Nhớ Em (H)

Sùng Sơn

Đông Ca

2024-08-29 13:21:35

Xe đi vòng quanh bốn, năm khúc cua, đường lên núi càng ngày càng dốc, đầu xe gần như "bò" trên đường núi theo tư thế thẳng đứng, Lục Vận Phục quay đầu nhìn, hoảng hốt cảm thấy xe sắp rơi, nhưng thấy Hàng Cẩm đang ngủ rất ngon, anh ta nhắm mắt lại, cũng giả vờ vô cùng bình tĩnh cho đến khi xe dừng lại.

Rất nhiều người trên núi đi ra xem náo nhiệt, còn có một nhóm trẻ em da ngăm đen.

Ngay khi Hàng Cẩm bước xuống xe, đã bị bọn trẻ vây quanh, còn có vài cô gái từ xa vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn gọi cô: "Chị! Cuối cùng chị cũng tới rồi! "

Mấy cô gái thoạt nhìn mới mười tám mười chín tuổi, tuy nhiên cũng đã kết hôn, bây giờ họ không phải ôm thì trong tay cũng dắt một đứa bé.

Lúc trước, Hàng Cẩm muốn bảo lãnh cho bọn họ đi học, nhưng bọn họ không muốn ra ngoài, nói rằng cho dù học thì sau này vẫn phải kết hôn sinh con, khi nói lời này, đứa lớn nhất trong số họ chỉ mới mười tuổi.

Hàng Cẩm không thể quên vẻ mặt nhỏ nhắn non nớt của chúng khi nói với cô điều đó, như thể chúng được sinh ra như một con heo mẹ, nhiệm vụ của chúng trong cuộc đời này là sinh ra một bầy con, vì đàn ông sản sinh ra đời sau.

Đây cũng là lý do lớn nhất khiến không đứa trẻ nào mà cô bảo trợ là con gái.

"Táo này, chị ăn đi." Một cô gái lấy ra một quả táo rừng đã rửa sạch từ trong túi đưa qua, Hàng Cẩm nhận lấy rồi cho vào miệng cắn vào, trên mặt nở nụ cười nhẹ: "Cảm ơn."



Lục Vận Phục vừa xuống xe, thì ống quần đã bị đám trẻ con túm lấy, tất cả đều là trẻ bốn, năm tuổi, khuôn mặt bẩn thỉu, bàn tay nhỏ bé cũng bẩn thỉu, túm lấy ống quần gọi anh ta là ‘anh trai’, tò mò hỏi anh ta là ai, hỏi cà vạt quanh cổ anh ta là cái gì.

Khi trưởng thôn nghe thấy động tĩnh chạy ra, ông cười đến mức chỉ còn nếp nhăn, muốn bắt tay nhưng sợ đường đột, vì vậy ông không ngừng xoa xoa tay, vẫy tay sau lưng: "Lại đây, vào, vào đây ngồi."

Nhà của trưởng thôn nằm ở giữa núi, làm bằng gạch đá, bên ngoài đơn giản sơn một bức tường lớn màu trắng, da tường gần như không còn, trong phòng không có đồ đạc đàng hoàng, trông thật nghèo nàn chua xót.

Biết trước Hàng Cẩm sẽ đến, trưởng thôn đã đặt một vài băng ghế sạch sẽ trong nhà, cũng đặt một cái bàn mới cùng với hạt dưa và đậu phộng trên đó.

Từ trên đến dưới núi, kể cả những người không quen biết, tất cả đều chạy tới để xem náo nhiệt, cách một khoảng thảo luận về khuôn mặt và khí chất của Hàng Cẩm, đồng thời khen ngợi Lục Vận Phục bên cạnh Hàng Cẩm, bảo vừa nhìn đã thấy rất có tiền, nói những người giàu có trên TV đều trông như thế này.

Một đám người càng ngày càng gần, tất cả đều chen chúc đến cửa nhà trưởng thôn, có người trực tiếp đi vào, đứng dựa vào tường, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lục Vận Phục, nhìn đến mức da mặt dày như Lục Vận Phục cũng có chút xấu hổ, chọc chọc cánh tay Hàng Cẩm nói: "Có phải tôi quá đẹp trai rồi không?"

Hàng Cẩm làm như không nghe thấy, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, yên lặng nghe trưởng thôn nói chuyện.

‘Tài xế trẻ tuổi’ lái xe ban nãy đặt chìa khóa xe lên bàn, xoay người rời đi, bị trưởng thôn chặn lại: "Cháu đi đâu vậy, Trần Lâm, mau đưa bảng điểm cho Hàng tiểu thư nhìn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Em (H)

Số ký tự: 0