một trong số ít người chịu đi theo Hoắc Hiển lúc hắn rời khỏi Tuyên Bình Hầu phủ, e rằng trên dưới cả phủ cũng chỉ có nàng dám dùng loại ngữ điều này để nói chuyện với hắn.
Hoắc Hiển nở nụ cười: "Đâu có quý giá như vậy, mấy ngày nay nàng thế nào?”
Lưu ma ma sửng sốt, lập tức phản ứng lại "nàng" này đại khái là chỉ phu nhân.
Mặc dù Hoắc Hiển không nói rõ nhưng Lưu ma ma mơ hồ cũng biết hôn sự này dường như cũng không phải như vậy, nhưng nếu nàng đã được nghênh đón vào cửa bằng tam thư lục lễ, Lưu ma ma vẫn xem vị tiểu thư Cơ gia kia là chủ tử, trong miệng vẫn cung kính gọi nàng là phu nhân, nói: "Phu nhân là một người sống yên ổn, ngày thường chỉ đi lại trong viện, thiếp thân hầu hạ chỉ có mấy tỳ nữ nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến, ngược lại cũng không muốn phiền toái chúng ta.”
Hoắc Hiển cầm trà ăn một nửa bánh ngọt, nghe lời nói: "Nàng mang đến mấy người từ Cơ phủ? Nếu nhân thủ không đủ, vẫn để nha hoàn trong phủ làm chút điểm tâm đi.”
Lưu ma ma kinh ngạc nhìn hắn một cái, mặt trời mọc về phía tây à, không ngờ hắn lại biết quan tâm đến người khác, vì thế bà ấy bèn nói: "Vốn là năm người, người hầu hạ bên cạnh nàng chỉ có hai người, một người tên là Hồng Sương, một người tên là Bích Ngô, còn lại ba người đều hầu hạ ở ngoài phòng, nhưng trước đó vài ngày đã trả lại văn tịch của một người trong đó nói nha hoàn kia đã đến tuổi, muốn lập gia đình. Tâm địa phu nhân thật sự rất tốt.”
Hoắc Hiển im lặng gật đầu không lên tiếng, thuận miệng hỏi: "Là người nào?”
Lưu ma ma cũng thuận miệng đáp: "Hình như tên là Quyên Nhi gì đó.”
Bức rèm kia bị vén lên, đầu này đồng loạt ngừng nói.
Đêm qua sau nửa đêm Cơ Ngọc Lạc mới ngủ, bị Hồng Sương đánh thức thì còn cảm thấy đau đầu, nghe nói Hoắc Hiển tới nàng thật sự rất kinh ngạc, đoán hắn đến vì chuyện trong cung hôm qua, để đề phòng lỡ như nên nàng uống thuốc xong mới tới.
Nàng đến gần hành lễ với Hoắc Hiển, sau đó ngửa đầu nói: "Sao phu quân lại tới đây?”
Hoắc Hiển cười cười nói: "Hôm nay rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đến dùng bữa sáng với ngươi.”
Cơ Ngọc Lạc đầu tiên là kinh ngạc một lát, sau đó không biết làm sao nói: "Ma ma mau chuẩn bị đồ ăn đi, chớ làm lỡ công việc của phu quân.”
Lưu ma ma vâng dạ, rất nhanh đã lệnh nha hoàn bố trí bữa ăn.
Hoắc Hiển vừa mới ăn hai miếng nên cũng không đói lắm, thấy Cơ Ngọc Lạc ăn mấy ngụm cháo mới hỏi: "Chuyện đêm qua xảy ra đột ngột nên chưa kịp hỏi, có bị thương không?"
Cơ Ngọc Lạc cầm thìa lắc đầu: "Vết thương ngoài da thôi, dưỡng hai ngày là khỏi, không sao.”
Trên mu bàn tay nàng quả thật có mấy chỗ trầy da nhỏ, Hoắc Hiển liếc mắt thoáng qua rồi nói: "Vậy chắc đã bị kinh hãi rồi, đã mời lang trung xem qua chưa?"
Động tác khuấy cháo của Cơ Ngọc Lạc chậm dần, chuyện xảy ra khác thường tất có biến, quả nhiên sau khi nàng lắc đầu, Hoắc Hiển bèn nói: "Thân thể ngươi suy nhược, nếu xảy ra sự cố gì ta làm sao ăn nói với phụ thân ngươi? Đưa tay cho ta.”
Nói đường hoàng như vậy cơ à, hắn chẳng qua là muốn bắt mạch mà thôi.
Cơ Ngọc Lạc do dự lộ ra vài phần được yêu chiều mà sợ: "Sao lại làm phiền phu quân thế được…”
Dưới ánh mắt gần như bức ép của Hoắc Hiển, Cơ Ngọc Lạc chậm rãi đưa tay qua.
Cổ tay của nàng rất nhỏ, rất trắng, như thể chỉ cần bóp một cái sẽ gãy ngay.
Hoắc Hiển bày ra tư thế bắt mạch, Cơ Ngọc Lạc cụp mắt nhìn tay hắn bắt mạch, Hoắc Hiển thì cụp mắt nhìn về phía nàng.
Tiểu cô nương hơi cúi đầu ngồi đoan đoan chính chính ngoan ngoãn khéo léo, cũng không biết có phải hắn đa nghi do chức nghiệp hay không, hắn thử nhìn ra chút manh mối khác từ dưới túi da nhu thuận này, vì thế ánh mắt càng thêm bén nhọn.
Nhưng lại không chê vào đâu được, cho dù là thần sắc bình thường của nàng hay là mạch tượng suy yếu.
Hoắc Hiển nhìn chằm chằm gân xanh trên cổ tay nàng, bỗng nhiên nói: "Nghe nói trong phòng ngươi có một nha đầu đến tuổi thành thân muốn về quê, ngươi trả lại văn thư cho nàng ta rồi à.”
Cơ Ngọc Lạc giật mình nửa hơi, nàng vốn tưởng rằng hắn muốn hỏi thăm chuyện An Hòa cung đêm qua, ai ngờ đề tài lại rẽ ngoặt, Cơ Ngọc Lạc cười nói: "Vâng, cô nương đến tuổi sợ không tìm được vị hôn phu tốt.”
Hoắc Hiển gật đầu như tán gẫu, hỏi: "Nàng ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Cơ Ngọc Lạc nói: "Mười tám mười chín.”
Hoắc Hiển trầm ngâm một lát: "Cũng không tính là lớn lắm, nha hoàn trong phủ đệ bình thường hơn hai mươi tuổi mới được thả ra ngoài.”
Cơ Ngọc Lạc vẫn cười ôn hòa: "Tâm tư nàng ta đã không ở chỗ ta nên cưỡng chế ở lại vài năm cũng không có ý nghĩa gì cả.”
Hoắc Hiển cười khen nàng: "Đó là tâm địa phu nhân thiện lương, không biết nha hoàn kia ở nơi nào, có xe ngựa không? Dẫu sao cũng là nha hoàn hồi môn từ Cơ phủ đi ra, phu nhân nên sớm nói với ta, ta sẽ phái Cẩm Y vệ hộ tống một đường cũng dễ bề vẹn toàn tình cảm chủ tớ của các ngươi.”
Cơ Ngọc Lạc vừa định mở miệng: "Nàng ta…”
“Phu nhân." Hoắc Hiển ngắt lời nàng, giọng điệu bình thường nói: “Mạch của nàng rối loạn rồi.”
Cơ Ngọc Lạc ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau như có điện quang thạch hỏa, nhưng gần như lại dừng lại trong nháy mắt, vẻ mặt Cơ Ngọc Lạc thẹn thùng nói: "Phu quân lúc nói chuyện luôn mang theo khí độ thẩm vấn, Ngọc Dao chỉ là người bình thường nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy hoảng hốt.”
Hoắc Hiển nở nụ cười, lúc này mới thu tay lại nói: "Lúc trước nghe nói đại tiểu thư Cơ gia trời sinh nhát gan, ta thấy ngươi rất nhanh mồm nhanh miệng đấy chứ.”
Cơ Ngọc Lạc vội vàng đứng dậy cúi đầu nói: "Phu quân nói cái gì thì là cái đó, đều trách Ngọc Dao lắm mồm, sau này không nói nữa là được.”
Hoắc Hiển ngửa đầu nhìn nàng răng cắn môi, nước mắt như muốn chực trào, cúi đầu đứng trước mặt như hắn đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó.
Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đánh giá vị trưởng nữ Cơ gia này, trước kia lại không phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo lạnh lùng của nàng cũng có thể làm ra tư thái ta thấy mà thương này.
Một người đứng, một người ngồi, không hiểu sao không khí có chút cứng ngắc.
Hồng Sương ở phía sau nghe được mà tim đều nhảy lên đến cổ họng, ngược lại là Lưu ma ma không biết chuyện gì chỉ nghĩ ăn một bữa cơm đàng hoàng sao lại ăn thành như vậy, chủ quân cũng thật là, không có việc gì lại đi bắt nạt tiểu cô nương người ta làm gì...
Trong mắt Hoắc Hiển ẩn chứa ý cười nghiền ngẫm, nửa ngày qua đi mới đứng dậy ấn nàng ngồi xuống ghế, "chậc" nói: "Hồi hộp cái gì, ta nói đùa với ngươi đấy, vụ án trong cung còn đang chờ điều tra, ta đi trước đây.”
Hắn vỗ vỗ vai Cơ Ngọc Lạc cực kỳ tri kỷ nói: "Phu nhân, dùng bữa cho tốt nhé.”
Dứt lời, hắn quả thật đi ngay.
Lưu ma ma cũng đi theo ra ngoài, trong chính đường chỉ còn lại Cơ Ngọc Lạc và Hồng Sương.
Hồng Sương nhìn bọn họ đi xa, tiến lên nói: "Tiểu thư, hắn có ý gì?”
mặt Cơ Ngọc Lạc không chút thay đổi giơ tay lau nước mắt trên mặt, bĩu môi nói: "Không tìm thấy chứng cứ nên thăm dò mà thôi, nếu thật sự có chứng cứ xác thực thì hắn đã không đến đây như vậy.”
Hồng Sương nói: "Nhưng hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ, sau này làm việc không những khó mà còn nguy hiểm, chung quanh phủ này đều là ám vệ, đến lúc đó thật sự muốn đi cũng chưa chắc đi được đâu. Tiểu thư, biện pháp có ngàn cách vạn cách, cần gì phải liều chết với Hoắc Hiển, người này thật sự quá nhạy cảm.”
Cơ Ngọc Lạc chỉ chỉ khuôn mặt của mình, nói: "Khuôn mặt của Cơ trưởng nữ này vốn bị cản trở khắp trong kinh, biện pháp có ngàn cách vạn cách cũng đều bị khuôn mặt này bịt lối.”
Cơ Ngọc Lạc nói xong đã có chút phiền.
Hồng Sương á khẩu không trả lời được, tâm sự nặng nề nhíu mày.
Bên kia, Hoắc Hiển từ chính đường đi ra, Nam Nguyệt liền theo sát phía sau nói: "Chủ tử, thế nào rồi?"
Hoắc Hiển chậm rãi gật đầu, nói: "Bình thường. Mạch tượng suy yếu, trung khí không đủ như là triệu chứng thân thể suy nhược nhiều năm. Đối đáp trôi chảy không hoảng không loạn, có thể nói là hoàn mỹ.”
Vì thế Nam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, "Vậy không phải vừa vặn sao, phu nhân không có vấn đề sẽ có thể yên tâm.”
Hoắc Hiển xì một tiếng, khoanh tay đứng lại quay sang nhìn về phía Nam Nguyệt: "Quá bình thường mới không bình thường, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta truy cùng hỏi tận ngươi vài câu mà ngươi cũng nói lắp, thế nhưng nàng lại có thể đối đáp trôi chảy, nếu không phải vấn đề của nàng, đó chính là vấn đề của ngươi."
Nam Nguyệt: "..." Hắn ta thật oan uổng quá mà.
“Thuộc hạ vừa mới điều tra qua, tỳ nữ tên Quyên Nhi kia hóa ra là nha hoàn bên người của nhị tiểu thư Cơ phủ, nếu phu nhân thật sự hại nàng ta, khó đảm bảo không phải do có xích mích trước đây, dù vậy, cũng chỉ có thể chứng minh phu nhân trước đây giả heo ăn thịt hổ, những năm gần đây giả bộ quá thật, nhưng hậu trạch này... cũng có thể hiểu được, nếu hoài nghi án mạng trong cung có liên quan đến phu nhân thì cũng có thể, nhưng mà..."
Nam Nguyệt nhíu mày, khó hiểu nói: "Chủ tử không phải hoài nghi thích khách trong cung và thích khách trong phủ là cùng một người sao, nhưng chủ tử, ngày trong phủ gặp chuyện phu nhân vừa vặn từ chùa Thừa Nguyện trở về kinh, lúc thích khách chạy trốn, xe ngựa của phu nhân vừa mới tới cửa thành, ngày đó thủ vệ cửa thành đều có thể làm chứng, nói vậy thời gian này cũng không khớp nhau.”
"Hoặc là thích khách gây án trong cung cùng trong phủ không phải cùng một người, hoặc những chuyện này vốn không có liên quan gì đến phu nhân cả... Huống chi mạch của phu nhân suy yếu như vậy, làm sao có thể đánh tay đôi với người được?"
Hoắc Hiển cúi đầu, dưới đôi giày đen giẫm lên một viên đá Vũ Hoa lơi lỏng trên đường đá, đá viên đá vào trong hồ nước bên cạnh, hắn nhìn chằm chằm gợn sóng kia nói: "Ai nói mắt thấy nhất định là thật... Là thật hay giả, thử xem không phải sẽ biết sao.”
Phu nhân lại chỉ để cho hai nha hoàn hồi môn kia đến gần hầu hạ, cho nên lúc sáng sớm vốn nên bận rộn nhất, các nha hoàn vú già chủ viện ngược lại cực kỳ thanh thản, hôm nay phu nhân dậy muộn nên các nàng lại càng nhàn rỗi, đang vây quanh lò sưởi sưởi ấm.
Mùa đông thật đúng là càng lúc càng lạnh.
Hoắc Hiển đến vào giờ này khiến một phòng nha đầu đều sửng sốt và hoảng sợ, cho dù là quản sự ma ma cũng cả kinh nói: "Chủ quân sao lại tới giờ này?"
Hoắc Hiển liếc về phía nhà chính, nói: "Phu nhân dùng bữa chưa?”
Bích Ngô có chút khiếp đảm nhưng vẫn không thể không mở miệng tiếp lời: "Phu nhân còn chưa tỉnh, nô tỳ đi thúc giục ngay.”
Bích Ngô dứt lời đã muốn đi vào nội thất lại bị Hồng Sương nửa đường chặn lại, vì thế Hồng Sương vội vàng đi vào trong phòng.
Hoắc Hiển ngồi xuống trong phòng ăn, hắn muốn dùng bữa ở chỗ này, bọn nha hoàn vừa rồi nhàn tản thoắt cái đã lanh lẹ động tác.
Quản sự ma ma vén rèm đi vào cầm bánh ngọt cho Hoắc Hiển lót bụng, bốn bề không có người, giọng điệu bà ấy mới thân cận một chút, nói: "Sao ở xa còn hồi phủ dùng bữa, như thế rất giày vò, trước mắt đã sớm qua canh giờ chủ quân dùng bữa sáng rồi, dạ dày người lại sắp nhộn nhạo rồi đây.”
Quản sự ma ma họ Lưu, là nhũ nương của Hoắc Hiển khi còn bé, cũng là một trong số ít người chịu đi theo Hoắc Hiển lúc hắn rời khỏi Tuyên Bình Hầu phủ, e rằng trên dưới cả phủ cũng chỉ có nàng dám dùng loại ngữ điều này để nói chuyện với hắn.
Hoắc Hiển nở nụ cười: "Đâu có quý giá như vậy, mấy ngày nay nàng thế nào?”
Lưu ma ma sửng sốt, lập tức phản ứng lại "nàng" này đại khái là chỉ phu nhân.
Mặc dù Hoắc Hiển không nói rõ nhưng Lưu ma ma mơ hồ cũng biết hôn sự này dường như cũng không phải như vậy, nhưng nếu nàng đã được nghênh đón vào cửa bằng tam thư lục lễ, Lưu ma ma vẫn xem vị tiểu thư Cơ gia kia là chủ tử, trong miệng vẫn cung kính gọi nàng là phu nhân, nói: "Phu nhân là một người sống yên ổn, ngày thường chỉ đi lại trong viện, thiếp thân hầu hạ chỉ có mấy tỳ nữ nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến, ngược lại cũng không muốn phiền toái chúng ta.”
Hoắc Hiển cầm trà ăn một nửa bánh ngọt, nghe lời nói: "Nàng mang đến mấy người từ Cơ phủ? Nếu nhân thủ không đủ, vẫn để nha hoàn trong phủ làm chút điểm tâm đi.”
Lưu ma ma kinh ngạc nhìn hắn một cái, mặt trời mọc về phía tây à, không ngờ hắn lại biết quan tâm đến người khác, vì thế bà ấy bèn nói: "Vốn là năm người, người hầu hạ bên cạnh nàng chỉ có hai người, một người tên là Hồng Sương, một người tên là Bích Ngô, còn lại ba người đều hầu hạ ở ngoài phòng, nhưng trước đó vài ngày đã trả lại văn tịch của một người trong đó nói nha hoàn kia đã đến tuổi, muốn lập gia đình. Tâm địa phu nhân thật sự rất tốt.”
Hoắc Hiển im lặng gật đầu không lên tiếng, thuận miệng hỏi: "Là người nào?”
Lưu ma ma cũng thuận miệng đáp: "Hình như tên là Quyên Nhi gì đó.”
Bức rèm kia bị vén lên, đầu này đồng loạt ngừng nói.
Đêm qua sau nửa đêm Cơ Ngọc Lạc mới ngủ, bị Hồng Sương đánh thức thì còn cảm thấy đau đầu, nghe nói Hoắc Hiển tới nàng thật sự rất kinh ngạc, đoán hắn đến vì chuyện trong cung hôm qua, để đề phòng lỡ như nên nàng uống thuốc xong mới tới.
Nàng đến gần hành lễ với Hoắc Hiển, sau đó ngửa đầu nói: "Sao phu quân lại tới đây?”
Hoắc Hiển cười cười nói: "Hôm nay rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đến dùng bữa sáng với ngươi.”
Cơ Ngọc Lạc đầu tiên là kinh ngạc một lát, sau đó không biết làm sao nói: "Ma ma mau chuẩn bị đồ ăn đi, chớ làm lỡ công việc của phu quân.”
Lưu ma ma vâng dạ, rất nhanh đã lệnh nha hoàn bố trí bữa ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Hiển vừa mới ăn hai miếng nên cũng không đói lắm, thấy Cơ Ngọc Lạc ăn mấy ngụm cháo mới hỏi: "Chuyện đêm qua xảy ra đột ngột nên chưa kịp hỏi, có bị thương không?"
Cơ Ngọc Lạc cầm thìa lắc đầu: "Vết thương ngoài da thôi, dưỡng hai ngày là khỏi, không sao.”
Trên mu bàn tay nàng quả thật có mấy chỗ trầy da nhỏ, Hoắc Hiển liếc mắt thoáng qua rồi nói: "Vậy chắc đã bị kinh hãi rồi, đã mời lang trung xem qua chưa?"
Động tác khuấy cháo của Cơ Ngọc Lạc chậm dần, chuyện xảy ra khác thường tất có biến, quả nhiên sau khi nàng lắc đầu, Hoắc Hiển bèn nói: "Thân thể ngươi suy nhược, nếu xảy ra sự cố gì ta làm sao ăn nói với phụ thân ngươi? Đưa tay cho ta.”
Nói đường hoàng như vậy cơ à, hắn chẳng qua là muốn bắt mạch mà thôi.
Cơ Ngọc Lạc do dự lộ ra vài phần được yêu chiều mà sợ: "Sao lại làm phiền phu quân thế được…”
Dưới ánh mắt gần như bức ép của Hoắc Hiển, Cơ Ngọc Lạc chậm rãi đưa tay qua.
Cổ tay của nàng rất nhỏ, rất trắng, như thể chỉ cần bóp một cái sẽ gãy ngay.
Hoắc Hiển bày ra tư thế bắt mạch, Cơ Ngọc Lạc cụp mắt nhìn tay hắn bắt mạch, Hoắc Hiển thì cụp mắt nhìn về phía nàng.
Tiểu cô nương hơi cúi đầu ngồi đoan đoan chính chính ngoan ngoãn khéo léo, cũng không biết có phải hắn đa nghi do chức nghiệp hay không, hắn thử nhìn ra chút manh mối khác từ dưới túi da nhu thuận này, vì thế ánh mắt càng thêm bén nhọn.
Nhưng lại không chê vào đâu được, cho dù là thần sắc bình thường của nàng hay là mạch tượng suy yếu.
Hoắc Hiển nhìn chằm chằm gân xanh trên cổ tay nàng, bỗng nhiên nói: "Nghe nói trong phòng ngươi có một nha đầu đến tuổi thành thân muốn về quê, ngươi trả lại văn thư cho nàng ta rồi à.”
Cơ Ngọc Lạc giật mình nửa hơi, nàng vốn tưởng rằng hắn muốn hỏi thăm chuyện An Hòa cung đêm qua, ai ngờ đề tài lại rẽ ngoặt, Cơ Ngọc Lạc cười nói: "Vâng, cô nương đến tuổi sợ không tìm được vị hôn phu tốt.”
Hoắc Hiển gật đầu như tán gẫu, hỏi: "Nàng ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Cơ Ngọc Lạc nói: "Mười tám mười chín.”
Hoắc Hiển trầm ngâm một lát: "Cũng không tính là lớn lắm, nha hoàn trong phủ đệ bình thường hơn hai mươi tuổi mới được thả ra ngoài.”
Cơ Ngọc Lạc vẫn cười ôn hòa: "Tâm tư nàng ta đã không ở chỗ ta nên cưỡng chế ở lại vài năm cũng không có ý nghĩa gì cả.”
Hoắc Hiển cười khen nàng: "Đó là tâm địa phu nhân thiện lương, không biết nha hoàn kia ở nơi nào, có xe ngựa không? Dẫu sao cũng là nha hoàn hồi môn từ Cơ phủ đi ra, phu nhân nên sớm nói với ta, ta sẽ phái Cẩm Y vệ hộ tống một đường cũng dễ bề vẹn toàn tình cảm chủ tớ của các ngươi.”
Cơ Ngọc Lạc vừa định mở miệng: "Nàng ta…”
“Phu nhân." Hoắc Hiển ngắt lời nàng, giọng điệu bình thường nói: “Mạch của nàng rối loạn rồi.”
Cơ Ngọc Lạc ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau như có điện quang thạch hỏa, nhưng gần như lại dừng lại trong nháy mắt, vẻ mặt Cơ Ngọc Lạc thẹn thùng nói: "Phu quân lúc nói chuyện luôn mang theo khí độ thẩm vấn, Ngọc Dao chỉ là người bình thường nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy hoảng hốt.”
Hoắc Hiển nở nụ cười, lúc này mới thu tay lại nói: "Lúc trước nghe nói đại tiểu thư Cơ gia trời sinh nhát gan, ta thấy ngươi rất nhanh mồm nhanh miệng đấy chứ.”
Cơ Ngọc Lạc vội vàng đứng dậy cúi đầu nói: "Phu quân nói cái gì thì là cái đó, đều trách Ngọc Dao lắm mồm, sau này không nói nữa là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Hiển ngửa đầu nhìn nàng răng cắn môi, nước mắt như muốn chực trào, cúi đầu đứng trước mặt như hắn đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó.
Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đánh giá vị trưởng nữ Cơ gia này, trước kia lại không phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo lạnh lùng của nàng cũng có thể làm ra tư thái ta thấy mà thương này.
Một người đứng, một người ngồi, không hiểu sao không khí có chút cứng ngắc.
Hồng Sương ở phía sau nghe được mà tim đều nhảy lên đến cổ họng, ngược lại là Lưu ma ma không biết chuyện gì chỉ nghĩ ăn một bữa cơm đàng hoàng sao lại ăn thành như vậy, chủ quân cũng thật là, không có việc gì lại đi bắt nạt tiểu cô nương người ta làm gì...
Trong mắt Hoắc Hiển ẩn chứa ý cười nghiền ngẫm, nửa ngày qua đi mới đứng dậy ấn nàng ngồi xuống ghế, "chậc" nói: "Hồi hộp cái gì, ta nói đùa với ngươi đấy, vụ án trong cung còn đang chờ điều tra, ta đi trước đây.”
Hắn vỗ vỗ vai Cơ Ngọc Lạc cực kỳ tri kỷ nói: "Phu nhân, dùng bữa cho tốt nhé.”
Dứt lời, hắn quả thật đi ngay.
Lưu ma ma cũng đi theo ra ngoài, trong chính đường chỉ còn lại Cơ Ngọc Lạc và Hồng Sương.
Hồng Sương nhìn bọn họ đi xa, tiến lên nói: "Tiểu thư, hắn có ý gì?”
mặt Cơ Ngọc Lạc không chút thay đổi giơ tay lau nước mắt trên mặt, bĩu môi nói: "Không tìm thấy chứng cứ nên thăm dò mà thôi, nếu thật sự có chứng cứ xác thực thì hắn đã không đến đây như vậy.”
Hồng Sương nói: "Nhưng hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ, sau này làm việc không những khó mà còn nguy hiểm, chung quanh phủ này đều là ám vệ, đến lúc đó thật sự muốn đi cũng chưa chắc đi được đâu. Tiểu thư, biện pháp có ngàn cách vạn cách, cần gì phải liều chết với Hoắc Hiển, người này thật sự quá nhạy cảm.”
Cơ Ngọc Lạc chỉ chỉ khuôn mặt của mình, nói: "Khuôn mặt của Cơ trưởng nữ này vốn bị cản trở khắp trong kinh, biện pháp có ngàn cách vạn cách cũng đều bị khuôn mặt này bịt lối.”
Cơ Ngọc Lạc nói xong đã có chút phiền.
Hồng Sương á khẩu không trả lời được, tâm sự nặng nề nhíu mày.
Bên kia, Hoắc Hiển từ chính đường đi ra, Nam Nguyệt liền theo sát phía sau nói: "Chủ tử, thế nào rồi?"
Hoắc Hiển chậm rãi gật đầu, nói: "Bình thường. Mạch tượng suy yếu, trung khí không đủ như là triệu chứng thân thể suy nhược nhiều năm. Đối đáp trôi chảy không hoảng không loạn, có thể nói là hoàn mỹ.”
Vì thế Nam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, "Vậy không phải vừa vặn sao, phu nhân không có vấn đề sẽ có thể yên tâm.”
Hoắc Hiển xì một tiếng, khoanh tay đứng lại quay sang nhìn về phía Nam Nguyệt: "Quá bình thường mới không bình thường, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta truy cùng hỏi tận ngươi vài câu mà ngươi cũng nói lắp, thế nhưng nàng lại có thể đối đáp trôi chảy, nếu không phải vấn đề của nàng, đó chính là vấn đề của ngươi."
Nam Nguyệt: "..." Hắn ta thật oan uổng quá mà.
“Thuộc hạ vừa mới điều tra qua, tỳ nữ tên Quyên Nhi kia hóa ra là nha hoàn bên người của nhị tiểu thư Cơ phủ, nếu phu nhân thật sự hại nàng ta, khó đảm bảo không phải do có xích mích trước đây, dù vậy, cũng chỉ có thể chứng minh phu nhân trước đây giả heo ăn thịt hổ, những năm gần đây giả bộ quá thật, nhưng hậu trạch này... cũng có thể hiểu được, nếu hoài nghi án mạng trong cung có liên quan đến phu nhân thì cũng có thể, nhưng mà..."
Nam Nguyệt nhíu mày, khó hiểu nói: "Chủ tử không phải hoài nghi thích khách trong cung và thích khách trong phủ là cùng một người sao, nhưng chủ tử, ngày trong phủ gặp chuyện phu nhân vừa vặn từ chùa Thừa Nguyện trở về kinh, lúc thích khách chạy trốn, xe ngựa của phu nhân vừa mới tới cửa thành, ngày đó thủ vệ cửa thành đều có thể làm chứng, nói vậy thời gian này cũng không khớp nhau.”
"Hoặc là thích khách gây án trong cung cùng trong phủ không phải cùng một người, hoặc những chuyện này vốn không có liên quan gì đến phu nhân cả... Huống chi mạch của phu nhân suy yếu như vậy, làm sao có thể đánh tay đôi với người được?"
Hoắc Hiển cúi đầu, dưới đôi giày đen giẫm lên một viên đá Vũ Hoa lơi lỏng trên đường đá, đá viên đá vào trong hồ nước bên cạnh, hắn nhìn chằm chằm gợn sóng kia nói: "Ai nói mắt thấy nhất định là thật... Là thật hay giả, thử xem không phải sẽ biết sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro