Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều
Khó Tả
2024-11-11 21:33:17
Tục giảng cổ đại tương tự như mọi người cùng nhau ngồi nghe đọc sách, nhưng những câu chuyện kể đều có liên quan đến giáo lý nhà Phật, dùng một phương thức thông tục hơn để truyền bá giáo lý.
Nữ quyến Cao gia cực kỳ có hứng thú với tục giảng, nghe nói chùa Không Sơn có những buổi thuyết giảng hay nhất trong số các ngôi chùa. Mỗi lần giảng pháp luôn có rất đông người và kín chỗ.
Tích Thúy nghe một lúc vẫn không có hứng thú gì, nằm trên giường đọc tiểu thuyết còn thoải mái hơn.
Cao Khiên giống như một vị thần giữ cửa ngồi bên cạnh nàng, nàng không dễ dàng ra tay, miễn cho vị ca ca quan tâm muội muội này lại tưởng tượng ra mấy thứ lộn xộn, phỏng đoán xem rốt cuộc là nàng vui vẻ hay không. Bên cạnh luôn có một người dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, cho dù là Tích Thúy cũng có chút không chịu nổi sự quan tâm của Cao Khiên.
Nàng chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng ngồi vào chỗ, coi như mình đang ra ngoài du lịch để xem phong tục tập quán cổ xưa.
Tục giảng kết thúc, Tích Thúy đi theo Cao Khiên cùng đi ăn cơm chay ở chùa Không Sơn.
Đối với nàng mà nói cơm chay ở chùa Không Sơn thật ra là một niềm vui ngoài ý muốn.
Cơm nước trên núi Biều Nhi đều nấu theo khẩu vị của đám thổ phỉ, còn cơm chay ở chùa Không Sơn khẩu vị nhẹ nhàng khoan khoái tươi ngon, ăn rất ngon miệng.
Cao lão phu nhân lớn tuổi nên tinh lực không bằng người trẻ tuổi, ăn cơm trưa xong bà ấy vào phòng khách nghỉ ngơi một lát, Cao Khiên là cháu trai bà ấy yêu thương nhất nên ở bên cạnh hầu hạ bà ấy. Cuối cùng Tích Thúy cũng có cơ hội đi dạo xung quanh.
Dù sao cũng đi vào chùa rồi, cho dù Tích Thúy không tin Phật, cũng lấy từ trong tay áo ra mấy đồng xu, đi theo đại tẩu Lý thị mua bó hương để quyên chút tiền hương khói.
Trong lòng mặc niệm Bồ Tát phù hộ, có thể giúp nàng sớm hoàn thành nhiệm vụ để sớm ngày về nhà.
Niệm xong thì cắm nhang vào lư hương.
Lý thị nhìn ra nàng không yên lòng, cười híp mắt hỏi: “Vẫn còn đang tức giận với nhị ca muội sao?"
“Nhị ca?" Tích Thúy ngạc nhiên hỏi: “Ta giận huynh ấy gì chứ?"
Lý thị thở dài: “Muội nhìn muội xem, còn nói muội không tức giận với hắn."
“Nhị ca muội không muốn cho muội ở bên gã họ Tiêu kia, cũng là vì muốn tốt cho muội thôi." Lý thị kéo nàng lại nhỏ giọng nói: "Nghe đại tẩu khuyên một câu, chuyện thành thân không phải chỉ dựa vào tâm ý tương thông giữa hai người. Tình cảm vợ chồng luôn có một ngày sẽ phai nhạt, nhưng thời gian sau này còn dài."
“Đừng trách đại tẩu nói chuyện không dễ nghe, muội là nữ nhi Cao gia, nữ nhi Cao gia chúng ta sao có thể gả cho một thường dân bán bánh rán sống qua ngày được?" Lý thị kéo kéo góc áo của nàng, rồi đưa tay vén sợi tóc bên mặt Tích Thúy qua.
"Dù muội và hắn từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, nhưng nam nhân từ trước đến nay đều không có lương tâm. Thời gian dần trôi, nam nhân thay lòng đổi dạ, muốn dẫn một người khá trở về, đến lúc đó muội phải làm sao? Chi bằng nghe theo sự sắp xếp của người nhà, gả cho dòng dõi tương đương, đến lúc đó mặc dù quan nhân thay lòng nhưng mình cũng có thể sống thật tốt, có người hầu hạ, không cần bị người khác làm cho tức giận."
"Muội xem, ngay cả đại ca muội không phải cũng vậy nhau?" Lý thị cười khổ: “Nuôi kỹ nữ ở bên ngoài còn làm như ta không biết vậy.”
Người họ Tiêu trong miệng Lý thị tên là Tiêu Vinh Sơn.
Sau khi Cao Di Ngọc đi lạc, được một hộ họ Điền nhận nuôi, đặt tên là Điền Vân.
Tiêu gia và Điền gia sống cạnh nhau, từ nhỏ Tiêu Vinh Sơn và Cao Di Ngọc đã có tình cảm thanh mai trúc mã.
Tiêu gia mở một tiệm bánh rán, buôn bán điểm tâm, gia cảnh cũng coi như giàu có. Nhưng so với Cao gia, quả thật có chút không tương xứng.
Cao Di Ngọc và Tiêu Vinh Sơn tâm ý tương thông, nàng muốn gả cho hắn ta.
Nhưng người Cao gia lại không đồng ý.
Cho dù Cao Khiên cưng chiều nàng nhất, cũng không muốn nàng gả cho một người làm bánh rán.
Thế nhưng Cao Di Ngọc rất thích hắn ta, Cao Di Ngọc không ngốc, có thể nhìn thấy người Cao gia khinh thường nàng, trong lòng nàng phiền chán vì Cao gia bức ép nàng. Trong chuyện này, nàng sống chết không chịu nhượng bộ.
Một người không cho phép , một người nhất định phải gả nên thường xuyên qua lại gây ra mâu thuẫn.
Lúc này Tích Thúy mới kịp nhận ra, chẳng trách trước khi lên núi, Cao Khiên hỏi nàng có còn tức giận hay không.
Lý thị vỗ vỗ tay Tích Thúy, đẩy nàng một cái: “Nhị ca muội cũng là vì muốn tốt cho muội thôi, hắn đau lòng tiểu muội, mới không muốn muội gả cho người bán bánh rán kia rồi sống những ngày khổ cực. Đi, đi lên phía trước cầu bùa hộ mệnh, tặng cho nhị ca muội, bình thường nhị ca muội phải hộ vệ quan gia nên gặp rất nhiều máu. Đưa bùa hộ mệnh cho hắn, lại nói xin lỗi với hắn, thì chuyện gì cũng không còn nữa."
“Từ đầu đến cuối mục tiêu của Tích Thúy là công lược Vệ Đàn Sinh, những người khác nàng không thèm để ý. Đương nhiên cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào đến Tiêu Vinh Sơn, nên đồng ý với lời Lý thị.
Nghiệp vụ chùa Không Sơn phát triển rất toàn diện, rất có hơi thở thương mại của chùa miếu đời sau.
Đại Lương là một triều đại thương mại phồn vinh hiếm có, ngay cả các chùa chiền cũng không tránh khỏi sự thô tục.
Thường có các ni cô tự mình dệt vải, thêu thùa và bán, các nhà sư cũng bán trà thuốc, thậm chí còn có người làm nghề cầm đồ, gọi là "Trường Sinh Khố".
Trong chùa Không Sơn, đương nhiên cũng có người chuyên bán tượng Phật, chuỗi hạt và bùa bình an.
Cao gia không thiếu tiền, Lý thị giúp nàng chọn một cái đắt nhất tốt nhất.
Tích Thúy bị Lý thị đẩy về phía trước, cầu một cái bùa bình an, cất trong một cái túi thơm nhỏ.
“Còn thất thần làm gì.” Lý thị cười nói: “Còn không mau đi tìm nhị ca muội đi?”
Tích Thúy mang theo túi thơm, có chút rối rắm.
Khi bước vào thiền phòng, liền nhìn thấy Cao Khiên đang ngồi trước bàn.
“Nhị ca? "
Cao Khiên thấy vẻ mặt cổ quái của nàng thì ngẩn ra, đi tới trước mặt nàng: “Chuyện gì?”
Tích Thúy phỏng đoán tính cách của Cao Di Ngọc, lấy túi thơm ra rồi nhét vào lòng bàn tay hắn ta: “Cái này, huynh cầm đi.”
Cao Khiên cúi đầu: “Đây là gì? Túi thơm?”
“Nhị ca mở ra xem là được mà.”
Cao Khiên là võ tướng nên bàn tay rất lớn, cầm một cái túi thơm nho nhỏ trong lòng bàn tay trông có vẻ hơi khó tả.
Nữ quyến Cao gia cực kỳ có hứng thú với tục giảng, nghe nói chùa Không Sơn có những buổi thuyết giảng hay nhất trong số các ngôi chùa. Mỗi lần giảng pháp luôn có rất đông người và kín chỗ.
Tích Thúy nghe một lúc vẫn không có hứng thú gì, nằm trên giường đọc tiểu thuyết còn thoải mái hơn.
Cao Khiên giống như một vị thần giữ cửa ngồi bên cạnh nàng, nàng không dễ dàng ra tay, miễn cho vị ca ca quan tâm muội muội này lại tưởng tượng ra mấy thứ lộn xộn, phỏng đoán xem rốt cuộc là nàng vui vẻ hay không. Bên cạnh luôn có một người dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, cho dù là Tích Thúy cũng có chút không chịu nổi sự quan tâm của Cao Khiên.
Nàng chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng ngồi vào chỗ, coi như mình đang ra ngoài du lịch để xem phong tục tập quán cổ xưa.
Tục giảng kết thúc, Tích Thúy đi theo Cao Khiên cùng đi ăn cơm chay ở chùa Không Sơn.
Đối với nàng mà nói cơm chay ở chùa Không Sơn thật ra là một niềm vui ngoài ý muốn.
Cơm nước trên núi Biều Nhi đều nấu theo khẩu vị của đám thổ phỉ, còn cơm chay ở chùa Không Sơn khẩu vị nhẹ nhàng khoan khoái tươi ngon, ăn rất ngon miệng.
Cao lão phu nhân lớn tuổi nên tinh lực không bằng người trẻ tuổi, ăn cơm trưa xong bà ấy vào phòng khách nghỉ ngơi một lát, Cao Khiên là cháu trai bà ấy yêu thương nhất nên ở bên cạnh hầu hạ bà ấy. Cuối cùng Tích Thúy cũng có cơ hội đi dạo xung quanh.
Dù sao cũng đi vào chùa rồi, cho dù Tích Thúy không tin Phật, cũng lấy từ trong tay áo ra mấy đồng xu, đi theo đại tẩu Lý thị mua bó hương để quyên chút tiền hương khói.
Trong lòng mặc niệm Bồ Tát phù hộ, có thể giúp nàng sớm hoàn thành nhiệm vụ để sớm ngày về nhà.
Niệm xong thì cắm nhang vào lư hương.
Lý thị nhìn ra nàng không yên lòng, cười híp mắt hỏi: “Vẫn còn đang tức giận với nhị ca muội sao?"
“Nhị ca?" Tích Thúy ngạc nhiên hỏi: “Ta giận huynh ấy gì chứ?"
Lý thị thở dài: “Muội nhìn muội xem, còn nói muội không tức giận với hắn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhị ca muội không muốn cho muội ở bên gã họ Tiêu kia, cũng là vì muốn tốt cho muội thôi." Lý thị kéo nàng lại nhỏ giọng nói: "Nghe đại tẩu khuyên một câu, chuyện thành thân không phải chỉ dựa vào tâm ý tương thông giữa hai người. Tình cảm vợ chồng luôn có một ngày sẽ phai nhạt, nhưng thời gian sau này còn dài."
“Đừng trách đại tẩu nói chuyện không dễ nghe, muội là nữ nhi Cao gia, nữ nhi Cao gia chúng ta sao có thể gả cho một thường dân bán bánh rán sống qua ngày được?" Lý thị kéo kéo góc áo của nàng, rồi đưa tay vén sợi tóc bên mặt Tích Thúy qua.
"Dù muội và hắn từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, nhưng nam nhân từ trước đến nay đều không có lương tâm. Thời gian dần trôi, nam nhân thay lòng đổi dạ, muốn dẫn một người khá trở về, đến lúc đó muội phải làm sao? Chi bằng nghe theo sự sắp xếp của người nhà, gả cho dòng dõi tương đương, đến lúc đó mặc dù quan nhân thay lòng nhưng mình cũng có thể sống thật tốt, có người hầu hạ, không cần bị người khác làm cho tức giận."
"Muội xem, ngay cả đại ca muội không phải cũng vậy nhau?" Lý thị cười khổ: “Nuôi kỹ nữ ở bên ngoài còn làm như ta không biết vậy.”
Người họ Tiêu trong miệng Lý thị tên là Tiêu Vinh Sơn.
Sau khi Cao Di Ngọc đi lạc, được một hộ họ Điền nhận nuôi, đặt tên là Điền Vân.
Tiêu gia và Điền gia sống cạnh nhau, từ nhỏ Tiêu Vinh Sơn và Cao Di Ngọc đã có tình cảm thanh mai trúc mã.
Tiêu gia mở một tiệm bánh rán, buôn bán điểm tâm, gia cảnh cũng coi như giàu có. Nhưng so với Cao gia, quả thật có chút không tương xứng.
Cao Di Ngọc và Tiêu Vinh Sơn tâm ý tương thông, nàng muốn gả cho hắn ta.
Nhưng người Cao gia lại không đồng ý.
Cho dù Cao Khiên cưng chiều nàng nhất, cũng không muốn nàng gả cho một người làm bánh rán.
Thế nhưng Cao Di Ngọc rất thích hắn ta, Cao Di Ngọc không ngốc, có thể nhìn thấy người Cao gia khinh thường nàng, trong lòng nàng phiền chán vì Cao gia bức ép nàng. Trong chuyện này, nàng sống chết không chịu nhượng bộ.
Một người không cho phép , một người nhất định phải gả nên thường xuyên qua lại gây ra mâu thuẫn.
Lúc này Tích Thúy mới kịp nhận ra, chẳng trách trước khi lên núi, Cao Khiên hỏi nàng có còn tức giận hay không.
Lý thị vỗ vỗ tay Tích Thúy, đẩy nàng một cái: “Nhị ca muội cũng là vì muốn tốt cho muội thôi, hắn đau lòng tiểu muội, mới không muốn muội gả cho người bán bánh rán kia rồi sống những ngày khổ cực. Đi, đi lên phía trước cầu bùa hộ mệnh, tặng cho nhị ca muội, bình thường nhị ca muội phải hộ vệ quan gia nên gặp rất nhiều máu. Đưa bùa hộ mệnh cho hắn, lại nói xin lỗi với hắn, thì chuyện gì cũng không còn nữa."
“Từ đầu đến cuối mục tiêu của Tích Thúy là công lược Vệ Đàn Sinh, những người khác nàng không thèm để ý. Đương nhiên cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào đến Tiêu Vinh Sơn, nên đồng ý với lời Lý thị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiệp vụ chùa Không Sơn phát triển rất toàn diện, rất có hơi thở thương mại của chùa miếu đời sau.
Đại Lương là một triều đại thương mại phồn vinh hiếm có, ngay cả các chùa chiền cũng không tránh khỏi sự thô tục.
Thường có các ni cô tự mình dệt vải, thêu thùa và bán, các nhà sư cũng bán trà thuốc, thậm chí còn có người làm nghề cầm đồ, gọi là "Trường Sinh Khố".
Trong chùa Không Sơn, đương nhiên cũng có người chuyên bán tượng Phật, chuỗi hạt và bùa bình an.
Cao gia không thiếu tiền, Lý thị giúp nàng chọn một cái đắt nhất tốt nhất.
Tích Thúy bị Lý thị đẩy về phía trước, cầu một cái bùa bình an, cất trong một cái túi thơm nhỏ.
“Còn thất thần làm gì.” Lý thị cười nói: “Còn không mau đi tìm nhị ca muội đi?”
Tích Thúy mang theo túi thơm, có chút rối rắm.
Khi bước vào thiền phòng, liền nhìn thấy Cao Khiên đang ngồi trước bàn.
“Nhị ca? "
Cao Khiên thấy vẻ mặt cổ quái của nàng thì ngẩn ra, đi tới trước mặt nàng: “Chuyện gì?”
Tích Thúy phỏng đoán tính cách của Cao Di Ngọc, lấy túi thơm ra rồi nhét vào lòng bàn tay hắn ta: “Cái này, huynh cầm đi.”
Cao Khiên cúi đầu: “Đây là gì? Túi thơm?”
“Nhị ca mở ra xem là được mà.”
Cao Khiên là võ tướng nên bàn tay rất lớn, cầm một cái túi thơm nho nhỏ trong lòng bàn tay trông có vẻ hơi khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro