Bữa Sáng
Đông Ca
2024-08-29 13:21:35
Trần Lâm vẫn không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ nghĩ cô đang nói mớ, cậu liền bế cô lên giường, dùng chăn bọc kín cô lại: “Không sao đâu, đắp chăn vào ngủ một giấc là khỏi.”
Cậu không đi ra ngoài mà ngồi ở bên mép giường, một lúc lại thử nhiệt độ của cô, thấy cô đổ mồ hôi cậu lại vào nhà vệ sinh lấy khăn lau mồ hôi trên trán và cổ cô, thấy cô nóng quá đá chăn cậu lại lấy chăn đắp lên cho cô.
Thấy cô đạp chăn liên tục, cậu đành ôm cô qua lớp chăn.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt nhìn cậu, miệng hình như lại nói gì đó nhưng rồi vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ ngập trời, một lần nữa ngủ thiếp đi.
Khi Hàng Cẩm tỉnh lại, đã là bảy giờ rưỡi sáng, chuông điện thoại reo, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên.
Cô đưa tay sờ soạng tìm điện thoại trên bàn, liếc mắt nhìn số gọi đến là Đằng Bình, cô lướt tay nghe máy, áp vào tai, giọng rất khàn: “Alo.”
“Hàng tổng, cô bị ốm sao?” Đằng Bình hỏi: “Xe đã đến dưới nhà rồi.”
“Ừm, ra ngay đây” Hàng Cẩm ngồi dậy khỏi giường, nhìn thấy cách bài trí trong phòng, lúc này mới nhớ ra mình không ở chung cư, cô chống tay trái lên trán, nói vào điện thoại: “Tôi ở Thịnh Thế Hoa Đình.”
Đằng Bình phản ứng rất lớn: “Á?”
Sau đó mới ho một tiếng nói: “Được, tôi đến ngay, đến ngay đây.”
Hàng Cẩm cúp máy, ngồi trên giường nghỉ một lát rồi mới vén chiếc chăn dày trùm trên người ra, đứng dậy bước xuống giường.
Đầu óc vẫn không tỉnh táo lắm, có loại cảm giác nặng nề bệnh nặng mới khỏi, chân như bước trên mây, xương cốt tứ chi đều mềm nhũn, không có khí lực gì.
Đêm qua, hình ảnh Trần Lâm ôm cô, đút thuốc cho cô từ từ hiện lên trong trí nhớ, cô nhíu mày mở tủ quần áo, lấy chiếc gối bên trong ném lên giường, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trần Lâm đang nấu cháo trong bếp, có mùi thơm bay ra, nghe thấy tiếng động cậu quay người lại, đối diện thấy Hàng Cẩm vẫn mặc áo ngủ màu trắng, lại lập tức quay lưng lại: “Chị, chị tỉnh rồi à? Tôi nấu cháo, đã xong rồi.”
Hàng Cẩm nhìn thấy phản ứng của cậu thì cúi đầu nhìn xuống người mình, cổ áo nới lỏng, nửa bầu ngực trắng nõn lộ ra ngoài, bộ đồ ngủ rất mỏng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy nhũ hoa màu hồng.
Cô cau mày chặt hơn.
Những bộ quần áo trong phòng để đồ đều là kiểu dáng của mấy năm trước, vì cô ít ở đây nên cũng không mua thêm quần áo mới gì. Cô tùy tiện chọn một chiếc áo len trắng và một chiếc áo lông vũ màu trắng tinh, phối với một chiếc quần cùng màu, rồi xỏ chân đi tất trắng vào trong đôi bốt trắng.
Khi soi gương, cô thấy khuôn mặt tái nhợt bệnh tật của mình, nhớ đến việc Trần Lâm ôm cô trong cơn mơ ngủ, dùng trán thử nhiệt độ trên mặt cô. Cô lấy khăn mặt che kín toàn bộ gương mặt, thở dài một hơi dưới lớp khăn mặt.
Càng nghĩ càng hối hận khi để cậu đến đây.
Hàng Cẩm ít khi bị ốm, lần trước sinh bệnh vẫn là năm ngoái, Đằng Bình đã bỏ thuốc vào túi cô và dặn cô nhớ uống thuốc khi về nhà. Cô gật gật đầu nhưng quay đầu lại quên mất chuyện này, khi về đến chung cư, cô bị sốt đến ba mươi chín độ ba, vẫn ôm máy tính để gõ bản thảo bài phát biểu về chủ đề trí tuệ nhân tạo cho ngày hôm sau.
Chỉ là bị sốt thôi, không có gì to tát, cô không uống thuốc cũng vượt qua được.
Căn bản không cần Trần Lâm phải lo chuyện bao đồng.
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, Hàng Cẩm cầm túi chuẩn bị đi, Trần Lâm đã dọn xong bát đũa đang đợi cô, thấy cô đi đến cửa, cậu đuổi theo vài bước nắm lấy cánh tay cô nhưng lại nhanh chóng buông ra: “Chị vẫn chưa ăn sáng, uống bát cháo rồi hãy đi.”
Hàng Cẩm chỉ muốn nhanh chóng rời đi, bị cậu ngăn lại khiến cô khẽ cau mày: “Cảm ơn cậu về chuyện tối qua, nhưng sau này đừng làm những việc không cần thiết nữa.”
“Chị đã làm nhiều chuyện vì tôi như vậy…” Trần Lâm chặn trước mặt cô, khi nói, đôi mắt đen láy của cậu không rời khỏi gương mặt cô: “Nhưng lại không cho phép tôi làm một chuyện nhỏ bé cho chị.”
Chuyện của Vương Uy, cậu đã biết từ sáng hôm qua. Cũng chính vào khoảnh khắc đó cậu mới biết rằng, Hàng Cẩm đã làm to chuyện đến mức báo cảnh sát để xử lý những việc liên quan đến vụ đánh nhau của cậu. Trong suốt 24 tiếng sau khi vụ việc bùng nổ, cậu không nhắn tin cho Hàng Cẩm, chỉ muốn được gặp mặt cô để nói vài câu, muốn cho cô biết cậu không muốn sự công bằng chính trực, cũng không muốn nhận được sự thông cảm của nhà trường, cậu chỉ muốn cô tự bảo vệ mình, đừng vì cậu mà bị liên lụy.
Nhưng cô lại vì bảo vệ cậu mà khiến cả trường Bắc Dương đều biết đến những lời lẽ bẩn thỉu mà Vương Uy đã mắng cô.
Khi nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn của trường, tâm trạng của Trần Lâm vô cùng chua xót và khó chịu.
Cô đối xử với cậu tốt như vậy, cậu phải làm như thế nào, mới có thể không thích cô đây.
Hàng Cẩm nhìn cậu rồi nói: “Đừng lãng phí thời gian vào người tôi nữa, những thứ này vô dụng với tôi.”
Trần Lâm biết rằng tối qua mình đã vượt quá giới hạn, còn phát hiện ra bí mật rất riêng tư của cô nên sáng sớm cô đã muốn rời khỏi nơi này – Có lẽ hiện tại cô đang hối hận vì đã cho cậu ở đây.
“Tôi chỉ muốn chị ăn sáng rồi hãy đi thôi, chị vừa mới khỏi bệnh, uống chút cháo để cơ thể chị hồi phục nhanh hơn” Trần Lâm đi trước cô một bước, lấy áo lông của mình, lúc đi tới cửa, mới quay lại nhìn cô nói: “Chị đừng lo, tôi sẽ không nói chuyện của chị cho người khác biết đâu.”
Nói xong câu này, cậu mở cửa rồi đi ra ngoài.
Cậu không đi ra ngoài mà ngồi ở bên mép giường, một lúc lại thử nhiệt độ của cô, thấy cô đổ mồ hôi cậu lại vào nhà vệ sinh lấy khăn lau mồ hôi trên trán và cổ cô, thấy cô nóng quá đá chăn cậu lại lấy chăn đắp lên cho cô.
Thấy cô đạp chăn liên tục, cậu đành ôm cô qua lớp chăn.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt nhìn cậu, miệng hình như lại nói gì đó nhưng rồi vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ ngập trời, một lần nữa ngủ thiếp đi.
Khi Hàng Cẩm tỉnh lại, đã là bảy giờ rưỡi sáng, chuông điện thoại reo, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên.
Cô đưa tay sờ soạng tìm điện thoại trên bàn, liếc mắt nhìn số gọi đến là Đằng Bình, cô lướt tay nghe máy, áp vào tai, giọng rất khàn: “Alo.”
“Hàng tổng, cô bị ốm sao?” Đằng Bình hỏi: “Xe đã đến dưới nhà rồi.”
“Ừm, ra ngay đây” Hàng Cẩm ngồi dậy khỏi giường, nhìn thấy cách bài trí trong phòng, lúc này mới nhớ ra mình không ở chung cư, cô chống tay trái lên trán, nói vào điện thoại: “Tôi ở Thịnh Thế Hoa Đình.”
Đằng Bình phản ứng rất lớn: “Á?”
Sau đó mới ho một tiếng nói: “Được, tôi đến ngay, đến ngay đây.”
Hàng Cẩm cúp máy, ngồi trên giường nghỉ một lát rồi mới vén chiếc chăn dày trùm trên người ra, đứng dậy bước xuống giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu óc vẫn không tỉnh táo lắm, có loại cảm giác nặng nề bệnh nặng mới khỏi, chân như bước trên mây, xương cốt tứ chi đều mềm nhũn, không có khí lực gì.
Đêm qua, hình ảnh Trần Lâm ôm cô, đút thuốc cho cô từ từ hiện lên trong trí nhớ, cô nhíu mày mở tủ quần áo, lấy chiếc gối bên trong ném lên giường, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trần Lâm đang nấu cháo trong bếp, có mùi thơm bay ra, nghe thấy tiếng động cậu quay người lại, đối diện thấy Hàng Cẩm vẫn mặc áo ngủ màu trắng, lại lập tức quay lưng lại: “Chị, chị tỉnh rồi à? Tôi nấu cháo, đã xong rồi.”
Hàng Cẩm nhìn thấy phản ứng của cậu thì cúi đầu nhìn xuống người mình, cổ áo nới lỏng, nửa bầu ngực trắng nõn lộ ra ngoài, bộ đồ ngủ rất mỏng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy nhũ hoa màu hồng.
Cô cau mày chặt hơn.
Những bộ quần áo trong phòng để đồ đều là kiểu dáng của mấy năm trước, vì cô ít ở đây nên cũng không mua thêm quần áo mới gì. Cô tùy tiện chọn một chiếc áo len trắng và một chiếc áo lông vũ màu trắng tinh, phối với một chiếc quần cùng màu, rồi xỏ chân đi tất trắng vào trong đôi bốt trắng.
Khi soi gương, cô thấy khuôn mặt tái nhợt bệnh tật của mình, nhớ đến việc Trần Lâm ôm cô trong cơn mơ ngủ, dùng trán thử nhiệt độ trên mặt cô. Cô lấy khăn mặt che kín toàn bộ gương mặt, thở dài một hơi dưới lớp khăn mặt.
Càng nghĩ càng hối hận khi để cậu đến đây.
Hàng Cẩm ít khi bị ốm, lần trước sinh bệnh vẫn là năm ngoái, Đằng Bình đã bỏ thuốc vào túi cô và dặn cô nhớ uống thuốc khi về nhà. Cô gật gật đầu nhưng quay đầu lại quên mất chuyện này, khi về đến chung cư, cô bị sốt đến ba mươi chín độ ba, vẫn ôm máy tính để gõ bản thảo bài phát biểu về chủ đề trí tuệ nhân tạo cho ngày hôm sau.
Chỉ là bị sốt thôi, không có gì to tát, cô không uống thuốc cũng vượt qua được.
Căn bản không cần Trần Lâm phải lo chuyện bao đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, Hàng Cẩm cầm túi chuẩn bị đi, Trần Lâm đã dọn xong bát đũa đang đợi cô, thấy cô đi đến cửa, cậu đuổi theo vài bước nắm lấy cánh tay cô nhưng lại nhanh chóng buông ra: “Chị vẫn chưa ăn sáng, uống bát cháo rồi hãy đi.”
Hàng Cẩm chỉ muốn nhanh chóng rời đi, bị cậu ngăn lại khiến cô khẽ cau mày: “Cảm ơn cậu về chuyện tối qua, nhưng sau này đừng làm những việc không cần thiết nữa.”
“Chị đã làm nhiều chuyện vì tôi như vậy…” Trần Lâm chặn trước mặt cô, khi nói, đôi mắt đen láy của cậu không rời khỏi gương mặt cô: “Nhưng lại không cho phép tôi làm một chuyện nhỏ bé cho chị.”
Chuyện của Vương Uy, cậu đã biết từ sáng hôm qua. Cũng chính vào khoảnh khắc đó cậu mới biết rằng, Hàng Cẩm đã làm to chuyện đến mức báo cảnh sát để xử lý những việc liên quan đến vụ đánh nhau của cậu. Trong suốt 24 tiếng sau khi vụ việc bùng nổ, cậu không nhắn tin cho Hàng Cẩm, chỉ muốn được gặp mặt cô để nói vài câu, muốn cho cô biết cậu không muốn sự công bằng chính trực, cũng không muốn nhận được sự thông cảm của nhà trường, cậu chỉ muốn cô tự bảo vệ mình, đừng vì cậu mà bị liên lụy.
Nhưng cô lại vì bảo vệ cậu mà khiến cả trường Bắc Dương đều biết đến những lời lẽ bẩn thỉu mà Vương Uy đã mắng cô.
Khi nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn của trường, tâm trạng của Trần Lâm vô cùng chua xót và khó chịu.
Cô đối xử với cậu tốt như vậy, cậu phải làm như thế nào, mới có thể không thích cô đây.
Hàng Cẩm nhìn cậu rồi nói: “Đừng lãng phí thời gian vào người tôi nữa, những thứ này vô dụng với tôi.”
Trần Lâm biết rằng tối qua mình đã vượt quá giới hạn, còn phát hiện ra bí mật rất riêng tư của cô nên sáng sớm cô đã muốn rời khỏi nơi này – Có lẽ hiện tại cô đang hối hận vì đã cho cậu ở đây.
“Tôi chỉ muốn chị ăn sáng rồi hãy đi thôi, chị vừa mới khỏi bệnh, uống chút cháo để cơ thể chị hồi phục nhanh hơn” Trần Lâm đi trước cô một bước, lấy áo lông của mình, lúc đi tới cửa, mới quay lại nhìn cô nói: “Chị đừng lo, tôi sẽ không nói chuyện của chị cho người khác biết đâu.”
Nói xong câu này, cậu mở cửa rồi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro