Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều
Thả Lỏng
2024-11-11 21:33:17
Về vấn đề này, Tích Thúy chỉ có thể yên lặng an ủi chính mình, sơn tặc vào nhà người khác cướp của, ăn uống chơi gái đánh bạc là chuyện bình thường.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu những người này tới đây, sau khi tìm được đối tượng thì mạnh ai làm việc nấy.
Ngay cả Lỗ Thâm cũng bị một nữ nhân dẫn lên lầu. Chỉ có Tích Thúy ngồi cũng không được, đứng cũng không xong.
Điều duy nhất đáng mừng là dù Lỗ Thâm là một tên tội phạm cũng không trốn thoát được thói hư tật xấu của nam nhân, giờ phút này đang ở trên lầu mây mưa nên không có thời gian soi mói với nàng.
Thấy nàng lạc đàn, có một người giống tú bà đẩy một nữ nhân tới.
Gái điếm ở đây rất giống gái điếm ở tiệm rửa chân và tiệm cắt tóc ở thế hệ sau, tư sắc cũng bình thường, chỉ ăn mặc hở hang đôi chút.
Nữ nhân hơn hai mươi tuổi ở cổ đại xem ra đã có chút tuổi, tay áo ngắn, chân ngó sen nhỏ, xương gò má cao, nữ nhân nhìn qua cũng rất lãnh đạm, mở lời hỏi thẳng: "Ngươi không đến à?"
Tích Thúy hàm súc trả lời: “Ta uống trà."
Tiểu lâu hai tầng, hiệu quả cách âm rất kém cỏi.
Nhưng người nơi này dường như đều tập mãi thành thói quen, ai làm việc nấy. Nếu không có tạp âm bối cảnh trên lầu thì nhìn qua giống hệt như một gia đình bình thường.
Người phụ nữ cười khúc khích: “Ta thấy ca ca cũng là người có tiền nhưng lại ở chỗ này uống trà vô ích, chẳng lẽ là kẻ vô dụng, có tiếng nhưng không có miếng?”
Tích Thúy 囧.
Tú bà kia nghe xong, nhổ một ngụm: "Miệng chó này của ngươi không nhổ ra được ngà voi, chẳng qua người ta xấu hổ thôi, ngươi còn không nhanh lên phục vụ một chút, nhanh chóng hầu hạ người ta sảng khoái đi, nhiều lời nữa ta sẽ xé nát miệng ngươi ra đấy."
Nữ nhân kia liền tới kéo nàng.
Tích Thúy không còn cách nào, đành phải nói: “Hôm nay ta không có hứng thú, ngươi tìm người khác đi."
Thấy nàng đúng là không muốn lên lầu, tú bà lầm bầm vài câu, không thèm quản nàng nữa.
Lỗ Thâm đã trả tiền cả rồi, người này không lên thì sẽ càng thoải mái hơn nữa.
Tích Thúy ngồi ở dưới lầu đợi một lúc.
Cũng không biết những tên đó đang làm gì trên lầu nữa, nàng đợi lâu như vậy có bắn pháo thì cũng nên bắn xong hết rồi chứ, nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn chẳng thấy bóng người nào.
Trong khi nàng đang đợi, có thêm hai người đàn ông bước vào từ ngoài cửa, họ cũng không lao lên lầu mà ngồi dang chân uống một tách trà.
Hai người bọn họ có vẻ cũng là khách quen, tú bà chiêu đãi bọn họ rất cung kính.
Tích Thúy nhàn rỗi không có việc gì nên vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
“Ta cũng muốn đến, nhưng làm sao có thời gian rảnh rỗi, Vệ quan nhân mới nhậm chức này nghe nói là được bổ nhiệm từ kinh thành tới. Không biết trúng phải tà môn gì mà nhất định phải gây khó dễ với đám người trên núi này. "
“Lúc này lại chạy đi mượn binh, lăn qua lộn lại. Nếu thật sự muốn đánh nhau, mấy anh em trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.”
“Có thể không lăn qua lộn lại sao, con trai Vệ quan nhân này đều bị người ta bắt rồi”.
Tích Thúy cẩn thận đánh giá một phen, nghe ý tứ trong lời nói của họ, hình như là nha dịch trong nha môn.
Vệ quan nhân trong miệng bọn họ hẳn là ám chỉ phụ thân Vệ Tông Lâm của Vệ Đàn Sinh.
Xem ra tin tức Vệ Tông Lâm muốn ra tay tiêu diệt thổ phỉ đúng là thật, chỉ là nếu thế này thì thời gian cho nàng cũng không nhiều lắm.
Vệ Đàn Sinh chỉ là nam phụ, nên cuốn sách sẽ không dành nhiều thời gian để mô tả việc cha hắn đã giải cứu hắn khỏi sào huyệt của bọn thổ phỉ như thế nào. Nếu hắn có thể theo nữ chính Ngô Hoài Phỉ chạy khắp nơi, có nghĩa là Vệ Tông Lâm thật sự có thể tiêu diệt đám người Lỗ Thâm này.
Tích Thúy là một kẻ trong đám sơn tặc, mơ hồ cảm thấy có một cảm giác nguy cơ.
Nàng không có tiền đồ gì, không muốn đánh nhau liều mạng với người khác ngươi chết ta sống. Nàng chỉ muốn công lược Vệ Đàn Sinh rồi nhanh chóng trở về nhà. Đối với những chuyện này thì chẳng hề liên quan chút gì đến nàng cả.
Ở đây có đủ trà và đồ ăn nhẹ, mâm trà bày đầy bánh quy xốp, kẹo chỉ, đậu phộng hạt dưa cho mọi người cùng ăn.
Tích Thúy chộp lấy một ít nhét vào túi, định lát nữa sẽ đưa cho Vệ Đàn Sinh, thử mua chuộc lòng người.
Sau khi hai nha dịch lên lầu, nàng lại đợi một lát, tú bà thấy nàng ngồi đó như thần giữ cửa hung thần ác sát, liền gọi nàng đến đánh mã điếu.
Tích Thúy không biết đánh, tú bà cũng không chê, kiên nhẫn dạy nàng chơi như thế nào.
Mã điếu chính là mạt chược phiên bản cổ đại.
Ở trên núi Biều Nhi không có giải trí gì, chỉ có các đại lão gia cả ngày nhàn rỗi đến hốt hoảng cùng nhau đấu vật so tỉ số, cũng khó trách Lỗ Thâm thường dẫn bọn họ xuống núi thả lỏng tìm niềm vui.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu những người này tới đây, sau khi tìm được đối tượng thì mạnh ai làm việc nấy.
Ngay cả Lỗ Thâm cũng bị một nữ nhân dẫn lên lầu. Chỉ có Tích Thúy ngồi cũng không được, đứng cũng không xong.
Điều duy nhất đáng mừng là dù Lỗ Thâm là một tên tội phạm cũng không trốn thoát được thói hư tật xấu của nam nhân, giờ phút này đang ở trên lầu mây mưa nên không có thời gian soi mói với nàng.
Thấy nàng lạc đàn, có một người giống tú bà đẩy một nữ nhân tới.
Gái điếm ở đây rất giống gái điếm ở tiệm rửa chân và tiệm cắt tóc ở thế hệ sau, tư sắc cũng bình thường, chỉ ăn mặc hở hang đôi chút.
Nữ nhân hơn hai mươi tuổi ở cổ đại xem ra đã có chút tuổi, tay áo ngắn, chân ngó sen nhỏ, xương gò má cao, nữ nhân nhìn qua cũng rất lãnh đạm, mở lời hỏi thẳng: "Ngươi không đến à?"
Tích Thúy hàm súc trả lời: “Ta uống trà."
Tiểu lâu hai tầng, hiệu quả cách âm rất kém cỏi.
Nhưng người nơi này dường như đều tập mãi thành thói quen, ai làm việc nấy. Nếu không có tạp âm bối cảnh trên lầu thì nhìn qua giống hệt như một gia đình bình thường.
Người phụ nữ cười khúc khích: “Ta thấy ca ca cũng là người có tiền nhưng lại ở chỗ này uống trà vô ích, chẳng lẽ là kẻ vô dụng, có tiếng nhưng không có miếng?”
Tích Thúy 囧.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tú bà kia nghe xong, nhổ một ngụm: "Miệng chó này của ngươi không nhổ ra được ngà voi, chẳng qua người ta xấu hổ thôi, ngươi còn không nhanh lên phục vụ một chút, nhanh chóng hầu hạ người ta sảng khoái đi, nhiều lời nữa ta sẽ xé nát miệng ngươi ra đấy."
Nữ nhân kia liền tới kéo nàng.
Tích Thúy không còn cách nào, đành phải nói: “Hôm nay ta không có hứng thú, ngươi tìm người khác đi."
Thấy nàng đúng là không muốn lên lầu, tú bà lầm bầm vài câu, không thèm quản nàng nữa.
Lỗ Thâm đã trả tiền cả rồi, người này không lên thì sẽ càng thoải mái hơn nữa.
Tích Thúy ngồi ở dưới lầu đợi một lúc.
Cũng không biết những tên đó đang làm gì trên lầu nữa, nàng đợi lâu như vậy có bắn pháo thì cũng nên bắn xong hết rồi chứ, nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn chẳng thấy bóng người nào.
Trong khi nàng đang đợi, có thêm hai người đàn ông bước vào từ ngoài cửa, họ cũng không lao lên lầu mà ngồi dang chân uống một tách trà.
Hai người bọn họ có vẻ cũng là khách quen, tú bà chiêu đãi bọn họ rất cung kính.
Tích Thúy nhàn rỗi không có việc gì nên vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
“Ta cũng muốn đến, nhưng làm sao có thời gian rảnh rỗi, Vệ quan nhân mới nhậm chức này nghe nói là được bổ nhiệm từ kinh thành tới. Không biết trúng phải tà môn gì mà nhất định phải gây khó dễ với đám người trên núi này. "
“Lúc này lại chạy đi mượn binh, lăn qua lộn lại. Nếu thật sự muốn đánh nhau, mấy anh em trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.”
“Có thể không lăn qua lộn lại sao, con trai Vệ quan nhân này đều bị người ta bắt rồi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tích Thúy cẩn thận đánh giá một phen, nghe ý tứ trong lời nói của họ, hình như là nha dịch trong nha môn.
Vệ quan nhân trong miệng bọn họ hẳn là ám chỉ phụ thân Vệ Tông Lâm của Vệ Đàn Sinh.
Xem ra tin tức Vệ Tông Lâm muốn ra tay tiêu diệt thổ phỉ đúng là thật, chỉ là nếu thế này thì thời gian cho nàng cũng không nhiều lắm.
Vệ Đàn Sinh chỉ là nam phụ, nên cuốn sách sẽ không dành nhiều thời gian để mô tả việc cha hắn đã giải cứu hắn khỏi sào huyệt của bọn thổ phỉ như thế nào. Nếu hắn có thể theo nữ chính Ngô Hoài Phỉ chạy khắp nơi, có nghĩa là Vệ Tông Lâm thật sự có thể tiêu diệt đám người Lỗ Thâm này.
Tích Thúy là một kẻ trong đám sơn tặc, mơ hồ cảm thấy có một cảm giác nguy cơ.
Nàng không có tiền đồ gì, không muốn đánh nhau liều mạng với người khác ngươi chết ta sống. Nàng chỉ muốn công lược Vệ Đàn Sinh rồi nhanh chóng trở về nhà. Đối với những chuyện này thì chẳng hề liên quan chút gì đến nàng cả.
Ở đây có đủ trà và đồ ăn nhẹ, mâm trà bày đầy bánh quy xốp, kẹo chỉ, đậu phộng hạt dưa cho mọi người cùng ăn.
Tích Thúy chộp lấy một ít nhét vào túi, định lát nữa sẽ đưa cho Vệ Đàn Sinh, thử mua chuộc lòng người.
Sau khi hai nha dịch lên lầu, nàng lại đợi một lát, tú bà thấy nàng ngồi đó như thần giữ cửa hung thần ác sát, liền gọi nàng đến đánh mã điếu.
Tích Thúy không biết đánh, tú bà cũng không chê, kiên nhẫn dạy nàng chơi như thế nào.
Mã điếu chính là mạt chược phiên bản cổ đại.
Ở trên núi Biều Nhi không có giải trí gì, chỉ có các đại lão gia cả ngày nhàn rỗi đến hốt hoảng cùng nhau đấu vật so tỉ số, cũng khó trách Lỗ Thâm thường dẫn bọn họ xuống núi thả lỏng tìm niềm vui.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro