Số 7
Đông Ca
2024-08-29 13:21:35
Khi vào sân, ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy là Hàng Cẩm đang ngồi ở hàng ghế đầu, dường như không ngờ cô lại xuất hiện, còn ngồi ở vị trí gần phía trước như vậy. Cậu đứng nguyên tại chỗ quên mất cả việc tiến lên, mãi đến khi bị đồng đội phía sau đẩy, cậu mới như bừng tĩnh bước đi vài bước, khóe môi bất giác nở nụ cười, khiến các cô gái trên sân la hét một phen.
Trước khi đến, Đằng Bình nói Trần Lâm được nhiều bạn gái trong trường mến mộ, anh ta còn cho Hàng Cẩm xem một đoạn video được yêu thích nhất về Trần Lâm trên diễn đàn trường.
Trong video, Trần Lâm chạy nhanh trên sân bóng rổ trong nhà thi đấu, nhận được bóng, bật người lên ném bóng, vẻ mặt của cô gái quay video chắc hẳn rất phấn khích, giọng hét đến mức màn hình cũng rung lên, cuối video, Trần Lâm ngước mặt lên thở dốc, mồ hôi trên trán chảy xuống, cậu vỗ tay với một vài đồng đội, đứng lại vào vị trí, ống kính máy quay tập trung vào yết hầu của cậu, Hàng Cẩm nghe thấy cô gái nói: “Á á muốn liếm yết hầu của anh quá!”
Hàng Cẩm: “...”
Lần ra sân này của Trần Lâm thực sự thu hút được nhiều sự chú ý, chiếc áo đấu màu xanh đen mặc trên người khiến cậu toát lên vẻ thiếu niên, mái tóc đen nhánh xoăn nhẹ tạo cho cậu vẻ độc đáo, cậu cầm một chai nước vặn nắp rồi uống một ngụm, cặp lông mày rậm phủ lên đôi mắt dài làm nổi bật nét hoang dã trên gương mặt cậu, cậu đưa tay lên lau khóe môi, quay đầu nhìn Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm nhìn lại cậu.
Trần Lâm dời mắt trước, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt sàn, ngay sau đó, khóe môi chậm rãi cong lên.
Hình như cậu hiểu lầm điều gì đó.
Hàng Cẩm quay mặt đi nhìn vào sân đấu, tối qua Đằng Bình đã gửi cho Hàng Cẩm xem hồ sơ và lịch sử thi đấu của 16 đội bóng, cô đã có ứng cử viên ban đầu, chỉ đợi kết thúc trận đấu rồi sẽ đi trao đổi chi tiết.
Chín giờ rưỡi kết thúc một trận, chín giờ bốn mươi bắt đầu trận thứ hai: Đại học Bắc Dương đấu với Đại học Quang Hoa.
Khách hàng Vương Sưởng Tân vì con trai Vương Uy quá mê bóng rổ nên đã thành lập Hiệp hội bóng rổ tại Đại học Quang Hoa, ông ta tự làm nhà tài trợ, cung cấp mọi khoản chi phí để hỗ trợ đội của con trai đi thi đấu khắp nơi, thậm chí còn mở một vài câu lạc bộ, hiện tại đang kêu gọi các nhà đầu tư.
Vương Uy chơi bóng rất hăng hái, mới bắt đầu trận đã giành được hai điểm, sau đó liên tục kìm hãm không cho Đại học Bắc Dương ghi bàn, cứ thế đến năm phút, tỉ số vẫn dừng ở 0, huấn luyện viên đội bóng rổ của Đại học Bắc Dương không nhịn được mà phải dừng lại, sau đó thay Trần Lâm vào sân.
Hàng Cẩm để ý thấy, khoảnh khắc Trần Lâm khởi động chuẩn bị vào sân, khán giả trong nhà thi đấu bỗng nhiên rộn ràng hẳn lên, bảy mươi phần trăm số khán giả là nữ đều đứng lên, hét lớn: “Trần Lâm Trần Lâm, anh đỉnh nhất——Trần Lâm Trần Lâm, giành chiến thắng đi nào!!”
Trần Lâm quay lại nhìn một vòng những bạn học trong sân, rồi dừng mắt lại ở khuôn mặt Hàng Cẩm.
Chỉ một giây sau, cậu đã dời tầm mắt đi, dường như đang xác nhận xem cô có còn ở đó không, sau khi xác nhận xong, cậu vỗ tay với những đồng đội sắp ra sân rồi vào sân.
Mãi đến khi cậu quay lưng đi, Hàng Cẩm mới chú ý đến số áo trên người cậu là số 7.
Con số may mắn của cô.
Trước khi đến, Đằng Bình nói Trần Lâm được nhiều bạn gái trong trường mến mộ, anh ta còn cho Hàng Cẩm xem một đoạn video được yêu thích nhất về Trần Lâm trên diễn đàn trường.
Trong video, Trần Lâm chạy nhanh trên sân bóng rổ trong nhà thi đấu, nhận được bóng, bật người lên ném bóng, vẻ mặt của cô gái quay video chắc hẳn rất phấn khích, giọng hét đến mức màn hình cũng rung lên, cuối video, Trần Lâm ngước mặt lên thở dốc, mồ hôi trên trán chảy xuống, cậu vỗ tay với một vài đồng đội, đứng lại vào vị trí, ống kính máy quay tập trung vào yết hầu của cậu, Hàng Cẩm nghe thấy cô gái nói: “Á á muốn liếm yết hầu của anh quá!”
Hàng Cẩm: “...”
Lần ra sân này của Trần Lâm thực sự thu hút được nhiều sự chú ý, chiếc áo đấu màu xanh đen mặc trên người khiến cậu toát lên vẻ thiếu niên, mái tóc đen nhánh xoăn nhẹ tạo cho cậu vẻ độc đáo, cậu cầm một chai nước vặn nắp rồi uống một ngụm, cặp lông mày rậm phủ lên đôi mắt dài làm nổi bật nét hoang dã trên gương mặt cậu, cậu đưa tay lên lau khóe môi, quay đầu nhìn Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm nhìn lại cậu.
Trần Lâm dời mắt trước, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt sàn, ngay sau đó, khóe môi chậm rãi cong lên.
Hình như cậu hiểu lầm điều gì đó.
Hàng Cẩm quay mặt đi nhìn vào sân đấu, tối qua Đằng Bình đã gửi cho Hàng Cẩm xem hồ sơ và lịch sử thi đấu của 16 đội bóng, cô đã có ứng cử viên ban đầu, chỉ đợi kết thúc trận đấu rồi sẽ đi trao đổi chi tiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chín giờ rưỡi kết thúc một trận, chín giờ bốn mươi bắt đầu trận thứ hai: Đại học Bắc Dương đấu với Đại học Quang Hoa.
Khách hàng Vương Sưởng Tân vì con trai Vương Uy quá mê bóng rổ nên đã thành lập Hiệp hội bóng rổ tại Đại học Quang Hoa, ông ta tự làm nhà tài trợ, cung cấp mọi khoản chi phí để hỗ trợ đội của con trai đi thi đấu khắp nơi, thậm chí còn mở một vài câu lạc bộ, hiện tại đang kêu gọi các nhà đầu tư.
Vương Uy chơi bóng rất hăng hái, mới bắt đầu trận đã giành được hai điểm, sau đó liên tục kìm hãm không cho Đại học Bắc Dương ghi bàn, cứ thế đến năm phút, tỉ số vẫn dừng ở 0, huấn luyện viên đội bóng rổ của Đại học Bắc Dương không nhịn được mà phải dừng lại, sau đó thay Trần Lâm vào sân.
Hàng Cẩm để ý thấy, khoảnh khắc Trần Lâm khởi động chuẩn bị vào sân, khán giả trong nhà thi đấu bỗng nhiên rộn ràng hẳn lên, bảy mươi phần trăm số khán giả là nữ đều đứng lên, hét lớn: “Trần Lâm Trần Lâm, anh đỉnh nhất——Trần Lâm Trần Lâm, giành chiến thắng đi nào!!”
Trần Lâm quay lại nhìn một vòng những bạn học trong sân, rồi dừng mắt lại ở khuôn mặt Hàng Cẩm.
Chỉ một giây sau, cậu đã dời tầm mắt đi, dường như đang xác nhận xem cô có còn ở đó không, sau khi xác nhận xong, cậu vỗ tay với những đồng đội sắp ra sân rồi vào sân.
Mãi đến khi cậu quay lưng đi, Hàng Cẩm mới chú ý đến số áo trên người cậu là số 7.
Con số may mắn của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro