Bảng Xếp Hạng
Đông Ca
2024-08-29 13:21:35
Hàng Cẩm đến đại học Bắc Dương xem bóng rổ mấy ngày nay, em trai Hàng Dục ở lại trông coi công ty, trên đường đến Đại học Bắc Dương, Hàng Dục gọi điện hỏi cô về tiến độ triển khai dự án tin tức Đông Hà như thế nào, Hàng Cẩm một bên đeo tai nghe bluetooth để nghe điện thoại, một bên dùng điện thoại khác để trả lời tin nhắn.
Đằng Bình ngồi cạnh cô, hai tay ôm máy tính bảng, đang cho cô xem những thông tin ngành nghề mới nhất sáng nay.
Cô cúp điện thoại xong, nhấp một ngụm cà phê rồi quay sang nói với Đằng Bình: “Tối nay tìm lý do từ chối cuộc họp tọa đàm, bảo Kitty chọn cho tôi một bộ quần áo, bảy giờ rưỡi tôi có hẹn ăn tối với bạn.”
“Được.” Đằng Bình thay đổi lịch trình.
Hàng Cẩm xử lý xong công việc rồi mới mở album ảnh và liên kết diễn đàn mà luật sư Trương Chí Trác gửi lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút tối qua, trong ảnh là thư xin lỗi do Vương Uy viết, hẳn là có luật sư hướng dẫn nên viết khá chân thành.
Luật sư Trương nói rằng ngày hôm qua, thiếu gia nhà họ Lục đến, hùng hổ đi vào phòng thẩm vấn định đánh Vương Uy, kết quả nhìn thấy cái mặt lợn của Vương Uy, liền hỏi một câu là ai đánh, nghe nói là Trần Lâm đánh, anh ta liền vỗ vai Vương Uy nói: “Tiểu tử này không chịu được đòn nhỉ.”
Vương Sưởng Tân biết Lục Vận Phục, đang định chào hỏi Lục Vận Phục thì thấy người vừa nói chuyện với ông rất tử tế, không hiểu sao lại đột nhiên đấm Vương Uy một cái.
Vương Uy tức giận muốn đánh trả nhưng bị nhân viên công an giữ chặt.
Vương Sưởng Tân lập tức chặn Lục Vận Phục lại nói: “Này này này khoan đã, sao lại đột nhiên đánh người?”
“Con trai ông lắm mồm lắm miệng, muốn chửi ai thì chửi nhưng chửi ai không chửi, lại chửi người của tôi” Lục Vận Phục chỉ vào Vương Sưởng Tân nói: “Ông Vương, tôi nể mặt ông nên chỉ cho nó một đấm, nếu sau này còn xảy ra chuyện như thế này nữa, đừng nói đến ông, kể cả tổ tiên ông đội mồ sống lại cũng vô dụng! Tôi phải cho nó chết!”
Sắc mặt Vương Sưởng Tân lúc xanh lúc trắng, nghe ra anh ta có quan hệ không bình thường với Hàng Cẩm nên đành nhẫn nhịn nói: “Thôi nào, bây giờ nó đã biết lỗi rồi, chuyện này bỏ qua đi.”
“Được, dù sao thì Hàng Cẩm cũng không sao, nếu cô ấy có sao thì...” Lục Vận Phục đưa ngón trỏ chỉ vào Vương Uy: “Cậu chết chắc rồi.”
Nói xong, anh ta ung dung đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Luật sư Trương nói, Vương Sưởng Tân tức giận đến mức tát Vương Uy mấy cái, còn nói thể diện cả đời này của ông ta đều bị cái thằng khốn Vương Uy phá hỏng hết trong tối nay.
Hàng Cẩm xem xong tin nhắn, lại nhấp vào diễn đàn xem lướt qua, diễn đàn của Đại học Bắc Dương từ tối qua cho đến sáng nay liên tục sôi sục, trước tiên là mọi người thảo luận việc Trần Lâm đánh nhau, sau đó bàn luận về việc Trần Lâm có bị xử phạt vì đánh nhau hay thậm chí bị đuổi khỏi đội bóng rổ của trường không.
Mười giờ năm mươi phút tối qua, hình ảnh lời xin lỗi bằng văn bản của Vương Uy đã được một người đăng lên diễn đàn trường, chỉ trong vài tiếng đã trở thành bài đăng hot nhất trên diễn đàn, bên dưới một nhóm sinh viên để lại bình luận:
[Chết tiệt! Vương Uy đúng là đồ kinh tởm! Cậu ta cố tình đâm vào Trần Lâm! Còn chạy tới mắng chửi người tài trợ của Trần Lâm! Cậu ta có biết xấu hổ không vậy!]
[Ở nhà thi đấu thể dục thể thao cậu ta đã cố tình chửi người tài trợ của Trần Lâm, vì vậy Trần Lâm mới động thủ! Tôi ở bên cnahj nghe thấy hết! Cậu ta nói người tài trợ của Trần Lâm là con điếm.]
[Trời ơi! Cậu ta bị thần kinh à!]
[Chen miệng một câu, nghe nói người ngồi cạnh Hiệu trưởng chính là người tài trợ cho Trần Lâm, nhìn đẹp đến mức ngất ngây! Vừa đẹp trai vừa đẹp gái, lần đầu tiên tôi thấy có người mặc áo khoác trắng đẹp như vậy!]
[Tôi nói sao Trần Lâm lại động thủ đánh người, hóa ra gặp phải thứ bỉ ổi! Mẹ kiếp! Còn cố tình đâm cậu ta bị thương, ức hiếp Trần Lâm không có hậu thuẫn phải không!]
[Thằng khốn Vương Uy! Còn đi tung tin đồn vô căn cứ, sao cậu ta không chết luôn đi.]
[Tiết lộ một ít, bố của Vương Uy tên là Vương Sưởng Tân.]
[Vương Sưởng Tân sao? Chỉ cần không phải Vương Kiện Lâm là được.]
[Trần Lâm đánh hay lắm! Phải đánh cho cậu ta nhừ tử!]
[Vương Sưởng Tân có tiền lắm! Chỉ là không bằng Vương Kiện Lâm thôi.]
[Tôi đã nhìn thấy chị gái kia! Hóa ra chị ấy là người tài trợ cho Trần Lâm sao! Trời ơi! Trông xinh đẹp quá!]
[Cô ấy là CEO đấy, vừa có tiền vừa có bối cảnh, đã tài trợ cho rất nhiều học sinh nghèo rồi, quỹ học bổng Vụ bản của trường chúng ta chính là cô ấy lập ra đấy.]
[Đặt mình vào vị trí của Trần Lâm, tôi đã thấy ngạt thở mất rồi, bị va chạm bị thương, còn bị cố tình khiêu khích đánh nhau, còn bị kỷ luật, rồi không được tham gia thi đấu nữa, trời ơi... Cậu ấy thảm thật!]
[Ôi trời ơi, quỹ học bổng Vụ bản do cô ấy lập nên sao! Ngầu quá đi thôi!]
Tiếp tục kéo xuống, có người đăng ảnh của Hàng Cẩm lên bên trong, bên dưới là một nhóm người khen cô xinh đẹp, dáng người cũng đẹp.
Hàng Cẩm vừa định thoát khỏi diễn đàn thì ngón tay trượt lên trên, trượt đến một bài đăng khác, ảnh đầu tiên chính là ảnh của Trần Lâm, ảnh thẻ cũng khó mà che dấu được ngũ quan xuất chúng, chỉ có điều làn da hơi đen, khiến cho khí chất toàn thân cậu toát lên vẻ hoang dại.
Có lẽ là bảng xếp hạng gì đó của trường, bên dưới còn có ảnh của các bạn nam khác, lướt xuống toàn là những chàng trai đẹp trai ngũ quan đoan chính.
Cô tình cờ liếc nhìn tiêu đề, trên đó viết: [Bảng xếp hạng những anh chàng đẹp trai còn zin của Đại học Bắc Dương]
Hàng Cẩm: “...”
Đằng Bình ngồi cạnh cô, hai tay ôm máy tính bảng, đang cho cô xem những thông tin ngành nghề mới nhất sáng nay.
Cô cúp điện thoại xong, nhấp một ngụm cà phê rồi quay sang nói với Đằng Bình: “Tối nay tìm lý do từ chối cuộc họp tọa đàm, bảo Kitty chọn cho tôi một bộ quần áo, bảy giờ rưỡi tôi có hẹn ăn tối với bạn.”
“Được.” Đằng Bình thay đổi lịch trình.
Hàng Cẩm xử lý xong công việc rồi mới mở album ảnh và liên kết diễn đàn mà luật sư Trương Chí Trác gửi lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút tối qua, trong ảnh là thư xin lỗi do Vương Uy viết, hẳn là có luật sư hướng dẫn nên viết khá chân thành.
Luật sư Trương nói rằng ngày hôm qua, thiếu gia nhà họ Lục đến, hùng hổ đi vào phòng thẩm vấn định đánh Vương Uy, kết quả nhìn thấy cái mặt lợn của Vương Uy, liền hỏi một câu là ai đánh, nghe nói là Trần Lâm đánh, anh ta liền vỗ vai Vương Uy nói: “Tiểu tử này không chịu được đòn nhỉ.”
Vương Sưởng Tân biết Lục Vận Phục, đang định chào hỏi Lục Vận Phục thì thấy người vừa nói chuyện với ông rất tử tế, không hiểu sao lại đột nhiên đấm Vương Uy một cái.
Vương Uy tức giận muốn đánh trả nhưng bị nhân viên công an giữ chặt.
Vương Sưởng Tân lập tức chặn Lục Vận Phục lại nói: “Này này này khoan đã, sao lại đột nhiên đánh người?”
“Con trai ông lắm mồm lắm miệng, muốn chửi ai thì chửi nhưng chửi ai không chửi, lại chửi người của tôi” Lục Vận Phục chỉ vào Vương Sưởng Tân nói: “Ông Vương, tôi nể mặt ông nên chỉ cho nó một đấm, nếu sau này còn xảy ra chuyện như thế này nữa, đừng nói đến ông, kể cả tổ tiên ông đội mồ sống lại cũng vô dụng! Tôi phải cho nó chết!”
Sắc mặt Vương Sưởng Tân lúc xanh lúc trắng, nghe ra anh ta có quan hệ không bình thường với Hàng Cẩm nên đành nhẫn nhịn nói: “Thôi nào, bây giờ nó đã biết lỗi rồi, chuyện này bỏ qua đi.”
“Được, dù sao thì Hàng Cẩm cũng không sao, nếu cô ấy có sao thì...” Lục Vận Phục đưa ngón trỏ chỉ vào Vương Uy: “Cậu chết chắc rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, anh ta ung dung đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Luật sư Trương nói, Vương Sưởng Tân tức giận đến mức tát Vương Uy mấy cái, còn nói thể diện cả đời này của ông ta đều bị cái thằng khốn Vương Uy phá hỏng hết trong tối nay.
Hàng Cẩm xem xong tin nhắn, lại nhấp vào diễn đàn xem lướt qua, diễn đàn của Đại học Bắc Dương từ tối qua cho đến sáng nay liên tục sôi sục, trước tiên là mọi người thảo luận việc Trần Lâm đánh nhau, sau đó bàn luận về việc Trần Lâm có bị xử phạt vì đánh nhau hay thậm chí bị đuổi khỏi đội bóng rổ của trường không.
Mười giờ năm mươi phút tối qua, hình ảnh lời xin lỗi bằng văn bản của Vương Uy đã được một người đăng lên diễn đàn trường, chỉ trong vài tiếng đã trở thành bài đăng hot nhất trên diễn đàn, bên dưới một nhóm sinh viên để lại bình luận:
[Chết tiệt! Vương Uy đúng là đồ kinh tởm! Cậu ta cố tình đâm vào Trần Lâm! Còn chạy tới mắng chửi người tài trợ của Trần Lâm! Cậu ta có biết xấu hổ không vậy!]
[Ở nhà thi đấu thể dục thể thao cậu ta đã cố tình chửi người tài trợ của Trần Lâm, vì vậy Trần Lâm mới động thủ! Tôi ở bên cnahj nghe thấy hết! Cậu ta nói người tài trợ của Trần Lâm là con điếm.]
[Trời ơi! Cậu ta bị thần kinh à!]
[Chen miệng một câu, nghe nói người ngồi cạnh Hiệu trưởng chính là người tài trợ cho Trần Lâm, nhìn đẹp đến mức ngất ngây! Vừa đẹp trai vừa đẹp gái, lần đầu tiên tôi thấy có người mặc áo khoác trắng đẹp như vậy!]
[Tôi nói sao Trần Lâm lại động thủ đánh người, hóa ra gặp phải thứ bỉ ổi! Mẹ kiếp! Còn cố tình đâm cậu ta bị thương, ức hiếp Trần Lâm không có hậu thuẫn phải không!]
[Thằng khốn Vương Uy! Còn đi tung tin đồn vô căn cứ, sao cậu ta không chết luôn đi.]
[Tiết lộ một ít, bố của Vương Uy tên là Vương Sưởng Tân.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Vương Sưởng Tân sao? Chỉ cần không phải Vương Kiện Lâm là được.]
[Trần Lâm đánh hay lắm! Phải đánh cho cậu ta nhừ tử!]
[Vương Sưởng Tân có tiền lắm! Chỉ là không bằng Vương Kiện Lâm thôi.]
[Tôi đã nhìn thấy chị gái kia! Hóa ra chị ấy là người tài trợ cho Trần Lâm sao! Trời ơi! Trông xinh đẹp quá!]
[Cô ấy là CEO đấy, vừa có tiền vừa có bối cảnh, đã tài trợ cho rất nhiều học sinh nghèo rồi, quỹ học bổng Vụ bản của trường chúng ta chính là cô ấy lập ra đấy.]
[Đặt mình vào vị trí của Trần Lâm, tôi đã thấy ngạt thở mất rồi, bị va chạm bị thương, còn bị cố tình khiêu khích đánh nhau, còn bị kỷ luật, rồi không được tham gia thi đấu nữa, trời ơi... Cậu ấy thảm thật!]
[Ôi trời ơi, quỹ học bổng Vụ bản do cô ấy lập nên sao! Ngầu quá đi thôi!]
Tiếp tục kéo xuống, có người đăng ảnh của Hàng Cẩm lên bên trong, bên dưới là một nhóm người khen cô xinh đẹp, dáng người cũng đẹp.
Hàng Cẩm vừa định thoát khỏi diễn đàn thì ngón tay trượt lên trên, trượt đến một bài đăng khác, ảnh đầu tiên chính là ảnh của Trần Lâm, ảnh thẻ cũng khó mà che dấu được ngũ quan xuất chúng, chỉ có điều làn da hơi đen, khiến cho khí chất toàn thân cậu toát lên vẻ hoang dại.
Có lẽ là bảng xếp hạng gì đó của trường, bên dưới còn có ảnh của các bạn nam khác, lướt xuống toàn là những chàng trai đẹp trai ngũ quan đoan chính.
Cô tình cờ liếc nhìn tiêu đề, trên đó viết: [Bảng xếp hạng những anh chàng đẹp trai còn zin của Đại học Bắc Dương]
Hàng Cẩm: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro