Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)
Chương 12
Tạp Tì Khưu
2024-11-19 02:37:10
Editor: Chân
Betaer: Bạn cute
Chương 12
Vận may của Phương Chiêu Mộ cũng chưa đến hoàn toàn.
Tuần này có một bữa ăn nhà hàng, việc học của cậu nặng, ngâm mình trong phòng thí nghiệm cả ngày, nhanh chóng hoàn thành kế hoạch của hôm nay, mới một mình ra cửa đi ăn bữa cơm. Lúc này mới lên món canh, cửa nhà hàng mở ra, Tống Viễn Tuần, người cả ngày không xuất hiện phòng thí nghiệm, đi vào.
Trong cái rủi cũng có cái may là Tống Viễn Tuần không đến với Trương Nhiễm Vũ và Chu Mộng, bên người anh là hai người mà Phương Chiêu Mộ không biết. Cậu đoán có lẽ là bạn học bên Học viện Kinh tế của Tống Viễn Tuần, bởi vì bọn họ ăn mặc nghiêm túc hơn kẻ quanh năm ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm như cậu rất nhiều, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí phách.
Vẻ mặt Tống Viễn Tuần vẫn như cũ rất thản nhiên, sau khi vào cửa mang theo một luồng gió lạnh, còn liếc mắt nhìn Phương Chiêu Mộ một cái, vốn là cậu còn đang rất thoải mái bởi vì Tống Viễn Tuần cả ngày không ở phòng thí nghiệm, không ngờ ra khỏi trường học, mà còn đụng trúng anh. Sau này, nếu có ra ngoài nhất định không được lười biếng, phải lật xem hoàng lịch.
Phương Chiêu Mộ cúi đầu, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, quầy lễ tân hỏi họ có đặt bàn hay chưa, một trong hai người kia nói ra tên người đã đặt, người phục vụ liền dẫn bọn họ đi lên tầng.
Tầng trên và tầng dưới nhà hàng này không giống nhau, đầu bếp và thực đơn cũng khác.
Phương Chiêu Mộ thầm nói trong lòng, học viên Học viện Kinh tế quả nhiên ra tay hào phóng, lần sau cậu mang Andrew đến, hai người bình thường thì ăn đồ ăn dưới lầu, ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa sổ này, cũng đã là rất tốt đó chứ.
Xui xẻo còn chưa dừng lại, canh của Phương Chiêu Mộ vừa được dọn xuống, thì người bạn học làm chung hạng mục, phụ trách thu thập dữ liệu gọi điện thoại cho Phương Chiêu Mộ nói, số liệu phân tích tuần này của Phương Chiêu Mộ đều có vấn đề, làm khác với một người nữa. Hiện tại giáo sư đang chờ ở trong phòng thí nghiệm, kêu Phương Chiêu Mộ mau chóng trở về.
Phương Chiêu Mộ tiếc muốn chết, còn không đợi món ăn lên, đã trả tiền đi ngay, ở cửa nhà hàng bắt taxi về trường học.
Cậu thở không ra hơi chạy vào phòng thí nghiệm, hai người bạn học đang chờ cậu, giáo sư không đợi kịp đã đi trước rồi. Cậu và người kia kiểm tra từ đầu tới cuối một lần, phát hiện ra là lỗi của đối phương, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
9h30 tối, Phương Chiêu Mộ mới bước ra phòng thí nghiệm. Bên ngoài rất lạnh, gió thổi vù vù, khăn quàng cổ của Phương Chiêu Mộ cũng không dày, gió lạnh men theo khe hở giữa khăn quàng cổ và cổ áo rộng chui vào trong, lạnh tới đầu phát đau.
Lúc nãy cậu gấp gáp chạy đến phòng thí nghiệm, căn bản là không cảm thấy lạnh, hiện tại việc cũng đã xong, một mình đi trong cảnh trường học tối lửa tắt đèn này, mới cảm thấy lạnh lẽo quá.
Lúc gần đến cửa trường học, điện thoại Phương Chiêu Mộ ở trong túi rung lên, bây giờ cậu chỉ cần nghe thấy tiếng rung là sợ rồi, do dự một lúc, thấy rung không ngừng, cậu mới lấy ra nhìn một chút.
Andrew vậy mà lại gọi voice cho cậu, còn có mấy tin nhắn chưa đọc. Vừa rồi lòng Phương Chiêu Mộ như lửa đốt, cũng không chú ý.
Cậu nhận, mở miệng kêu một tiếng Andrew, lại nghe được âm thanh trầm ổn của Andrew từ bên kia truyền đến, trong lòng Phương Chiêu Mộ cực kỳ chua xót.
Cái gì mà điểm tâm ngọt rồi cơm tình nhân, ngồi ở nơi nào dưới lầu, suy tính nhiều như vậy, nhưng sự thật ngay cả bữa cơm tối Phương Chiêu Mộ cũng chưa có ăn xong.
Cậu không có ai để tâm sự, không thể làm gì khác hơn là nghe giọng Andrew, đem những khổ sở trong lòng nói trong đầu một lần, coi như đã nói ra hết.
“Vừa nãy đang bận?” Andrew tuỳ ý hỏi cậu.
“Ừ,” Phương Chiêu Mộ vừa đi vừa đặt điện thoại di động bên tai, mu bàn tay bị gió thổi lạnh đến mất đi cảm giác, làm bộ không có chuyện gì mà nói với Andrew, “Trong phòng thí nghiệm xảy ra chút việc, bận đến giờ này.”
“Sao thế?” Andrew lại hỏi.
“Số liệu của bạn học có lỗi,” Phương Chiêu Mộ nói, “Kiểm tra đối chiếu cả đêm.”
Andrew dừng một chút, hỏi Phương Chiêu Mộ, “Cậu vẫn còn ở phòng thí nghiệm?”
“Không ở.” Phương Chiêu Mộ nói, “Tôi phải về nhà nè, anh thì sao, đến khách sạn chưa?”
Andrew nói: “Đến rồi.”
“Ăn cơm tối xong rồi?” Phương Chiêu Mộ lại hỏi.
“Ăn rồi.” Andrew nói, xong hỏi ngược lại Phương Chiêu Mộ, “Nhà hàng đó có ngon không?”
Phương Chiêu Mộ ủ rủ nói: “Không biết, mới uống một hớp canh đã bị gọi đi. Vừa nãy tôi sợ muốn chết, đến bây giờ cũng chưa thấy đói. Nếu như ngày mai giáo sư đến, còn muốn giải thích với thầy ấy.”
Giọng nói Andrew ở đầu bên kia đầy vẻ không đồng ý: “Phải ăn cơm.”
“Không muốn ăn.” Phương Chiêu Mộ nói, đột nhiên có một trận gió lớn thổi qua, cậu ôm chặt cánh tay, oán giận nói với Andrew, “Andrew tôi lạnh quá.”
“Cậu đang ở đâu?” Andrew hỏi cậu.
“Tôi muốn đi về nhà.” Phương Chiêu Mộ run rẩy nói, “Thôi không nói nữa, thật sự rất lạnh, tôi về đến nhà sẽ nói cho anh biết.”
Phương Chiêu Mộ cúp máy, vừa đi vừa chạy về chỗ ở.
Chỗ ở của cậu cách trường học không xa cũng không gần, đi bộ khoảng 20 phút.
Lúc đi qua một khúc cua, Phương Chiêu Mộ phát hiện phía sau có một chiếc xe hơi đang đi tới, nhưng không vượt qua cậu, mà chậm rãi chạy theo cậu.
Lúc xe kia sắp bắt kịp, Phương Chiêu Mộ quay đầu lại nhìn, nhưng đèn xe quá sáng, cậu không thấy rõ là xe gì, nên cứ đi tiếp.
Ngay từ lúc đầu, Phương Chiêu Mộ không cảm thấy xe đi theo cậu, sau đó lại chuyển hai ngã ba, xe vẫn giữ khoảng cách đi theo phía sau cậu, Phương Chiêu Mộ nổi lên lòng nghi ngờ.
Ánh đèn xe chói loá cùng với âm thanh bánh xe nghiền qua mặt đất làm cho tâm tình Phương Chiêu Mộ sợ hãi, trong đầu cậu hiện ra rất nhiều bài báo xã hội đẫm máu, cậu đi sát vào phía bức tường, tận lực cách xa chiếc xe thêm một chút, cố gắng bước nhanh hơn.
Lại đi qua nửa con phố, Phương Chiêu Mộ vẫn chưa cắt đuôi được chiếc xe kia, cậu sắp bị dọa chết rồi, vốn định gọi 911, nhìn ba con số do dự vài giây, lại lần nữa gọi cho Andrew, người ở Seattle xa xôi không giúp được gì kia.
Andrew nhận điện thoại rất nhanh, hỏi cậu, “Làm sao vậy?”
“Andrew.” Phương Chiêu Mộ vừa chú ý phía sau, vừa nhẹ giọng vội nói với Andrew, “Tôi cảm thấy có một chiếc xe cứ đi theo tôi, theo nửa con phố rồi, làm sao bây giờ, anh nói xem tôi có nên báo cảnh sát không?”
“….” Andrew yên lặng vài giây, nói với Phương Chiêu Mộ, “Đừng sợ, cậu xác định nó đi theo cậu? Là xe gì?”
“Nó lái rất chậm. Cứ cách sau tôi khoảng 10m, đi theo tôi ba con phố rồi đó,” Phương Chiêu Mộ lấy dũng khí quay đầu lại nhìn, rốt cuộc vẫn sợ quá chạy đi mất, “Tôi…. Tôi không thấy rõ…. là xe…. hiệu gì.”
Ngay lúc này, cái xe đột nhiên chậm rãi chuyển hướng, giữ nguyên tốc độ, đi về phía con phố khác.
Phương Chiêu Mộ dừng bước, xoay người lại nhìn một chút, lại bắt đầu đi mau về phía trước, nói với Andrew. “Nó quẹo cua rồi.”
“Cậu còn cách nhà xa không?” Andrew hỏi cậu.
“Còn 3 phút.” Phương Chiêu Mộ đã nhìn thấy chỗ ở của mình rồi, “Anh có thể giữ máy cùng tôi đến lúc đó không, tôi vẫn sợ.”
“Có thể.” Andrew đồng ý ngay lập tức, anh nói với Phương Chiêu Mộ, “Không có việc gì, đừng sợ.”
Ngày hôm nay Phương Chiêu Mộ dùng hơn phân nửa thời gian để chạy, tim đập rất nhanh, cậu nhỏ giọng nói cảm ơn Andrew, rồi tiếp tục đi về phía trước. Cậu cũng không biết Andrew có cảm thấy cậu mắc chứng ảo tưởng bị hại hay không, chỉ là cậu sợ hết cả hồn, quên mất để ý đến, chỉ muốn mau chóng về đến nhà.
Đến của nhà trọ, Phương Chiêu Mộ run rẩy lấy ra chìa khoá mở cửa, vọt vào đóng cửa lại, mới thoáng yên tâm một chút, chậm rãi đi về phía cầu thang, nói với Andrew: “Tôi đến nhà rồi.”
Cậu còn chưa hết thở dốc, ở dưới chân cầu thang đỡ lấy cây cột đứng nghỉ ngơi, Andrew cũng trầm mặc một hồi, mới nói với Phương Chiêu Mộ, “Được rồi.”
“Andrew,” Phương Chiêu Mộ nhìn hàng hiên hẹp và tối kia, nhỏ giọng nói cám ơn, “Cám ơn anh đã giữ máy.”
“Thành phố C buổi tối không an toàn.” Andrew bình tĩnh, “Sau này đừng đi một mình.”
Phương Chiêu Mộ nghĩ loại chuyện này không có cách nào hứa hẹn, nên không nói gì.
“Tôi gọi cho cậu đồ ăn bên ngoài,” Andrew còn nói, “Cậu ở nơi nào, để tôi nói bọn họ mang đến.”
Phương Chiêu Mộ ngẩn người, một bên đi lên lầu, một bên từ chối, “Không cần đâu, đã trễ thế này, tôi cũng không đói.”
“Gọi nửa tiếng trước.” Andrew nói, “Cho tôi địa chỉ.”
Giọng điệu Andrew cứng rắn, Phương Chiêu Mộ đem địa chỉ nhắn cho anh, lại hỏi: “Cách anh gần không? Có phải anh muốn mượn cớ lén tới nhìn tôi không?”
“Giờ chúng ta ở nơi khác nhau, làm sao nhìn lén?” Andrew nói, “Không xa.”
Phương Chiêu Mộ đi tới cửa phòng, nghe thấy bên phía Andrew vang lên vài tiếng động lặp đi lặp lại, rất nhanh biến mất, như là tín hiệu khi chuyển hướng của ô tô, Phương Chiêu Mộ hỏi anh: “Anh đang ở trong xe?”
“Ừ, có việc gấp.” Andrew nói, “Đi xem chi nhánh công ty.”
Phương Chiêu Mộ thông cảm cho Andrew, anh ấy mới có việc gấp, hiện tại dù gì cậu cũng đã về đến nhà, Andrew lại mới ra ngoài, có thể còn khó khăn hơn so với Phương Chiêu Mộ. Cậu cũng không muốn quấy rầy Andrew nữa, lập tức nói bye bye, ngắt điện thoại.
Lời editor: phía sau lưng em là …..? =))))) suýt nữa Tuần ca chúng ta đã được mời về đồn uống trà…. Công cuối cùng cũng quan tâm thụ rồi… nhưng mà kết HE còn hơi xa =)))))
Betaer: Bạn cute
Chương 12
Vận may của Phương Chiêu Mộ cũng chưa đến hoàn toàn.
Tuần này có một bữa ăn nhà hàng, việc học của cậu nặng, ngâm mình trong phòng thí nghiệm cả ngày, nhanh chóng hoàn thành kế hoạch của hôm nay, mới một mình ra cửa đi ăn bữa cơm. Lúc này mới lên món canh, cửa nhà hàng mở ra, Tống Viễn Tuần, người cả ngày không xuất hiện phòng thí nghiệm, đi vào.
Trong cái rủi cũng có cái may là Tống Viễn Tuần không đến với Trương Nhiễm Vũ và Chu Mộng, bên người anh là hai người mà Phương Chiêu Mộ không biết. Cậu đoán có lẽ là bạn học bên Học viện Kinh tế của Tống Viễn Tuần, bởi vì bọn họ ăn mặc nghiêm túc hơn kẻ quanh năm ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm như cậu rất nhiều, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí phách.
Vẻ mặt Tống Viễn Tuần vẫn như cũ rất thản nhiên, sau khi vào cửa mang theo một luồng gió lạnh, còn liếc mắt nhìn Phương Chiêu Mộ một cái, vốn là cậu còn đang rất thoải mái bởi vì Tống Viễn Tuần cả ngày không ở phòng thí nghiệm, không ngờ ra khỏi trường học, mà còn đụng trúng anh. Sau này, nếu có ra ngoài nhất định không được lười biếng, phải lật xem hoàng lịch.
Phương Chiêu Mộ cúi đầu, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, quầy lễ tân hỏi họ có đặt bàn hay chưa, một trong hai người kia nói ra tên người đã đặt, người phục vụ liền dẫn bọn họ đi lên tầng.
Tầng trên và tầng dưới nhà hàng này không giống nhau, đầu bếp và thực đơn cũng khác.
Phương Chiêu Mộ thầm nói trong lòng, học viên Học viện Kinh tế quả nhiên ra tay hào phóng, lần sau cậu mang Andrew đến, hai người bình thường thì ăn đồ ăn dưới lầu, ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa sổ này, cũng đã là rất tốt đó chứ.
Xui xẻo còn chưa dừng lại, canh của Phương Chiêu Mộ vừa được dọn xuống, thì người bạn học làm chung hạng mục, phụ trách thu thập dữ liệu gọi điện thoại cho Phương Chiêu Mộ nói, số liệu phân tích tuần này của Phương Chiêu Mộ đều có vấn đề, làm khác với một người nữa. Hiện tại giáo sư đang chờ ở trong phòng thí nghiệm, kêu Phương Chiêu Mộ mau chóng trở về.
Phương Chiêu Mộ tiếc muốn chết, còn không đợi món ăn lên, đã trả tiền đi ngay, ở cửa nhà hàng bắt taxi về trường học.
Cậu thở không ra hơi chạy vào phòng thí nghiệm, hai người bạn học đang chờ cậu, giáo sư không đợi kịp đã đi trước rồi. Cậu và người kia kiểm tra từ đầu tới cuối một lần, phát hiện ra là lỗi của đối phương, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
9h30 tối, Phương Chiêu Mộ mới bước ra phòng thí nghiệm. Bên ngoài rất lạnh, gió thổi vù vù, khăn quàng cổ của Phương Chiêu Mộ cũng không dày, gió lạnh men theo khe hở giữa khăn quàng cổ và cổ áo rộng chui vào trong, lạnh tới đầu phát đau.
Lúc nãy cậu gấp gáp chạy đến phòng thí nghiệm, căn bản là không cảm thấy lạnh, hiện tại việc cũng đã xong, một mình đi trong cảnh trường học tối lửa tắt đèn này, mới cảm thấy lạnh lẽo quá.
Lúc gần đến cửa trường học, điện thoại Phương Chiêu Mộ ở trong túi rung lên, bây giờ cậu chỉ cần nghe thấy tiếng rung là sợ rồi, do dự một lúc, thấy rung không ngừng, cậu mới lấy ra nhìn một chút.
Andrew vậy mà lại gọi voice cho cậu, còn có mấy tin nhắn chưa đọc. Vừa rồi lòng Phương Chiêu Mộ như lửa đốt, cũng không chú ý.
Cậu nhận, mở miệng kêu một tiếng Andrew, lại nghe được âm thanh trầm ổn của Andrew từ bên kia truyền đến, trong lòng Phương Chiêu Mộ cực kỳ chua xót.
Cái gì mà điểm tâm ngọt rồi cơm tình nhân, ngồi ở nơi nào dưới lầu, suy tính nhiều như vậy, nhưng sự thật ngay cả bữa cơm tối Phương Chiêu Mộ cũng chưa có ăn xong.
Cậu không có ai để tâm sự, không thể làm gì khác hơn là nghe giọng Andrew, đem những khổ sở trong lòng nói trong đầu một lần, coi như đã nói ra hết.
“Vừa nãy đang bận?” Andrew tuỳ ý hỏi cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ,” Phương Chiêu Mộ vừa đi vừa đặt điện thoại di động bên tai, mu bàn tay bị gió thổi lạnh đến mất đi cảm giác, làm bộ không có chuyện gì mà nói với Andrew, “Trong phòng thí nghiệm xảy ra chút việc, bận đến giờ này.”
“Sao thế?” Andrew lại hỏi.
“Số liệu của bạn học có lỗi,” Phương Chiêu Mộ nói, “Kiểm tra đối chiếu cả đêm.”
Andrew dừng một chút, hỏi Phương Chiêu Mộ, “Cậu vẫn còn ở phòng thí nghiệm?”
“Không ở.” Phương Chiêu Mộ nói, “Tôi phải về nhà nè, anh thì sao, đến khách sạn chưa?”
Andrew nói: “Đến rồi.”
“Ăn cơm tối xong rồi?” Phương Chiêu Mộ lại hỏi.
“Ăn rồi.” Andrew nói, xong hỏi ngược lại Phương Chiêu Mộ, “Nhà hàng đó có ngon không?”
Phương Chiêu Mộ ủ rủ nói: “Không biết, mới uống một hớp canh đã bị gọi đi. Vừa nãy tôi sợ muốn chết, đến bây giờ cũng chưa thấy đói. Nếu như ngày mai giáo sư đến, còn muốn giải thích với thầy ấy.”
Giọng nói Andrew ở đầu bên kia đầy vẻ không đồng ý: “Phải ăn cơm.”
“Không muốn ăn.” Phương Chiêu Mộ nói, đột nhiên có một trận gió lớn thổi qua, cậu ôm chặt cánh tay, oán giận nói với Andrew, “Andrew tôi lạnh quá.”
“Cậu đang ở đâu?” Andrew hỏi cậu.
“Tôi muốn đi về nhà.” Phương Chiêu Mộ run rẩy nói, “Thôi không nói nữa, thật sự rất lạnh, tôi về đến nhà sẽ nói cho anh biết.”
Phương Chiêu Mộ cúp máy, vừa đi vừa chạy về chỗ ở.
Chỗ ở của cậu cách trường học không xa cũng không gần, đi bộ khoảng 20 phút.
Lúc đi qua một khúc cua, Phương Chiêu Mộ phát hiện phía sau có một chiếc xe hơi đang đi tới, nhưng không vượt qua cậu, mà chậm rãi chạy theo cậu.
Lúc xe kia sắp bắt kịp, Phương Chiêu Mộ quay đầu lại nhìn, nhưng đèn xe quá sáng, cậu không thấy rõ là xe gì, nên cứ đi tiếp.
Ngay từ lúc đầu, Phương Chiêu Mộ không cảm thấy xe đi theo cậu, sau đó lại chuyển hai ngã ba, xe vẫn giữ khoảng cách đi theo phía sau cậu, Phương Chiêu Mộ nổi lên lòng nghi ngờ.
Ánh đèn xe chói loá cùng với âm thanh bánh xe nghiền qua mặt đất làm cho tâm tình Phương Chiêu Mộ sợ hãi, trong đầu cậu hiện ra rất nhiều bài báo xã hội đẫm máu, cậu đi sát vào phía bức tường, tận lực cách xa chiếc xe thêm một chút, cố gắng bước nhanh hơn.
Lại đi qua nửa con phố, Phương Chiêu Mộ vẫn chưa cắt đuôi được chiếc xe kia, cậu sắp bị dọa chết rồi, vốn định gọi 911, nhìn ba con số do dự vài giây, lại lần nữa gọi cho Andrew, người ở Seattle xa xôi không giúp được gì kia.
Andrew nhận điện thoại rất nhanh, hỏi cậu, “Làm sao vậy?”
“Andrew.” Phương Chiêu Mộ vừa chú ý phía sau, vừa nhẹ giọng vội nói với Andrew, “Tôi cảm thấy có một chiếc xe cứ đi theo tôi, theo nửa con phố rồi, làm sao bây giờ, anh nói xem tôi có nên báo cảnh sát không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“….” Andrew yên lặng vài giây, nói với Phương Chiêu Mộ, “Đừng sợ, cậu xác định nó đi theo cậu? Là xe gì?”
“Nó lái rất chậm. Cứ cách sau tôi khoảng 10m, đi theo tôi ba con phố rồi đó,” Phương Chiêu Mộ lấy dũng khí quay đầu lại nhìn, rốt cuộc vẫn sợ quá chạy đi mất, “Tôi…. Tôi không thấy rõ…. là xe…. hiệu gì.”
Ngay lúc này, cái xe đột nhiên chậm rãi chuyển hướng, giữ nguyên tốc độ, đi về phía con phố khác.
Phương Chiêu Mộ dừng bước, xoay người lại nhìn một chút, lại bắt đầu đi mau về phía trước, nói với Andrew. “Nó quẹo cua rồi.”
“Cậu còn cách nhà xa không?” Andrew hỏi cậu.
“Còn 3 phút.” Phương Chiêu Mộ đã nhìn thấy chỗ ở của mình rồi, “Anh có thể giữ máy cùng tôi đến lúc đó không, tôi vẫn sợ.”
“Có thể.” Andrew đồng ý ngay lập tức, anh nói với Phương Chiêu Mộ, “Không có việc gì, đừng sợ.”
Ngày hôm nay Phương Chiêu Mộ dùng hơn phân nửa thời gian để chạy, tim đập rất nhanh, cậu nhỏ giọng nói cảm ơn Andrew, rồi tiếp tục đi về phía trước. Cậu cũng không biết Andrew có cảm thấy cậu mắc chứng ảo tưởng bị hại hay không, chỉ là cậu sợ hết cả hồn, quên mất để ý đến, chỉ muốn mau chóng về đến nhà.
Đến của nhà trọ, Phương Chiêu Mộ run rẩy lấy ra chìa khoá mở cửa, vọt vào đóng cửa lại, mới thoáng yên tâm một chút, chậm rãi đi về phía cầu thang, nói với Andrew: “Tôi đến nhà rồi.”
Cậu còn chưa hết thở dốc, ở dưới chân cầu thang đỡ lấy cây cột đứng nghỉ ngơi, Andrew cũng trầm mặc một hồi, mới nói với Phương Chiêu Mộ, “Được rồi.”
“Andrew,” Phương Chiêu Mộ nhìn hàng hiên hẹp và tối kia, nhỏ giọng nói cám ơn, “Cám ơn anh đã giữ máy.”
“Thành phố C buổi tối không an toàn.” Andrew bình tĩnh, “Sau này đừng đi một mình.”
Phương Chiêu Mộ nghĩ loại chuyện này không có cách nào hứa hẹn, nên không nói gì.
“Tôi gọi cho cậu đồ ăn bên ngoài,” Andrew còn nói, “Cậu ở nơi nào, để tôi nói bọn họ mang đến.”
Phương Chiêu Mộ ngẩn người, một bên đi lên lầu, một bên từ chối, “Không cần đâu, đã trễ thế này, tôi cũng không đói.”
“Gọi nửa tiếng trước.” Andrew nói, “Cho tôi địa chỉ.”
Giọng điệu Andrew cứng rắn, Phương Chiêu Mộ đem địa chỉ nhắn cho anh, lại hỏi: “Cách anh gần không? Có phải anh muốn mượn cớ lén tới nhìn tôi không?”
“Giờ chúng ta ở nơi khác nhau, làm sao nhìn lén?” Andrew nói, “Không xa.”
Phương Chiêu Mộ đi tới cửa phòng, nghe thấy bên phía Andrew vang lên vài tiếng động lặp đi lặp lại, rất nhanh biến mất, như là tín hiệu khi chuyển hướng của ô tô, Phương Chiêu Mộ hỏi anh: “Anh đang ở trong xe?”
“Ừ, có việc gấp.” Andrew nói, “Đi xem chi nhánh công ty.”
Phương Chiêu Mộ thông cảm cho Andrew, anh ấy mới có việc gấp, hiện tại dù gì cậu cũng đã về đến nhà, Andrew lại mới ra ngoài, có thể còn khó khăn hơn so với Phương Chiêu Mộ. Cậu cũng không muốn quấy rầy Andrew nữa, lập tức nói bye bye, ngắt điện thoại.
Lời editor: phía sau lưng em là …..? =))))) suýt nữa Tuần ca chúng ta đã được mời về đồn uống trà…. Công cuối cùng cũng quan tâm thụ rồi… nhưng mà kết HE còn hơi xa =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro