Rùng Mình
2024-08-07 20:55:09
“Ầm ầm" một tiếng, phía chân trời ẩm ướt đột nhiên vang lên một tiếng sấm.
Cổ tay trắng ngần đang cầm bút run lên, trên giấy nháp lập tức có một vệt mực.
Thiếu nữ như đã chìm trong giấc mộng, hai mày nhíu lại, bút trong tay cũng nắm rất chặt, chặt đến mức khớp ngón tay đã mơ hồ trắng bệch, cho đến khi cửa sổ bị gió thổi mở gió lạnh thổi vào, nàng đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trên giá nến bức tranh chữ đề "Tĩnh Tư Đường".
Cơ Ngọc Lạc nhìn chằm chằm ba chữ to cứng cáp hữu lực này một lúc lâu mới hoàn toàn từ trong rét lạnh thấu xương trong mộng tỉnh táo lại, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng.
Nàng ở Tĩnh Tư Đường, Tĩnh Tư Đường của Cơ phủ.
Đầu tháng trước, trưởng nữ Cơ gia và Trấn phủ sứ Hoắc Hiển ở thiền phòng trong chùa "hẹn riêng" bị người ta bắt gặp, trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của toàn bộ kinh đô.
Sau đó còn không đợi Cơ gia đưa Cơ Ngọc Dao đến thôn trang xa xôi tránh hiềm nghi, Hoắc Hiển đã lấy lý do lưỡng tình tương duyệt với Cơ gia trưởng nữ, cầu xin thánh chỉ ban hôn với Hoàng thượng, chuyện này huyên náo xôn xao, nữ tử từ trước đến nay luôn chịu thiệt trong loiaj chuyện này, Cơ gia mất đi sự trong sạch cùng thể diện, có miệng mà khó biện bạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn thánh chỉ ban hôn đến, việc này đã hoàn toàn không còn đường cứu vãn.
Cơ Ngọc Dao cũng tự nhiên trở thành tội nhân hại thanh danh Cơ gia.
Hôm nay Cơ Ngọc Lạc thay thế thân phận của Cơ Ngọc Dao, đương nhiên cũng phải thay nàng ấy chịu phạt, chỉ có điều đã một tháng trời ròng rã trôi qua, kinh đô đã bắt đầu vào đông, cũng không biết còn muốn nhốt nàng tới khi nào nữa.
Lại nhìn trước mắt, đèn dầu trong tay đã sớm cạn khô, trên giấy nháp rõ ràng viết chữ "Hoắc", chỉ có điều bị vết mực nhuộm một nửa chỉ còn lại có nửa chữ "Mưa" trên đỉnh đầu.
Nàng đặt bút xuống nắm chặt lòng bàn tay có chút tê dại, đang định đứng dậy khép cửa sổ lại thì cửa phòng vang lên ra một tiếng "Két"do nhiều năm chưa sửa, vào sáng sớm có vẻ cực kỳ khó nghe.
Cơ Ngọc Lạc khựng lại một chút, ngước mắt nhìn qua đâm vào một đôi mắt trầm liễm.
Người tới khoanh tay mà đứng, một thân quan bào màu tím thẫm tôn lên bản thân ông ta rất không bình dị gần gũi, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng có nét tương tự khó lòng miêu tả với thiếu nữ trước mặt, nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt như ẩn như hiện càng toát lên vẻ tôn nghiêm, khí chất của hơi thở trí thức lúc còn trẻ ở trên người ông ta gây thành uy nghi nặng trịch, khi không cười làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Hắn chính là gia chủ Cơ gia, Cơ Sùng Vọng.
Cơ Ngọc Lạc rất nhanh đã cụp mắt xuống như không dám đối diện với ông ta, giọng nói rất nhẹ mang theo vẻ sợ hãi: "Phụ thân.”
Ngắn ngủn một tháng, giọng nói của Cơ Sùng Vọng đã như già thêm mười tuổi, ông ta lơ đãng thở dài, trầm giọng nói: "Người trong cung tới.”
Nghe vậy, Cơ Ngọc Lạc nửa giương mắt lên, chắc là Khâm Thiên Giám định ngày lành.
Quả nhiên, chợt nghe Cơ Sùng Vọng nói: "Khâm Thiên Giám đã chọn được ngày lành vào ngày mười tám tháng sau. Việc đã đến nước này rồi có nói thêm nữa cũng vô ích, mẫu thân ngươi sẽ mời ma ma giáo tập đến cho ngươi, ngươi đi theo học nhiều quy củ, sau này..."
“Cẩn thận lời nói việc làm.”
Cẩn thận lời nói việc làm, đây gần như là lời răn dạy của Cơ Sùng Vọng.
Mặc dù qua nhiều năm như vậy, Cơ Sùng Vọng có thể coi là một bước lên mây, nhưng có lẽ là bởi vì xuất thân bần hàn mà từ trước đến nay ông ta cực ký quý trọng địa vị và thanh danh, nói chuyện làm việc đều chú ý quy củ, tuyệt đối không dễ dàng để người khác bắt được nhược điểm, đối với người trong phủ cũng yêu cầu rất nghiêm, nhất là nhi nữ dưới gối. Cũng chính vì vậy, quả thật danh tiếng của ông ta rất tốt.
Mà Cơ Ngọc Dao trong mắt ông ta đại khái chính là con sâu làm hỏng nồi canh của ông ta.
Cơ Ngọc Lạc phối hợp đỏ mắt” "Nhưng con và Hoắc đại nhân căn bản là…”
“Hôm nay ngươi và Hoắc Hiển là thật hay giả cũng được, thánh chỉ đã hạ, không phải do ngươi lựa chọn, cũng không phải do ta chọn nữa!" Cơ Sùng Vọng lớn tiếng ngắt lời nàng, hít sâu một hơi mới khôi phục bình tĩnh nói: "Ngươi chỉ cần an phận chuẩn bị công việc thành thân ở khuê phòng, đừng gây ra chuyện gì nữa là được.”
Cơ Ngọc Lạc như thể bị ông ta hù dọa, sợ hãi nói: "Nữ nhi đã biết... Nữ nhi, sẽ nhớ kỹ lời dạy của phụ thân.”
Thấy nàng khúm núm như vậy, Cơ Sùng Vọng giật giật môi, mấy câu răn dạy còn lại đều nuốt trở vào.
Ông ta không phải là một người cha hiền lành, xưa nay không thân cận với con cái, cũng ít khi nhúng tay vào việc vặt ở hậu trạch, nhưng không có nghĩa là ông ta hoàn toàn không hay biết gì cả. Cơ Ngọc Dao thuở nhỏ bị người khinh mạn như thế nào ở trong phủ, lại bị ép buộc chỉ có thể đi đến chùa Thừa Nguyện trốn tránh thanh tĩnh ra sao, ngươi cho là ông ta thật sự không biết ư?
Ông ta đương nhiên biết, chẳng qua ông ta không thèm để ý mà thôi.
Dù sao hậu viện nhà ai không có chút chuyện xấu, chỉ cần không nháo đến trước mặt người ngoài, chỉ cần không tổn hại đến thể diện của Cơ gia là ông ta có thể mắt nhắm mắt mở.
Bởi vậy mặc dù ông ta ở chung rất ít với trưởng nữ nhưng cũng coi như hiểu rõ tính nết của nàng, nhát gan mềm yếu, rất trầm lắng, mặc dù chịu ấm ức cũng không lên tiếng chỉ biết liên tục lui về phía sau.
Giống như bột mì, không hề góc cạnh.
Tính tình như vậy, e rằng có cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám làm ra loại chuyện xuất các này.
Cơ Sùng Vọng nhắm mắt lại, lúc trước bỗng nhiên nghe được chuyện ở chùa Thừa Nguyện, quả thật ông ta rất giận, nhưng sau đó cũng suy nghĩ cẩn thận, chuyện này tám chín phần mười là bị tính kế.
Nghĩ đến đây, khi nhìn lại "Cơ Ngọc Dao", sắc mặt Cơ Sùng Vọng ít nhiều có chút buồn bã phức tạp.
Chỉ thấy một trận gió lạnh thổi tới, Cơ Ngọc Lạc che môi ho khan hai tiếng, thân hình đơn bạc như thể chỉ cần một trận gió đã có thể thổi bay, giọng điệu Cơ Sùng Vọng khó có được hòa hoãn lại, khoát tay nói: "Được rồi, trở về phòng đi, không cần ở lại Tĩnh Tư đường nữa.”
Cơ Ngọc Lạc vội vàng đáp lời.
Cơ Sùng Vọng lại nói: "Mẫu thân ngươi đang nổi giận, ngày đó nói chuyện nặng nề nên ngươi cũng đừng trách bà ấy.”
Cơ Ngọc Lạc lập tức lắc đầu nói: "Là Ngọc Dao liên lụy đến Cơ gia, sao dám trách tội mẫu thân, chỉ mong mẫu thân sớm ngày nguôi giận, đừng làm tổn thương đến sức khỏe mình.”
“Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt ròi." Cơ Sùng Vọng vui mừng gật đầu, lúc này mới rời đi.
Đợi đôi giày đen kia biến mất khỏi tầm mắt, Cơ Ngọc Lạc mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thần sắc trên mặt nàng dần thu lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, trong mắt vốn có chút khiếp đảm đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một cảm giác lạnh lẽo không chút để ý.
“Tiểu thư!”
Cơ Ngọc Lạc nghiêng người nhìn, thấy nha hoàn áo xanh che dù chạy tới.
Bích Ngô đi theo bên cạnh Cơ Ngọc Lạc, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của nàng, đỏ mắt muốn nói lại thôi: "Tiểu thư có biết, ngày đã định, ngay vào... ngay vào mười tám tháng sau không.”
Cơ Ngọc Lạc chậm rãi đi về phía chỗ ở: "Phụ thân vừa mới tới đã nói cho ta biết.”
Thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, quả thực như hai người khác với bộ dáng khóc đến ngất xỉu ngày đó ở chùa Thừa Nguyện tự tỉnh lại, Bích Ngô nhất thời không đoán ra được tiểu thư nhà nàng cấm túc một tháng nghĩ thông suốt, hay đang cố giả bộ trấn định.
Hẳn là cái sau nhỉ, dù sao mười bảy năm qua, cuộc sống tiểu thư ở Cơ gia thực sự nhấp nhô, quả thực là có khổ khó nói, thứ duy nhất có thể ký thác chính là thân phận trưởng nữ này của nàng, sau này xuất giá có thể gả cho một gia đình tốt, ai ngờ đâu...
Nha hoàn nghĩ đến cái tên kia đã rùng mình một cái.
Cổ tay trắng ngần đang cầm bút run lên, trên giấy nháp lập tức có một vệt mực.
Thiếu nữ như đã chìm trong giấc mộng, hai mày nhíu lại, bút trong tay cũng nắm rất chặt, chặt đến mức khớp ngón tay đã mơ hồ trắng bệch, cho đến khi cửa sổ bị gió thổi mở gió lạnh thổi vào, nàng đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trên giá nến bức tranh chữ đề "Tĩnh Tư Đường".
Cơ Ngọc Lạc nhìn chằm chằm ba chữ to cứng cáp hữu lực này một lúc lâu mới hoàn toàn từ trong rét lạnh thấu xương trong mộng tỉnh táo lại, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng.
Nàng ở Tĩnh Tư Đường, Tĩnh Tư Đường của Cơ phủ.
Đầu tháng trước, trưởng nữ Cơ gia và Trấn phủ sứ Hoắc Hiển ở thiền phòng trong chùa "hẹn riêng" bị người ta bắt gặp, trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của toàn bộ kinh đô.
Sau đó còn không đợi Cơ gia đưa Cơ Ngọc Dao đến thôn trang xa xôi tránh hiềm nghi, Hoắc Hiển đã lấy lý do lưỡng tình tương duyệt với Cơ gia trưởng nữ, cầu xin thánh chỉ ban hôn với Hoàng thượng, chuyện này huyên náo xôn xao, nữ tử từ trước đến nay luôn chịu thiệt trong loiaj chuyện này, Cơ gia mất đi sự trong sạch cùng thể diện, có miệng mà khó biện bạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn thánh chỉ ban hôn đến, việc này đã hoàn toàn không còn đường cứu vãn.
Cơ Ngọc Dao cũng tự nhiên trở thành tội nhân hại thanh danh Cơ gia.
Hôm nay Cơ Ngọc Lạc thay thế thân phận của Cơ Ngọc Dao, đương nhiên cũng phải thay nàng ấy chịu phạt, chỉ có điều đã một tháng trời ròng rã trôi qua, kinh đô đã bắt đầu vào đông, cũng không biết còn muốn nhốt nàng tới khi nào nữa.
Lại nhìn trước mắt, đèn dầu trong tay đã sớm cạn khô, trên giấy nháp rõ ràng viết chữ "Hoắc", chỉ có điều bị vết mực nhuộm một nửa chỉ còn lại có nửa chữ "Mưa" trên đỉnh đầu.
Nàng đặt bút xuống nắm chặt lòng bàn tay có chút tê dại, đang định đứng dậy khép cửa sổ lại thì cửa phòng vang lên ra một tiếng "Két"do nhiều năm chưa sửa, vào sáng sớm có vẻ cực kỳ khó nghe.
Cơ Ngọc Lạc khựng lại một chút, ngước mắt nhìn qua đâm vào một đôi mắt trầm liễm.
Người tới khoanh tay mà đứng, một thân quan bào màu tím thẫm tôn lên bản thân ông ta rất không bình dị gần gũi, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng có nét tương tự khó lòng miêu tả với thiếu nữ trước mặt, nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt như ẩn như hiện càng toát lên vẻ tôn nghiêm, khí chất của hơi thở trí thức lúc còn trẻ ở trên người ông ta gây thành uy nghi nặng trịch, khi không cười làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Hắn chính là gia chủ Cơ gia, Cơ Sùng Vọng.
Cơ Ngọc Lạc rất nhanh đã cụp mắt xuống như không dám đối diện với ông ta, giọng nói rất nhẹ mang theo vẻ sợ hãi: "Phụ thân.”
Ngắn ngủn một tháng, giọng nói của Cơ Sùng Vọng đã như già thêm mười tuổi, ông ta lơ đãng thở dài, trầm giọng nói: "Người trong cung tới.”
Nghe vậy, Cơ Ngọc Lạc nửa giương mắt lên, chắc là Khâm Thiên Giám định ngày lành.
Quả nhiên, chợt nghe Cơ Sùng Vọng nói: "Khâm Thiên Giám đã chọn được ngày lành vào ngày mười tám tháng sau. Việc đã đến nước này rồi có nói thêm nữa cũng vô ích, mẫu thân ngươi sẽ mời ma ma giáo tập đến cho ngươi, ngươi đi theo học nhiều quy củ, sau này..."
“Cẩn thận lời nói việc làm.”
Cẩn thận lời nói việc làm, đây gần như là lời răn dạy của Cơ Sùng Vọng.
Mặc dù qua nhiều năm như vậy, Cơ Sùng Vọng có thể coi là một bước lên mây, nhưng có lẽ là bởi vì xuất thân bần hàn mà từ trước đến nay ông ta cực ký quý trọng địa vị và thanh danh, nói chuyện làm việc đều chú ý quy củ, tuyệt đối không dễ dàng để người khác bắt được nhược điểm, đối với người trong phủ cũng yêu cầu rất nghiêm, nhất là nhi nữ dưới gối. Cũng chính vì vậy, quả thật danh tiếng của ông ta rất tốt.
Mà Cơ Ngọc Dao trong mắt ông ta đại khái chính là con sâu làm hỏng nồi canh của ông ta.
Cơ Ngọc Lạc phối hợp đỏ mắt” "Nhưng con và Hoắc đại nhân căn bản là…”
“Hôm nay ngươi và Hoắc Hiển là thật hay giả cũng được, thánh chỉ đã hạ, không phải do ngươi lựa chọn, cũng không phải do ta chọn nữa!" Cơ Sùng Vọng lớn tiếng ngắt lời nàng, hít sâu một hơi mới khôi phục bình tĩnh nói: "Ngươi chỉ cần an phận chuẩn bị công việc thành thân ở khuê phòng, đừng gây ra chuyện gì nữa là được.”
Cơ Ngọc Lạc như thể bị ông ta hù dọa, sợ hãi nói: "Nữ nhi đã biết... Nữ nhi, sẽ nhớ kỹ lời dạy của phụ thân.”
Thấy nàng khúm núm như vậy, Cơ Sùng Vọng giật giật môi, mấy câu răn dạy còn lại đều nuốt trở vào.
Ông ta không phải là một người cha hiền lành, xưa nay không thân cận với con cái, cũng ít khi nhúng tay vào việc vặt ở hậu trạch, nhưng không có nghĩa là ông ta hoàn toàn không hay biết gì cả. Cơ Ngọc Dao thuở nhỏ bị người khinh mạn như thế nào ở trong phủ, lại bị ép buộc chỉ có thể đi đến chùa Thừa Nguyện trốn tránh thanh tĩnh ra sao, ngươi cho là ông ta thật sự không biết ư?
Ông ta đương nhiên biết, chẳng qua ông ta không thèm để ý mà thôi.
Dù sao hậu viện nhà ai không có chút chuyện xấu, chỉ cần không nháo đến trước mặt người ngoài, chỉ cần không tổn hại đến thể diện của Cơ gia là ông ta có thể mắt nhắm mắt mở.
Bởi vậy mặc dù ông ta ở chung rất ít với trưởng nữ nhưng cũng coi như hiểu rõ tính nết của nàng, nhát gan mềm yếu, rất trầm lắng, mặc dù chịu ấm ức cũng không lên tiếng chỉ biết liên tục lui về phía sau.
Giống như bột mì, không hề góc cạnh.
Tính tình như vậy, e rằng có cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám làm ra loại chuyện xuất các này.
Cơ Sùng Vọng nhắm mắt lại, lúc trước bỗng nhiên nghe được chuyện ở chùa Thừa Nguyện, quả thật ông ta rất giận, nhưng sau đó cũng suy nghĩ cẩn thận, chuyện này tám chín phần mười là bị tính kế.
Nghĩ đến đây, khi nhìn lại "Cơ Ngọc Dao", sắc mặt Cơ Sùng Vọng ít nhiều có chút buồn bã phức tạp.
Chỉ thấy một trận gió lạnh thổi tới, Cơ Ngọc Lạc che môi ho khan hai tiếng, thân hình đơn bạc như thể chỉ cần một trận gió đã có thể thổi bay, giọng điệu Cơ Sùng Vọng khó có được hòa hoãn lại, khoát tay nói: "Được rồi, trở về phòng đi, không cần ở lại Tĩnh Tư đường nữa.”
Cơ Ngọc Lạc vội vàng đáp lời.
Cơ Sùng Vọng lại nói: "Mẫu thân ngươi đang nổi giận, ngày đó nói chuyện nặng nề nên ngươi cũng đừng trách bà ấy.”
Cơ Ngọc Lạc lập tức lắc đầu nói: "Là Ngọc Dao liên lụy đến Cơ gia, sao dám trách tội mẫu thân, chỉ mong mẫu thân sớm ngày nguôi giận, đừng làm tổn thương đến sức khỏe mình.”
“Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt ròi." Cơ Sùng Vọng vui mừng gật đầu, lúc này mới rời đi.
Đợi đôi giày đen kia biến mất khỏi tầm mắt, Cơ Ngọc Lạc mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thần sắc trên mặt nàng dần thu lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, trong mắt vốn có chút khiếp đảm đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một cảm giác lạnh lẽo không chút để ý.
“Tiểu thư!”
Cơ Ngọc Lạc nghiêng người nhìn, thấy nha hoàn áo xanh che dù chạy tới.
Bích Ngô đi theo bên cạnh Cơ Ngọc Lạc, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của nàng, đỏ mắt muốn nói lại thôi: "Tiểu thư có biết, ngày đã định, ngay vào... ngay vào mười tám tháng sau không.”
Cơ Ngọc Lạc chậm rãi đi về phía chỗ ở: "Phụ thân vừa mới tới đã nói cho ta biết.”
Thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, quả thực như hai người khác với bộ dáng khóc đến ngất xỉu ngày đó ở chùa Thừa Nguyện tự tỉnh lại, Bích Ngô nhất thời không đoán ra được tiểu thư nhà nàng cấm túc một tháng nghĩ thông suốt, hay đang cố giả bộ trấn định.
Hẳn là cái sau nhỉ, dù sao mười bảy năm qua, cuộc sống tiểu thư ở Cơ gia thực sự nhấp nhô, quả thực là có khổ khó nói, thứ duy nhất có thể ký thác chính là thân phận trưởng nữ này của nàng, sau này xuất giá có thể gả cho một gia đình tốt, ai ngờ đâu...
Nha hoàn nghĩ đến cái tên kia đã rùng mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro