Quỳ xuống cầu x...
2024-11-10 19:02:57
Tối hôm đó, gã về phủ Khánh Vương, kể chuyện này với Tiết ma ma. Nghe xong, bà giận đến mức thở hổn hển, nói: "Thật là hoang đường!"
Triệu Thừa Diên uể oải đáp: "Nàng quyết tâm muốn chết."
Tiết ma ma tức giận, đáp: "Chỉ là một kẻ vô danh, vô phận, làm sao có thể lấy cái c.h.ế.t ra hù dọa người khác được? Lang quân không nên để nàng thao túng như vậy. Cho dù Nhạn Lan chết, sau này vẫn còn biết bao nhiêu phụ nữ khác sinh con cho lang quân, chẳng cần đến nàng."
Những lời này như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Triệu Thừa Diên. Gã tức giận chất vấn: "Ma ma, ngươi có trái tim hay không?"
Tiết ma ma bối rối.
Triệu Thừa Diên phẫn nộ: "Đó là con của ta! Sau bảy năm, đó là đứa bé đầu tiên của ta! Nó là một sinh linh, đang động đậy trong bụng nàng, là một sinh mạng sống sờ sờ!"
Tiết ma ma không dám nói thêm lời nào.
Triệu Thừa Diên đau đớn tiếp tục: "Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Nàng đã cứu ta, còn mang trong bụng con của ta. Dù nàng có thế nào, cũng không thể để Thôi thị quyết định số phận của nàng. Đó là quyền của ta, Khánh Vương Triệu Tứ Lang!"
Tiết ma ma ấp úng: "Nhưng mà..."
Triệu Thừa Diên ngắt lời: "Ngươi đừng nói gì nữa. Ta đã quá mệt mỏi với mọi chuyện. Ta chỉ muốn Nhạn Lan, muốn nàng và con ta bình an bên ta."
Nói rồi, gã bước ra ngoài.
Tiết ma ma lo lắng gọi: "Lang quân!"
Triệu Thừa Diên dừng bước, quay lại nhìn bà, nghiêm giọng: "Ngươi đừng theo ta."
Bà không dám nói thêm lời nào.
Triệu Thừa Diên bước vào Dao Quang viên, trong lòng đã chẳng còn chút tình cảm ân ái của những ngày trước. Thay vào đó, chỉ còn sự chán ghét và mệt mỏi. Giữa Thôi thị và Nhạn Lan, gã đã đưa ra quyết định.
Khi gã đến, Thôi Văn Hi đang dùng cơm. Nghe người hầu báo rằng Khánh Vương đến, nàng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ thong thả tiếp tục dùng bữa.
Người đàn ông đó đứng trước cửa, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ, cả người hao gầy đi rất nhiều.
Thôi Văn Hi tỏ vẻ như không thấy.
Triệu Thừa Diên nhìn nàng một lúc rồi bước vào phòng, trầm giọng nói: "Nguyên Nương."
Thôi Văn Hi buông chén xuống, nhận tách trà từ tay Phương Lăng súc miệng. Những người hầu nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn.
Triệu Thừa Diên ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.
Thôi Văn Hi nhìn gã, mỉm cười, nửa như trêu chọc: "Tứ Lang đến đây là muốn cãi nhau với ta sao?"
Triệu Thừa Diên im lặng rất lâu, rồi nói: "Chúng ta ly hôn thôi."
Nghe vậy, Thôi Văn Hi sững sờ, mãi một lúc sau mới hỏi: "Tứ Lang nói gì? Ta không nghe rõ."
Gã bình tĩnh lặp lại: "Chúng ta ly hôn."
Thôi Văn Hi bỗng bật cười, nhại lại giọng gã: "Tứ Lang, ngài điên rồi sao? Đang yên lành, sao lại nhắc đến chuyện ly hôn?"
Triệu Thừa Diên cảm thấy lúng túng, nói: "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Thay vì tiếp tục giày vò nhau, chi bằng cho nhau một con đường sống."
Thôi Văn Hi nhếch môi cười, đáp lại: "Ta không thấy cuộc sống này là giày vò, trái lại, ta thấy rất ổn."
Triệu Thừa Diên lặng thinh.
Thôi Văn Hi nói tiếp: "Chẳng phải trước đây Tứ Lang từng nói rằng bỏ mẹ giữ con là vì nghĩ đến tương lai của ta sao? Sau này, ta sẽ nuôi con dưới gối, trong phủ chỉ có ta là nữ chủ nhân. Còn Tứ Lang, ngài vẫn là người luôn bảo vệ ta. Cuộc sống như vậy, chẳng phải rất tốt sao?"
Triệu Thừa Diên vẫn im lặng.
Thấy gã tỏ ra không kiên nhẫn, Thôi Văn Hi hỏi với vẻ ngây thơ: "Tứ Lang, ngài vẫn giữ lời chứ?"
Không hiểu sao, khi nhìn vào khuôn mặt dịu dàng nhưng kiên quyết của nàng, gã lại cảm thấy bối rối.
Thôi Văn Hi tiếp tục hỏi: "Tứ Lang, sao không trả lời ta?"
Sau một hồi lặng thinh, gã ngập ngừng đáp: "Ta đã thay đổi, không còn là Tứ Lang mà nàng từng yêu thương nữa."
Nghe vậy, Thôi Văn Hi không nói gì thêm.
Triệu Thừa Diên lại nhắc lại đề nghị của mình: "Chúng ta nên ly hôn trong hòa bình."
Thôi Văn Hi bật cười lạnh lẽo, nói: "Để ngài và Nhạn Lan được sống hạnh phúc bên nhau ư?"
Gã cố gắng biện minh: "Ta là chỗ dựa duy nhất của mẹ con nàng ấy. Còn nàng, nếu không có ta, nàng vẫn có Quốc Công phủ."
Thôi Văn Hi không muốn nghe thêm, đứng dậy nói: "Ta sẽ không để ngài đạt được ý nguyện. Nếu trước đây trung cung đã phải ra mặt để thuyết phục ta bỏ mẹ giữ con, thì nay, Nhạn Lan, ta sẽ không tha thứ cho nàng."
Lời này khiến Triệu Thừa Diên lo lắng, gã giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, nói: "Sao nàng phải làm vậy?"
Thôi Văn Hi lạnh lùng nhìn xuống bàn tay đang nắm cổ tay mình. Gã ngập ngừng rồi cuối cùng cũng buông tay ra.
Dù là vì quá lo lắng cho mẹ con Nhạn Lan hay vì lý do nào khác, khi thấy Thôi Văn Hi lạnh lùng rời đi, Triệu Thừa Diên đột ngột quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Nguyên Nương, ta cầu xin nàng, hãy buông tha cho ta và Nhạn Lan."
Thôi Văn Hi dừng lại nhưng không quay đầu.
Gã tiếp tục: "Ta quỳ xuống cầu nàng ly hôn. Hãy để mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, đừng để chúng ta trở thành trò cười cho cả kinh thành."
Thôi Văn Hi quay lại nhìn gã, người đàn ông đầy vẻ mệt mỏi, rồi hỏi: "Ngài cầu ta ly hôn?"
Triệu Thừa Diên, với đôi mắt đỏ hoe, đáp: "Đúng vậy, ta cầu nàng ly hôn. Hãy để mọi chuyện kết thúc trong hòa bình, đừng biến nó thành một bi kịch."
Thôi Văn Hi nhìn Triệu Thừa Diên với ánh mắt đầy sự thương hại, khẽ hỏi: “Chỉ vì một kẻ ngoại thất thôi sao?”
Triệu Thừa Diên gật đầu, giọng đầy sự tự ti, tự giễu: “Ta đã đánh mất trái tim mình, không còn xứng với nàng nữa. Nàng xứng đáng có một người chồng tốt hơn, yêu thương và che chở. Là ta phụ bạc nàng, làm nàng thất vọng với tình cảm sâu đậm ngày trước.”
Thôi Văn Hi lặng lẽ ngồi xuống ghế, ánh mắt bình thản, hỏi lại: “Ngươi thật sự muốn ly hôn với ta sao?”
Triệu Thừa Diên cương quyết nói: “Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Chia tay, mỗi người một ngả, đó là kết cục tốt nhất cho cả hai chúng ta.”
Thôi Văn Hi không nói gì, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.
Lo sợ nàng không đồng ý, Triệu Thừa Diên vội nói tiếp: “Nàng đã gả vào Triệu gia bảy năm, chăm lo mọi việc trong nhà rất vất vả. Nếu có thứ gì nàng muốn mang đi, cứ việc lấy, ta tuyệt đối không oán trách nửa lời.”
Lời nói này khiến Thôi Văn Hi cảm thấy hài lòng, ít ra gã vẫn còn chút lương tâm. Nàng khẽ nhếch môi: “Ngươi nói giữ lời chứ?”
Triệu Thừa Diên đáp ngay: “Chỉ cần nàng đồng ý ly hôn trong êm thấm, không làm lớn chuyện, mọi việc sẽ được thu xếp ổn thỏa.”
Thôi Văn Hi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ đưa tay khẽ vỗ nhẹ lên mặt gã, nửa cười nửa không: “Thật ngoan.”
Triệu Thừa Diên ngạc nhiên: “???”
Không hiểu vì sao, gã bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể giải thích được.
Triệu Thừa Diên uể oải đáp: "Nàng quyết tâm muốn chết."
Tiết ma ma tức giận, đáp: "Chỉ là một kẻ vô danh, vô phận, làm sao có thể lấy cái c.h.ế.t ra hù dọa người khác được? Lang quân không nên để nàng thao túng như vậy. Cho dù Nhạn Lan chết, sau này vẫn còn biết bao nhiêu phụ nữ khác sinh con cho lang quân, chẳng cần đến nàng."
Những lời này như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Triệu Thừa Diên. Gã tức giận chất vấn: "Ma ma, ngươi có trái tim hay không?"
Tiết ma ma bối rối.
Triệu Thừa Diên phẫn nộ: "Đó là con của ta! Sau bảy năm, đó là đứa bé đầu tiên của ta! Nó là một sinh linh, đang động đậy trong bụng nàng, là một sinh mạng sống sờ sờ!"
Tiết ma ma không dám nói thêm lời nào.
Triệu Thừa Diên đau đớn tiếp tục: "Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Nàng đã cứu ta, còn mang trong bụng con của ta. Dù nàng có thế nào, cũng không thể để Thôi thị quyết định số phận của nàng. Đó là quyền của ta, Khánh Vương Triệu Tứ Lang!"
Tiết ma ma ấp úng: "Nhưng mà..."
Triệu Thừa Diên ngắt lời: "Ngươi đừng nói gì nữa. Ta đã quá mệt mỏi với mọi chuyện. Ta chỉ muốn Nhạn Lan, muốn nàng và con ta bình an bên ta."
Nói rồi, gã bước ra ngoài.
Tiết ma ma lo lắng gọi: "Lang quân!"
Triệu Thừa Diên dừng bước, quay lại nhìn bà, nghiêm giọng: "Ngươi đừng theo ta."
Bà không dám nói thêm lời nào.
Triệu Thừa Diên bước vào Dao Quang viên, trong lòng đã chẳng còn chút tình cảm ân ái của những ngày trước. Thay vào đó, chỉ còn sự chán ghét và mệt mỏi. Giữa Thôi thị và Nhạn Lan, gã đã đưa ra quyết định.
Khi gã đến, Thôi Văn Hi đang dùng cơm. Nghe người hầu báo rằng Khánh Vương đến, nàng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ thong thả tiếp tục dùng bữa.
Người đàn ông đó đứng trước cửa, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ, cả người hao gầy đi rất nhiều.
Thôi Văn Hi tỏ vẻ như không thấy.
Triệu Thừa Diên nhìn nàng một lúc rồi bước vào phòng, trầm giọng nói: "Nguyên Nương."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Văn Hi buông chén xuống, nhận tách trà từ tay Phương Lăng súc miệng. Những người hầu nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn.
Triệu Thừa Diên ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.
Thôi Văn Hi nhìn gã, mỉm cười, nửa như trêu chọc: "Tứ Lang đến đây là muốn cãi nhau với ta sao?"
Triệu Thừa Diên im lặng rất lâu, rồi nói: "Chúng ta ly hôn thôi."
Nghe vậy, Thôi Văn Hi sững sờ, mãi một lúc sau mới hỏi: "Tứ Lang nói gì? Ta không nghe rõ."
Gã bình tĩnh lặp lại: "Chúng ta ly hôn."
Thôi Văn Hi bỗng bật cười, nhại lại giọng gã: "Tứ Lang, ngài điên rồi sao? Đang yên lành, sao lại nhắc đến chuyện ly hôn?"
Triệu Thừa Diên cảm thấy lúng túng, nói: "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Thay vì tiếp tục giày vò nhau, chi bằng cho nhau một con đường sống."
Thôi Văn Hi nhếch môi cười, đáp lại: "Ta không thấy cuộc sống này là giày vò, trái lại, ta thấy rất ổn."
Triệu Thừa Diên lặng thinh.
Thôi Văn Hi nói tiếp: "Chẳng phải trước đây Tứ Lang từng nói rằng bỏ mẹ giữ con là vì nghĩ đến tương lai của ta sao? Sau này, ta sẽ nuôi con dưới gối, trong phủ chỉ có ta là nữ chủ nhân. Còn Tứ Lang, ngài vẫn là người luôn bảo vệ ta. Cuộc sống như vậy, chẳng phải rất tốt sao?"
Triệu Thừa Diên vẫn im lặng.
Thấy gã tỏ ra không kiên nhẫn, Thôi Văn Hi hỏi với vẻ ngây thơ: "Tứ Lang, ngài vẫn giữ lời chứ?"
Không hiểu sao, khi nhìn vào khuôn mặt dịu dàng nhưng kiên quyết của nàng, gã lại cảm thấy bối rối.
Thôi Văn Hi tiếp tục hỏi: "Tứ Lang, sao không trả lời ta?"
Sau một hồi lặng thinh, gã ngập ngừng đáp: "Ta đã thay đổi, không còn là Tứ Lang mà nàng từng yêu thương nữa."
Nghe vậy, Thôi Văn Hi không nói gì thêm.
Triệu Thừa Diên lại nhắc lại đề nghị của mình: "Chúng ta nên ly hôn trong hòa bình."
Thôi Văn Hi bật cười lạnh lẽo, nói: "Để ngài và Nhạn Lan được sống hạnh phúc bên nhau ư?"
Gã cố gắng biện minh: "Ta là chỗ dựa duy nhất của mẹ con nàng ấy. Còn nàng, nếu không có ta, nàng vẫn có Quốc Công phủ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Văn Hi không muốn nghe thêm, đứng dậy nói: "Ta sẽ không để ngài đạt được ý nguyện. Nếu trước đây trung cung đã phải ra mặt để thuyết phục ta bỏ mẹ giữ con, thì nay, Nhạn Lan, ta sẽ không tha thứ cho nàng."
Lời này khiến Triệu Thừa Diên lo lắng, gã giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, nói: "Sao nàng phải làm vậy?"
Thôi Văn Hi lạnh lùng nhìn xuống bàn tay đang nắm cổ tay mình. Gã ngập ngừng rồi cuối cùng cũng buông tay ra.
Dù là vì quá lo lắng cho mẹ con Nhạn Lan hay vì lý do nào khác, khi thấy Thôi Văn Hi lạnh lùng rời đi, Triệu Thừa Diên đột ngột quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Nguyên Nương, ta cầu xin nàng, hãy buông tha cho ta và Nhạn Lan."
Thôi Văn Hi dừng lại nhưng không quay đầu.
Gã tiếp tục: "Ta quỳ xuống cầu nàng ly hôn. Hãy để mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, đừng để chúng ta trở thành trò cười cho cả kinh thành."
Thôi Văn Hi quay lại nhìn gã, người đàn ông đầy vẻ mệt mỏi, rồi hỏi: "Ngài cầu ta ly hôn?"
Triệu Thừa Diên, với đôi mắt đỏ hoe, đáp: "Đúng vậy, ta cầu nàng ly hôn. Hãy để mọi chuyện kết thúc trong hòa bình, đừng biến nó thành một bi kịch."
Thôi Văn Hi nhìn Triệu Thừa Diên với ánh mắt đầy sự thương hại, khẽ hỏi: “Chỉ vì một kẻ ngoại thất thôi sao?”
Triệu Thừa Diên gật đầu, giọng đầy sự tự ti, tự giễu: “Ta đã đánh mất trái tim mình, không còn xứng với nàng nữa. Nàng xứng đáng có một người chồng tốt hơn, yêu thương và che chở. Là ta phụ bạc nàng, làm nàng thất vọng với tình cảm sâu đậm ngày trước.”
Thôi Văn Hi lặng lẽ ngồi xuống ghế, ánh mắt bình thản, hỏi lại: “Ngươi thật sự muốn ly hôn với ta sao?”
Triệu Thừa Diên cương quyết nói: “Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Chia tay, mỗi người một ngả, đó là kết cục tốt nhất cho cả hai chúng ta.”
Thôi Văn Hi không nói gì, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.
Lo sợ nàng không đồng ý, Triệu Thừa Diên vội nói tiếp: “Nàng đã gả vào Triệu gia bảy năm, chăm lo mọi việc trong nhà rất vất vả. Nếu có thứ gì nàng muốn mang đi, cứ việc lấy, ta tuyệt đối không oán trách nửa lời.”
Lời nói này khiến Thôi Văn Hi cảm thấy hài lòng, ít ra gã vẫn còn chút lương tâm. Nàng khẽ nhếch môi: “Ngươi nói giữ lời chứ?”
Triệu Thừa Diên đáp ngay: “Chỉ cần nàng đồng ý ly hôn trong êm thấm, không làm lớn chuyện, mọi việc sẽ được thu xếp ổn thỏa.”
Thôi Văn Hi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ đưa tay khẽ vỗ nhẹ lên mặt gã, nửa cười nửa không: “Thật ngoan.”
Triệu Thừa Diên ngạc nhiên: “???”
Không hiểu vì sao, gã bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể giải thích được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro