Nhớ Em (H)

Không Ngon

Đông Ca

2024-08-29 13:21:35

Máy bay cất cánh lúc 11:30 trưa, và hạ cánh ở Bắc Thị lúc bốn giờ chiều.

Có lẽ vì tối qua Lục Vận Phục không ngủ ngon nên liên tục ngủ bù trên máy bay, Hàng Cẩm hiếm khi tận hưởng được sự yên tĩnh trong vài giờ, khi xuống máy bay, liền cùng trợ lý đi qua lối VIP, tài xế đến đón đã sớm chờ đợi từ lâu, thấy cô đi đến lập tức xuống xe mở cửa xe cho cô.

Lục Vận Phục cũng nhân cơ hội chen vào ghế sau: “Cho tôi đi nhờ.”

“Tôi phải về công ty” Hàng Cẩm cầm lấy gói khoai tây chiên mà tài xế vừa mua ở ghế sau ăn hai miếng, rồi uống một ngụm nước có ga.

“Tiện đường…” Lục Vận Phục mặt dày nằm dài ở ghế sau, tiện tay nhón một thanh khoai tây chiên bỏ vào miệng: “Chiều nay ăn gì? Đi theo tôi đến Thành Đông thử món mới không?”

“Không rảnh.”

“Sao ngày nào cũng bận rộn thế, ăn một bữa cơm cũng không rảnh?” Anh ta bắt chéo chân, ngồi trong chiếc Maybach của người khác, thoải mái như đang ở nhà mình.

Hàng Cẩm cầm lấy máy tính bảng nhìn lịch trình, miệng không ngừng chế nhạo anh ta: “Không thể so sánh với đồ ăn bám.”

“Có hâm mộ không? Em hâm mộ thì em gả tới đi, để tôi cho em nếm mùi vị của việc ăn bám, đảm bảo đời con cháu của em cũng có thể ăn bám mãi.” Lục Vận Phục búng tay: “Nói thật, với chỉ số thông minh của em và sự đẹp trai và giàu có của tôi, gen của con chúng mình chắc chắn sẽ vượt qua lão đại gia.”

Hàng Cẩm không thèm ngẩng đầu, nói chuyện như đang họp, không hề có chút cảm xúc dao động nào: “Nếu anh muốn cải thiện gen thì tốt hơn là nên đến trường đại học để tìm, những cô gái có sơ yếu lý lịch đẹp hơn cả khuôn mặt thì rất nhiều, rất nhiều.”

“Con chưa gặp được đâu” Lục Vận Phục đang nói chuyện thì điện thoại di động vang lên, là bộ phận nhân sự gọi đến, nói là đã gửi hơn ba mươi bản sơ yếu lý lịch vào email của anh ta rồi, bảo anh ta rảnh rỗi thì xem qua để chọn một trợ lý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Vận Phục từ năm ngoái đã bắt đầu tuyển chọn trợ lý trên diện rộng, dựa theo tiêu chuẩn trợ lý của anh trai mình, định tuyển ba người.

Kết quả là tuyển cả năm rồi, trợ lý thay đổi hết đợt này đến đợt khác, đến bây giờ cũng không chọn được người thích hợp, ý của phòng nhân sự là đổi sang một nhóm trợ lý nữ, Lục Vận Phục đồng ý.

Bên nhân sự hiện tại đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ Lục Vận Phục đến phỏng vấn thôi, nhưng anh ta chẳng nói một tiếng nào lại chạy mất tăm mất tích, đi mất mấy ngày rồi, bên nhân sự nhịn không được nữa, lúc này mới gọi điện thoại đến hỏi anh ta cuối cùng khi nào về công ty, là phỏng vấn trực tiếp hay trực tuyến.

“Hôm nay là ngày mấy?” Lục Vận Phục nhìn đồng hồ đeo tay: “Ngày 30 à, vậy thì phỏng vấn theo thứ tự, hồ sơ thứ ba mươi, thứ hai tuần tới gọi cô ta đến nhận việc.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Vận Phục lại cầm một thanh khoai tây chiên nữa bỏ vào miệng: “Này, em nói xem trợ lý của tôi có thể làm được mấy ngày nhỉ?”

Hàng Cẩm chẳng buồn để ý đến anh ta.

Xe đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Hàng Cẩm xuống xe luôn, ném Lục Vận Phục lại trên xe bảo anh ta tự lo thân mình.

Lục Vận Phục cũng không xuống xe, lúc trước anh đi theo Hàng Cẩm lắc lư ở công ty cô mấy tháng, mỗi ngày chỉ thấy cô bận tới bận lui, chạy tới thực địa khảo sát hạng mục, rồi thì về sắp xếp các cuộc họp điều tra nghiên cứu, làm đánh giá sàng lọc, xây dựng phương án, đàm phán khách hàng, ký quỹ phê duyệt quỹ, buổi tối xem tài liệu tới chín giờ rưỡi mới tan tầm về nhà, sau mười giờ còn phải kiêng đường kiêng nước để tập thể dục, hai tháng một lần ra ngoài làm từ thiện, cộng thêm đi công tác, một tháng cô phải bay ba bốn chuyến.

Nhìn mà thấy mệt.

Không biết bao nhiêu năm qua Hàng Cẩm đã kiên trì như thế nào.

Anh ta vẫy vẫy tay qua cửa sổ xe: “Nhớ ăn cơm đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàng Cẩm gật đầu coi như lời chào rồi đi thang máy lên văn phòng cùng với trợ lý, đống tài liệu trên bàn làm việc vẫn chưa xử lý xong, cô kiểm tra hộp thư trên máy tính trước, hỏi Đằng Bình tối nay có hoạt động gì không, Đằng Bình nói có một buổi giao lưu về bảo vệ môi trường, năng lượng xanh không phát thải khí thải, bắt đầu từ bảy giờ.

Gp (đối tác) và lp (nhà đầu tư) trong ngành gần đây đều đang tham gia vào bảo vệ môi trường, Hàng Cẩm lật xem các tài liệu trên bàn, thấy có kha khá phương án đều là doanh nghiệp bảo vệ môi trường không phát thải khí thải, cô nhận cà phê mà Đằng Bình đưa, uống một ngụm mới nói: “Bây giờ mới theo phong trào thì đã muộn rồi, về sau cứ gửi trực tiếp vào hòm thư của tôi bất kỳ tin tức nào về các lĩnh vực liên quan đến thể thao, thông báo đến các phòng ban thu thập toàn bộ các dự án thể thao kêu gọi đầu tư trong ngành, họp lúc ba giờ chiều ngày mai, tôi cần báo cáo đánh giá từng dự án chi tiết.”

“Được.” Đằng Bình cầm máy tính bảng đi ra ngoài.

Hàng Cẩm vừa xem xong email, liền nhận được điện thoại từ ba là Hàng Đề Vân gọi đến, nói trưa mai có một bữa tiệc bảo cô đi tham gia, ở ngay khách sạn Danh Tước cạnh công ty cô.

Hàng Cẩm nhìn chằm chằm màn hình máy tính, giọng nói nhạt nhẽo: “Đi xem mắt à?”

“Ừ” Hàng Đề Vân biết không thể giấu được cô, dứt khoát kể ra: “So với cái tên gì nhỉ, Lục gì đó Vận ấy thì đáng tin hơn nhiều, con ngàn vạn lần đừng để nó lừa gạt bằng mấy lời ngon ngọt, ba không cầu con tìm được người tốt, chỉ cần tìm được người đáng tin hơn thế là được, mẹ con cũng nói với ba, bảo ba khuyên con, ngàn vạn lần đừng ở cùng một chỗ với họ Lục kia, nói trông tên nhóc đó chẳng giống người tốt lành gì.”

Lục Vận Phục theo đuổi Hàng Cẩm một năm rưỡi, khiến cả nhà cô thấp thỏm lo âu hơn một năm, chỉ sợ Hàng Cẩm nhất thời không kìm chế được mà đồng ý, may thay cô không dễ dàng động lòng, mặc dù Lục Vận Phục không đạt được mục đích nhưng cha mẹ Hàng Cẩm thực sự lo lắng cho cô, một mực muốn sắp xếp cho cô một chàng rể tốt hơn, để dứt khoát tuyệt giao với họ Lục.

Hàng Cẩm cũng không phản đối, dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm, cô đồng ý xong liền cúp điện thoại, tiếp tục làm việc, đến gần năm giờ rưỡi, Đằng Bình đi vào cầm theo một hộp đồ ăn.

Cô nghiêng đầu nhìn, là món gà hầm măng chua.

Cô rửa tay, cầm đũa nếm thử, hương vị không bằng món mà Trần Lâm làm.

Bỗng dưng, trước mắt cô hiện lên đôi mắt đen láy sáng ngời của Trần Lâm, Hàng Cẩm bỏ đũa xuống, uống một ngụm cà phê rồi nói với Đằng Bình: “Không ngon, đổi món khác cho tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Em (H)

Số ký tự: 0