Anh Vẫn Luôn Chờ
Queen Bảo Bối
2024-01-22 07:42:10
Tiêu Tuấn từng có khoảng thời gian khổ đau thế nào?
Là những khi đứng trước mặt đàn em anh lạnh lùng, cao ngạo. Nhưng khi về nhà nhìn bốn bức tường, nhìn tấm ảnh của anh và người anh yêu, lại chực trào nước mắt. Là những khi anh lang thang như kẻ không hồn trên phố, nhìn thấy bóng lưng của ai đó giống với cô liền lao tới điên cuồng. Là anh mỗi ngày nhốt mình trong men rượu, say rồi lại tỉnh vẫn chỉ mong được nghe giọng nói của cô một lần.
Trái tim anh chết rồi, thể xác héo hon, linh hồn phiêu dạt.
Anh như một kẻ điên tìm kiếm tình yêu mà chỉ anh mới biết, anh trân trọng nó tới nhường nào. Người ta xem anh là một gã đàn ông đáng sợ, nhưng chưa từng thấy cách mà anh yêu chiều và hạ mình trước tình yêu. Người ta thấy anh lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng chưa từng nhìn anh vì cô mà rơi lệ đẫm mi.
Anh gục đầu, đôi vai rộng lớn run lên từng cơn trong âm thầm. A Đình đã từng nói, không muốn thấy anh vì cô mà khóc. Nhưng cũng chính A Đình đã nói, cô chỉ cần thấy anh thôi thì liền sợ hãi và muốn tránh xa.
Sáng hôm sau.
Tiêu Tuấn khoẻ người hơn một chút, mới xuống phòng thể hình rèn luyện. Anh cởi trần, trên tấm lưng rắn rỏi đầy rẫy những vết sẹo chồng chéo lên nhau. Để có được vị trí này, anh cũng đã phải trèo lên trên không vạn trượng, cũng phải chịu cảnh chém giết một mất một còn. Một năm trước đây khi trở lại Thượng Hải giao dịch, đụng độ với đám người của Tư Bằng.
Lúc ấy trong lòng Tiêu Tuấn chỉ có thù hận. Mất đi tất cả, người thân tín nhất của anh là Lục Lâm cũng vì anh mà chết. Anh muốn nghiền nát hắn ta ra, nhưng lúc ấy vừa mới đứng đầu nên chưa được sự ủng hộ của nhiều người. Suýt nữa thì, anh cũng đã không toàn mạng mà rời khỏi.
"Tiêu Tuấn! Anh thấy thế nào rồi? Đã khoẻ chưa anh?"
Lan Nguyệt tận tình mang tổ yến vừa chưng đến đặt ngay bên cạnh, nhìn mấy vết sẹo trên lưng anh mà cảm thấy chạnh lòng. Anh liếc nhìn một cái, rồi chỉ trầm giọng trả lời.
"Khoẻ rồi."
"Em vừa chưng yến! Anh ăn đi để bồi bổ!"
"Không cần! Tôi không thích ăn!"
Cô ta đơ ra như bỏng. Dù biết rằng thái độ của Tiêu Tuấn với mình trước đây đến bây giờ đều như vậy. Nhưng mỗi lần bị anh cự tuyệt, cô ta đều thấy uất ức, không cam tâm. Lúc này, A Đình vô tình đi ngang qua phòng tập, vừa hay lọt vào tầm mắt của cô ta. Cả gan muốn để cô không có cơ hội chen chân vào, Lan Nguyệt đột ngột trượt chân ngã vào người Tiêu Tuấn.
"A!"
Cô ta khó khăn muốn đứng dậy, nhưng rõ ràng chân không dùng sức cứ muốn bám vào người anh, còn tỏ ra áy náy.
"Em... Em xin lỗi! Em không cố ý! Em sẽ đứng dậy ngay!"
Tiêu Tuấn cũng không phải hạng đàn ông quá đáng, cứ ngỡ cô ta thật sự gặp hoạn nạn nên mới giúp cô ta đứng lên. Anh nhìn ra cửa, bắt gặp ngay ánh mắt của A Đình thì liền hoảng hốt như bị bắt tại trận.
"Đình Đình?"
Cô không nói lời nào, cũng không có ý định vào đây mà chỉ tình cờ đi ngang. Thế là mặc kệ anh có gọi tên ra sao, cô vẫn cứ đi về phía trước. Anh chạy vội đến, mở tung cửa để đuổi theo cô.
"Đình Đình? Có phải em nhìn thấy gì rồi không? Không như em nghĩ đâu!"
A Đình gạt tay anh ra, nhìn anh rất thản nhiên mà nói.
"Tôi không có nghĩ gì cả! Anh làm sao vậy? Anh và cô ta thế nào là chuyện của hai người. Tại sao phải giải thích với tôi chứ?"
Tiêu Tuấn cứng đờ người nhìn cô, mà cô cũng cảm thấy mình có phần nặng lời. Dù sao cũng đang ở nhà của anh, hơn nữa anh cũng có ơn cứu cô khỏi hộp đêm quỷ quái đó. Cô ngượng miệng, sắp xếp lại câu từ.
"Ý của tôi là... Hai người cứ như bình thường thôi, đừng quan tâm đến tôi!"
"Em mới là người xấu!"
A Đình sững sờ nhìn anh, không hiểu rõ ý của anh đang nói là gì. Chỉ thấy anh nhìn cô, như đang trách móc, như muốn nói ra hết những khổ tâm trong lòng mình.
"Em năm lần bảy lượt nghĩ anh rất xấu xa, rất vô tình. Vậy còn em? Em thì sao Đình Đình? Em có biết em đang làm tổn thương anh không? Em có biết trái tim anh đang chết dần chết mòn là vì em không?"
"Tôi..."
"Em từ chối anh của lúc này thì được, nhưng em không được quyền từ chối quá khứ của em, của chúng ta. Trước đây em như thế nào? Chẳng phải em đã nói sẽ ở bên cạnh anh đến hết kiếp này ư? Tại sao? Tại sao lại nuốt lời?"
Tiêu Tuấn khó khăn nói. Anh bất lực đến cùng cực, những nghĩ suy về Bạch Nhược Đình trong hai năm qua như một cái bóng đeo bám anh. Nó lớn đến độ khiến anh như ngợp thở, thậm chí không muốn tiếp tục cố gắng nữa. Anh thật sự hết cách rồi, lúc này đây chỉ muốn van nài cô, cầu xin cô hãy mau chóng nhớ lại.
"Em nhất định sẽ đeo bám anh đến hết kiếp này mới thôi!"
A Đình nhíu mày, cơn đau đầu bất ngờ ập đến khiến cô không thể suy nghĩ thêm. Cô lại nhìn thấy hình ảnh mình cùng Tiêu Tuấn thân mật với nhau ngoài ban công, nói những lời lẽ ngọt ngào. Anh thấy cô như vậy, vội vàng bước đến giữ tay cô.
"Đình Đình? Có phải em nhớ thêm được gì rồi không?"
Cô nhìn anh, không thể biết được rốt cuộc anh trong trái tim cô quan trọng chừng nào. Chỉ là khi nghe anh nói những lời đó, tim cô cũng vô thức nhói đau. Dường như cảm nhận được nó đau đớn lắm, kinh khủng lắm. Nhưng cô vẫn không dám tin, rằng mình lại bên cạnh anh mà lại bị anh truy sát rồi khiến cô suýt mất mạng.
Là anh thật sự máu lạnh, vô tình? Hay là do cô, vì không thể nhớ được mà phũ phàng đổi thay?
...
Là những khi đứng trước mặt đàn em anh lạnh lùng, cao ngạo. Nhưng khi về nhà nhìn bốn bức tường, nhìn tấm ảnh của anh và người anh yêu, lại chực trào nước mắt. Là những khi anh lang thang như kẻ không hồn trên phố, nhìn thấy bóng lưng của ai đó giống với cô liền lao tới điên cuồng. Là anh mỗi ngày nhốt mình trong men rượu, say rồi lại tỉnh vẫn chỉ mong được nghe giọng nói của cô một lần.
Trái tim anh chết rồi, thể xác héo hon, linh hồn phiêu dạt.
Anh như một kẻ điên tìm kiếm tình yêu mà chỉ anh mới biết, anh trân trọng nó tới nhường nào. Người ta xem anh là một gã đàn ông đáng sợ, nhưng chưa từng thấy cách mà anh yêu chiều và hạ mình trước tình yêu. Người ta thấy anh lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng chưa từng nhìn anh vì cô mà rơi lệ đẫm mi.
Anh gục đầu, đôi vai rộng lớn run lên từng cơn trong âm thầm. A Đình đã từng nói, không muốn thấy anh vì cô mà khóc. Nhưng cũng chính A Đình đã nói, cô chỉ cần thấy anh thôi thì liền sợ hãi và muốn tránh xa.
Sáng hôm sau.
Tiêu Tuấn khoẻ người hơn một chút, mới xuống phòng thể hình rèn luyện. Anh cởi trần, trên tấm lưng rắn rỏi đầy rẫy những vết sẹo chồng chéo lên nhau. Để có được vị trí này, anh cũng đã phải trèo lên trên không vạn trượng, cũng phải chịu cảnh chém giết một mất một còn. Một năm trước đây khi trở lại Thượng Hải giao dịch, đụng độ với đám người của Tư Bằng.
Lúc ấy trong lòng Tiêu Tuấn chỉ có thù hận. Mất đi tất cả, người thân tín nhất của anh là Lục Lâm cũng vì anh mà chết. Anh muốn nghiền nát hắn ta ra, nhưng lúc ấy vừa mới đứng đầu nên chưa được sự ủng hộ của nhiều người. Suýt nữa thì, anh cũng đã không toàn mạng mà rời khỏi.
"Tiêu Tuấn! Anh thấy thế nào rồi? Đã khoẻ chưa anh?"
Lan Nguyệt tận tình mang tổ yến vừa chưng đến đặt ngay bên cạnh, nhìn mấy vết sẹo trên lưng anh mà cảm thấy chạnh lòng. Anh liếc nhìn một cái, rồi chỉ trầm giọng trả lời.
"Khoẻ rồi."
"Em vừa chưng yến! Anh ăn đi để bồi bổ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần! Tôi không thích ăn!"
Cô ta đơ ra như bỏng. Dù biết rằng thái độ của Tiêu Tuấn với mình trước đây đến bây giờ đều như vậy. Nhưng mỗi lần bị anh cự tuyệt, cô ta đều thấy uất ức, không cam tâm. Lúc này, A Đình vô tình đi ngang qua phòng tập, vừa hay lọt vào tầm mắt của cô ta. Cả gan muốn để cô không có cơ hội chen chân vào, Lan Nguyệt đột ngột trượt chân ngã vào người Tiêu Tuấn.
"A!"
Cô ta khó khăn muốn đứng dậy, nhưng rõ ràng chân không dùng sức cứ muốn bám vào người anh, còn tỏ ra áy náy.
"Em... Em xin lỗi! Em không cố ý! Em sẽ đứng dậy ngay!"
Tiêu Tuấn cũng không phải hạng đàn ông quá đáng, cứ ngỡ cô ta thật sự gặp hoạn nạn nên mới giúp cô ta đứng lên. Anh nhìn ra cửa, bắt gặp ngay ánh mắt của A Đình thì liền hoảng hốt như bị bắt tại trận.
"Đình Đình?"
Cô không nói lời nào, cũng không có ý định vào đây mà chỉ tình cờ đi ngang. Thế là mặc kệ anh có gọi tên ra sao, cô vẫn cứ đi về phía trước. Anh chạy vội đến, mở tung cửa để đuổi theo cô.
"Đình Đình? Có phải em nhìn thấy gì rồi không? Không như em nghĩ đâu!"
A Đình gạt tay anh ra, nhìn anh rất thản nhiên mà nói.
"Tôi không có nghĩ gì cả! Anh làm sao vậy? Anh và cô ta thế nào là chuyện của hai người. Tại sao phải giải thích với tôi chứ?"
Tiêu Tuấn cứng đờ người nhìn cô, mà cô cũng cảm thấy mình có phần nặng lời. Dù sao cũng đang ở nhà của anh, hơn nữa anh cũng có ơn cứu cô khỏi hộp đêm quỷ quái đó. Cô ngượng miệng, sắp xếp lại câu từ.
"Ý của tôi là... Hai người cứ như bình thường thôi, đừng quan tâm đến tôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em mới là người xấu!"
A Đình sững sờ nhìn anh, không hiểu rõ ý của anh đang nói là gì. Chỉ thấy anh nhìn cô, như đang trách móc, như muốn nói ra hết những khổ tâm trong lòng mình.
"Em năm lần bảy lượt nghĩ anh rất xấu xa, rất vô tình. Vậy còn em? Em thì sao Đình Đình? Em có biết em đang làm tổn thương anh không? Em có biết trái tim anh đang chết dần chết mòn là vì em không?"
"Tôi..."
"Em từ chối anh của lúc này thì được, nhưng em không được quyền từ chối quá khứ của em, của chúng ta. Trước đây em như thế nào? Chẳng phải em đã nói sẽ ở bên cạnh anh đến hết kiếp này ư? Tại sao? Tại sao lại nuốt lời?"
Tiêu Tuấn khó khăn nói. Anh bất lực đến cùng cực, những nghĩ suy về Bạch Nhược Đình trong hai năm qua như một cái bóng đeo bám anh. Nó lớn đến độ khiến anh như ngợp thở, thậm chí không muốn tiếp tục cố gắng nữa. Anh thật sự hết cách rồi, lúc này đây chỉ muốn van nài cô, cầu xin cô hãy mau chóng nhớ lại.
"Em nhất định sẽ đeo bám anh đến hết kiếp này mới thôi!"
A Đình nhíu mày, cơn đau đầu bất ngờ ập đến khiến cô không thể suy nghĩ thêm. Cô lại nhìn thấy hình ảnh mình cùng Tiêu Tuấn thân mật với nhau ngoài ban công, nói những lời lẽ ngọt ngào. Anh thấy cô như vậy, vội vàng bước đến giữ tay cô.
"Đình Đình? Có phải em nhớ thêm được gì rồi không?"
Cô nhìn anh, không thể biết được rốt cuộc anh trong trái tim cô quan trọng chừng nào. Chỉ là khi nghe anh nói những lời đó, tim cô cũng vô thức nhói đau. Dường như cảm nhận được nó đau đớn lắm, kinh khủng lắm. Nhưng cô vẫn không dám tin, rằng mình lại bên cạnh anh mà lại bị anh truy sát rồi khiến cô suýt mất mạng.
Là anh thật sự máu lạnh, vô tình? Hay là do cô, vì không thể nhớ được mà phũ phàng đổi thay?
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro