Xu Hướng
Đông Ca
2024-08-29 13:21:35
Tối lễ Giáng Sinh, Lục Vận Phục mở tiệc, mời tất cả bạn bè thân thiết trong nhóm đến ăn cơm uống rượu tán gẫu, nói là chúc mừng đêm Giáng Sinh, nhưng chủ yếu là anh ta thích vui vẻ náo nhiệt, ba ngày một nhóm, năm ngày một tụ tìm cớ gọi mọi người ra quẩy.
Nghe nói lúc trước còn dẫn con trai của anh cả Chu Đạc ra ngoài xem show nội y, sau đó bị Chu Đạc đánh đến mức cha mẹ cũng nhận không ra luôn.
Khi Hàng Cẩm nghe thấy chuyện này, cô chỉ đánh giá đúng trọng tâm: “Đánh hay lắm.”
Cô cũng đến dự tiệc, dù sao thì Lục Vận Phục quen biết rộng, bạn bè đến dự tiệc là đủ mọi thành phần trong xã hội, trong giới của Hàng Cẩm cũng có không ít người đến dự, thời gian gần đây mọi người đều rất bận rộn với công việc, hiếm khi tụ tập ăn uống trò chuyện, Hàng Cẩm cũng không do dự, nhắn tin cho Lục Vận Phục nói rằng sẽ đến đúng giờ, rồi bảo Đằng Bình chuẩn bị quà rồi đi thẳng đến đó từ công ty.
Lục Vận Phục mặc một bộ vest màu đỏ rượu, bên ngoài khoác một lớp lông thú màu trắng, những người không biết còn tưởng là phu nhân nhà ai, đến gần mới biết chính là anh ta.
Hàng Cẩm thấy anh ta ăn mặc lòe loẹt, nhét hộp quà mà Đằng Bình đã chuẩn bị vào tay anh ta, nói: “Tân hôn vui vẻ.”
Lục Vận Phục cười rạng rỡ hơn cả chú rể: “Nói cái gì vậy, tôi còn đang độc thân, chỉ chờ em gật đầu thôi.”
“Vậy thì anh cứ chờ nhé” Hàng Cẩm đi vào, cởi áo đưa cho Đằng Bình.
Trợ lý nhỏ của Lục Vận Phục là Đơn Tiểu Song đi giày thể thao, chạy lại đưa anh ta món quà, chào Hàng Cẩm: “Chào Hàng tổng, chúc mừng lễ Giáng Sinh.”
Hàng Cẩm chỉ gật đầu với cô ấy coi như chào hỏi.
“Cái lễ phục cho cô đâu?” Lục Vận Phục đoạt lại món quà, nhìn áo lông trên người trợ lý nhỏ, miệng ghét bỏ nói: “Sao không mặc vào? Mặc cái này ra thể thống gì? Chỗ này của tôi là khu nhà ổ chuột à? Đến quyên góp chắc?”
Đơn Tiểu Song mở áo khoác lông vũ ra, để lộ chiếc váy bên trong, nói với Lục Vận Phục: “Báo cáo giám đốc Lục, hiện tại buổi tiệc chưa bắt đầu, tôi phải giữ ấm đã, đến lúc bắt đầu thì tôi sẽ cởi ra.”
Lục Vận Phục lại chỉ vào đôi giày thể thao của cô ấy, Đơn Tiểu Song vội vàng mở balo cất trên lưng ra, để lộ ra đôi giày cao gót bên trong: “Đã chuẩn bị xong xuôi.”
Lúc này Lục Vận Phục mới hài lòng gật đầu: “Được, nhớ chào hỏi khách khứa cho tốt, tôi đưa bạn vào trước.”
“Được ạ, kính chúc ngài vui vẻ” Đơn Tiểu Song cười tươi như hoa, đến khi Lục Vận Phục đi rồi, cô ấy liền trợn tròn mắt, còn lẩm bẩm nhỏ: “Ăn mặc như một con gà trống mà còn không biết xấu hổ ghét bỏ tôi...”
Ca sĩ ngôi sao được mời lên sân khấu đang thử mic, Lục Vận Phục đưa Hàng Cẩm tìm một chỗ ngồi thoải mái, rồi mới than thở với cô, kể thời gian gần đây anh ta không được tự do, bị bố mẹ mắng là đồ vô tích sự, còn bị cô bảy dì tám thay nhau ra trận ép anh nhanh chóng tìm phụ nữ kết hôn, nói chậm hơn nữa ngay cả con anh cũng không sinh ra được.
Hàng Cẩm uống một ngụm rượu vang đỏ, giơ ly lên với người bạn đang ra hiệu chào cô ở đằng xa.
“Này, ưm có nghe tôi nói không thế” Lục Vận Phục cầm ly rượu chạm vào ly cô, rồi mở hộp quà cô tặng ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay, nhìn kiểu dáng là biết do Đằng Bình chọn rồi, anh ta đặt sang một bên: “Với tình bạn bao năm của chúng ta, em không định cứu tôi một lần sao?”
“Xin lỗi, xu hướng của anh là gì?”
Nghe nói lúc trước còn dẫn con trai của anh cả Chu Đạc ra ngoài xem show nội y, sau đó bị Chu Đạc đánh đến mức cha mẹ cũng nhận không ra luôn.
Khi Hàng Cẩm nghe thấy chuyện này, cô chỉ đánh giá đúng trọng tâm: “Đánh hay lắm.”
Cô cũng đến dự tiệc, dù sao thì Lục Vận Phục quen biết rộng, bạn bè đến dự tiệc là đủ mọi thành phần trong xã hội, trong giới của Hàng Cẩm cũng có không ít người đến dự, thời gian gần đây mọi người đều rất bận rộn với công việc, hiếm khi tụ tập ăn uống trò chuyện, Hàng Cẩm cũng không do dự, nhắn tin cho Lục Vận Phục nói rằng sẽ đến đúng giờ, rồi bảo Đằng Bình chuẩn bị quà rồi đi thẳng đến đó từ công ty.
Lục Vận Phục mặc một bộ vest màu đỏ rượu, bên ngoài khoác một lớp lông thú màu trắng, những người không biết còn tưởng là phu nhân nhà ai, đến gần mới biết chính là anh ta.
Hàng Cẩm thấy anh ta ăn mặc lòe loẹt, nhét hộp quà mà Đằng Bình đã chuẩn bị vào tay anh ta, nói: “Tân hôn vui vẻ.”
Lục Vận Phục cười rạng rỡ hơn cả chú rể: “Nói cái gì vậy, tôi còn đang độc thân, chỉ chờ em gật đầu thôi.”
“Vậy thì anh cứ chờ nhé” Hàng Cẩm đi vào, cởi áo đưa cho Đằng Bình.
Trợ lý nhỏ của Lục Vận Phục là Đơn Tiểu Song đi giày thể thao, chạy lại đưa anh ta món quà, chào Hàng Cẩm: “Chào Hàng tổng, chúc mừng lễ Giáng Sinh.”
Hàng Cẩm chỉ gật đầu với cô ấy coi như chào hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái lễ phục cho cô đâu?” Lục Vận Phục đoạt lại món quà, nhìn áo lông trên người trợ lý nhỏ, miệng ghét bỏ nói: “Sao không mặc vào? Mặc cái này ra thể thống gì? Chỗ này của tôi là khu nhà ổ chuột à? Đến quyên góp chắc?”
Đơn Tiểu Song mở áo khoác lông vũ ra, để lộ chiếc váy bên trong, nói với Lục Vận Phục: “Báo cáo giám đốc Lục, hiện tại buổi tiệc chưa bắt đầu, tôi phải giữ ấm đã, đến lúc bắt đầu thì tôi sẽ cởi ra.”
Lục Vận Phục lại chỉ vào đôi giày thể thao của cô ấy, Đơn Tiểu Song vội vàng mở balo cất trên lưng ra, để lộ ra đôi giày cao gót bên trong: “Đã chuẩn bị xong xuôi.”
Lúc này Lục Vận Phục mới hài lòng gật đầu: “Được, nhớ chào hỏi khách khứa cho tốt, tôi đưa bạn vào trước.”
“Được ạ, kính chúc ngài vui vẻ” Đơn Tiểu Song cười tươi như hoa, đến khi Lục Vận Phục đi rồi, cô ấy liền trợn tròn mắt, còn lẩm bẩm nhỏ: “Ăn mặc như một con gà trống mà còn không biết xấu hổ ghét bỏ tôi...”
Ca sĩ ngôi sao được mời lên sân khấu đang thử mic, Lục Vận Phục đưa Hàng Cẩm tìm một chỗ ngồi thoải mái, rồi mới than thở với cô, kể thời gian gần đây anh ta không được tự do, bị bố mẹ mắng là đồ vô tích sự, còn bị cô bảy dì tám thay nhau ra trận ép anh nhanh chóng tìm phụ nữ kết hôn, nói chậm hơn nữa ngay cả con anh cũng không sinh ra được.
Hàng Cẩm uống một ngụm rượu vang đỏ, giơ ly lên với người bạn đang ra hiệu chào cô ở đằng xa.
“Này, ưm có nghe tôi nói không thế” Lục Vận Phục cầm ly rượu chạm vào ly cô, rồi mở hộp quà cô tặng ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay, nhìn kiểu dáng là biết do Đằng Bình chọn rồi, anh ta đặt sang một bên: “Với tình bạn bao năm của chúng ta, em không định cứu tôi một lần sao?”
“Xin lỗi, xu hướng của anh là gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro