Ra Thành
2024-08-07 20:55:09
Tiết trời bắt đầu vào đông, canh khuya sương lạnh, các viện đều che chặt cửa sổ lần lượt tắt nến, Thọ Xuân Đường bị che lấp ở một mảnh cây ngô đồng xanh mát, hai bên cành lá sum xuê trèo lên mái hiên, ban đêm càng toát ra nét hấp dẫn nhưng cũng có chút âm trầm.
Sau khi Triêu Lộ từ biệt viện rời đi đã một đường mò đến Thọ Xuân Đường, dùng một loại tư thế tương đối thả lỏng ngồi xổm ở trên nóc nhà, lấy ra sách cùng bút than.
Cơ phủ lớn như vậy, ở những tòa viện khác nhau sẽ là người ở khác nhau, trừ phi tiểu thư đặc biệt phân phó, nếu không mỗi ngày nàng ấy theo dõi người nào cũng không tính trước mà chỉ toàn bộ dựa vào sở thích, chẳng qua Triêu Lộ càng thích Thọ Xuân Đường hơn.
Người hầu Thọ Xuân Đường nhiều người nhiều chuyện, điểm tâm trong phòng bếp nhỏ cũng không trùng lặp, đậm nhạt hợp khẩu vị của nàng ấy, không giống với Mộc Thu Uyển quá nhạt nhẽo, Phù Hạ Uyển quá ngọt, thư phòng của Cơ Sùng Vọng thì càng miễn bàn, ông ta chỉ thưởng thức mỗi trà.
Triêu Lộ thưởng thức xong một đĩa bánh ngọt mật đường, bỏ một miếng kẹo mạch nha vào miệng, nhỏ giọng mở gạch ngói ra, một mùi thuốc trong nháy mắt đã xộc vào mũi…
Giang thị bệnh nặng quấn thân rất nhiều năm, mỗi ngày đã thành thói quen uống thuốc như uống trà.
Bà ta tựa ở trước giường, cả người ốm đến mức chỉ còn lại có một nắm xương, xiêm y cũng có vẻ rộng rãi, tay như cành khô tiếp nhận chén thuốc, uống xong nửa chén đã bắt đầu ho khan, vú già bên cạnh vội vàng vỗ lưng cho bà ta.
Vú già họ Phòng, là lão nhân của Cơ gia.
Bà ta thở dài nói: "Đã dùng phương thuốc này nửa tháng nhưng cũng không có tác dụng gì, ngày nào đó vẫn phải tìm phương thuốc mới mới được.”
Giang thị chỉ lắc đầu, nói: "Đừng dày vò thêm nữa, người một chân bước vào quan tài thì phương thuốc của thần tiên cũng vô dụng… Ngươi lấy phật châu ra tụng nửa canh giờ rồi nghỉ ngơi.”
Giang thị tin Phật, nhất là từ khi bệnh nặng tới nay càng thêm xem trọng chuyện tụng kinh lễ Phật này, bởi vậy bên trong Thọ Xuân đường còn cố ý chia ra gian Phật đường, mỗi đêm trước khi ngủ bà ta nhất định sẽ ở bên trong ngây ngốc nửa canh giờ, chuyện này còn có hiệu quả tốt hơn so với uống những phương thuốc an thần kia.
Nhưng thời gian trước ưu tư hôn sự của đại tiểu thư, hai ngày nay lại đau đầu cho tương lai của Cơ gia, thân thể bà ta hiển nhiên càng kém đi.
Phòng ma ma cầm phật châu cho bà ta nhưng lại khuyên nhủ: "Hay là tối nay quên đi, ngày mai đọc tiếp cũng được.”
Nếu là ngày thường, Giang thị nhất định sẽ không chịu, nhưng hôm nay tâm tư bà ta quá nặng, chỉ sợ va chạm đến Bồ Tát, nửa người lại ngồi trở về nói: "Thôi vậy, lão gia trở về chưa?"
Phòng ma ma nói: "Vẫn chưa, nghe nói hoàng thượng hạ lệnh tử hình, ngoài cung đang quỳ một mảnh, nhưng ngay cả mặt hoàng thượng cũng không thấy đâu.”
Đều đi cầu tình thay Hứa thái phó, Cơ Sùng Vọng cũng thế.
Giang thị tiếc hận, nghĩ đến người khởi xướng chuyện này lại không khỏi liên tưởng đến trưởng tôn nữ sắp gả cho người khởi xướng này, liền hỏi: "Hôm nay Mộc Thu Uyển có an phận không?"
Dùng tới hai chữ "an phận" là có thể thấy được Giang thị ít nhiều có chút bất mãn đối với tính tình tức phụ Tần thị này.
Lâm Thiền là cô nương nhỏ nhất trong nhà, tính tình được nuông chiều từ bé nên khó tránh khỏi có chút tùy hứng làm theo ý mình, năm đó Cơ Sùng Vọng cưới thê tử là Giang thị đã có chút lo lắng, nhưng phụ thân Lâm Thiền khi đó thân ở nội các rất có quyền lên tiếng, lại là ân sư đề bạt Cơ Sùng Vọng, vả lại Giang thị nghĩ nữ tử sau khi kết hôn sẽ trưởng thành...
Không nghĩ Lâm Thiền mười năm như một ngang ngược kiêu ngạo, còn coi mình là Lâm gia tiểu thư.
Nhưng người đến tuổi này lại tùy hứng như lúc còn trẻ sẽ có vẻ có chút kiệt sỉ, mọi chuyện đều đối nghịch với di nương, lúc nào cũng lấy trưởng nữ ra để trút giận, chuyện này coi có được không?
Hạ nhân không dám nói trước mặt bà ta nhưng sau lưng cũng ngầm châm chọc lòng dạ hẹp hòi của bà ta, con người rất không nói lý.
Giang thị từng khuyên nàng ta tém tém tính tình lại, nhất là đối với Cơ Ngọc Lạc, lòng khoan dung của con người đều có hạn, thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, nếu thật sự bức ra oán hận thì sau này khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Lâm Thiền lại không nghe, vả lại trưởng tôn nữ kia của bà ta thật đúng là một người không biết cáu giận, nhiều năm đánh đập mắng chửi như vậy cũng không lật trời lật đất, Giang thị cũng lười quản nữa, sau đó bà ta bệnh lâu chưa khỏi, lại càng rất lâu không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh trong nhà này.
Nhưng lúc này không giống xưa, không thể cứ để mặc cho tính tình làm càn của Lâm Thiền thêm nữa.
Phòng ma ma nói: "Lão phu nhân yên tâm đi, phu nhân cũng sĩ diện ngoài mặt, nhìn như nóng nảy như lời ngài nói đêm qua đã thật sự nghe vào, sau đó còn tìm lão nô phân tích một phen.”
Giang thị nghe vậy sắc mặt đã dễ coi hơn đôi chút, nhưng vẫn không hài lòng cười một tiếng.
Phòng ma ma ngay sau đó lại nói: "Đại tiểu thư đã nhận rương trang sức kia, nói vậy mấy ngày nay sẽ tới thỉnh an, là gặp hay không gặp đây?"
Thọ Xuân Đường đã đóng cửa nhiều năm, từ sau khi Giang thị bệnh nặng đã miễn cho tiểu bối đến thỉnh an sáng sớm, mỗi ngày chỉ làm hai chuyện là tĩnh dưỡng sức khỏe cùng ăn chay niệm Phật, nếu không có đại sự, ngay cả Cơ Sùng Vọng cũng ít khi được bà ta đón vào cửa.
Cho nên nếu lão phu nhân nói không gặp cũng cực kỳ bình thường.
Nhưng bà ta lại trầm mặc thật lâu như ngơ ngẩn, qua một lúc lâu mới than thở: "Không gặp vậy…”
Giang thị nỉ non nói: "Ta nhìn nàng sẽ nhớ tới một người khác... Trong lòng bất an, nhiều năm như vậy cũng không biết có còn sống hay không.”
Sắc mặt Phòng ma ma khẽ biến, lòng bàn tay trượt một cái suýt nữa vỡ chén thuốc.
Suy nghĩ nặng nề như vậy, Giang thị khó tránh khỏi lại bị bệnh thêm một trận, ngay cả mười lăm ngày giỗ của lão thái gia cũng không thể cùng đi chùa dâng hương.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Cơ Sùng lên triều, Lâm Thiền liền dẫn một đám người lên xe ngựa. Xe ngựa tổng cộng có ba chiếc, Lâm Thiền cùng Cơ Nhàn Dư ngồi một chiếc, nha hoàn bà tử chiếm một chiếc, Cơ Ngọc Lạc chỉ có thể ngồi cùng Cơ Vân Khấu, về phần Cố Nhu, bà ta là thiếp thất nên không tính là người nhà, không có tư cách đi cùng.
Cơ Nhàn Dư dưới ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thiền lên chiếc xe với Cơ Ngọc Lạc này, Cơ Vân Khấu không nói gì, nàng ta không muốn nhìn hai tỷ muội này tình thâm ở trước mắt nàng ta, huống hồ xe ngựa này nhỏ hẹp, làm sao có thể ngồi được ba người?
Cơ Nhàn Dư chỉ đưa ánh mắt xin lỗi mà nhìn về phía nàng ta: "Xin lỗi nhị tỷ tỷ, hay là tỷ đến ngồi một chiếc với mẫu thân đi..."
Dù sao nàng ấy có chết cũng không xuống.
Giằng co một lúc, Cơ Vân Khấu cũng đành phải kiên trì ngồi chung với Lâm Thiền.
Đoàn người lập tức xuất phát.
Xe ngựa đi qua phố xá sầm uất chạy về phía cổng thành.
Trong xe, Cơ Nhàn Dư nhét túi gấm vào tay Cơ Ngọc Lạc, nói: "Nghe nói gần đây đường núi không yên bình, thường xuyên có sơn phỉ náo loạn, rất nhiều người đều gặp nạn, tuy rằng hôm nay mang theo đủ hộ vệ nhưng để phòng ngừa lỡ như, a tỷ mang theo bùa bình an này đi, rất linh đấy.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn ánh mắt chờ đợi của Cơ Nhàn Dư, đành phải đeo túi gấm lên bên hông.
Sau khi Triêu Lộ từ biệt viện rời đi đã một đường mò đến Thọ Xuân Đường, dùng một loại tư thế tương đối thả lỏng ngồi xổm ở trên nóc nhà, lấy ra sách cùng bút than.
Cơ phủ lớn như vậy, ở những tòa viện khác nhau sẽ là người ở khác nhau, trừ phi tiểu thư đặc biệt phân phó, nếu không mỗi ngày nàng ấy theo dõi người nào cũng không tính trước mà chỉ toàn bộ dựa vào sở thích, chẳng qua Triêu Lộ càng thích Thọ Xuân Đường hơn.
Người hầu Thọ Xuân Đường nhiều người nhiều chuyện, điểm tâm trong phòng bếp nhỏ cũng không trùng lặp, đậm nhạt hợp khẩu vị của nàng ấy, không giống với Mộc Thu Uyển quá nhạt nhẽo, Phù Hạ Uyển quá ngọt, thư phòng của Cơ Sùng Vọng thì càng miễn bàn, ông ta chỉ thưởng thức mỗi trà.
Triêu Lộ thưởng thức xong một đĩa bánh ngọt mật đường, bỏ một miếng kẹo mạch nha vào miệng, nhỏ giọng mở gạch ngói ra, một mùi thuốc trong nháy mắt đã xộc vào mũi…
Giang thị bệnh nặng quấn thân rất nhiều năm, mỗi ngày đã thành thói quen uống thuốc như uống trà.
Bà ta tựa ở trước giường, cả người ốm đến mức chỉ còn lại có một nắm xương, xiêm y cũng có vẻ rộng rãi, tay như cành khô tiếp nhận chén thuốc, uống xong nửa chén đã bắt đầu ho khan, vú già bên cạnh vội vàng vỗ lưng cho bà ta.
Vú già họ Phòng, là lão nhân của Cơ gia.
Bà ta thở dài nói: "Đã dùng phương thuốc này nửa tháng nhưng cũng không có tác dụng gì, ngày nào đó vẫn phải tìm phương thuốc mới mới được.”
Giang thị chỉ lắc đầu, nói: "Đừng dày vò thêm nữa, người một chân bước vào quan tài thì phương thuốc của thần tiên cũng vô dụng… Ngươi lấy phật châu ra tụng nửa canh giờ rồi nghỉ ngơi.”
Giang thị tin Phật, nhất là từ khi bệnh nặng tới nay càng thêm xem trọng chuyện tụng kinh lễ Phật này, bởi vậy bên trong Thọ Xuân đường còn cố ý chia ra gian Phật đường, mỗi đêm trước khi ngủ bà ta nhất định sẽ ở bên trong ngây ngốc nửa canh giờ, chuyện này còn có hiệu quả tốt hơn so với uống những phương thuốc an thần kia.
Nhưng thời gian trước ưu tư hôn sự của đại tiểu thư, hai ngày nay lại đau đầu cho tương lai của Cơ gia, thân thể bà ta hiển nhiên càng kém đi.
Phòng ma ma cầm phật châu cho bà ta nhưng lại khuyên nhủ: "Hay là tối nay quên đi, ngày mai đọc tiếp cũng được.”
Nếu là ngày thường, Giang thị nhất định sẽ không chịu, nhưng hôm nay tâm tư bà ta quá nặng, chỉ sợ va chạm đến Bồ Tát, nửa người lại ngồi trở về nói: "Thôi vậy, lão gia trở về chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phòng ma ma nói: "Vẫn chưa, nghe nói hoàng thượng hạ lệnh tử hình, ngoài cung đang quỳ một mảnh, nhưng ngay cả mặt hoàng thượng cũng không thấy đâu.”
Đều đi cầu tình thay Hứa thái phó, Cơ Sùng Vọng cũng thế.
Giang thị tiếc hận, nghĩ đến người khởi xướng chuyện này lại không khỏi liên tưởng đến trưởng tôn nữ sắp gả cho người khởi xướng này, liền hỏi: "Hôm nay Mộc Thu Uyển có an phận không?"
Dùng tới hai chữ "an phận" là có thể thấy được Giang thị ít nhiều có chút bất mãn đối với tính tình tức phụ Tần thị này.
Lâm Thiền là cô nương nhỏ nhất trong nhà, tính tình được nuông chiều từ bé nên khó tránh khỏi có chút tùy hứng làm theo ý mình, năm đó Cơ Sùng Vọng cưới thê tử là Giang thị đã có chút lo lắng, nhưng phụ thân Lâm Thiền khi đó thân ở nội các rất có quyền lên tiếng, lại là ân sư đề bạt Cơ Sùng Vọng, vả lại Giang thị nghĩ nữ tử sau khi kết hôn sẽ trưởng thành...
Không nghĩ Lâm Thiền mười năm như một ngang ngược kiêu ngạo, còn coi mình là Lâm gia tiểu thư.
Nhưng người đến tuổi này lại tùy hứng như lúc còn trẻ sẽ có vẻ có chút kiệt sỉ, mọi chuyện đều đối nghịch với di nương, lúc nào cũng lấy trưởng nữ ra để trút giận, chuyện này coi có được không?
Hạ nhân không dám nói trước mặt bà ta nhưng sau lưng cũng ngầm châm chọc lòng dạ hẹp hòi của bà ta, con người rất không nói lý.
Giang thị từng khuyên nàng ta tém tém tính tình lại, nhất là đối với Cơ Ngọc Lạc, lòng khoan dung của con người đều có hạn, thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, nếu thật sự bức ra oán hận thì sau này khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Lâm Thiền lại không nghe, vả lại trưởng tôn nữ kia của bà ta thật đúng là một người không biết cáu giận, nhiều năm đánh đập mắng chửi như vậy cũng không lật trời lật đất, Giang thị cũng lười quản nữa, sau đó bà ta bệnh lâu chưa khỏi, lại càng rất lâu không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh trong nhà này.
Nhưng lúc này không giống xưa, không thể cứ để mặc cho tính tình làm càn của Lâm Thiền thêm nữa.
Phòng ma ma nói: "Lão phu nhân yên tâm đi, phu nhân cũng sĩ diện ngoài mặt, nhìn như nóng nảy như lời ngài nói đêm qua đã thật sự nghe vào, sau đó còn tìm lão nô phân tích một phen.”
Giang thị nghe vậy sắc mặt đã dễ coi hơn đôi chút, nhưng vẫn không hài lòng cười một tiếng.
Phòng ma ma ngay sau đó lại nói: "Đại tiểu thư đã nhận rương trang sức kia, nói vậy mấy ngày nay sẽ tới thỉnh an, là gặp hay không gặp đây?"
Thọ Xuân Đường đã đóng cửa nhiều năm, từ sau khi Giang thị bệnh nặng đã miễn cho tiểu bối đến thỉnh an sáng sớm, mỗi ngày chỉ làm hai chuyện là tĩnh dưỡng sức khỏe cùng ăn chay niệm Phật, nếu không có đại sự, ngay cả Cơ Sùng Vọng cũng ít khi được bà ta đón vào cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên nếu lão phu nhân nói không gặp cũng cực kỳ bình thường.
Nhưng bà ta lại trầm mặc thật lâu như ngơ ngẩn, qua một lúc lâu mới than thở: "Không gặp vậy…”
Giang thị nỉ non nói: "Ta nhìn nàng sẽ nhớ tới một người khác... Trong lòng bất an, nhiều năm như vậy cũng không biết có còn sống hay không.”
Sắc mặt Phòng ma ma khẽ biến, lòng bàn tay trượt một cái suýt nữa vỡ chén thuốc.
Suy nghĩ nặng nề như vậy, Giang thị khó tránh khỏi lại bị bệnh thêm một trận, ngay cả mười lăm ngày giỗ của lão thái gia cũng không thể cùng đi chùa dâng hương.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Cơ Sùng lên triều, Lâm Thiền liền dẫn một đám người lên xe ngựa. Xe ngựa tổng cộng có ba chiếc, Lâm Thiền cùng Cơ Nhàn Dư ngồi một chiếc, nha hoàn bà tử chiếm một chiếc, Cơ Ngọc Lạc chỉ có thể ngồi cùng Cơ Vân Khấu, về phần Cố Nhu, bà ta là thiếp thất nên không tính là người nhà, không có tư cách đi cùng.
Cơ Nhàn Dư dưới ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thiền lên chiếc xe với Cơ Ngọc Lạc này, Cơ Vân Khấu không nói gì, nàng ta không muốn nhìn hai tỷ muội này tình thâm ở trước mắt nàng ta, huống hồ xe ngựa này nhỏ hẹp, làm sao có thể ngồi được ba người?
Cơ Nhàn Dư chỉ đưa ánh mắt xin lỗi mà nhìn về phía nàng ta: "Xin lỗi nhị tỷ tỷ, hay là tỷ đến ngồi một chiếc với mẫu thân đi..."
Dù sao nàng ấy có chết cũng không xuống.
Giằng co một lúc, Cơ Vân Khấu cũng đành phải kiên trì ngồi chung với Lâm Thiền.
Đoàn người lập tức xuất phát.
Xe ngựa đi qua phố xá sầm uất chạy về phía cổng thành.
Trong xe, Cơ Nhàn Dư nhét túi gấm vào tay Cơ Ngọc Lạc, nói: "Nghe nói gần đây đường núi không yên bình, thường xuyên có sơn phỉ náo loạn, rất nhiều người đều gặp nạn, tuy rằng hôm nay mang theo đủ hộ vệ nhưng để phòng ngừa lỡ như, a tỷ mang theo bùa bình an này đi, rất linh đấy.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn ánh mắt chờ đợi của Cơ Nhàn Dư, đành phải đeo túi gấm lên bên hông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro