Nhớ Em (H)

Không Thích

Đông Ca

2024-08-29 13:21:35

Buổi sáng mở hai cuộc họp, Hàng Cẩm lại đi đối chiếu hạng mục mua bán và sáp nhập, nói chuyện phiếm uống trà với hai tổng giám đốc doanh nghiệp hơn một giờ, hội đồng quản trị vẫn chưa bỏ phiếu thông qua đầu tư vào dự án mới, số tài liệu chất đống vẫn chưa đọc xong, thời gian eo hẹp đến mức Hàng Cẩm làm một lúc nhiều việc cũng không đủ, Đằng Bình vừa chạy vừa nghe điện thoại, vừa thông báo với cô rằng đã đến giờ ăn trưa.

Cô một mình lái xe trở về nhà ba mẹ một chuyến, cốp xe chứa đầy quà mà Đằng Bình đã chuẩn bị sẵn, cô tuỳ tay chọn lấy một hộp quà nhỏ mang theo, mấy ngày trước Hàng Dục đã về ở vài hôm, sáng sớm hôm nay lại trở lại Nam thị đón Giáng sinh với vợ, trong nhà chỉ có Hàng Đề Vân và Phùng Thục Quân ở.

Biết Hàng Cẩm rất ghét giúp việc, hôm nay họ đã cho giúp việc nghỉ một ngày.

Hàng Cẩm vừa vào cửa thay giày thì điện thoại lại reo, cô đứng ở huyền quan nghe điện thoại, mẹ Phùng Thục Quân cúi người cởi giày cho cô, cô lùi lại một chút, tự mình cởi giày bằng một tay, rồi xếp giày đã tháo ra vào tủ giày một cách gọn gàng.

Phùng Thục Quân không làm phiền cô, ra hiệu cô đi vào phòng nghe điện thoại.

Hàng Cẩm lại đi ra ban công, một cuộc điện thoại kết thúc, chiếc điện thoại khác lại đổ chuông, khi thức ăn được bưng lên bàn, cô vẫn đang nghe điện thoại.

Hàng Đề Vân bảo cô đừng bận rộn nữa, nghỉ ngơi một lúc rồi lại ăn.

Hàng Cẩm đáp lại một tiếng “Vâng”, tắt chuông điện thoại rồi bỏ vào trong túi xách, ngồi vào bàn ăn yên lặng ăn cơm.

Phùng Thục Quân hỏi cô dạo này còn bị mất ngủ không.

Hàng Cẩm mặt không đổi sắc nói dối: “Không có, ngủ rất ngon.”

“Vậy thì được rồi” Phùng Thục Quân cười nói, gắp thức ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút, ngày nào con cũng bận như vậy, mẹ không biết con có ăn cơm đàng hoàng không nữa, mẹ muốn mang cơm sang cho con mà con không cho.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không cần đâu” Hàng Cẩm nói: “Đi tiếp khách nhiều, rất ít khi tự mình ăn.”

“Cũng phải” Phùng Thục Quân múc cho cô một bát canh: “Có thời gian thì về nhà ăn cơm, ba con với mẹ đều muốn con về thăm nhà nhiều hơn.”

“Vâng.” Hàng Cẩm gật đầu nhưng trên mặt không có nhiều cảm xúc.

Hàng Đề Vân rót rượu trắng, nhấp một ngụm nhỏ: “Tết Nguyên Đán, hôm đó, chúng ta nhận được bốn thiệp mời kết hôn.”

Khi chủ đề về kết hôn vừa được mở ra, không khí hiển nhiên trở nên ngưng đọng tĩnh lặng, Hàng Cẩm uống canh dùng bữa, không hề bị ảnh hưởng, mãi đến khi Hàng Đề Vân chủ động hỏi cô: “Con còn nhớ vị tổng giám đốc công ty giải trí truyền thông tên là Giả Phong Vũ kia không?”

Hàng Cẩm cầm khăn giấy lau miệng: “Không thích.”

“Không thích, không thích thì phải đợi đến bao giờ mới có thể gặp được người con thích đây?!” Hàng Đề Vân nổi giận: “Hàng Cẩm! Con sắp hai mươi chín tuổi rồi! Qua ba mươi tuổi còn sinh con được không?!”

“Không phải đã bảo là không nhắc tới chuyện này sao?” Phùng Thục Quân thở dài: “Ông không thể để con bé ăn một bữa cơm tử tế sao?”

“Ăn cơm?! Cơm có gì mà ngon chứ?! Con bé bao nhiêu tuổi rồi hả? Đến giờ này vẫn chưa yêu đương một lần nào, thế này gọi là gì?! Gọi là có bệnh đấy con có biết không?!” Hàng Đề Vân tức giận đến mức giọng nói cao vút: “Người ngoài bàn tán thế nào?! Hả? Nói con gái của Hàng Đề Vân có vấn đề về tâm lý! Nói con bé không thích đàn ông!”

Vì thế Hàng Cẩm bỗng nhớ đến lời Lục Vận Phục nói hôm qua – Ông đây thích con gái.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Em (H)

Số ký tự: 0