Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)
Chương 10
Tạp Tì Khưu
2024-11-19 02:37:10
Editor: Chân
Betaer: Bạn cute
(Mùa đông rồi, mặc áo ấm vào nha mọi người – from 1 đứa dân Hà Nội:v)
Chương 10
Tần suất mua sắm của Phương Chiêu Mộ cũng không thường xuyên, nó thường được quyết định bởi tình hình sinh hoạt và học tập trong tháng, lúc cậu không bận rộn, không có gì muốn mua cũng sẽ chạy vào nội thành, lúc bận rộn thì cái gì cũng sẽ không để ý đến, cậu từng có lần qua mấy tuần liền không đặt chân đến nội thành.
Tháng sau, Phương Chiêu Mộ có rất nhiều việc, bởi vậy chính cậu cũng không biết lúc nào sẽ đi ra ngoài nữa, nên dò hỏi thử: “Tôi không biết nữa, sao thế?”
Phương Chiêu Mộ nghe giọng điệu của Andrew, cảm giác là Andrew muốn tới gặp cậu, mà lại không dám.
Về phần lí do tại sao Andrew không dám gặp cậu, tự Phương Chiêu Mộ có suy đoán.
Kết bạn ở trên app kết bạn này, không dám ló mặt, đã chích cho Phương Chiêu Mộ một mũi dự phòng về bề ngoài của anh —— hẳn là Andrew sợ chính mình không quá dễ nhìn, lúc Phương Chiêu Mộ nhìn thấy sẽ giống như gặp sáng mà chết mất (*).
(*) Bạn trên mạng gặp nhau, phát hiện đối phương không tốt đẹp như mình tưởng tượng, có sự chênh lệch giữa ngoài đời và trên mạng làm người còn lại giật mình.
Nghe phía Andrew vẫn không trả lời vấn đề của cậu, Phương Chiêu Mộ liền hiểu ý cấp cho anh một bậc thang đi xuống: “Lần sau tôi sẽ không mua nhiều đồ như vậy nữa, sẽ không giống như lần này đâu.”
Andrew “Ừ.” một tiếng, rồi đột nhiên hỏi Phương Chiêu Mộ: “Không có bạn học nào đi cùng được à?”
“Đúng nhỉ.” Phương Chiêu Mộ không nghĩ đến vấn đề này, hàm hàm hồ hồ (*) cho qua, “Không có, nhưng tôi cũng chẳng để ý đâu. Tôi một mình quen rồi, không cần người ta đưa đưa đón đón làm gì.”
(*) Có lo lắng, không dám nói thẳng.
Dường như Andrew hiểu rõ tất cả, hỏi Phương Chiêu Mộ: “Như vậy à?”
m thanh và ngữ khí của anh có một loại cường thế không nói nên lời, hệt như một giáo sư nghiêm khắc lúc điểm danh học sinh, phát đề thi, lại khiến cho Phương Chiêu Mộ cảm thấy rất tự nhiên thân thiết.
Nhưng mà vấn đề tiếp theo thì không được thân thiết như vậy, Andrew nói: “Quen rồi còn dùng app kết bạn?”
Phương Chiêu Mộ nhất thời nghẹn lời, đần ra vài giây, mới nói: “Thói quen đi nội thành một mình với quen một mình là hoàn toàn khác nhau đó chứ.”
Cậu nghĩ chắc là Andrew đang muốn biết tại sao cậu lại sử dụng app kết bạn, bèn gửi cho anh một tin nhắn thoại, giải thích như sau: “Tôi dùng app kết bạn chủ yếu để làm quen một ít người Hoa ngoài trường.”
“Làm quen về khía cạnh nào?” Andrew đuổi theo hỏi.
Phương Chiêu Mộ cảm thấy được ý tứ trong lời nói Andrew, liền mang theo một tia ám muội hỏi ngược lại, chậm rãi nói: “Tôi lại đâu có quen với ai khác, tôi và anh quen ở khía cạnh nào, thì chính là làm quen ở khía cạnh ấy đó.”
Theo hiểu biết của Phương Chiêu Mộ về Andrew thì Andrew sẽ không lên tiếng, Phương Chiêu Mộ bèn nói tiếp: “Dù sao cũng không phải là làm quen để yêu đương gì, tháng năm năm sau trao đổi sinh viên kết thúc, tôi phải trở về.”
“Tại sao lại muốn làm quen người Hoa ngoài trường?” Andrew lại hỏi, “Trong trường không được à?”
Đây là lần thứ 2 trong hôm nay Andrew hỏi Phương Chiêu Mộ về vấn đề trường học.
Thực ra Phương Chiêu Mộ cũng không muốn nói về chuyện này, cậu gọi điện thoại cho người trong nhà hay nói chuyện phiếm với bạn bè đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Oán giận không giải quyết được vấn đề, tích tụ lâu ngày trong lòng, ngược lại sẽ phát sinh vấn đề mới.
“Andrew,” Phương Chiêu Mộ mở miệng nói, “Hồi anh còn đến trường, có phải luôn rất vui vẻ không?”
Andrew dừng một chút, mới nói: “Cũng không tệ, sao thế?”
“Bạn học của anh đều tốt, nên anh gặp họ mới thấy vui vẻ,” Phương Chiêu Mộ cân nhắc tìm từ ngữ thích hợp, chậm rãi nói, “Tôi thì chẳng vui tí nào, cho nên mới tìm bạn ngoài trường, mà sao anh cứ vòng đi vòng lại hỏi tôi có bạn học hay không thế.”
Andrew không trả lời, Phương Chiêu Mộ liền tự nói luôn, “Có điều các bạn học trước đây của tôi đều rất tốt, tôi cho là đến đây làm trao đổi sẽ rất vui, không nghĩ tới chẳng những không vui mà còn chẳng có gì thú vị.”
“Ngày hôm qua đi siêu thị, thực ra tôi có đụng phải vài người bạn học chung phòng thí nghiệm,” tay Phương Chiêu Mộ túm ga trải giường, khẽ nói với Andrew, “Tôi đứng ở bên cạnh giá hàng gửi tin nhắn thoại cho anh, bọn họ ở sau lưng cười nhạo tôi. Bọn họ lái xe đến, nhưng mà sẽ không chở tôi, đương nhiên tôi vốn cũng không muốn ngồi xe của họ, anh hiểu chưa?”
Andrew trầm mặc, lẳng lặng mà nghe cậu nói. Đối với Phương Chiêu Mộ mà nói trầm mặc có thể là sự an ủi tốt hơn cả những lời nói, bởi vì Phương Chiêu Mộ chỉ cần biết rằng đầu bên kia điện thoại có một người đang lắng nghe là đủ rồi, cậu không cần người đó tỏ thái độ gì cả.
Một lúc sau, khi tâm tình dịu đi một chút, Phương Chiêu Mộ nghe Andrew hỏi cậu: “Cậu khóc đấy à?”
Cậu ngẩn người, sờ lên mặt mình, chớp chớp mắt, trong mắt không còn hơi nước nữa, nói với Andrew: “Không, đâu có dễ khóc như vậy.”
Không nghe thấy Andrew trả lời, Phương Chiêu Mộ bèn nói tiếp: “Nhưng mà nếu anh ở đây, anh chỉ cần ôm tôi một cái thôi, có lẽ tôi sẽ khóc đó.”
“Thật à?” Andrew thuận theo, hỏi Phương Chiêu Mộ.
Tay Phương Chiêu Mộ ấn tắt đèn ở bên giường, căn phòng ngủ nho nhỏ trở nên đen kịt, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Cậu đưa mắt về khoảng không tối đen, cũng giống như quay mặt về phía Andrew, nhẹ giọng đặt câu hỏi: “Andrew, tại sao anh không muốn hẹn gặp tôi? Tại sao anh lại dùng app kết bạn?”
“Download nhầm thôi.” Andrew nói.
Phương Chiêu Mộ không nhịn được cười rộ lên: “Ồ? Download nhầm thì thôi, thế đăng ký cũng nhầm luôn à?”
“Không phải.” Andrew lập tức nói.
“Kết bạn cũng nhầm luôn hử?” Phương Chiêu Mộ hỏi anh thêm một câu, rồi lại tiếp tục truy hỏi, “Thế anh muốn kết bạn với ai?”
“Kết bạn không nhầm.” Andrew bị Phương Chiêu Mộ hỏi đến không còn lực chống đỡ.
“Tại sao lại vậy chứ,” Phương Chiêu Mộ nói, “Anh tốt như vậy, ôn nhu như thế, bên cạnh chắc phải có rất nhiều người, tại sao lại muốn dùng app kết bạn?”
“Tôi được không?” Andrew hỏi Phương Chiêu Mộ.
Rõ ràng là một giọng nói rất lạnh nhạt, khi Andrew lên tiếng lại khiến cho toàn thân Phương Chiêu Mộ đều trở nên ấm áp.
Cảm giác như tia nắng đầu xuân, Phương Chiêu Mộ biết khí trời càng lúc càng ấm, ngay tại thời khắc này đã bắt đầu mong chờ tiếp theo.
“Được,” Phương Chiêu Mộ nói, “Anh có phải là sợ tôi thấy anh không đủ đẹp trai không?”
Andrew không lên tiếng, Phương Chiêu Mộ cho rằng anh ngầm đồng ý, nói tiếp: “Tôi không ngại. Tôi cảm thấy anh rất tốt, tôi không để ý ngoại hình, một chút cũng không quan tâm, gặp mặt cũng chỉ để nói chuyện mà thôi.”
Qua một đoạn thời gian trầm mặc không dài không ngắn, Phương Chiêu Mộ vừa định nói thật ra nếu không được thì sau này hãy nói, Andrew đã lên tiếng.
“Lần sau đi,” Andrew như hạ quyết tâm, nói với Phương Chiêu Mộ, “Chờ tôi đi công tác về.”
“Anh phải đi công tác à?” Phương Chiêu Mộ giật mình, ngồi thẳng dậy, hỏi Andrew, “Đi nơi nào? Lâu không?”
“Đi Seattle, hai tháng.”
Phương Chiêu Mộ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Andrew: “Vậy sau khi anh trở về phải hẹn gặp tôi thật đó, đừng có gạt tôi.”
Qua giây lát, Andrew cam kết với Phương Chiêu Mộ: “Không gạt cậu.”
Betaer: Bạn cute
(Mùa đông rồi, mặc áo ấm vào nha mọi người – from 1 đứa dân Hà Nội:v)
Chương 10
Tần suất mua sắm của Phương Chiêu Mộ cũng không thường xuyên, nó thường được quyết định bởi tình hình sinh hoạt và học tập trong tháng, lúc cậu không bận rộn, không có gì muốn mua cũng sẽ chạy vào nội thành, lúc bận rộn thì cái gì cũng sẽ không để ý đến, cậu từng có lần qua mấy tuần liền không đặt chân đến nội thành.
Tháng sau, Phương Chiêu Mộ có rất nhiều việc, bởi vậy chính cậu cũng không biết lúc nào sẽ đi ra ngoài nữa, nên dò hỏi thử: “Tôi không biết nữa, sao thế?”
Phương Chiêu Mộ nghe giọng điệu của Andrew, cảm giác là Andrew muốn tới gặp cậu, mà lại không dám.
Về phần lí do tại sao Andrew không dám gặp cậu, tự Phương Chiêu Mộ có suy đoán.
Kết bạn ở trên app kết bạn này, không dám ló mặt, đã chích cho Phương Chiêu Mộ một mũi dự phòng về bề ngoài của anh —— hẳn là Andrew sợ chính mình không quá dễ nhìn, lúc Phương Chiêu Mộ nhìn thấy sẽ giống như gặp sáng mà chết mất (*).
(*) Bạn trên mạng gặp nhau, phát hiện đối phương không tốt đẹp như mình tưởng tượng, có sự chênh lệch giữa ngoài đời và trên mạng làm người còn lại giật mình.
Nghe phía Andrew vẫn không trả lời vấn đề của cậu, Phương Chiêu Mộ liền hiểu ý cấp cho anh một bậc thang đi xuống: “Lần sau tôi sẽ không mua nhiều đồ như vậy nữa, sẽ không giống như lần này đâu.”
Andrew “Ừ.” một tiếng, rồi đột nhiên hỏi Phương Chiêu Mộ: “Không có bạn học nào đi cùng được à?”
“Đúng nhỉ.” Phương Chiêu Mộ không nghĩ đến vấn đề này, hàm hàm hồ hồ (*) cho qua, “Không có, nhưng tôi cũng chẳng để ý đâu. Tôi một mình quen rồi, không cần người ta đưa đưa đón đón làm gì.”
(*) Có lo lắng, không dám nói thẳng.
Dường như Andrew hiểu rõ tất cả, hỏi Phương Chiêu Mộ: “Như vậy à?”
m thanh và ngữ khí của anh có một loại cường thế không nói nên lời, hệt như một giáo sư nghiêm khắc lúc điểm danh học sinh, phát đề thi, lại khiến cho Phương Chiêu Mộ cảm thấy rất tự nhiên thân thiết.
Nhưng mà vấn đề tiếp theo thì không được thân thiết như vậy, Andrew nói: “Quen rồi còn dùng app kết bạn?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Chiêu Mộ nhất thời nghẹn lời, đần ra vài giây, mới nói: “Thói quen đi nội thành một mình với quen một mình là hoàn toàn khác nhau đó chứ.”
Cậu nghĩ chắc là Andrew đang muốn biết tại sao cậu lại sử dụng app kết bạn, bèn gửi cho anh một tin nhắn thoại, giải thích như sau: “Tôi dùng app kết bạn chủ yếu để làm quen một ít người Hoa ngoài trường.”
“Làm quen về khía cạnh nào?” Andrew đuổi theo hỏi.
Phương Chiêu Mộ cảm thấy được ý tứ trong lời nói Andrew, liền mang theo một tia ám muội hỏi ngược lại, chậm rãi nói: “Tôi lại đâu có quen với ai khác, tôi và anh quen ở khía cạnh nào, thì chính là làm quen ở khía cạnh ấy đó.”
Theo hiểu biết của Phương Chiêu Mộ về Andrew thì Andrew sẽ không lên tiếng, Phương Chiêu Mộ bèn nói tiếp: “Dù sao cũng không phải là làm quen để yêu đương gì, tháng năm năm sau trao đổi sinh viên kết thúc, tôi phải trở về.”
“Tại sao lại muốn làm quen người Hoa ngoài trường?” Andrew lại hỏi, “Trong trường không được à?”
Đây là lần thứ 2 trong hôm nay Andrew hỏi Phương Chiêu Mộ về vấn đề trường học.
Thực ra Phương Chiêu Mộ cũng không muốn nói về chuyện này, cậu gọi điện thoại cho người trong nhà hay nói chuyện phiếm với bạn bè đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Oán giận không giải quyết được vấn đề, tích tụ lâu ngày trong lòng, ngược lại sẽ phát sinh vấn đề mới.
“Andrew,” Phương Chiêu Mộ mở miệng nói, “Hồi anh còn đến trường, có phải luôn rất vui vẻ không?”
Andrew dừng một chút, mới nói: “Cũng không tệ, sao thế?”
“Bạn học của anh đều tốt, nên anh gặp họ mới thấy vui vẻ,” Phương Chiêu Mộ cân nhắc tìm từ ngữ thích hợp, chậm rãi nói, “Tôi thì chẳng vui tí nào, cho nên mới tìm bạn ngoài trường, mà sao anh cứ vòng đi vòng lại hỏi tôi có bạn học hay không thế.”
Andrew không trả lời, Phương Chiêu Mộ liền tự nói luôn, “Có điều các bạn học trước đây của tôi đều rất tốt, tôi cho là đến đây làm trao đổi sẽ rất vui, không nghĩ tới chẳng những không vui mà còn chẳng có gì thú vị.”
“Ngày hôm qua đi siêu thị, thực ra tôi có đụng phải vài người bạn học chung phòng thí nghiệm,” tay Phương Chiêu Mộ túm ga trải giường, khẽ nói với Andrew, “Tôi đứng ở bên cạnh giá hàng gửi tin nhắn thoại cho anh, bọn họ ở sau lưng cười nhạo tôi. Bọn họ lái xe đến, nhưng mà sẽ không chở tôi, đương nhiên tôi vốn cũng không muốn ngồi xe của họ, anh hiểu chưa?”
Andrew trầm mặc, lẳng lặng mà nghe cậu nói. Đối với Phương Chiêu Mộ mà nói trầm mặc có thể là sự an ủi tốt hơn cả những lời nói, bởi vì Phương Chiêu Mộ chỉ cần biết rằng đầu bên kia điện thoại có một người đang lắng nghe là đủ rồi, cậu không cần người đó tỏ thái độ gì cả.
Một lúc sau, khi tâm tình dịu đi một chút, Phương Chiêu Mộ nghe Andrew hỏi cậu: “Cậu khóc đấy à?”
Cậu ngẩn người, sờ lên mặt mình, chớp chớp mắt, trong mắt không còn hơi nước nữa, nói với Andrew: “Không, đâu có dễ khóc như vậy.”
Không nghe thấy Andrew trả lời, Phương Chiêu Mộ bèn nói tiếp: “Nhưng mà nếu anh ở đây, anh chỉ cần ôm tôi một cái thôi, có lẽ tôi sẽ khóc đó.”
“Thật à?” Andrew thuận theo, hỏi Phương Chiêu Mộ.
Tay Phương Chiêu Mộ ấn tắt đèn ở bên giường, căn phòng ngủ nho nhỏ trở nên đen kịt, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu đưa mắt về khoảng không tối đen, cũng giống như quay mặt về phía Andrew, nhẹ giọng đặt câu hỏi: “Andrew, tại sao anh không muốn hẹn gặp tôi? Tại sao anh lại dùng app kết bạn?”
“Download nhầm thôi.” Andrew nói.
Phương Chiêu Mộ không nhịn được cười rộ lên: “Ồ? Download nhầm thì thôi, thế đăng ký cũng nhầm luôn à?”
“Không phải.” Andrew lập tức nói.
“Kết bạn cũng nhầm luôn hử?” Phương Chiêu Mộ hỏi anh thêm một câu, rồi lại tiếp tục truy hỏi, “Thế anh muốn kết bạn với ai?”
“Kết bạn không nhầm.” Andrew bị Phương Chiêu Mộ hỏi đến không còn lực chống đỡ.
“Tại sao lại vậy chứ,” Phương Chiêu Mộ nói, “Anh tốt như vậy, ôn nhu như thế, bên cạnh chắc phải có rất nhiều người, tại sao lại muốn dùng app kết bạn?”
“Tôi được không?” Andrew hỏi Phương Chiêu Mộ.
Rõ ràng là một giọng nói rất lạnh nhạt, khi Andrew lên tiếng lại khiến cho toàn thân Phương Chiêu Mộ đều trở nên ấm áp.
Cảm giác như tia nắng đầu xuân, Phương Chiêu Mộ biết khí trời càng lúc càng ấm, ngay tại thời khắc này đã bắt đầu mong chờ tiếp theo.
“Được,” Phương Chiêu Mộ nói, “Anh có phải là sợ tôi thấy anh không đủ đẹp trai không?”
Andrew không lên tiếng, Phương Chiêu Mộ cho rằng anh ngầm đồng ý, nói tiếp: “Tôi không ngại. Tôi cảm thấy anh rất tốt, tôi không để ý ngoại hình, một chút cũng không quan tâm, gặp mặt cũng chỉ để nói chuyện mà thôi.”
Qua một đoạn thời gian trầm mặc không dài không ngắn, Phương Chiêu Mộ vừa định nói thật ra nếu không được thì sau này hãy nói, Andrew đã lên tiếng.
“Lần sau đi,” Andrew như hạ quyết tâm, nói với Phương Chiêu Mộ, “Chờ tôi đi công tác về.”
“Anh phải đi công tác à?” Phương Chiêu Mộ giật mình, ngồi thẳng dậy, hỏi Andrew, “Đi nơi nào? Lâu không?”
“Đi Seattle, hai tháng.”
Phương Chiêu Mộ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Andrew: “Vậy sau khi anh trở về phải hẹn gặp tôi thật đó, đừng có gạt tôi.”
Qua giây lát, Andrew cam kết với Phương Chiêu Mộ: “Không gạt cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro