Nhớ Em (H)

Đàm Phán

Đông Ca

2024-08-29 13:21:35

Vương Uy nghe xong lời này lập tức cuống lên, cậu ta vô cùng lo lắng, chẳng quan tâm đến gì nữa, giãy giụa vài cái rồi hét lên: “Tôi nói! Tôi khai! Tôi nói dối, tôi bịa chuyện, tôi chỉ muốn chọc giận Trần Lâm để cậu ta đánh tôi, chỉ cần cậu ta động tay, nhà trường chắc chắn sẽ phạt cậu ta, không cho cậu ta tham gia thi đấu bóng rổ nữa, tôi chỉ muốn cậu ta không được thi đấu, tốt nhất là bị trường đuổi học.”

“Trần Lâm là ai?” Cảnh sát hỏi.

“Là học sinh nghèo được Hàng Cẩm tài trợ” Vương Uy hít hít cái mũi: “Các anh có thể buông tôi ra để tôi nói không?”

Cuối cùng cảnh sát cũng buông cậu ta ra và hỏi: “Chọc giận Trần Lâm, tại sao lại bịa ra lời nói dối đó?”

“Bởi vì, lúc tôi mắng Hàng Cẩm, Trần Lâm rất tức giận, tôi liền cho rằng, cậu ta... cậu ta...” Vương Uy lau nước mắt nước mũi trên mặt: “Tóm lại, chỉ cần tôi mắng Hàng Cẩm là có thể chọc giận cậu ta, tôi liền... nói những lời đó. Lúc đó chỉ nghĩ, chỉ cần cậu ta động tay thì xong đời, tôi không nghĩ nhiều đến vậy.”

“Không nghĩ nhiều đến vậy?” Trương Chí Trác mở video giám sát, cho cảnh sát xem: “Đầu tiên, lúc đó Vương Uy ở trong nhà thi đấu của trường đại học Bắc Dương, tiếp theo là cậu ta dẫn theo năm người bên cạnh, cuối cùng là khi cậu ta phát tán tin đồn vu khống, có hơn mười người có mặt ở đó nghe thấy. Danh dự của thân chủ tôi đã bị xâm phạm nghiêm trọng, chỉ vì một câu 'lúc đó không nghĩ nhiều đến vậy' của cậu ta.”

“Luật sư Trương” Luật sư của Vương Sưởng Tân lên tiếng: “Tất cả tổn hại và mất mát mà Vương tổng gây ra cho Hàng tổng, chúng tôi nguyện chịu trách nhiệm và bồi thường thích đáng.”

Trương Chí Trác thấy mục đích đã đạt được, nhìn Hàng Cẩm.

Hàng Cẩm gật đầu: “Được thôi, vậy thì xử lý theo quy định của pháp luật.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Theo quy định tại Điều 120 của [Bộ luật dân sự], khi quyền danh dự của người bị hại bị xâm phạm, người bị hại có quyền yêu cầu chấm dứt xâm phạm, phục hồi danh dự, xóa bỏ ảnh hưởng, xin lỗi và có thể yêu cầu bồi thường thiệt hại.” Trương Chí Trác nhìn mọi người nói: “Tôi thay mặt thân chủ của tôi là Hàng Cẩm, yêu cầu Vương Uy xuất trình lời xin lỗi bằng văn bản và xin lỗi công khai tại nhà thi đấu, xóa bỏ mọi ảnh hưởng xấu đối với thân chủ của tôi, đồng thời bồi thường cho thân chủ của tôi ba mươi nghìn nhân dân tệ phí tổn thời gian quý báu.”

“Thêm một điều, phải công khai xin lỗi Trần Lâm ở nhà thi đấu của trường Đại học Bắc Dương và thừa nhận hành vi phạm quy trên sân bóng ngày hôm đó của cậu.” Hàng Cẩm nói xong, nhìn Vương Uy: “Có vấn đề gì không?”

Vương Uy tủi hổ nhìn cha mình là Vương Sưởng Tân, Vương Sưởng Tân hơi khó xử, hỏi Hàng Cẩm: “Chuyện này chẳng phải đã giải quyết rồi sao? Tôi cũng đã yêu cầu trọng tài hủy bỏ thành tích của thằng bé, hai ngày tới thằng bé cũng sẽ không tham gia thi đấu nữa.”

“Ông Vương” Hàng Cẩm nhìn đồng hồ, vẻ mặt hờ hững nhìn ngược lại Vương Sưởng Tân: “Đàm phán lần hai cần tăng giá, nếu ông không muốn tăng thì lấy gì để thương lượng với tôi.”

Vương Sưởng Tân đứng dậy. “Nhưng con trai tôi...”

“Gặp nhau ở tòa” Trương Chí Trác cũng đứng dậy.

Hàng Cẩm đứng dậy đi ra ngoài, Vương Sưởng Tân nhịn lại, gọi cô: “Hàng tổng, được! Được! Còn yêu cầu nào khác không?”

“Những vấn đề còn lại thì nói chuyện với luật sư Trương, tôi có việc, đi trước.” Hàng Cẩm gật đầu chào mấy cảnh sát rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Em (H)

Số ký tự: 0