Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều
Thịt Người
2024-11-20 14:24:07
Lỗ Thâm cười ra tiếng: “Bây giờ ta ngược lại nghi ngờ không biết có phải tiểu tử này cho ngươi uống canh mê hồn gì hay không, ngày xưa cũng chẳng thấy ngươi thích ai bao nhiêu, nhưng dạo gần đây lại năm lần bảy lượt suy nghĩ thay hắn.”
Hắn ta cười lên thì không khí trì trệ xung quanh đột nhiên biến mất.
Lỗ Thâm miễn cưỡng dựa vào lưng ghế: "Được rồi, ngươi cũng chưa từng cầu xin ta cái gì. Ta cũng không đáng so đo với một tên khốn. Ngươi đã cầu xin ta thì ta cũng sẽ đáp lại yêu cầu này của ngươi. Nhưng trước đó ta phải hỏi ngươi một câu."
“Đại ca hỏi đi."
Lỗ Thâm điều chỉnh tư thế, nhìn nàng chăm chú, khóe môi hắn ta căng thẳng một chút, ánh mắt sắc bén như hổ báo ban đêm: “Không tới vài ngày nữa Vệ Tông Lâm sẽ dẫn binh lên núi, thật sự đánh nhau, rốt cuộc ngươi sẽ ưu tiên tiểu tử này hay ưu tiên trại?”
Lỗ Thâm thâm trầm gắt gao nhìn nàng, không buông tha nàng, trên mặt không có bất kỳ một cảm xúc nào thay đổi. Bị ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm không chớp, Tích Thúy cảm thấy một sự áp lực đã lâu không thấy, nhưng nàng vẫn trấn tĩnh nhìn lại Lỗ Thâm, thần sắc trịnh trọng mà cung kính nói nhảm: “Nếu chúng ta thật sự đánh nhau, đương nhiên ta sẽ ưu tiên trại.”
Tích Thúy vỗ vỗ ngực, thề son sắt cam đoan: “Đại ca yên tâm, trong lòng ta biết rất rõ ràng."
"Vậy ngươi hãy nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay." Lỗ Thâm dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, chân đạp một cái ngồi thẳng dậy, lại cười tiếp: “Ở trên núi Biều Nhi này, chuyện gì cũng phải ưu tiên cho trại chúng ta. Ngươi đừng quên bổn phận của mình. Nếu có một ngày ngươi thật sự phạm phải sai lầm.” Hắn nhếch khóe môi, giật giật vết sẹo trên mặt: “Ta giết hắn trước, đến lúc đó cho dù ngươi có cầu xin thay hắn cũng vô dụng.”
=
Tên sơn phỉ kia cố ý lấy lòng hắn.
Vệ Đàn Sinh phát hiện.
Ánh mắt lấy lòng hắn quả thực quá quen thuộc. Người trong phủ đều lấy lòng hắn, đặc biệt là đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn. Ánh mắt của hắn ta giống như những hạ nhân cả ngày vây quanh hắn.
Mặc dù hắn không thích, cũng không rõ dụng ý của hắn ta, nhưng điều này không ngăn cản hắn tiếp nhận.
Ít nhất dưới sự nịnh nọt tận lực của hắn ta, hắn có thể dễ chịu hơn rất nhiều.
Thật ra lúc đầu hắn cũng sinh ra chút tâm tư cảnh giác. Cảm thấy sơn phỉ kia cố ý thử hắn, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy hình như không phải vậy.
Thật ra bọn chúng coi thường hắn, cũng không quan tâm đến hắn, chỉ cần hắn còn một hơi thở có thể uy hiếp đến cha hắn, thế là đủ rồi.
Mỗi đêm để khuất mắt bọn sơn phỉ, hắn đều dùng cành cây vạch một đường lên tường.
Hắn chèo hơn mười con đường, cũng ở trên núi này chừng mười ngày.
Khi vuốt ve ấn ký lồi lõm trên tường, Vệ Đàn Sinh biết đã đến lúc.
Tên sơn phỉ kia không có gì đề phòng với hắn cả, dường như không ngờ hắn sẽ trốn, hắn tìm một cơ hội thích hợp rồi chạy ra khỏi trại.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ một cách bất ngờ.
Chỉ là vết thương ở chân của hắn vẫn chưa lành hoàn toàn và hắn không thể chạy xa được.
Đoạn đường này hắn khá cẩn trọng, không vội vã xuống núi mà trốn ở trong rừng lẳng lặng chờ đợi, đợi tránh được sóng gió rồi lại đi xuống.
Nhưng có nằm mơ Vệ Đàn Sinh cũng không ngờ đến con khỉ kia, con khỉ kia luôn ngồi xổm trên vai tên thủ lĩnh thổ phỉ.
Hắn giống như một con mèo cứng ngắc vẫy đuôi cầu xin thương xót, cố gắng cầu xin thả hắn rời đi.
Vẻ mặt hắn đang cầu xin nhưng trong lòng lại lạnh như băng.
Bởi vì hắn biết khả năng tên kia thả hắn đi là quá mong manh.
Bọn họ xách chân hắn, giống như xách theo một con gà chết ném hắn trở về gian nhà tranh kia.
Cạch, cửa khoá.
Hắn tựa như một con cá bị đập lên thớt, lục phủ ngũ tạng như bị dập nát.
Vệ Đàn Sinh ho khan rồi chậm rãi đứng lên.
Trước khi hắn chạy trốn, hắn đã dự đoán sẽ có kết cục như vậy.
Suốt một ngày một đêm đều không có ai tới, không có ai đưa cơm đưa nước cho hắn, bao gồm cả tên sơn phỉ kia.
Đợi đến ngày hôm sau, lúc trời vừa sáng có người đi vào.
Ba gã đàn ông ném xương dính thịt vào người hắn như cho chó ăn.
“Đói bụng một ngày rồi, này, ăn đi.”
Dứt lời, ba kẻ đó hứng thú nhìn chằm chằm vào hắn, xem hắn phản ứng thế nào.
Không phụ sự kỳ vọng của bọn chúng, như bọn chúng mong muốn, hắn vươn tay lấy hai ba cục xương lại đây.
Dường như những cục xương này chỉ dùng nước ngâm qua một lần, không có bất kỳ mùi vị gì, thậm chí còn có chút ôi thiu, còn có cả mùi tanh khiến người ta buồn nôn.
Vệ Đàn Sinh không lau bụi trên mặt, liếm xương từng chút từng chút một rồi nuốt vào bụng.
Vừa ăn vừa nôn khan.
Trò hề của hắn hiển nhiên đã khiến ba kẻ này thích thú, ba kẻ này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhao nhao bật cười.
“Ngươi xem bộ dáng ăn như hổ đói của tiểu tử đi!”
Một người trong đó ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn hắn cười: “Ngươi có biết thứ ngươi vừa ăn là gì không?”
“Thật đúng là giống tên vô liêm sỉ Vệ Tông Lâm kia, ăn thịt người mà không hề chớp mắt.”Hắn ta giơ chân đá vào mặt hắn, hắn ta tấm tắc khen ngợi: “Gặm sạch sẽ như chó vậy.”
"Thứ ngươi đang ăn là thịt người do cha ngươi phái tới đấy." Hắn ta nhặt những mảnh xương bị đá rơi xuống đất, “đây có thể là một cánh tay nhỉ, ngươi đã ăn hết cả rồi."
Bọn chúng muốn thấy hắn hoảng sợ, hoài nghi và thậm chí khóc rống lên vì đã ăn thịt người.
Nhưng hắn không hề như thế.
Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm, giống như hai con ma trơi.
Thấy vậy trong lòng mấy kẻ này đột nhiên có chút sợ hãi.
“Chậc, không thú vị, đại ca cũng thật là, không biết phát điên cái gì, hết lần này tới lần khác ngăn cản không cho người ta dạy dỗ hắn một bài học. Trong lòng ta chưa hề được xả giận chút nào.”
Kẻ nọ lại đáp thẳng một cú vào tim hắn.
Thấy bọn chúng xoay người muốn rời đi, hắn gọi bọn chúng lại: “Đợi đã."
Hắn hỏi, tên sơn phỉ kia có muội muội không?
Vấn đề này bọn chúng vốn sẽ không trả lời, nhưng dường như tâm trạng bọn chúng không tệ.
“Lão Lục? Lão Lục lấy đâu ra muội muội ? Ngươi nghe ai nói?”
Bọn chúng khóa cửa lại.
Vệ Đàn Sinh nhìn đống xương vừa bị đá sang một bên còn chưa ăn xong.
Hắn nhặt xương cốt trên mặt đất lên, lau bụi rồi tiếp tục cắn.
Nhai kỹ từng chút từng chút một rồi chậm rãi nuốt, nhai hết xương cốt vụn vặt rồi nuốt hết.
Vệ Đàn Sinh nhớ rằng Vệ Tông Lâm có một thuộc hạ vẫn hầu hạ ông ấy, họ Lâm khoảng ba mươi tuổi, thân hình thẳng thớm.
Bàn tay rất rộng.
Hắn đã ôm hắn ta không chỉ một lần.
Hôm trước, hắn chết ở đây, chết ở dưới gốc cây hòe kia, đầu bị chặt ra và thân thể bị chặt thành tám mảnh rồi ăn thịt.
Nhưng bây giờ, một phần cơ thể hắn ta đang ở đây, trong dạ dày và trong bụng hắn.
Hắn ta cười lên thì không khí trì trệ xung quanh đột nhiên biến mất.
Lỗ Thâm miễn cưỡng dựa vào lưng ghế: "Được rồi, ngươi cũng chưa từng cầu xin ta cái gì. Ta cũng không đáng so đo với một tên khốn. Ngươi đã cầu xin ta thì ta cũng sẽ đáp lại yêu cầu này của ngươi. Nhưng trước đó ta phải hỏi ngươi một câu."
“Đại ca hỏi đi."
Lỗ Thâm điều chỉnh tư thế, nhìn nàng chăm chú, khóe môi hắn ta căng thẳng một chút, ánh mắt sắc bén như hổ báo ban đêm: “Không tới vài ngày nữa Vệ Tông Lâm sẽ dẫn binh lên núi, thật sự đánh nhau, rốt cuộc ngươi sẽ ưu tiên tiểu tử này hay ưu tiên trại?”
Lỗ Thâm thâm trầm gắt gao nhìn nàng, không buông tha nàng, trên mặt không có bất kỳ một cảm xúc nào thay đổi. Bị ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm không chớp, Tích Thúy cảm thấy một sự áp lực đã lâu không thấy, nhưng nàng vẫn trấn tĩnh nhìn lại Lỗ Thâm, thần sắc trịnh trọng mà cung kính nói nhảm: “Nếu chúng ta thật sự đánh nhau, đương nhiên ta sẽ ưu tiên trại.”
Tích Thúy vỗ vỗ ngực, thề son sắt cam đoan: “Đại ca yên tâm, trong lòng ta biết rất rõ ràng."
"Vậy ngươi hãy nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay." Lỗ Thâm dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, chân đạp một cái ngồi thẳng dậy, lại cười tiếp: “Ở trên núi Biều Nhi này, chuyện gì cũng phải ưu tiên cho trại chúng ta. Ngươi đừng quên bổn phận của mình. Nếu có một ngày ngươi thật sự phạm phải sai lầm.” Hắn nhếch khóe môi, giật giật vết sẹo trên mặt: “Ta giết hắn trước, đến lúc đó cho dù ngươi có cầu xin thay hắn cũng vô dụng.”
=
Tên sơn phỉ kia cố ý lấy lòng hắn.
Vệ Đàn Sinh phát hiện.
Ánh mắt lấy lòng hắn quả thực quá quen thuộc. Người trong phủ đều lấy lòng hắn, đặc biệt là đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn. Ánh mắt của hắn ta giống như những hạ nhân cả ngày vây quanh hắn.
Mặc dù hắn không thích, cũng không rõ dụng ý của hắn ta, nhưng điều này không ngăn cản hắn tiếp nhận.
Ít nhất dưới sự nịnh nọt tận lực của hắn ta, hắn có thể dễ chịu hơn rất nhiều.
Thật ra lúc đầu hắn cũng sinh ra chút tâm tư cảnh giác. Cảm thấy sơn phỉ kia cố ý thử hắn, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy hình như không phải vậy.
Thật ra bọn chúng coi thường hắn, cũng không quan tâm đến hắn, chỉ cần hắn còn một hơi thở có thể uy hiếp đến cha hắn, thế là đủ rồi.
Mỗi đêm để khuất mắt bọn sơn phỉ, hắn đều dùng cành cây vạch một đường lên tường.
Hắn chèo hơn mười con đường, cũng ở trên núi này chừng mười ngày.
Khi vuốt ve ấn ký lồi lõm trên tường, Vệ Đàn Sinh biết đã đến lúc.
Tên sơn phỉ kia không có gì đề phòng với hắn cả, dường như không ngờ hắn sẽ trốn, hắn tìm một cơ hội thích hợp rồi chạy ra khỏi trại.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ một cách bất ngờ.
Chỉ là vết thương ở chân của hắn vẫn chưa lành hoàn toàn và hắn không thể chạy xa được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn đường này hắn khá cẩn trọng, không vội vã xuống núi mà trốn ở trong rừng lẳng lặng chờ đợi, đợi tránh được sóng gió rồi lại đi xuống.
Nhưng có nằm mơ Vệ Đàn Sinh cũng không ngờ đến con khỉ kia, con khỉ kia luôn ngồi xổm trên vai tên thủ lĩnh thổ phỉ.
Hắn giống như một con mèo cứng ngắc vẫy đuôi cầu xin thương xót, cố gắng cầu xin thả hắn rời đi.
Vẻ mặt hắn đang cầu xin nhưng trong lòng lại lạnh như băng.
Bởi vì hắn biết khả năng tên kia thả hắn đi là quá mong manh.
Bọn họ xách chân hắn, giống như xách theo một con gà chết ném hắn trở về gian nhà tranh kia.
Cạch, cửa khoá.
Hắn tựa như một con cá bị đập lên thớt, lục phủ ngũ tạng như bị dập nát.
Vệ Đàn Sinh ho khan rồi chậm rãi đứng lên.
Trước khi hắn chạy trốn, hắn đã dự đoán sẽ có kết cục như vậy.
Suốt một ngày một đêm đều không có ai tới, không có ai đưa cơm đưa nước cho hắn, bao gồm cả tên sơn phỉ kia.
Đợi đến ngày hôm sau, lúc trời vừa sáng có người đi vào.
Ba gã đàn ông ném xương dính thịt vào người hắn như cho chó ăn.
“Đói bụng một ngày rồi, này, ăn đi.”
Dứt lời, ba kẻ đó hứng thú nhìn chằm chằm vào hắn, xem hắn phản ứng thế nào.
Không phụ sự kỳ vọng của bọn chúng, như bọn chúng mong muốn, hắn vươn tay lấy hai ba cục xương lại đây.
Dường như những cục xương này chỉ dùng nước ngâm qua một lần, không có bất kỳ mùi vị gì, thậm chí còn có chút ôi thiu, còn có cả mùi tanh khiến người ta buồn nôn.
Vệ Đàn Sinh không lau bụi trên mặt, liếm xương từng chút từng chút một rồi nuốt vào bụng.
Vừa ăn vừa nôn khan.
Trò hề của hắn hiển nhiên đã khiến ba kẻ này thích thú, ba kẻ này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhao nhao bật cười.
“Ngươi xem bộ dáng ăn như hổ đói của tiểu tử đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người trong đó ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn hắn cười: “Ngươi có biết thứ ngươi vừa ăn là gì không?”
“Thật đúng là giống tên vô liêm sỉ Vệ Tông Lâm kia, ăn thịt người mà không hề chớp mắt.”Hắn ta giơ chân đá vào mặt hắn, hắn ta tấm tắc khen ngợi: “Gặm sạch sẽ như chó vậy.”
"Thứ ngươi đang ăn là thịt người do cha ngươi phái tới đấy." Hắn ta nhặt những mảnh xương bị đá rơi xuống đất, “đây có thể là một cánh tay nhỉ, ngươi đã ăn hết cả rồi."
Bọn chúng muốn thấy hắn hoảng sợ, hoài nghi và thậm chí khóc rống lên vì đã ăn thịt người.
Nhưng hắn không hề như thế.
Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm, giống như hai con ma trơi.
Thấy vậy trong lòng mấy kẻ này đột nhiên có chút sợ hãi.
“Chậc, không thú vị, đại ca cũng thật là, không biết phát điên cái gì, hết lần này tới lần khác ngăn cản không cho người ta dạy dỗ hắn một bài học. Trong lòng ta chưa hề được xả giận chút nào.”
Kẻ nọ lại đáp thẳng một cú vào tim hắn.
Thấy bọn chúng xoay người muốn rời đi, hắn gọi bọn chúng lại: “Đợi đã."
Hắn hỏi, tên sơn phỉ kia có muội muội không?
Vấn đề này bọn chúng vốn sẽ không trả lời, nhưng dường như tâm trạng bọn chúng không tệ.
“Lão Lục? Lão Lục lấy đâu ra muội muội ? Ngươi nghe ai nói?”
Bọn chúng khóa cửa lại.
Vệ Đàn Sinh nhìn đống xương vừa bị đá sang một bên còn chưa ăn xong.
Hắn nhặt xương cốt trên mặt đất lên, lau bụi rồi tiếp tục cắn.
Nhai kỹ từng chút từng chút một rồi chậm rãi nuốt, nhai hết xương cốt vụn vặt rồi nuốt hết.
Vệ Đàn Sinh nhớ rằng Vệ Tông Lâm có một thuộc hạ vẫn hầu hạ ông ấy, họ Lâm khoảng ba mươi tuổi, thân hình thẳng thớm.
Bàn tay rất rộng.
Hắn đã ôm hắn ta không chỉ một lần.
Hôm trước, hắn chết ở đây, chết ở dưới gốc cây hòe kia, đầu bị chặt ra và thân thể bị chặt thành tám mảnh rồi ăn thịt.
Nhưng bây giờ, một phần cơ thể hắn ta đang ở đây, trong dạ dày và trong bụng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro