Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều
Hy Sinh Bản Thâ...
2024-11-19 18:27:05
Tích Thúy không chút suy nghĩ, xông lên phía trước, túm lấy cánh tay hắn kéo hắn ra khỏi móng ngựa.
Nàng dùng hết sức lực để tự lăn, nhưng vì quán tính nên đứng không vững, lui lại hai bước và ngã xuống đất cùng với Vệ Đàn Sinh.
Bạch mã lao tới như một cơn lốc, cuồn cuộn nổi lên cát bụi đầy trời, che khuất tầm mắt.
Tích Thúy ngã chổng vó trên mặt đất, trên lưng truyền đến một cơn đau buồn, còn trên người giống như bị một ngọn núi đè lên, suýt chút nữa nàng bị đè đến tắt thở rồi.
“Xuống...... xuống.”Tích Thúy phun hạt cát thô ráp trong miệng ra, dùng sức đẩy trọng lượng trên người đi.
Bụi bặm dần dần tản đi, rốt cục nàng cũng thấy rõ trước mắt.
Vệ Đàn Sinh đang cúi đầu nhìn xuống nàng.
Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một ngón tay, chóp mũi đã chạm vào nhau.
Tích Thúy thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt ngạc nhiên của nàng phản chiếu trong đôi mắt xanh lam của Vệ Đàn Sinh.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, con ngươi của hắn dường như được vẽ một đường vòng cung màu vàng mỏng.
Hắn đặt một tay xuống đất, đúng lúc ôm nàng vào lòng, chiếc áo cà sa của hắn rơi xuống người nàng, vuốt ve nàng một cách lạnh lùng.
Vệ Đàn Sinh cứ từ trên cao nhìn xuống nàng, vòng cung màu vàng trong mắt giống như đang chậm rãi lưu động.
Phật châu màu trắng tròn vo rơi vào giữa cổ nàng, lăn qua lăn lại trên cổ nàng, một cảm giác lạnh lẽo dường như xuyên qua da thịt nàng ngay lập tức và thấm vào tứ chi.
Tiếp theo là đầu ngón tay, hắn vươn tay kia chậm rãi bóp cổ nàng.
Đôi mắt màu vàng óng ánh, giống như con ngươi dựng thẳng của rắn độc, lạnh lùng. Tích Thúy hoàn toàn không kịp phản ứng, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Vệ Đàn Sinh hắn đang làm gì vậy?
Lông mi hắn rũ xuống, năm ngón tay chậm rãi siết chặt.
Hơi thở lập tức trở nên khó khăn.
Mệnh môn bị hắn siết chặt, ngay khi Tích Thúy cảm thấy hắn có thể thật sự muốn bóp chết mình, thì đột nhiên hắn thu tay về, cũng thu hồi thân thể đang đè trên người nàng.
Áp lực trên cổ và trên người không còn, Tích Thúy ho khan hai tiếng, nhìn về phía hắn.
Hắn đã đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí vươn một tay về phía nàng, kéo nàng đứng lên.
Cát vàng tản đi, rốt cục có người chạy tới xem xét tình huống của hai người bọn họ.
Tích Thúy sững sờ sờ cổ, tuy Vệ Đàn Sinh vừa rồi không dùng sức, nhưng nàng dường như có thể cảm nhận được hắn thật sự muốn giết nàng.
Giống như khi hắn cắt cổ nàng bằng một mảnh sứ vỡ.
Hắn đúng là động sát tâm.
Một phần cổ trắng như tuyết phản chiếu trước mặt, giống như hạt dẻ nước ngọt vừa được bóc vỏ.
Trắng đến phát ngấy.
Tinh tế mềm mại, giống như chỉ cần hắn hơi dùng sức, là có thể bẻ gãy.
Sát ý này chỉ lướt qua trong lòng một cái chớp mắt, rồi hắn lại buông tha.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã bị những người khác chạy tới vây quanh, Vệ Đàn Sinh nâng mắt lên, kìm nén ánh sáng nổi lên trong đáy mắt.
Không ai ngờ rằng chuyện như vậy lại xảy ra trên trường đua ngựa. May mắn thay, con bạch mã đã nhanh chóng bị khống chế và đưa đi. Không có thương vong nào xảy ra.
Bị liên lụy cũng chỉ có hai người xui xẻo là Tích Thúy và Vệ Đàn Sinh mà thôi.
Cao Oánh mồ hồi đầm đìa chạy tới theo Chử Lạc Tâm.
Thấy Tích Thúy không sao, đều thở phào nhẹ nhõm.
An Dương Hầu phu nhân Thôi thị vội vàng chạy tới, tự mình xem xét tình huống của hai người, thấy hai người không bị thương gì, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy ngẫm lại vẫn còn có chút sợ hãi.
Nếu Vệ Tam Lang và Tam Nương Cao gia xảy ra việc gì ở chỗ bà ấy, quả thật bà ấy không biết phải giải thích thế nào.
“Chuyện này con thật sự quá liều lĩnh" Bà ấy vặn chiếc khăn, thở ra một hơi thật dài, Thôi thị vẫn không quên giáo huấn, "Nếu như không kéo kịp thì phải làm sao?"
Không ngờ nữ nhân trước mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
“Lúc ấy con không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ muốn cứu người thôi.”
Thôi thị lại nhìn Tam Nương trước mặt một cái, trong mắt không khỏi xẹt qua một tia khen ngợi, thấy dáng vẻ nàng như vậy, đúng là rất giống anh mình.”
“Đàn Sinh”Thôi thị nhìn thoáng qua Vệ Đàn Sinh đứng bên cạnh “Thất thần làm gì, còn không mau lại đây cám ơn ơn cứu mạng của Cao nương tử?”
Nghe Thôi thị nói, Vệ Đàn Sinh theo lời tiến lên, chắp tay hành lễ, thần sắc kính cẩn, nhìn qua cực kỳ chân thành: “Đa tạ ơn cứu mạng của Cao nương tử. Đợi sau khi ta trở về, chắc chắn sẽ thắp một ngọn đèn trường minh trước Phật cho nương tử, ngày đêm chăm sóc, phù hộ nương tử sau này không bệnh không tai, bình an vui vẻ.”
Tích Thúy nhìn dáng vẻ chân tình thực lòng của hắn, lần đầu tiên cảm giác được nàng sắp không đè nén được dục vọng chửi thề trong lòng mình.
Ai là kẻ vừa rồi muốn nhân lúc người ta không chú ý bóp chết nàng chứ!
Lo ngại cả hai đều sợ hãi, Thôi thị không giữ hai người lâu hơn mà ra lệnh cho nha hoàn đưa Tích Thúy và Vệ Đàn Sinh đi nghỉ.
Trở lại màn trướng, gặp Cao Oánh. Cao Oánh nói với nàng rằng đức tính tốt đẹp hy sinh bản thân để cứu người khác vào những thời điểm quan trọng của nàng đã được lan truyền khắp nơi rồi.
Lúc này, không còn ai nghĩ đến chuyện trên tiệc rượu nữa, chứ đừng nói đến tin lời đồn Cao gia Tam Nương nhát gan không chủ kiến.
Một người như Cao Tam Nương sao có thể hèn nhát?
Nếu đây được coi là hèn nhát và sợ rắc rối, thì những người được gọi là hảo hán ở đâu?
“Lần này xem như ngươi chiếm hết nổi bật rồi”Cao Oánh vui sướng khi có người gặp họa cười nói, “Hạ Diệu chắc chắn sẽ tức muốn chết.”
Cao Di Ngọc đại diện cho mặt mũi Cao gia, mặc dù nàng ta không thích nàng, nhưng nàng cho Cao gia thể diện, nàng ta đương nhiên cũng vui vẻ, ngay cả thái độ đối với Tích Thúy cũng ôn hòa săn sóc không ít, thậm chí tự mình rót cho nàng chén trà.
Tích Thúy không có hứng thú với lời nói của Cao Oánh.
Nhớ lại hành động vừa rồi của Vệ Đàn Sinh, nàng cảm thấy đau đầu.
Vệ Đàn Sinh chắc chắn có vấn đề.
Lần đó sau khi nàng chết đã từng hỏi hệ thống, hệ thống còn thề son sắt mà cam đoan rằng tính cách Vệ Đàn Sinh không có vấn đề gì cả .
Nếu trước đây vì thân phận thổ phỉ của nàng mà hắn đã giết nàng, thì lần này nàng và hắn không có quan hệ gì, vậy tại sao hắn lại muốn bóp cổ nàng đến chết?
Không thể là vì trước đây hắn ghét nàng vì đã làm phiền mối quan hệ của nàng với Ngô Hoài Phỉ.
Tích Thúy từ bỏ trị liệu mà suy nghĩ lung tung.
Xét theo diễn biến hiện tại của cốt truyện, Vệ Đàn Sinh hoàn toàn không phải là một nam phụ hiền lành. Có thể hắn cầm kịch bản của nhân vật phản diện.
Ở trong trướng, nghĩ tới những sự thật này có chút ngột ngạt, Tích Thúy ngồi bên trong chốc lát rồi đứng dậy đi ra ngoài trướng.
Quả thật như Cao Oánh nói, chuyện nàng xả thân cứu người đã truyền khắp bữa tiệc.
Bất cứ khi nào những sĩ tộc nam nữ
nhìn thấy nàng đều tiến tới chào đón nàng, hoặc họ chủ động mỉm cười và bày tỏ lòng tốt của nàng.
Lúc trước còn lẻ loi không ai quan tâm, m bây giờ đi đâu cũng có người chào hỏi, chênh lệch cỡ này khiến Tích Thúy đột nhiên không kịp phản ứng.
Rơi vào mắt người khác lại trở thành Cao gia tam nương tính tình khiêm tốn, không thích rêu rao, là một người trầm ổn giống như huynh trưởng.
Đối với đám sĩ tộc nhàn rỗi không có việc gì thích bổ não này, ngay cả khí lực châm chọc Tích Thúy cũng không có.
Không biết có phải là nghĩ cái gì đến cái gì hay không, nàng đi được hai bước, bỗng nhiên từ xa nhìn thấy mảnh áo cà sa màu ngọc bích kia.
Lúc này, thật ra Tích Thúy không muốn nhìn thấy hắn, xoay người muốn len lén tránh đi.
Nhưng Vệ Đàn Sinh cũng đã nhìn thấy nàng: “Cao thí chủ."
Nàng dùng hết sức lực để tự lăn, nhưng vì quán tính nên đứng không vững, lui lại hai bước và ngã xuống đất cùng với Vệ Đàn Sinh.
Bạch mã lao tới như một cơn lốc, cuồn cuộn nổi lên cát bụi đầy trời, che khuất tầm mắt.
Tích Thúy ngã chổng vó trên mặt đất, trên lưng truyền đến một cơn đau buồn, còn trên người giống như bị một ngọn núi đè lên, suýt chút nữa nàng bị đè đến tắt thở rồi.
“Xuống...... xuống.”Tích Thúy phun hạt cát thô ráp trong miệng ra, dùng sức đẩy trọng lượng trên người đi.
Bụi bặm dần dần tản đi, rốt cục nàng cũng thấy rõ trước mắt.
Vệ Đàn Sinh đang cúi đầu nhìn xuống nàng.
Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một ngón tay, chóp mũi đã chạm vào nhau.
Tích Thúy thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt ngạc nhiên của nàng phản chiếu trong đôi mắt xanh lam của Vệ Đàn Sinh.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, con ngươi của hắn dường như được vẽ một đường vòng cung màu vàng mỏng.
Hắn đặt một tay xuống đất, đúng lúc ôm nàng vào lòng, chiếc áo cà sa của hắn rơi xuống người nàng, vuốt ve nàng một cách lạnh lùng.
Vệ Đàn Sinh cứ từ trên cao nhìn xuống nàng, vòng cung màu vàng trong mắt giống như đang chậm rãi lưu động.
Phật châu màu trắng tròn vo rơi vào giữa cổ nàng, lăn qua lăn lại trên cổ nàng, một cảm giác lạnh lẽo dường như xuyên qua da thịt nàng ngay lập tức và thấm vào tứ chi.
Tiếp theo là đầu ngón tay, hắn vươn tay kia chậm rãi bóp cổ nàng.
Đôi mắt màu vàng óng ánh, giống như con ngươi dựng thẳng của rắn độc, lạnh lùng. Tích Thúy hoàn toàn không kịp phản ứng, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Vệ Đàn Sinh hắn đang làm gì vậy?
Lông mi hắn rũ xuống, năm ngón tay chậm rãi siết chặt.
Hơi thở lập tức trở nên khó khăn.
Mệnh môn bị hắn siết chặt, ngay khi Tích Thúy cảm thấy hắn có thể thật sự muốn bóp chết mình, thì đột nhiên hắn thu tay về, cũng thu hồi thân thể đang đè trên người nàng.
Áp lực trên cổ và trên người không còn, Tích Thúy ho khan hai tiếng, nhìn về phía hắn.
Hắn đã đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí vươn một tay về phía nàng, kéo nàng đứng lên.
Cát vàng tản đi, rốt cục có người chạy tới xem xét tình huống của hai người bọn họ.
Tích Thúy sững sờ sờ cổ, tuy Vệ Đàn Sinh vừa rồi không dùng sức, nhưng nàng dường như có thể cảm nhận được hắn thật sự muốn giết nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như khi hắn cắt cổ nàng bằng một mảnh sứ vỡ.
Hắn đúng là động sát tâm.
Một phần cổ trắng như tuyết phản chiếu trước mặt, giống như hạt dẻ nước ngọt vừa được bóc vỏ.
Trắng đến phát ngấy.
Tinh tế mềm mại, giống như chỉ cần hắn hơi dùng sức, là có thể bẻ gãy.
Sát ý này chỉ lướt qua trong lòng một cái chớp mắt, rồi hắn lại buông tha.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã bị những người khác chạy tới vây quanh, Vệ Đàn Sinh nâng mắt lên, kìm nén ánh sáng nổi lên trong đáy mắt.
Không ai ngờ rằng chuyện như vậy lại xảy ra trên trường đua ngựa. May mắn thay, con bạch mã đã nhanh chóng bị khống chế và đưa đi. Không có thương vong nào xảy ra.
Bị liên lụy cũng chỉ có hai người xui xẻo là Tích Thúy và Vệ Đàn Sinh mà thôi.
Cao Oánh mồ hồi đầm đìa chạy tới theo Chử Lạc Tâm.
Thấy Tích Thúy không sao, đều thở phào nhẹ nhõm.
An Dương Hầu phu nhân Thôi thị vội vàng chạy tới, tự mình xem xét tình huống của hai người, thấy hai người không bị thương gì, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy ngẫm lại vẫn còn có chút sợ hãi.
Nếu Vệ Tam Lang và Tam Nương Cao gia xảy ra việc gì ở chỗ bà ấy, quả thật bà ấy không biết phải giải thích thế nào.
“Chuyện này con thật sự quá liều lĩnh" Bà ấy vặn chiếc khăn, thở ra một hơi thật dài, Thôi thị vẫn không quên giáo huấn, "Nếu như không kéo kịp thì phải làm sao?"
Không ngờ nữ nhân trước mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
“Lúc ấy con không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ muốn cứu người thôi.”
Thôi thị lại nhìn Tam Nương trước mặt một cái, trong mắt không khỏi xẹt qua một tia khen ngợi, thấy dáng vẻ nàng như vậy, đúng là rất giống anh mình.”
“Đàn Sinh”Thôi thị nhìn thoáng qua Vệ Đàn Sinh đứng bên cạnh “Thất thần làm gì, còn không mau lại đây cám ơn ơn cứu mạng của Cao nương tử?”
Nghe Thôi thị nói, Vệ Đàn Sinh theo lời tiến lên, chắp tay hành lễ, thần sắc kính cẩn, nhìn qua cực kỳ chân thành: “Đa tạ ơn cứu mạng của Cao nương tử. Đợi sau khi ta trở về, chắc chắn sẽ thắp một ngọn đèn trường minh trước Phật cho nương tử, ngày đêm chăm sóc, phù hộ nương tử sau này không bệnh không tai, bình an vui vẻ.”
Tích Thúy nhìn dáng vẻ chân tình thực lòng của hắn, lần đầu tiên cảm giác được nàng sắp không đè nén được dục vọng chửi thề trong lòng mình.
Ai là kẻ vừa rồi muốn nhân lúc người ta không chú ý bóp chết nàng chứ!
Lo ngại cả hai đều sợ hãi, Thôi thị không giữ hai người lâu hơn mà ra lệnh cho nha hoàn đưa Tích Thúy và Vệ Đàn Sinh đi nghỉ.
Trở lại màn trướng, gặp Cao Oánh. Cao Oánh nói với nàng rằng đức tính tốt đẹp hy sinh bản thân để cứu người khác vào những thời điểm quan trọng của nàng đã được lan truyền khắp nơi rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, không còn ai nghĩ đến chuyện trên tiệc rượu nữa, chứ đừng nói đến tin lời đồn Cao gia Tam Nương nhát gan không chủ kiến.
Một người như Cao Tam Nương sao có thể hèn nhát?
Nếu đây được coi là hèn nhát và sợ rắc rối, thì những người được gọi là hảo hán ở đâu?
“Lần này xem như ngươi chiếm hết nổi bật rồi”Cao Oánh vui sướng khi có người gặp họa cười nói, “Hạ Diệu chắc chắn sẽ tức muốn chết.”
Cao Di Ngọc đại diện cho mặt mũi Cao gia, mặc dù nàng ta không thích nàng, nhưng nàng cho Cao gia thể diện, nàng ta đương nhiên cũng vui vẻ, ngay cả thái độ đối với Tích Thúy cũng ôn hòa săn sóc không ít, thậm chí tự mình rót cho nàng chén trà.
Tích Thúy không có hứng thú với lời nói của Cao Oánh.
Nhớ lại hành động vừa rồi của Vệ Đàn Sinh, nàng cảm thấy đau đầu.
Vệ Đàn Sinh chắc chắn có vấn đề.
Lần đó sau khi nàng chết đã từng hỏi hệ thống, hệ thống còn thề son sắt mà cam đoan rằng tính cách Vệ Đàn Sinh không có vấn đề gì cả .
Nếu trước đây vì thân phận thổ phỉ của nàng mà hắn đã giết nàng, thì lần này nàng và hắn không có quan hệ gì, vậy tại sao hắn lại muốn bóp cổ nàng đến chết?
Không thể là vì trước đây hắn ghét nàng vì đã làm phiền mối quan hệ của nàng với Ngô Hoài Phỉ.
Tích Thúy từ bỏ trị liệu mà suy nghĩ lung tung.
Xét theo diễn biến hiện tại của cốt truyện, Vệ Đàn Sinh hoàn toàn không phải là một nam phụ hiền lành. Có thể hắn cầm kịch bản của nhân vật phản diện.
Ở trong trướng, nghĩ tới những sự thật này có chút ngột ngạt, Tích Thúy ngồi bên trong chốc lát rồi đứng dậy đi ra ngoài trướng.
Quả thật như Cao Oánh nói, chuyện nàng xả thân cứu người đã truyền khắp bữa tiệc.
Bất cứ khi nào những sĩ tộc nam nữ
nhìn thấy nàng đều tiến tới chào đón nàng, hoặc họ chủ động mỉm cười và bày tỏ lòng tốt của nàng.
Lúc trước còn lẻ loi không ai quan tâm, m bây giờ đi đâu cũng có người chào hỏi, chênh lệch cỡ này khiến Tích Thúy đột nhiên không kịp phản ứng.
Rơi vào mắt người khác lại trở thành Cao gia tam nương tính tình khiêm tốn, không thích rêu rao, là một người trầm ổn giống như huynh trưởng.
Đối với đám sĩ tộc nhàn rỗi không có việc gì thích bổ não này, ngay cả khí lực châm chọc Tích Thúy cũng không có.
Không biết có phải là nghĩ cái gì đến cái gì hay không, nàng đi được hai bước, bỗng nhiên từ xa nhìn thấy mảnh áo cà sa màu ngọc bích kia.
Lúc này, thật ra Tích Thúy không muốn nhìn thấy hắn, xoay người muốn len lén tránh đi.
Nhưng Vệ Đàn Sinh cũng đã nhìn thấy nàng: “Cao thí chủ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro