Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều
Có Chút Ngốc Ng...
2024-11-20 14:24:07
Cao Khiên đúng là có một số việc.
Hắn ta đã không phải là một thiếu niên ngây thơ không biết chuyện nữa, thân ở quan trường, cũng có đời sống xã giao của riêng mình.
Hắn ta không thể rời đi, không thể đồng hành với Tích Thúy và Cao Oánh suốt cả chặng đường, trước khi rời đi chỉ có thể đặc biệt dặn dò Tích Thúy một hai câu, bảo Cao Oánh đưa nàng đi cùng.
Tuy Cao Oánh không vui, nhưng ngại mặt mũi của Cao Khiên, vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Lúc này, đám tôi tớ do Cao gia mang đến đã buộc màn che lại.
Trên đường đi tới màn trướng, đụng phải bốn năm thiếu nữ tay áo nhẹ nhàng, đang cùng nhau đi tới.
Sắc mặt Cao Oánh vui vẻ, lập tức chạy lên phía trước đi, đó đều là nàng những tỷ muội tốt mà nàng ta thường xuyên kết giao.
Người nói chuyện là một thiếu nữ mặc váy ngắn màu đỏ, muốn lôi kéo Cao Oánh đi đu dây cùng họ.
Vừa nhìn thấy các nàng, Cao Oánh lập tức quên sạch sẽ lời dặn dò của Cao Khiên, liên tục đáp lại, hận không thể lập tức nhào tới trước giá xích đu.
Mấy người thân thiết hỏi thăm lẫn nhau, lại nhìn Tích Thúy, lại khách khí xa cách rất nhiều.
Nghe nói Cao gia tam nương này cũng không được sủng ái trong nhà, đến bây giờ cũng không nhận ra mấy chữ.
Một thiếu nữ trong đó đứng ra, khách khí hỏi Tích Thúy có muốn đi cùng các nàng hay không.
Cao Oánh mất hứng nói: “Cô rủ nàng ta làm gì?"
Mấy người bạn tốt này của nàng ta, không phải cháu gái nội các Vương học sĩ gia thì là ấu nữ Lễ bộ Lưu Thị Lang gia, người nào cũng hiểu tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ hơn người.
Cao Di Ngọc ngu xuẩn như vậy, đọc sách cũng đọc không ra hồn, ra ngoài với nàng, nhất định sẽ khiến nàng ta mất mặt trước những người bạn tốt, vì vậy nàng ta sẽ không vui.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, dường như cũng nhận ra trước mặt người ngoài nói như vậy không ổn lắm, Cao Oánh vội vàng chuyển đề tài: “Tính tính tam tỷ bình tĩnh, sợ là không có hứng thú với những thứ này."
Nói xong vội vàng nhìn về phía Tích Thúy, liều mạng nháy mắt với Tích Thúy, hy vọng nàng hiểu mình một chút, đừng có lao vào mọi chuyện.
Nàng nhìn nàng ta một cái, cặp mắt đen trắng phân minh kia bình tĩnh không gợn sóng, lại khiến cho tim Cao Oánh đập thình thịch.
Nàng...... Nàng sẽ không đi theo chứ?
Sao Tích Thúy không nhìn ra tâm tư nhỏ nhen của nàng ta.
Nàng dời tầm mắt, "Ừ" một tiếng, nói với mấy cô nương trước mặt: “Ta xin nhận ý tốt của nương tử, nhưng bây giờ ta có chút mệt mỏi, chỉ sợ là không thể đi cùng, nương tử đi cùng Oánh nương đi, đừng lo cho ta.”
Cao Oánh nghe nàng nói như vậy, nhẹ thở phào nhẹ nhõm.
Theo các nàng đi vài bước, ma xui quỷ khiến nàng ta dừng bước, quay đầu lại, thấy Tích Thúy vẫn đứng ở đằng kia, sợi dây buộc tóc đỏ tươi kia giương cao.
Để nàng một mình ở đó, không biết tại sao nàng ta lại cảm thấy có chút áy náy.
Lưu Tam Nương ở phía trước gọi nàng ta.
Cao Oánh lắc lắc đầu, vội vàng ném ý nghĩ này ra ngoài, bước nhanh theo sau.
Mắt thấy Cao Oánh rời đi, Tích Thúy thu hồi tầm mắt.
Cao Di Ngọc không có một người bạn nào có thể nói chuyện được, vì vậy việc nàng tiếp cận nàng ta ở nơi đông người thật khó xử và vô nghĩa.
Nên dứt khoát đi dạo khắp nơi không mục đích một mình, thuận tiện thưởng thức cảnh xuân nơi này.
Buổi yến hội hôm nay, khiến khắp khu vực hơn mười dặm đều vây quanh người, khắp nơi khắp chốn đều không thiếu tiếng cười nói.
Tích Thúy im lặng một mình đi một lúc, đột nhiên cảm thấy mình đi lại như một kẻ ngốc, điều này càng khiến nàng trông đáng thương hơn.
Vì thế, nàng dừng lại, ra vẻ thâm trầm nhìn chằm chằm cây hạnh hoa trong chốc lát. Chử Nhạc Tâm tình cờ nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Thiếu nữ cao gầy tuấn tú đứng ở dưới tàng cây hạnh, hoa hạnh thưa thớt, hoa thơm rơi đầy trên mặt đất.
Ánh mắt thiếu nữ trầm tĩnh, mái tóc đen hơi dựng lên, lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén có thể xuyên thủng hoa bay.
Lại cực kỳ giống những hiệp nữ áo đỏ anh khí bức người kia.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ giống Cao Khiên, nghĩ đến những lời đồn trước đó, Chử Nhạc Tâm do dự một chút, đi lên phía trước.
“Cao nương tử?”
Âm thanh này kéo Tích Thúy từ cõi thần tiên trở về hiện thực.
Nàng quay đầu nhìn lại, thiếu niên múa kiếm lúc trước đang đứng ở phía sau nàng, do do dự dự nhìn nàng.
Tích Thúy có chút giật mình, không ngờ Chử Lạc Tâm đột nhiên chủ động gọi nàng là gì chuyện gì?
Chử Lạc Tâm là người hâm mộ của Cao Khiên, không đi tìm Cao Khiên thì thôi chạy đến đây làm gì?
Ánh mắt Tích Thúy kinh ngạc, Chử Lạc Tâm ngượng ngùng đỏ mặt.
Nàng vẫn chưa mở miệng, thì hắn ta đã lên tiếng giải thích: “Vừa rồi chỉ là ta nhìn thấy Cao nương tử đứng ở đây, nên mới muốn tới đây chào hỏi thôi."
Hắn ta cảm thấy tuy rằng Cao gia tam nương này xác thực có chút ngốc nghếch, nhưng còn lâu mới đạt tới tình trạng như trong những lời đồn đãi này.
Nhìn nàng một mình cô đơn đứng ở đây, không hiểu sao Chử Lạc Tâm cảm thấy nàng có chút đáng thương.
Nàng là muội tử của Nhị Lang, Nhị Lang không có ở đây, hắn ta cũng phải chăm sóc nàng.
“Có phải nương tử đang tìm Cao lang quân không?”Sợ Tích Thúy xấu hổ, Chử Lạc Tâm rất săn sóc tìm cho nàng một lý do: “Ta vừa mới nhìn thấy Nhị Lang hắn trở lại trong trướng, nếu nương tử không tìm thấy trướng, thì ta dẫn nương tử đi nhé.”
Tích Thúy nhìn hắn ta một cái.
Đôi mắt đẹp trai của thiếu niên hơi căng thẳng, nhưng phần nhiều là vẻ ngây thơ và trong suốt.
“Vậy làm phiền huynh rồi.”Nàng rất nể tình thuận theo sườn núi mà đi xuống.
Trở lại trướng, quả nhiên Cao Khiên đã trở về.
Nhìn thấy Chử Lạc Tâm dẫn theo nàng trở về, có thể hắn ta cũng đoán được gì đó, nhưng trước mặt Chử Lạc Tâm lại không nói gì.
“Mệt không?”Đẩy chén trà và khay trái cây đến trước mặt nàng, Cao Khiên hỏi.
Tích Thúy lắc đầu: “Chẳng đi được mấy bước, mệt gì chứ."
Thân thể Cao Di Ngọc không yếu đuối như đại đa số thiếu nữ sĩ tộc khác.
Từ nhỏ nàng đã giúp đỡ Điền gia làm việc, nên có rất nhiều sức lực, thân thể cũng đặc biệt khỏe mạnh, không bệnh không đau.
Cao Khiên ngẫm lại quả thật là như vậy, ít nhất về mặt sức khỏe, Di Ngọc chưa bao giờ để hắn ta phải lo lắng về điều đó.
Sau khi trở lại Cao gia, Cao gia không chỉ tìm người dạy Cao Di Ngọc học thi thư hàn mặc, còn dạy nàng học chút trò chơi đang thịnh hành như chuỷ hoàn*, mã cầu và ném bình, để cho nàng có thể mau chóng dung nhập vào trong giới xã giao kinh thành.
* giống trò chơi golf bây giờ.
Cao Di Ngọc học thi thư không được tốt lắm, nhưng rất thích cưỡi ngựa, nếu không có việc gì thường đi dạo trường ngựa.
Chử Lạc Tâm đặt mông ngồi xuống thì không định rời đi nữa.
Hắn ta dường như vô cùng quý trọng cơ hội lần này, liên tục túm lấy Cao Khiên hỏi đông hỏi tây. Nội dung câu hỏi hầu hết đều có liên quan đến doanh trại, cuối cùng, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ khao khát: “Nếu ta cũng có thể giống như Nhị Lang thì tốt rồi"
Cao Khiên: "Vì sao phải nói như vậy?"
Chử Lạc Tâm ủ rũ: “Cha ta vẫn muốn tôi đi con đường thi cử này."
Hắn ta đã không phải là một thiếu niên ngây thơ không biết chuyện nữa, thân ở quan trường, cũng có đời sống xã giao của riêng mình.
Hắn ta không thể rời đi, không thể đồng hành với Tích Thúy và Cao Oánh suốt cả chặng đường, trước khi rời đi chỉ có thể đặc biệt dặn dò Tích Thúy một hai câu, bảo Cao Oánh đưa nàng đi cùng.
Tuy Cao Oánh không vui, nhưng ngại mặt mũi của Cao Khiên, vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Lúc này, đám tôi tớ do Cao gia mang đến đã buộc màn che lại.
Trên đường đi tới màn trướng, đụng phải bốn năm thiếu nữ tay áo nhẹ nhàng, đang cùng nhau đi tới.
Sắc mặt Cao Oánh vui vẻ, lập tức chạy lên phía trước đi, đó đều là nàng những tỷ muội tốt mà nàng ta thường xuyên kết giao.
Người nói chuyện là một thiếu nữ mặc váy ngắn màu đỏ, muốn lôi kéo Cao Oánh đi đu dây cùng họ.
Vừa nhìn thấy các nàng, Cao Oánh lập tức quên sạch sẽ lời dặn dò của Cao Khiên, liên tục đáp lại, hận không thể lập tức nhào tới trước giá xích đu.
Mấy người thân thiết hỏi thăm lẫn nhau, lại nhìn Tích Thúy, lại khách khí xa cách rất nhiều.
Nghe nói Cao gia tam nương này cũng không được sủng ái trong nhà, đến bây giờ cũng không nhận ra mấy chữ.
Một thiếu nữ trong đó đứng ra, khách khí hỏi Tích Thúy có muốn đi cùng các nàng hay không.
Cao Oánh mất hứng nói: “Cô rủ nàng ta làm gì?"
Mấy người bạn tốt này của nàng ta, không phải cháu gái nội các Vương học sĩ gia thì là ấu nữ Lễ bộ Lưu Thị Lang gia, người nào cũng hiểu tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ hơn người.
Cao Di Ngọc ngu xuẩn như vậy, đọc sách cũng đọc không ra hồn, ra ngoài với nàng, nhất định sẽ khiến nàng ta mất mặt trước những người bạn tốt, vì vậy nàng ta sẽ không vui.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, dường như cũng nhận ra trước mặt người ngoài nói như vậy không ổn lắm, Cao Oánh vội vàng chuyển đề tài: “Tính tính tam tỷ bình tĩnh, sợ là không có hứng thú với những thứ này."
Nói xong vội vàng nhìn về phía Tích Thúy, liều mạng nháy mắt với Tích Thúy, hy vọng nàng hiểu mình một chút, đừng có lao vào mọi chuyện.
Nàng nhìn nàng ta một cái, cặp mắt đen trắng phân minh kia bình tĩnh không gợn sóng, lại khiến cho tim Cao Oánh đập thình thịch.
Nàng...... Nàng sẽ không đi theo chứ?
Sao Tích Thúy không nhìn ra tâm tư nhỏ nhen của nàng ta.
Nàng dời tầm mắt, "Ừ" một tiếng, nói với mấy cô nương trước mặt: “Ta xin nhận ý tốt của nương tử, nhưng bây giờ ta có chút mệt mỏi, chỉ sợ là không thể đi cùng, nương tử đi cùng Oánh nương đi, đừng lo cho ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Oánh nghe nàng nói như vậy, nhẹ thở phào nhẹ nhõm.
Theo các nàng đi vài bước, ma xui quỷ khiến nàng ta dừng bước, quay đầu lại, thấy Tích Thúy vẫn đứng ở đằng kia, sợi dây buộc tóc đỏ tươi kia giương cao.
Để nàng một mình ở đó, không biết tại sao nàng ta lại cảm thấy có chút áy náy.
Lưu Tam Nương ở phía trước gọi nàng ta.
Cao Oánh lắc lắc đầu, vội vàng ném ý nghĩ này ra ngoài, bước nhanh theo sau.
Mắt thấy Cao Oánh rời đi, Tích Thúy thu hồi tầm mắt.
Cao Di Ngọc không có một người bạn nào có thể nói chuyện được, vì vậy việc nàng tiếp cận nàng ta ở nơi đông người thật khó xử và vô nghĩa.
Nên dứt khoát đi dạo khắp nơi không mục đích một mình, thuận tiện thưởng thức cảnh xuân nơi này.
Buổi yến hội hôm nay, khiến khắp khu vực hơn mười dặm đều vây quanh người, khắp nơi khắp chốn đều không thiếu tiếng cười nói.
Tích Thúy im lặng một mình đi một lúc, đột nhiên cảm thấy mình đi lại như một kẻ ngốc, điều này càng khiến nàng trông đáng thương hơn.
Vì thế, nàng dừng lại, ra vẻ thâm trầm nhìn chằm chằm cây hạnh hoa trong chốc lát. Chử Nhạc Tâm tình cờ nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Thiếu nữ cao gầy tuấn tú đứng ở dưới tàng cây hạnh, hoa hạnh thưa thớt, hoa thơm rơi đầy trên mặt đất.
Ánh mắt thiếu nữ trầm tĩnh, mái tóc đen hơi dựng lên, lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén có thể xuyên thủng hoa bay.
Lại cực kỳ giống những hiệp nữ áo đỏ anh khí bức người kia.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ giống Cao Khiên, nghĩ đến những lời đồn trước đó, Chử Nhạc Tâm do dự một chút, đi lên phía trước.
“Cao nương tử?”
Âm thanh này kéo Tích Thúy từ cõi thần tiên trở về hiện thực.
Nàng quay đầu nhìn lại, thiếu niên múa kiếm lúc trước đang đứng ở phía sau nàng, do do dự dự nhìn nàng.
Tích Thúy có chút giật mình, không ngờ Chử Lạc Tâm đột nhiên chủ động gọi nàng là gì chuyện gì?
Chử Lạc Tâm là người hâm mộ của Cao Khiên, không đi tìm Cao Khiên thì thôi chạy đến đây làm gì?
Ánh mắt Tích Thúy kinh ngạc, Chử Lạc Tâm ngượng ngùng đỏ mặt.
Nàng vẫn chưa mở miệng, thì hắn ta đã lên tiếng giải thích: “Vừa rồi chỉ là ta nhìn thấy Cao nương tử đứng ở đây, nên mới muốn tới đây chào hỏi thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta cảm thấy tuy rằng Cao gia tam nương này xác thực có chút ngốc nghếch, nhưng còn lâu mới đạt tới tình trạng như trong những lời đồn đãi này.
Nhìn nàng một mình cô đơn đứng ở đây, không hiểu sao Chử Lạc Tâm cảm thấy nàng có chút đáng thương.
Nàng là muội tử của Nhị Lang, Nhị Lang không có ở đây, hắn ta cũng phải chăm sóc nàng.
“Có phải nương tử đang tìm Cao lang quân không?”Sợ Tích Thúy xấu hổ, Chử Lạc Tâm rất săn sóc tìm cho nàng một lý do: “Ta vừa mới nhìn thấy Nhị Lang hắn trở lại trong trướng, nếu nương tử không tìm thấy trướng, thì ta dẫn nương tử đi nhé.”
Tích Thúy nhìn hắn ta một cái.
Đôi mắt đẹp trai của thiếu niên hơi căng thẳng, nhưng phần nhiều là vẻ ngây thơ và trong suốt.
“Vậy làm phiền huynh rồi.”Nàng rất nể tình thuận theo sườn núi mà đi xuống.
Trở lại trướng, quả nhiên Cao Khiên đã trở về.
Nhìn thấy Chử Lạc Tâm dẫn theo nàng trở về, có thể hắn ta cũng đoán được gì đó, nhưng trước mặt Chử Lạc Tâm lại không nói gì.
“Mệt không?”Đẩy chén trà và khay trái cây đến trước mặt nàng, Cao Khiên hỏi.
Tích Thúy lắc đầu: “Chẳng đi được mấy bước, mệt gì chứ."
Thân thể Cao Di Ngọc không yếu đuối như đại đa số thiếu nữ sĩ tộc khác.
Từ nhỏ nàng đã giúp đỡ Điền gia làm việc, nên có rất nhiều sức lực, thân thể cũng đặc biệt khỏe mạnh, không bệnh không đau.
Cao Khiên ngẫm lại quả thật là như vậy, ít nhất về mặt sức khỏe, Di Ngọc chưa bao giờ để hắn ta phải lo lắng về điều đó.
Sau khi trở lại Cao gia, Cao gia không chỉ tìm người dạy Cao Di Ngọc học thi thư hàn mặc, còn dạy nàng học chút trò chơi đang thịnh hành như chuỷ hoàn*, mã cầu và ném bình, để cho nàng có thể mau chóng dung nhập vào trong giới xã giao kinh thành.
* giống trò chơi golf bây giờ.
Cao Di Ngọc học thi thư không được tốt lắm, nhưng rất thích cưỡi ngựa, nếu không có việc gì thường đi dạo trường ngựa.
Chử Lạc Tâm đặt mông ngồi xuống thì không định rời đi nữa.
Hắn ta dường như vô cùng quý trọng cơ hội lần này, liên tục túm lấy Cao Khiên hỏi đông hỏi tây. Nội dung câu hỏi hầu hết đều có liên quan đến doanh trại, cuối cùng, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ khao khát: “Nếu ta cũng có thể giống như Nhị Lang thì tốt rồi"
Cao Khiên: "Vì sao phải nói như vậy?"
Chử Lạc Tâm ủ rũ: “Cha ta vẫn muốn tôi đi con đường thi cử này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro