Nguyệt Thiên Dạ
Nguyễn Lê Hoàng Mai
2024-07-24 03:19:42
A a a a!!!
Tô Thiên Nhi, mày đúng là điên thật rồi!!!
Vì cái gì mà mày lại nhắm mắt lại cơ chứ!!!
Cứ nghĩ đến hình ảnh đôi mắt phản chủ của tôi đầu hàng trước Nguyệt Thiên Dạ, tôi lại hận đến mức chỉ muốn lao đầu vào tưởng ngỏm quách đi cho xong! Rồi thì ngày mai mình phải nhìn mặt hắn làm sao đây hả trời!
Đã là lần thứ hai rồi…
… Nếu như nụ hôn đầu tiên của chúng tôi là do cái tên đó tự ý… thì nụ hôn thứ hai này… lẽ nào lại là có sự đồng thuận của tôi sao…?
Không! Không! Nhất định lúc đó là ma quỷ đã che mắt tôi!!!
Tôi lăn qua lộn lại trên giường, ôm cái gối đè vào mặt mình thật chặt, chỉ tiếc không thể tự làm ngạt chết mình luôn cho xong! Hu hu, Tô Thiên Nhi ơi là Tô Thiên Nhi, sao cuối cùng mày lại chịu thua trước vẻ đẹp đó chứ hả? Rõ ràng là mày đã trụ được mười sáu năm cuộc đời rồi cơ mà!
Á á á á!!!
Nhớ lại ban nãy…
___
“Nếu như có thể, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa em…”
Thanh âm run rẩy đầy bất lực của Nguyệt Thiên Dạ vang lên bên tai tôi, môi hắn nhẹ nhàng rời khỏi môi tôi, sau đó lại đáp lên bên má. Một tay hắn giữ lấy gáy tôi, tay còn lại vòng xuống eo, ôm tôi rất chặt. Ánh nến ấm áp hòa quyện cùng ánh trăng bao bọc lấy chúng tôi, phủ lên tấm lưng của Nguyệt Thiên Dạ, khiến cả người hắn như trở nên trong suốt.
Nguyệt Thiên Dạ bây giờ thật sự giống như một con búp bê sứ yếu ớt, chỉ cần tôi động nhẹ một chút thôi cũng có thể làm hắn vỡ tan tành.
“Nguyệt Thiên Dạ, rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Tôi không đành lòng đẩy hắn ra, cũng chẳng biết nên làm gì, cuối cùng đành vòng tay ra sau vỗ nhẹ lưng hắn như một cách để an ủi. Chưa bao giờ tôi thấy hắn mỏng manh như lúc này, dáng vẻ đó làm lòng tôi nhói đau.
Nguyệt Thiên Dạ không đáp lời tôi, lại càng ra sức ôm tôi thật chặt. Phảng phất như tôi chính là báu vật duy nhất hắn còn lại trên thế giới này, nhưng lại không biết phải làm gì mới có thể giữ lấy tôi. Người hắn vẫn còn hơi run nhè nhẹ, giống như đang kìm nén để không bật khóc.
“Cậu sợ tôi đi mất hả?” Tôi xoa xoa đầu hắn, cố gắng chỉnh giọng hết sức nhẹ nhàng, “Đừng lo, tôi sẽ không đi mà, thật đó. Cậu bình tĩnh lại đi nào.”
Tôi không rõ điều gì đã làm hắn lo sợ như bây giờ, tôi chỉ biết mình muốn an ủi cái người đang mất bình tĩnh kia. Ban đầu rõ ràng là tôi khóc, thế mà sau vài phút, tôi lại thành bên đi dỗ dành rồi.
“Tôi không sợ cô đi mất…” Nguyệt Thiên Dạ đột ngột buông tôi ra, ngoảnh đầu sang một bên, mái tóc đen nhánh rũ xuống làm tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, “Tôi sợ mình mới là người phải rời đi…”
“Nếu thế, chẳng phải tôi mới là người nên phản ứng như vậy sao?”
“Nếu tôi rời đi, tôi sợ cô sẽ quên tôi.” Giọng nói trầm trầm lại tiếp tục vang lên, mang theo chút tự ti hiếm có.
“Vừa nãy chẳng phải cậu bảo tôi hãy quên cậu đi và sống thật vui vẻ hay sao?” Tôi khoanh tay, không nhịn được mà trêu hắn, “Sao giờ lại sợ rồi?”
“Không muốn đâu…” Nguyệt Thiên Dạ giống hệt như một đứa trẻ làm nũng, quỳ trên nền đất lắc lắc đầu. Điệu bộ của hắn chẳng khác gì một chú cún con làm tôi thấy thú vị. Bình thường người ta uống say mới lộ ra khía cạnh khác của bản thân, tên này lại chỉ cần cảm xúc thất thường một chút thôi là đã vậy rồi á?
Tôi cười nhẹ, nhích người qua chỉnh lại mái tóc đã hơi lòa xòa cho hắn. Nguyệt Thiên Dạ để yên cho tôi sửa sang lại tóc tai, nhắm mắt lại, vẻ mặt nom vẫn còn khá u sầu. Nhìn cứ như sắp bị đem ra xử bắn ấy, tội nghiệp thế cơ. Đây mà là tên ác ma thường ngày thích móc mỉa tôi á?
“Nếu cậu sợ đến thế, thì tôi hứa với cậu là được phải không?” Cuối cùng, tôi dùng hai tay ôm lấy mặt Nguyệt Thiên Dạ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định nói, “Nguyệt Thiên Dạ, tôi hứa, cho dù cậu có đi đến bất cứ nơi nào, Tô Thiên Nhi cũng sẽ không bao giờ quên cậu đâu!”
Đôi mắt Nguyệt Thiên Dạ mở to, hắn nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi. Dường như hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc tôi sẽ lập một lời hứa như vậy giữa hai chúng tôi. Mà cũng đúng, đến chính tôi còn không thể tin rằng bản thân mình sẽ làm thế, huống hồ là Nguyệt Thiên Dạ.
Tôi thấy đôi con ngươi đó xẹt qua một tia tiếc nuối lẫn mừng rỡ, hắn nhìn tôi không chớp mắt, tựa hồ như đang muốn xác nhận xem rốt cuộc đây có phải sự thật hay không.
Không đợi hắn phản ứng lại, tôi nói tiếp: “Rất cảm ơn món quà ngày hôm nay của cậu. Tôi thích lắm!”
Nói đoạn, tôi lanh như sóc chấm lấy một miếng bánh kem, quệt nhanh một đường lên gương mặt điển trai ấy. Nguyệt Thiên Dạ ngẩn ra nhìn tôi cười phá lên, sau đó hắn cũng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ lắc lắc đầu bất lực.
Chúng tôi ăn ý không nói tiếp chuyện vừa nãy, cùng nhau ăn bánh kem. Hình như tôi chưa bao giờ ăn miếng bánh nào ngon như vậy, hoặc cũng có thể, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi trải qua dịp sinh nhật sớm đặc biệt thế này.
Nguyệt Thiên Dạ còn tặng cho tôi một chiếc móc khóa hình mặt trăng rất đáng yêu, hắn bảo nếu sau này nghĩ đến hắn thì cứ nhìn vật nhớ người. Hờ, nhảm nhí, ai thèm nhớ hắn chứ!
___
Và cũng vì bị cuốn theo bầu không khí đó nên tôi đã vô tình quên đi nụ hôn ban nãy. Giờ về đến nhà, ổn định tâm trạng xong mới cảm thấy ngại chết đi được!
Má ơi!!! Cái gì mà hôn, rồi lại còn hứa với hắn nữa! Tô Thiên Nhi ơi, mày bị cảm động đến điên rồi phải không!!!
Nhưng, nghĩ lại thì, điều gì đã làm hắn phản ứng như vậy nhỉ? Mấy ngày nay Nguyệt Thiên Dạ rất kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự là hắn ta có chuyện gì rồi sao?
… Hơ, mà cũng chẳng có gì liên quan đến tôi hết.
Ngủ thôi!
Á á á á, làm ơn hãy quên nụ hôn đó đi!
___
Kết quả là cả đêm hôm đó tôi cứ thao thức mãi chẳng ngủ được. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nhưng lại không đủ can đảm đến trường. Hay nói chính xác hơn, tôi không dám nhìn mặt Nguyệt Thiên Dạ. Không biết hắn ta có vì chuyện hôm qua mà hiểu lầm gì đó không nữa.
Thế nhưng, nỗi lo của tôi rất nhanh liền trở nên thừa thãi, vì hôm nay Nguyệt Thiên Dạ không đến trường. Sáng nay tôi đứng chờ hắn đến nỗi suýt thì muộn học, cuối cùng phải vắt chân lên cổ mà chạy.
Cái tên đó, hôm qua sao hắn không nói luôn với tôi là hôm nay hắn nghỉ học đi cho rồi! Hại tôi phóng đến nỗi muốn thở ra máu luôn!
Không có Nguyệt Thiên Dạ, nửa ngày của tôi trôi qua yên ắng hơn bao giờ hết. Giờ ra chơi, Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ rủ tôi xuống căn-tin đãi tôi một bữa ăn thật ngon, còn tặng quà cho tôi nữa, tôi cũng mời họ buổi tối sang nhà mình ăn một bữa cơm gia đình. Cũng lâu rồi ba mẹ tôi chưa gặp lại hai người họ.
Khi đang ăn, Nhiên Ngọc bỗng nhìn quanh như tìm kiếm gì đó, rồi tò mò hỏi tôi: “Thiên Nhi, sao nay Nguyệt Thiên Dạ không đi học thế?”
“Ờ… Không biết nữa, hôm qua cậu ta bảo nay bận cái gì ấy, tối cũng không sang nhà tôi được.”
“Thế à.” Nghe tôi nói, Nhiên Ngọc không hỏi nữa, chỉ ừ một cái rồi thôi. Tôi cũng không nói gì thêm, cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Nghĩ đến Nguyệt Thiên Dạ, tôi lại không khỏi bận tâm. Rốt cuộc là chuyện gì mà hắn lại như vậy nhỉ, nghỉ học cũng chẳng bảo tôi một câu. Trước giờ hắn đâu có như vậy.
Hừm, cái tên này càng ngày càng bí ẩn.
Thoắt một cái đã đến giờ tan học, Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ rủ tôi đi dạo phố. Bọn họ kéo tôi đi khắp nơi, nói là để bù lại cho những ngày Nguyệt Thiên Dạ đã độc chiếm tôi. Mặc dù người tôi cực kỳ rệu rã vì đêm qua không được ngon giấc, chỉ muốn ngủ tiếp thôi, nhưng mà nhìn bọn họ hăng hái như vậy tôi lại không nỡ tạt một gáo nước lạnh vào niềm vui đó. Thôi vậy, dù sao cũng là vì sinh nhật của mình mà.
Mà nói thì nói vậy, lần đi này giống buổi biểu diễn thời trang của Nhiên Ngọc hơn. Cứ thấy shop quần áo nào là cậu ấy lại nhào vào thử lấy thử để, tôi và Vĩnh Kỳ phải làm những “giám khảo” bất đắc dĩ, mệt bở cả hơi tai. Nhưng cũng vui, sau đó chúng tôi còn ăn thử lẩu kem đang nổi dạo gần đây, ai cũng tấm tắc khen ngon.
Nếu như có Nguyệt Thiên Dạ, chắc hắn cũng sẽ thích lắm cho xem, tên đó hảo đồ ngọt. Tôi thầm nghĩ, không biết giờ tên đó đang làm gì, có đang ở nhà không nữa. Tối nay chẳng lẽ hắn không thể sắp xếp ghé qua nhà tôi một lát sao?
“Ha ha, vậy nên lúc đó cậu ấy…” Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới biển, tôi ngồi một bên cười hùa, thỉnh thoảng lại chêm vào vài câu. Khi tầm mắt tôi hơi lơ đãng, tôi chợt nhìn thấy một bóng người giống hệt Nguyệt Thiên Dạ lướt qua. Bên cạnh người đó còn có thêm một cô gái.
Tôi tỉnh cả người, vội vàng quay ngoắt sang nhìn, nhưng cặp đôi đó rất nhanh đã hòa lẫm vào dòng nguời qua lại, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
“Thiên Nhi, sao vậy? Cậu thấy người quen sao?” Vĩnh Kỳ vỗ vai tôi, tò mò hỏi.
“Không… Không có gì. Chắc là tôi nhìn lầm.” Tôi nhíu mày đáp, có lẽ là tôi nhìn nhầm thật. Nguyệt Thiên Dạ không phải đang bận ư, sao có thể xuất hiện ở nơi này cùng với một cô gái được.
Không phải đâu.
Cuối cùng cũng đến lúc về nhà, Trình Nhiên Ngọc và Lâm Vĩnh Kỳ vừa đến đã nhảy bổ vào ôm lấy ba mẹ tôi, chào hỏi rôm rả, trông giống như đã xa nhau mười kiếp không bằng. Mẹ đã chuẩn bị sắp xong tiệc sinh nhật cho tôi rồi, ba thì trang trí bàn tiệc rất đẹp, bảo là vì tôi đã tròn mười sáu tuổi nên muốn làm đặc biệt hơn mọi năm.
Tôi vui vẻ nhảy lên thay bộ váy vừa mua hôm trước rồi xuống phụ mẹ, Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ cũng muốn giúp nhưng bị mẹ tôi đuổi lên phòng khách ngồi. Mẹ làm rất nhiều món, đều là món yêu thích của tôi, và Nguyệt Thiên Dạ.
“Mẹ, hôm nay Nguyệt Thiên Dạ không qua được đâu ạ.” Tôi bưng dĩa gà rán trên tay, bĩu bĩu môi nói với mẹ.
“Mẹ biết, mẹ làm món nhóc ấy thích để lát nữa mang sang cho nó. Ba mẹ nó hôm nay vừa gọi cho mẹ rồi, bảo là có việc đột xuất, nhưng hai cô chú có gửi quà cho con đấy.”
“Lại còn mang sang, là sinh nhật của con mà.” Tôi không nhịn được mà phân bì một câu, hắn ta không đến dự mà vẫn có đồ ăn, sao mà lời quá vậy.
“Con nhóc này, đừng có bắt nạt Thiên Dạ nữa.” Mẹ tôi lau tay rồi đánh nhẹ vào vai tôi một cái.
Hu hu, là ai bắt nạt ai cơ chứ? Mẹ toàn là bênh người ta thôi!
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ và ấm cúng, tuy lâu ngày mới gặp nhưng Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ chẳng khác gì những người thân trong gia đình. Đến tiết mục thổi nến sinh nhật, mọi người vây quanh bảo tôi tuổi mười sáu hãy ước gì đó cho trưởng thành một chút. Mỗi người đùa một câu, tiếng cười nói vang lên giòn giã sưởi ấm cả gian nhà.
Rõ ràng là rất vui, vậy mà trong lòng tôi vẫn thấy có gì đó thiếu thiếu. Sự vắng mặt của Nguyệt Thiên Dạ như khoét một lỗ hổng be bé trong trái tim tôi, khiến tôi không thể có được niềm vui trọn vẹn.
Phải chi hắn ở đây thì hay biết mấy.
“Lát nữa con mang bánh kem với đồ ăn sang cho Thiên Dạ nhé, giờ này chắc gia đình họ về rồi.”
Bữa tiệc kết thúc vào tám giờ ba mươi tối, sau khi phụ mẹ tôi dọn dẹp xong, Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ xin phép ra về. Mẹ xếp đồ ăn thành từng hộp nhỏ rồi cho vào một cái túi lớn, bảo tôi mang sang cho Nguyệt Thiên Dạ. Hai người kia thấy vậy thì cũng muốn đi theo tôi, bảo là xem như để tôi tiễn họ một đoạn.
Tôi xách túi đồ ăn trên tay, thầm nghĩ không biết cái tên kia đã về nhà chưa nữa. Ngộ nhỡ hắn chưa về thì lại mất công tôi đi quá rồi.
Ồ, đèn sáng. Hình như hắn có nhà.
Trong lòng tôi tự nhiên nổi lên sự vui vẻ khó hiểu, định bụng lát nữa gặp phải xỉa xói hắn vài câu. Cũng tại hắn mà từ tối hôm qua đến giờ lòng tôi cứ bồn chồn không yên, sáng nay còn suýt chút nữa thì muộn học.
Ủa, nhưng nhà hắn có khách thì phải? Khi đến gần, tôi thấy trước cửa nhà Nguyệt Thiên Dạ có một chiếc xe hơi đang đậu ở đó. Là BMW XM hẳn hoi nhá, xem ra là một đại gia thứ thiệt rồi đây. Tôi đứng tại chỗ, đang phân vân không biết có nên đến hay không thì đột nhiên, cửa xe chợt mở ra, có một cặp nam nữ lần lượt bước xuống.
Người nữ là ai thì tôi không biết, nhưng người nam thì chắc chắn là Nguyệt Thiên Dạ. Hắn diện một bộ vest rất bảnh, mái tóc được vuốt lên gọn gàng, dưới ánh đèn đường, thân hình như được đúc ra ấy lại càng thêm vài phần rực rỡ. Người con gái đi cùng hắn cũng rất đẹp, có vẻ như chỉ độ bằng tuổi tôi, tuy không thể nhìn rõ mặt nhưng từ dáng người thon thả cùng mái tóc đen mượt xõa dài đến eo cũng đủ để toát lên khí chất bất phàm của cô ấy.
Cô gái khoác lấy tay hắn, hình như đang nói chuyện rất vui, khi chuẩn bị chui vào xe còn như chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại hôn chụt vào má Nguyệt Thiên Dạ. Hắn chẳng có phản ứng gì nhiều, chỉ giúp cô ấy đóng cửa xe lại, đứng nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi.
Tôi đứng lặng người nhìn một loạt hành động đó, chẳng biết hiện tại mình đang có cảm xúc thế nào. Trái tim tôi dường như bị một tảng đá cả nghìn tấn đè nặng lên, vô cùng tức tối. Tay tôi siết chặt lấy túi đồ ăn, dùng sức đến nỗi móng tay đâm cả vào da thịt, đau nhói.
Nguyệt Thiên Dạ, hôm nay hắn bận là bận như thế sao? Bận đi hẹn hò ư? Cô gái đó là ai, tại sao lại thân mật với hắn như vậy? Hắn bỏ sinh nhật của tôi là vì cô ấy sao?
Nếu như hắn đã có bạn gái rồi, tại sao còn… còn…?
Nước mắt tôi theo dòng suy nghĩ tràn khỏi khóe mi, tôi cứ đứng yên một chỗ mãi như thế, không thể bước thêm một bước nào. Đột nhiên, có một bàn tay đưa lên che mắt tôi lại, sau đó, cả người tôi rơi vào một vòng tay ấm áp. Lâm Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy tôi, giấu mặt tôi vào trong lòng cậu, dùng tấm lưng mình che đi thân thể nhỏ bé của tôi.
“Thiên Nhi, cậu đừng khóc. Tôi không muốn thấy cậu rơi lệ vì cậu ta.” Giọng Vĩnh Kỳ rất trầm, xen lẫn chút rầu rĩ, dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Tôi khóc nấc lên trong lòng cậu, khóc đến nỗi hai mắt ướt nhòa.
Tô Thiên Nhi, mày đúng là điên thật rồi!!!
Vì cái gì mà mày lại nhắm mắt lại cơ chứ!!!
Cứ nghĩ đến hình ảnh đôi mắt phản chủ của tôi đầu hàng trước Nguyệt Thiên Dạ, tôi lại hận đến mức chỉ muốn lao đầu vào tưởng ngỏm quách đi cho xong! Rồi thì ngày mai mình phải nhìn mặt hắn làm sao đây hả trời!
Đã là lần thứ hai rồi…
… Nếu như nụ hôn đầu tiên của chúng tôi là do cái tên đó tự ý… thì nụ hôn thứ hai này… lẽ nào lại là có sự đồng thuận của tôi sao…?
Không! Không! Nhất định lúc đó là ma quỷ đã che mắt tôi!!!
Tôi lăn qua lộn lại trên giường, ôm cái gối đè vào mặt mình thật chặt, chỉ tiếc không thể tự làm ngạt chết mình luôn cho xong! Hu hu, Tô Thiên Nhi ơi là Tô Thiên Nhi, sao cuối cùng mày lại chịu thua trước vẻ đẹp đó chứ hả? Rõ ràng là mày đã trụ được mười sáu năm cuộc đời rồi cơ mà!
Á á á á!!!
Nhớ lại ban nãy…
___
“Nếu như có thể, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa em…”
Thanh âm run rẩy đầy bất lực của Nguyệt Thiên Dạ vang lên bên tai tôi, môi hắn nhẹ nhàng rời khỏi môi tôi, sau đó lại đáp lên bên má. Một tay hắn giữ lấy gáy tôi, tay còn lại vòng xuống eo, ôm tôi rất chặt. Ánh nến ấm áp hòa quyện cùng ánh trăng bao bọc lấy chúng tôi, phủ lên tấm lưng của Nguyệt Thiên Dạ, khiến cả người hắn như trở nên trong suốt.
Nguyệt Thiên Dạ bây giờ thật sự giống như một con búp bê sứ yếu ớt, chỉ cần tôi động nhẹ một chút thôi cũng có thể làm hắn vỡ tan tành.
“Nguyệt Thiên Dạ, rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Tôi không đành lòng đẩy hắn ra, cũng chẳng biết nên làm gì, cuối cùng đành vòng tay ra sau vỗ nhẹ lưng hắn như một cách để an ủi. Chưa bao giờ tôi thấy hắn mỏng manh như lúc này, dáng vẻ đó làm lòng tôi nhói đau.
Nguyệt Thiên Dạ không đáp lời tôi, lại càng ra sức ôm tôi thật chặt. Phảng phất như tôi chính là báu vật duy nhất hắn còn lại trên thế giới này, nhưng lại không biết phải làm gì mới có thể giữ lấy tôi. Người hắn vẫn còn hơi run nhè nhẹ, giống như đang kìm nén để không bật khóc.
“Cậu sợ tôi đi mất hả?” Tôi xoa xoa đầu hắn, cố gắng chỉnh giọng hết sức nhẹ nhàng, “Đừng lo, tôi sẽ không đi mà, thật đó. Cậu bình tĩnh lại đi nào.”
Tôi không rõ điều gì đã làm hắn lo sợ như bây giờ, tôi chỉ biết mình muốn an ủi cái người đang mất bình tĩnh kia. Ban đầu rõ ràng là tôi khóc, thế mà sau vài phút, tôi lại thành bên đi dỗ dành rồi.
“Tôi không sợ cô đi mất…” Nguyệt Thiên Dạ đột ngột buông tôi ra, ngoảnh đầu sang một bên, mái tóc đen nhánh rũ xuống làm tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, “Tôi sợ mình mới là người phải rời đi…”
“Nếu thế, chẳng phải tôi mới là người nên phản ứng như vậy sao?”
“Nếu tôi rời đi, tôi sợ cô sẽ quên tôi.” Giọng nói trầm trầm lại tiếp tục vang lên, mang theo chút tự ti hiếm có.
“Vừa nãy chẳng phải cậu bảo tôi hãy quên cậu đi và sống thật vui vẻ hay sao?” Tôi khoanh tay, không nhịn được mà trêu hắn, “Sao giờ lại sợ rồi?”
“Không muốn đâu…” Nguyệt Thiên Dạ giống hệt như một đứa trẻ làm nũng, quỳ trên nền đất lắc lắc đầu. Điệu bộ của hắn chẳng khác gì một chú cún con làm tôi thấy thú vị. Bình thường người ta uống say mới lộ ra khía cạnh khác của bản thân, tên này lại chỉ cần cảm xúc thất thường một chút thôi là đã vậy rồi á?
Tôi cười nhẹ, nhích người qua chỉnh lại mái tóc đã hơi lòa xòa cho hắn. Nguyệt Thiên Dạ để yên cho tôi sửa sang lại tóc tai, nhắm mắt lại, vẻ mặt nom vẫn còn khá u sầu. Nhìn cứ như sắp bị đem ra xử bắn ấy, tội nghiệp thế cơ. Đây mà là tên ác ma thường ngày thích móc mỉa tôi á?
“Nếu cậu sợ đến thế, thì tôi hứa với cậu là được phải không?” Cuối cùng, tôi dùng hai tay ôm lấy mặt Nguyệt Thiên Dạ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định nói, “Nguyệt Thiên Dạ, tôi hứa, cho dù cậu có đi đến bất cứ nơi nào, Tô Thiên Nhi cũng sẽ không bao giờ quên cậu đâu!”
Đôi mắt Nguyệt Thiên Dạ mở to, hắn nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi. Dường như hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc tôi sẽ lập một lời hứa như vậy giữa hai chúng tôi. Mà cũng đúng, đến chính tôi còn không thể tin rằng bản thân mình sẽ làm thế, huống hồ là Nguyệt Thiên Dạ.
Tôi thấy đôi con ngươi đó xẹt qua một tia tiếc nuối lẫn mừng rỡ, hắn nhìn tôi không chớp mắt, tựa hồ như đang muốn xác nhận xem rốt cuộc đây có phải sự thật hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi hắn phản ứng lại, tôi nói tiếp: “Rất cảm ơn món quà ngày hôm nay của cậu. Tôi thích lắm!”
Nói đoạn, tôi lanh như sóc chấm lấy một miếng bánh kem, quệt nhanh một đường lên gương mặt điển trai ấy. Nguyệt Thiên Dạ ngẩn ra nhìn tôi cười phá lên, sau đó hắn cũng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ lắc lắc đầu bất lực.
Chúng tôi ăn ý không nói tiếp chuyện vừa nãy, cùng nhau ăn bánh kem. Hình như tôi chưa bao giờ ăn miếng bánh nào ngon như vậy, hoặc cũng có thể, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi trải qua dịp sinh nhật sớm đặc biệt thế này.
Nguyệt Thiên Dạ còn tặng cho tôi một chiếc móc khóa hình mặt trăng rất đáng yêu, hắn bảo nếu sau này nghĩ đến hắn thì cứ nhìn vật nhớ người. Hờ, nhảm nhí, ai thèm nhớ hắn chứ!
___
Và cũng vì bị cuốn theo bầu không khí đó nên tôi đã vô tình quên đi nụ hôn ban nãy. Giờ về đến nhà, ổn định tâm trạng xong mới cảm thấy ngại chết đi được!
Má ơi!!! Cái gì mà hôn, rồi lại còn hứa với hắn nữa! Tô Thiên Nhi ơi, mày bị cảm động đến điên rồi phải không!!!
Nhưng, nghĩ lại thì, điều gì đã làm hắn phản ứng như vậy nhỉ? Mấy ngày nay Nguyệt Thiên Dạ rất kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự là hắn ta có chuyện gì rồi sao?
… Hơ, mà cũng chẳng có gì liên quan đến tôi hết.
Ngủ thôi!
Á á á á, làm ơn hãy quên nụ hôn đó đi!
___
Kết quả là cả đêm hôm đó tôi cứ thao thức mãi chẳng ngủ được. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nhưng lại không đủ can đảm đến trường. Hay nói chính xác hơn, tôi không dám nhìn mặt Nguyệt Thiên Dạ. Không biết hắn ta có vì chuyện hôm qua mà hiểu lầm gì đó không nữa.
Thế nhưng, nỗi lo của tôi rất nhanh liền trở nên thừa thãi, vì hôm nay Nguyệt Thiên Dạ không đến trường. Sáng nay tôi đứng chờ hắn đến nỗi suýt thì muộn học, cuối cùng phải vắt chân lên cổ mà chạy.
Cái tên đó, hôm qua sao hắn không nói luôn với tôi là hôm nay hắn nghỉ học đi cho rồi! Hại tôi phóng đến nỗi muốn thở ra máu luôn!
Không có Nguyệt Thiên Dạ, nửa ngày của tôi trôi qua yên ắng hơn bao giờ hết. Giờ ra chơi, Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ rủ tôi xuống căn-tin đãi tôi một bữa ăn thật ngon, còn tặng quà cho tôi nữa, tôi cũng mời họ buổi tối sang nhà mình ăn một bữa cơm gia đình. Cũng lâu rồi ba mẹ tôi chưa gặp lại hai người họ.
Khi đang ăn, Nhiên Ngọc bỗng nhìn quanh như tìm kiếm gì đó, rồi tò mò hỏi tôi: “Thiên Nhi, sao nay Nguyệt Thiên Dạ không đi học thế?”
“Ờ… Không biết nữa, hôm qua cậu ta bảo nay bận cái gì ấy, tối cũng không sang nhà tôi được.”
“Thế à.” Nghe tôi nói, Nhiên Ngọc không hỏi nữa, chỉ ừ một cái rồi thôi. Tôi cũng không nói gì thêm, cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Nghĩ đến Nguyệt Thiên Dạ, tôi lại không khỏi bận tâm. Rốt cuộc là chuyện gì mà hắn lại như vậy nhỉ, nghỉ học cũng chẳng bảo tôi một câu. Trước giờ hắn đâu có như vậy.
Hừm, cái tên này càng ngày càng bí ẩn.
Thoắt một cái đã đến giờ tan học, Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ rủ tôi đi dạo phố. Bọn họ kéo tôi đi khắp nơi, nói là để bù lại cho những ngày Nguyệt Thiên Dạ đã độc chiếm tôi. Mặc dù người tôi cực kỳ rệu rã vì đêm qua không được ngon giấc, chỉ muốn ngủ tiếp thôi, nhưng mà nhìn bọn họ hăng hái như vậy tôi lại không nỡ tạt một gáo nước lạnh vào niềm vui đó. Thôi vậy, dù sao cũng là vì sinh nhật của mình mà.
Mà nói thì nói vậy, lần đi này giống buổi biểu diễn thời trang của Nhiên Ngọc hơn. Cứ thấy shop quần áo nào là cậu ấy lại nhào vào thử lấy thử để, tôi và Vĩnh Kỳ phải làm những “giám khảo” bất đắc dĩ, mệt bở cả hơi tai. Nhưng cũng vui, sau đó chúng tôi còn ăn thử lẩu kem đang nổi dạo gần đây, ai cũng tấm tắc khen ngon.
Nếu như có Nguyệt Thiên Dạ, chắc hắn cũng sẽ thích lắm cho xem, tên đó hảo đồ ngọt. Tôi thầm nghĩ, không biết giờ tên đó đang làm gì, có đang ở nhà không nữa. Tối nay chẳng lẽ hắn không thể sắp xếp ghé qua nhà tôi một lát sao?
“Ha ha, vậy nên lúc đó cậu ấy…” Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới biển, tôi ngồi một bên cười hùa, thỉnh thoảng lại chêm vào vài câu. Khi tầm mắt tôi hơi lơ đãng, tôi chợt nhìn thấy một bóng người giống hệt Nguyệt Thiên Dạ lướt qua. Bên cạnh người đó còn có thêm một cô gái.
Tôi tỉnh cả người, vội vàng quay ngoắt sang nhìn, nhưng cặp đôi đó rất nhanh đã hòa lẫm vào dòng nguời qua lại, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiên Nhi, sao vậy? Cậu thấy người quen sao?” Vĩnh Kỳ vỗ vai tôi, tò mò hỏi.
“Không… Không có gì. Chắc là tôi nhìn lầm.” Tôi nhíu mày đáp, có lẽ là tôi nhìn nhầm thật. Nguyệt Thiên Dạ không phải đang bận ư, sao có thể xuất hiện ở nơi này cùng với một cô gái được.
Không phải đâu.
Cuối cùng cũng đến lúc về nhà, Trình Nhiên Ngọc và Lâm Vĩnh Kỳ vừa đến đã nhảy bổ vào ôm lấy ba mẹ tôi, chào hỏi rôm rả, trông giống như đã xa nhau mười kiếp không bằng. Mẹ đã chuẩn bị sắp xong tiệc sinh nhật cho tôi rồi, ba thì trang trí bàn tiệc rất đẹp, bảo là vì tôi đã tròn mười sáu tuổi nên muốn làm đặc biệt hơn mọi năm.
Tôi vui vẻ nhảy lên thay bộ váy vừa mua hôm trước rồi xuống phụ mẹ, Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ cũng muốn giúp nhưng bị mẹ tôi đuổi lên phòng khách ngồi. Mẹ làm rất nhiều món, đều là món yêu thích của tôi, và Nguyệt Thiên Dạ.
“Mẹ, hôm nay Nguyệt Thiên Dạ không qua được đâu ạ.” Tôi bưng dĩa gà rán trên tay, bĩu bĩu môi nói với mẹ.
“Mẹ biết, mẹ làm món nhóc ấy thích để lát nữa mang sang cho nó. Ba mẹ nó hôm nay vừa gọi cho mẹ rồi, bảo là có việc đột xuất, nhưng hai cô chú có gửi quà cho con đấy.”
“Lại còn mang sang, là sinh nhật của con mà.” Tôi không nhịn được mà phân bì một câu, hắn ta không đến dự mà vẫn có đồ ăn, sao mà lời quá vậy.
“Con nhóc này, đừng có bắt nạt Thiên Dạ nữa.” Mẹ tôi lau tay rồi đánh nhẹ vào vai tôi một cái.
Hu hu, là ai bắt nạt ai cơ chứ? Mẹ toàn là bênh người ta thôi!
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ và ấm cúng, tuy lâu ngày mới gặp nhưng Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ chẳng khác gì những người thân trong gia đình. Đến tiết mục thổi nến sinh nhật, mọi người vây quanh bảo tôi tuổi mười sáu hãy ước gì đó cho trưởng thành một chút. Mỗi người đùa một câu, tiếng cười nói vang lên giòn giã sưởi ấm cả gian nhà.
Rõ ràng là rất vui, vậy mà trong lòng tôi vẫn thấy có gì đó thiếu thiếu. Sự vắng mặt của Nguyệt Thiên Dạ như khoét một lỗ hổng be bé trong trái tim tôi, khiến tôi không thể có được niềm vui trọn vẹn.
Phải chi hắn ở đây thì hay biết mấy.
“Lát nữa con mang bánh kem với đồ ăn sang cho Thiên Dạ nhé, giờ này chắc gia đình họ về rồi.”
Bữa tiệc kết thúc vào tám giờ ba mươi tối, sau khi phụ mẹ tôi dọn dẹp xong, Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ xin phép ra về. Mẹ xếp đồ ăn thành từng hộp nhỏ rồi cho vào một cái túi lớn, bảo tôi mang sang cho Nguyệt Thiên Dạ. Hai người kia thấy vậy thì cũng muốn đi theo tôi, bảo là xem như để tôi tiễn họ một đoạn.
Tôi xách túi đồ ăn trên tay, thầm nghĩ không biết cái tên kia đã về nhà chưa nữa. Ngộ nhỡ hắn chưa về thì lại mất công tôi đi quá rồi.
Ồ, đèn sáng. Hình như hắn có nhà.
Trong lòng tôi tự nhiên nổi lên sự vui vẻ khó hiểu, định bụng lát nữa gặp phải xỉa xói hắn vài câu. Cũng tại hắn mà từ tối hôm qua đến giờ lòng tôi cứ bồn chồn không yên, sáng nay còn suýt chút nữa thì muộn học.
Ủa, nhưng nhà hắn có khách thì phải? Khi đến gần, tôi thấy trước cửa nhà Nguyệt Thiên Dạ có một chiếc xe hơi đang đậu ở đó. Là BMW XM hẳn hoi nhá, xem ra là một đại gia thứ thiệt rồi đây. Tôi đứng tại chỗ, đang phân vân không biết có nên đến hay không thì đột nhiên, cửa xe chợt mở ra, có một cặp nam nữ lần lượt bước xuống.
Người nữ là ai thì tôi không biết, nhưng người nam thì chắc chắn là Nguyệt Thiên Dạ. Hắn diện một bộ vest rất bảnh, mái tóc được vuốt lên gọn gàng, dưới ánh đèn đường, thân hình như được đúc ra ấy lại càng thêm vài phần rực rỡ. Người con gái đi cùng hắn cũng rất đẹp, có vẻ như chỉ độ bằng tuổi tôi, tuy không thể nhìn rõ mặt nhưng từ dáng người thon thả cùng mái tóc đen mượt xõa dài đến eo cũng đủ để toát lên khí chất bất phàm của cô ấy.
Cô gái khoác lấy tay hắn, hình như đang nói chuyện rất vui, khi chuẩn bị chui vào xe còn như chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại hôn chụt vào má Nguyệt Thiên Dạ. Hắn chẳng có phản ứng gì nhiều, chỉ giúp cô ấy đóng cửa xe lại, đứng nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi.
Tôi đứng lặng người nhìn một loạt hành động đó, chẳng biết hiện tại mình đang có cảm xúc thế nào. Trái tim tôi dường như bị một tảng đá cả nghìn tấn đè nặng lên, vô cùng tức tối. Tay tôi siết chặt lấy túi đồ ăn, dùng sức đến nỗi móng tay đâm cả vào da thịt, đau nhói.
Nguyệt Thiên Dạ, hôm nay hắn bận là bận như thế sao? Bận đi hẹn hò ư? Cô gái đó là ai, tại sao lại thân mật với hắn như vậy? Hắn bỏ sinh nhật của tôi là vì cô ấy sao?
Nếu như hắn đã có bạn gái rồi, tại sao còn… còn…?
Nước mắt tôi theo dòng suy nghĩ tràn khỏi khóe mi, tôi cứ đứng yên một chỗ mãi như thế, không thể bước thêm một bước nào. Đột nhiên, có một bàn tay đưa lên che mắt tôi lại, sau đó, cả người tôi rơi vào một vòng tay ấm áp. Lâm Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy tôi, giấu mặt tôi vào trong lòng cậu, dùng tấm lưng mình che đi thân thể nhỏ bé của tôi.
“Thiên Nhi, cậu đừng khóc. Tôi không muốn thấy cậu rơi lệ vì cậu ta.” Giọng Vĩnh Kỳ rất trầm, xen lẫn chút rầu rĩ, dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Tôi khóc nấc lên trong lòng cậu, khóc đến nỗi hai mắt ướt nhòa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro