Ngày Giỗ
Đông Ca
2024-08-29 13:21:35
Cô không cho Đằng Bình đi theo, tự mình lái xe đến địa điểm đã hẹn trước.
Một tiệm cà phê vắng vẻ, ông chủ đang gật gù ngủ, thấy cô vào, đôi mắt ông sáng lên, tươi cười hỏi xem cô muốn uống gì, Hàng Cẩm không biểu cảm gì mà gọi một tách cà phê rồi tìm vị trí ngồi xuống.
Di động vang lên, là Lục Vận Phục gọi điện tới, chắc là muốn hỏi cô đang ở đâu, cô dứt khoát tắt nguồn rồi ném điện thoại vào trong túi.
Màn đêm ngoài cửa sổ buông xuống, pháo hoa mênh mông thuộc về cô thắp sáng nửa bầu trời, ngay cả chủ tiệm cà phê cũng giật mình, bảo có người nào mà rầm rộ thế, vừa cầm hạt dưa vừa đứng ngoài cửa xem một lúc lâu.
Người mà cô đang chờ cũng đến rồi.
Vương Phán Xảo và mẹ của cô ta là Từ Tú đi ở phía trước, theo sau là em trai cô ta, Vương Tề vừa đi vừa hút thuốc.
Vương Phán Xảo hơn cô bảy tuổi, Vương Tề cũng hơn cô hai tuổi, Hàng Cẩm còn nhớ hồi nhỏ, bảo mẫu Từ Tú đến nhà làm giúp việc, thỉnh thoảng lại đưa hai đứa trẻ này đến.
Ba người họ ngồi đối diện Hàng Cẩm, Từ Tú có vẻ rất lo lắng, bồn chồn siết chặt tay, câu đầu tiên chính là: “Hôm, hôm nay, hình như là sinh nhật cháu nhỉ.”
Hàng Cẩm không nói gì.
Vương Tề chen vào nói: “Hôm nay cũng là ngày giỗ của bố tôi.”
Vương Phán Xảo kéo tay áo hắn lại, bảo hắn đừng nói nữa, sau đó cô ta mở lời hỏi Hàng Cẩm: “Cho hỏi, cô gọi bọn tôi tới có chuyện gì vậy?”
Hàng Cẩm lấy hóa đơn chuyển tiền kia ra đặt trước mặt ba người họ.
Vương Tề khịt mũi: “Làm gì thế? Ý là sao? Không muốn đưa nữa à?”
“Đây là hóa đơn chuyển tiền của ba tôi Hàng Đề Vân gửi cho các người.” Hàng Cẩm ngả người về phía sau, ánh mắt nhìn ba người trước mặt: “Hôm nay tôi tới đây, là hy vọng các người trả lại nguyên vẹn số tiền này.”
“Đẹp mặt lắm! Chúng tôi đã tiêu số tiền này rồi! Sao chúng tôi có thể trả lại cho cô được chứ?! Hơn nữa dựa vào đâu phải trả lại cho cô? Đây là tiền bồi thường mà cô nợ chúng tôi!” Vương Tề lớn tiếng hét lên: “Chúng tôi có lấy mấy đâu, cô còn dám mở miệng bảo chúng tôi trả lại! Cô kiếm được nhiều tiền thế mà cô tiêu không hết, cũng phải đưa cho chúng tôi một ít chứ!”
“Vương Tề, ngồi xuống ngay cho mẹ!” Từ Tú kéo con trai mình ngồi xuống, nói với Hàng Cẩm: “Thật xin lỗi, tôi không biết...”
Hàng Cẩm từ trong túi xách ném ra hơn mười tấm ảnh, trên đó là hình ảnh camera chụp được Vương Tề, hắn ở trước cửa nhà ba mẹ Hàng Cẩm tặng vòng hoa, còn rảy máu gà trước cửa nhà cô, còn viết lên tường của khu dân cư những lời như 'Hàng Cẩm không được chết tử tế'.
“Không biết thật sao?” Hàng Cẩm nhìn khuôn mặt tái mét của Từ Tú, ánh mắt chuyển sang Vương Phán Xảo: “Thế, cô có biết không?”
Vương Phán Xảo nói lắp bắp, rõ ràng là biết chuyện.
“Dì Từ.” Giọng nói Hàng Cẩm bình thản, thái độ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lạnh như băng: “Việc bồi thường đã xong từ lâu rồi, tôi không hy vọng sau này còn có người dùng chuyện đó để uy hiếp gia đình tôi nữa, nếu còn xảy ra chuyện thế này, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát.”
Vương Tề vỗ bàn đứng lên: “Còn cô thì sao?! Cô hại chết bố tôi! Cô hại chúng tôi không có tiền sinh hoạt! Hại chúng tôi bị mọi người cười nhạo, hại chúng tôi phải sống trong cảnh khốn khổ như thế này! Cô hại chúng tôi không có bố, cô tính thế nào với chuyện này?! Chẳng lẽ cô không nên mỗi năm đều bồi thường cho chúng tôi sao?!”
Một tiệm cà phê vắng vẻ, ông chủ đang gật gù ngủ, thấy cô vào, đôi mắt ông sáng lên, tươi cười hỏi xem cô muốn uống gì, Hàng Cẩm không biểu cảm gì mà gọi một tách cà phê rồi tìm vị trí ngồi xuống.
Di động vang lên, là Lục Vận Phục gọi điện tới, chắc là muốn hỏi cô đang ở đâu, cô dứt khoát tắt nguồn rồi ném điện thoại vào trong túi.
Màn đêm ngoài cửa sổ buông xuống, pháo hoa mênh mông thuộc về cô thắp sáng nửa bầu trời, ngay cả chủ tiệm cà phê cũng giật mình, bảo có người nào mà rầm rộ thế, vừa cầm hạt dưa vừa đứng ngoài cửa xem một lúc lâu.
Người mà cô đang chờ cũng đến rồi.
Vương Phán Xảo và mẹ của cô ta là Từ Tú đi ở phía trước, theo sau là em trai cô ta, Vương Tề vừa đi vừa hút thuốc.
Vương Phán Xảo hơn cô bảy tuổi, Vương Tề cũng hơn cô hai tuổi, Hàng Cẩm còn nhớ hồi nhỏ, bảo mẫu Từ Tú đến nhà làm giúp việc, thỉnh thoảng lại đưa hai đứa trẻ này đến.
Ba người họ ngồi đối diện Hàng Cẩm, Từ Tú có vẻ rất lo lắng, bồn chồn siết chặt tay, câu đầu tiên chính là: “Hôm, hôm nay, hình như là sinh nhật cháu nhỉ.”
Hàng Cẩm không nói gì.
Vương Tề chen vào nói: “Hôm nay cũng là ngày giỗ của bố tôi.”
Vương Phán Xảo kéo tay áo hắn lại, bảo hắn đừng nói nữa, sau đó cô ta mở lời hỏi Hàng Cẩm: “Cho hỏi, cô gọi bọn tôi tới có chuyện gì vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàng Cẩm lấy hóa đơn chuyển tiền kia ra đặt trước mặt ba người họ.
Vương Tề khịt mũi: “Làm gì thế? Ý là sao? Không muốn đưa nữa à?”
“Đây là hóa đơn chuyển tiền của ba tôi Hàng Đề Vân gửi cho các người.” Hàng Cẩm ngả người về phía sau, ánh mắt nhìn ba người trước mặt: “Hôm nay tôi tới đây, là hy vọng các người trả lại nguyên vẹn số tiền này.”
“Đẹp mặt lắm! Chúng tôi đã tiêu số tiền này rồi! Sao chúng tôi có thể trả lại cho cô được chứ?! Hơn nữa dựa vào đâu phải trả lại cho cô? Đây là tiền bồi thường mà cô nợ chúng tôi!” Vương Tề lớn tiếng hét lên: “Chúng tôi có lấy mấy đâu, cô còn dám mở miệng bảo chúng tôi trả lại! Cô kiếm được nhiều tiền thế mà cô tiêu không hết, cũng phải đưa cho chúng tôi một ít chứ!”
“Vương Tề, ngồi xuống ngay cho mẹ!” Từ Tú kéo con trai mình ngồi xuống, nói với Hàng Cẩm: “Thật xin lỗi, tôi không biết...”
Hàng Cẩm từ trong túi xách ném ra hơn mười tấm ảnh, trên đó là hình ảnh camera chụp được Vương Tề, hắn ở trước cửa nhà ba mẹ Hàng Cẩm tặng vòng hoa, còn rảy máu gà trước cửa nhà cô, còn viết lên tường của khu dân cư những lời như 'Hàng Cẩm không được chết tử tế'.
“Không biết thật sao?” Hàng Cẩm nhìn khuôn mặt tái mét của Từ Tú, ánh mắt chuyển sang Vương Phán Xảo: “Thế, cô có biết không?”
Vương Phán Xảo nói lắp bắp, rõ ràng là biết chuyện.
“Dì Từ.” Giọng nói Hàng Cẩm bình thản, thái độ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lạnh như băng: “Việc bồi thường đã xong từ lâu rồi, tôi không hy vọng sau này còn có người dùng chuyện đó để uy hiếp gia đình tôi nữa, nếu còn xảy ra chuyện thế này, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát.”
Vương Tề vỗ bàn đứng lên: “Còn cô thì sao?! Cô hại chết bố tôi! Cô hại chúng tôi không có tiền sinh hoạt! Hại chúng tôi bị mọi người cười nhạo, hại chúng tôi phải sống trong cảnh khốn khổ như thế này! Cô hại chúng tôi không có bố, cô tính thế nào với chuyện này?! Chẳng lẽ cô không nên mỗi năm đều bồi thường cho chúng tôi sao?!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro