Yêu Thích
Đông Ca
2024-08-29 13:21:35
Chín năm trước, trường tiểu học trên núi không có học sinh, mấy người dân trên núi nuôi gà, vịt, ngan, lợn trong đó, để những đứa trẻ sáu, bảy tuổi đến dọn dẹp và cho ăn.
Lần đầu đến đây, Hàng Cẩm trông thấy cảnh mấy đứa trẻ ngồi ôm lợn nói chuyện, cái chuồng hôi hám bốc mùi ngút trời mà tụi nhỏ chẳng thấy gì, trên tay dính không biết là bùn hay là phân, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bẩn đến không thấy rõ khuôn mặt.
Theo như lời kể của trưởng thôn, mười mấy năm trước có một người giàu có đạp thanh đi dạo qua đây, thấy tụi nhỏ ở đây mới bảy tám tuổi đã chăn dê, chặt củi nấu cơm, thấy thương lắm, liền vung tay lên cho một khoản tiền, bảo trưởng thôn tìm người xây dựng trường tiểu học, cho tụi nhỏ đến học.
Ông ta nói, tụi nhỏ chính là hy vọng, sẽ thay đổi toàn bộ Sùng Sơn.
Trường tiểu học trên núi thì dựng xong rồi, nhưng học sinh đến học thì chẳng được bao nhiêu, tụi nhỏ khi thì bận đi nhặt củi, lúc thì phải cắt cỏ về nhà cho dê ăn, dần dà ngôi trường cứ thế bỏ hoang, thành chỗ nuôi gia cầm của dân miền núi.
Bây giờ, ngôi trường bỏ hoang trên núi năm xưa lại tràn ngập tiếng đọc sách ríu rít, giọng trẻ con trong trẻo xuyên qua bức tường, quanh quẩn toàn bộ Sùng Sơn, Hàng Cẩm lặng lẽ lắng nghe, đến khi tiếng chuông vào học vang lên mới nhấc chân bước vào.
Học sinh ba lớp ùa ra, tổng cộng 154 em, con trai có 144 em, con gái chỉ có 10 em.
Trợ lý căn cứ vào danh sách điểm danh xong thì phát đồ tiếp tế và đồ dùng học tập, nào là đồng phục và giày đặt riêng, rồi cặp sách, vở, bút vẽ mới tinh, mười bạn học sinh có điểm thi đứng đầu danh sách còn được khen thưởng năm trăm tệ tiền mặt.
Nhận đủ đồ, đám trẻ vui vẻ chạy đến cảm ơn Hàng Cẩm, mấy bạn nam được thưởng tiền thì vui đến nỗi nói không ra tiếng, còn chạy đến trước mặt Hàng Cẩm gọi “chị ơi” liên hồi, thậm chí còn muốn đưa tay tới ôm cô, động tác lại cẩn thận từng li từng tí, có lẽ sợ bản thân hơi bẩn, lại cảm thấy khí thế của Hàng Cẩm quá mạnh nên không dám tới.
Hàng Cẩm đặt tay lên đầu cậu bé, nhẹ nhàng vuốt ve: “Đi đi.”
“Cảm ơn chị ạ!” Cậu bé mặt đỏ ửng lên, cười chạy đi.
Lục Vận Phục lại gần, giọng chua ngoa: “Tôi không hiểu em rồi, già trẻ gái trai em đều ăn, đến cả trẻ con cũng không tha.”
Hàng Cẩm không để ý đến anh ta, quay đầu nhận lấy chai nước từ trong tay trợ lý, ngửa đầu uống cạn, tầm mắt liếc thấy Trần Lâm đang ôm thùng giấy rỗng nhìn mình, bắt gặp ánh mắt cô, cậu lại dời mắt đi, ôm thùng giấy đi theo sau nhóm thợ.
“Nghe nói mấy hôm trước, bố Trần Lâm bị thương ở chân trong lúc làm công, cậu ấy về đây chăm sóc mấy ngày” Trợ lý ngập ngừng nói: “Có lẽ... Cậu ấy không biết cô đến đây.”
Hàng Cẩm ừ một tiếng, quăng chai nước vào tay cô trợ lý, quay người bước vào lớp học của trường tiểu học trên núi.
Giáo viên bên ngoài mời tới đi hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng chỉ còn lại vài sinh viên đại học tới đây tham gia giảng dạy, hai nam một nữ, cùng trường lại cùng lớp, chắc hẳn hiếm khi được thấy người bên ngoài, thấy Hàng Cẩm đến ai nấy đều rất nhiệt tình, chào hỏi đôi câu, nam sinh viên liền bắt đầu khoe sở trường đặc biệt của mình, còn lấy đàn ghi ta của mình ra muốn đàn hát cho Hàng Cẩm nghe.
Lục Vận Phục dựa vào khung cửa ngoáy lỗ tai: “Với trình độ này thì lấy lòng được cô ấy sao?”
Ninh Huy cũng dựa vào khung cửa: “Có còn hơn không, còn anh thì chẳng biết làm gì, vậy càng chẳng có cửa.”
Ninh Tân gật đầu: “Ừ, chẳng biết làm cái gì.”
Lục Vận Phục: “...”
Mẹ nó.
“Tiểu gia ta tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng tôi có tiền nha.” Lục Vận Phục nhanh chóng tự tin lên, vuốt tóc hai bên tai.
Sau khi anh chàng kia đàn xong, Lục Vận Phục vỗ tay vài cái, đi tới trước mặt Hàng Cẩm nói: “Tôi thấy phòng học hơi lạnh, có cần bố trí thêm điều hòa không, hình như còn thiếu một cái tivi nữa thì phải, bàn học cũng hơi cũ rồi.”
“Được, nhờ cậu Hai Lục lo nốt.” Hàng Cẩm cũng đang có dự định này, thấy Lục Vận Phục muốn thể hiện bản thân thì nhường lại cơ hội cho anh ta, còn mình thì ra khỏi phòng học.
Ánh mặt trời giữa trưa ấm áp dễ chịu hắt xuống, cô đắm chìm dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng, thấy lũ trẻ ở phía xa nô đùa thành từng nhóm, bên kia là mấy người phụ nữ được trưởng thôn mời đến xào rau nấu cơm, có mấy đứa trẻ chủ động đi nhặt củi khô bên ngoài về, trên đường cười đùa vang cả một góc trời.
Trợ lý cầm ổ bánh mì đi tới đưa cho Hàng Cẩm, Hàng Cẩm không ăn, liền vẫy tay gọi mấy cô bé, đưa ổ bánh mì cho chúng.
Mấy cô bé đều hơi hướng nội và nhút nhát, cầm ổ bánh mì mà nho nhỏ nói: “Cảm ơn chị.”
Hàng Cẩm lại nhìn trợ lý một cái, trợ lý ngầm hiểu lấy từ phía sau ra một túi đồ, bên trong đều là đồ dùng kinh nguyệt của con gái, có cả đường đỏ, miếng dán giữ ấm, băng vệ sinh hàng ngày, băng vệ sinh, còn có cả thuốc cảm cúm và thuốc giảm đau thường dùng.
“Chu đáo với con gái thế?” Lục Vận Phục lặng lẽ bước ra khỏi lớp học, đi tới bên cạnh Hàng Cẩm, giơ ngón tay cái khen: “Hàng tổng quả là vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.”
Hàng Cẩm không cảm xúc gì: “Nếu như thế giới này chỉ có đàn ông sinh con được, thì lần sau tôi không ngại sẽ tăng thêm một chút phúc lợi cho đám con trai.”
Lục Vận Phục bị nghẹn lời: “... Không cần thiết đến mức thế.”
Ánh mặt trời quá ấm áp, không khí lộ ra cảm giác an nhàn tốt đẹp yên tĩnh, Lục Vận Phục quay người nhìn đỉnh núi phía trước, hỏi Hàng Cẩm: “Em đã từng leo lên ngọn núi này chưa?”
Hàng Cẩm quay đầu lại nhìn đỉnh núi: “Chín năm trước từng leo lên một lần.”
“Vậy thì leo lại thêm lần nữa đi.” Lục Vận Phục xoa xoa tay, tại chỗ khởi động làm nóng cơ thể: “Tôi đã nhiều năm không leo núi rồi.”
Hàng Cẩm cũng đã mấy năm không leo núi, cô bảo cô trợ lý đi chào hỏi trưởng thôn một tiếng rồi cùng Lục Vận Phục đi leo núi, đường núi cực kỳ dốc, hơn nữa ven đường có nhiều tảng đá lớn sạt lở, hai người leo được hai mươi phút, Lục Vận Phục đã mệt đến nỗi nằm liệt trên một tảng đá lớn, xua tay nói: “Không được, nghỉ một lát đã.”
Hàng Cẩm không quan tâm đến anh ta, cô tự mình tiếp tục trèo lên, từ xa đã nghe thấy tiếng suối róc rách, sau khi vòng qua tảng đá cao ba mét thì nhìn thấy một dòng suối nhỏ tự nhiên, nước suối trong vắt, có thể thấy rõ những hòn đá to nhỏ dưới đáy.
Trần Lâm xách theo hai thùng gỗ vừa mới tiếp nước xong, cậu đậy chặt hai cái nắp thùng để tránh nước chảy ra ngoài, sau đó xỏ đòn gánh vào dây thừng, nửa ngồi xuống dùng bả vai chống đòn gánh lên, vững vàng gánh hai thùng nước đầy ắp trên vai.
Lúc đi ngang qua Hàng Cẩm, cậu cụp mắt không nhìn cô, chỉ hạ giọng nói với cô một câu: “Ở đây có rắn, cẩn thận chút.”
Anh chàng nói giọng Sùng Khẩu rất nồng chín năm trước, giờ phút này đã nói tiếng Phổ thông rất chuẩn, nhấn mạnh từng chữ càng rõ ràng.
Hàng Cẩm tìm một tảng đá lớn sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi, gió trên núi thổi khiến lá cây trong không khí xào xạc, cô ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng xuyên qua các khe hở của lá cây chiếu xuống, từng tia sáng vụn vặt lấp lánh rơi vào mắt cô.
Cô vô cớ nghĩ đến đôi mắt lóe sáng như ánh mặt trời kia vào hai năm trước.
Dưới màn đêm đen kịt, hai tay nam sinh nâng chiếc bánh sinh nhật, khẩn trương lại thận trọng đứng trước mặt cô, mím môi nói: “Chúc mừng sinh nhật, đây là bánh tôi tự tay làm, hi vọng chị* thích.”
Đôi mắt cậu rất sáng, độ sáng gần như thiêu đốt người.
Hàng Cẩm rất hiểu loại ánh mắt này, cô đã tiếp xúc với đủ loại đàn ông, tự nhiên có thể nhìn ra.
Cậu thích cô.
Cô nhận lấy bánh ngọt trong tay cậu, trong ánh mắt vừa mong chờ vừa vui mừng của cậu, cô quay người ném vào thùng rác.
Cũng giống như cách cô xử lý những người theo đuổi khác, chỉ là đối với Trần Lâm, cô còn tặng kèm một câu: “Sau này không có gì thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
----
(*) Lời editor: Thật ra Trần Lâm không gọi Hàng Cẩm là chị, trong tiếng Trung ‘你’ /nǐ/ có thể hiểu là cậu, bạn, anh, chị, mày, ngươi … tương tự ‘You’ trong tiếng anh ấy. Phải là 姐姐 /Jiějiě/ mới gọi là chị. Câu trên Trần Lâm dùng ‘你’ /nǐ/. Nhưng dịch ra mà để ‘cô’ cũng không hợp lý lắm, nên mình xin phép để ‘chị’ nhé. Và quan trọng TRẦN LÂM KHÔNG THÍCH GỌI HÀNG CẨM LÀ CHỊ x3 (Cái nào quan trọng thì nên nhắc 3 lần, yếu tố quan trọng nên mới cần giải thích). Chỉ do đơn phương editor dịch ‘chị’ thui nhé. Hihi.
Lần đầu đến đây, Hàng Cẩm trông thấy cảnh mấy đứa trẻ ngồi ôm lợn nói chuyện, cái chuồng hôi hám bốc mùi ngút trời mà tụi nhỏ chẳng thấy gì, trên tay dính không biết là bùn hay là phân, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bẩn đến không thấy rõ khuôn mặt.
Theo như lời kể của trưởng thôn, mười mấy năm trước có một người giàu có đạp thanh đi dạo qua đây, thấy tụi nhỏ ở đây mới bảy tám tuổi đã chăn dê, chặt củi nấu cơm, thấy thương lắm, liền vung tay lên cho một khoản tiền, bảo trưởng thôn tìm người xây dựng trường tiểu học, cho tụi nhỏ đến học.
Ông ta nói, tụi nhỏ chính là hy vọng, sẽ thay đổi toàn bộ Sùng Sơn.
Trường tiểu học trên núi thì dựng xong rồi, nhưng học sinh đến học thì chẳng được bao nhiêu, tụi nhỏ khi thì bận đi nhặt củi, lúc thì phải cắt cỏ về nhà cho dê ăn, dần dà ngôi trường cứ thế bỏ hoang, thành chỗ nuôi gia cầm của dân miền núi.
Bây giờ, ngôi trường bỏ hoang trên núi năm xưa lại tràn ngập tiếng đọc sách ríu rít, giọng trẻ con trong trẻo xuyên qua bức tường, quanh quẩn toàn bộ Sùng Sơn, Hàng Cẩm lặng lẽ lắng nghe, đến khi tiếng chuông vào học vang lên mới nhấc chân bước vào.
Học sinh ba lớp ùa ra, tổng cộng 154 em, con trai có 144 em, con gái chỉ có 10 em.
Trợ lý căn cứ vào danh sách điểm danh xong thì phát đồ tiếp tế và đồ dùng học tập, nào là đồng phục và giày đặt riêng, rồi cặp sách, vở, bút vẽ mới tinh, mười bạn học sinh có điểm thi đứng đầu danh sách còn được khen thưởng năm trăm tệ tiền mặt.
Nhận đủ đồ, đám trẻ vui vẻ chạy đến cảm ơn Hàng Cẩm, mấy bạn nam được thưởng tiền thì vui đến nỗi nói không ra tiếng, còn chạy đến trước mặt Hàng Cẩm gọi “chị ơi” liên hồi, thậm chí còn muốn đưa tay tới ôm cô, động tác lại cẩn thận từng li từng tí, có lẽ sợ bản thân hơi bẩn, lại cảm thấy khí thế của Hàng Cẩm quá mạnh nên không dám tới.
Hàng Cẩm đặt tay lên đầu cậu bé, nhẹ nhàng vuốt ve: “Đi đi.”
“Cảm ơn chị ạ!” Cậu bé mặt đỏ ửng lên, cười chạy đi.
Lục Vận Phục lại gần, giọng chua ngoa: “Tôi không hiểu em rồi, già trẻ gái trai em đều ăn, đến cả trẻ con cũng không tha.”
Hàng Cẩm không để ý đến anh ta, quay đầu nhận lấy chai nước từ trong tay trợ lý, ngửa đầu uống cạn, tầm mắt liếc thấy Trần Lâm đang ôm thùng giấy rỗng nhìn mình, bắt gặp ánh mắt cô, cậu lại dời mắt đi, ôm thùng giấy đi theo sau nhóm thợ.
“Nghe nói mấy hôm trước, bố Trần Lâm bị thương ở chân trong lúc làm công, cậu ấy về đây chăm sóc mấy ngày” Trợ lý ngập ngừng nói: “Có lẽ... Cậu ấy không biết cô đến đây.”
Hàng Cẩm ừ một tiếng, quăng chai nước vào tay cô trợ lý, quay người bước vào lớp học của trường tiểu học trên núi.
Giáo viên bên ngoài mời tới đi hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng chỉ còn lại vài sinh viên đại học tới đây tham gia giảng dạy, hai nam một nữ, cùng trường lại cùng lớp, chắc hẳn hiếm khi được thấy người bên ngoài, thấy Hàng Cẩm đến ai nấy đều rất nhiệt tình, chào hỏi đôi câu, nam sinh viên liền bắt đầu khoe sở trường đặc biệt của mình, còn lấy đàn ghi ta của mình ra muốn đàn hát cho Hàng Cẩm nghe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Vận Phục dựa vào khung cửa ngoáy lỗ tai: “Với trình độ này thì lấy lòng được cô ấy sao?”
Ninh Huy cũng dựa vào khung cửa: “Có còn hơn không, còn anh thì chẳng biết làm gì, vậy càng chẳng có cửa.”
Ninh Tân gật đầu: “Ừ, chẳng biết làm cái gì.”
Lục Vận Phục: “...”
Mẹ nó.
“Tiểu gia ta tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng tôi có tiền nha.” Lục Vận Phục nhanh chóng tự tin lên, vuốt tóc hai bên tai.
Sau khi anh chàng kia đàn xong, Lục Vận Phục vỗ tay vài cái, đi tới trước mặt Hàng Cẩm nói: “Tôi thấy phòng học hơi lạnh, có cần bố trí thêm điều hòa không, hình như còn thiếu một cái tivi nữa thì phải, bàn học cũng hơi cũ rồi.”
“Được, nhờ cậu Hai Lục lo nốt.” Hàng Cẩm cũng đang có dự định này, thấy Lục Vận Phục muốn thể hiện bản thân thì nhường lại cơ hội cho anh ta, còn mình thì ra khỏi phòng học.
Ánh mặt trời giữa trưa ấm áp dễ chịu hắt xuống, cô đắm chìm dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng, thấy lũ trẻ ở phía xa nô đùa thành từng nhóm, bên kia là mấy người phụ nữ được trưởng thôn mời đến xào rau nấu cơm, có mấy đứa trẻ chủ động đi nhặt củi khô bên ngoài về, trên đường cười đùa vang cả một góc trời.
Trợ lý cầm ổ bánh mì đi tới đưa cho Hàng Cẩm, Hàng Cẩm không ăn, liền vẫy tay gọi mấy cô bé, đưa ổ bánh mì cho chúng.
Mấy cô bé đều hơi hướng nội và nhút nhát, cầm ổ bánh mì mà nho nhỏ nói: “Cảm ơn chị.”
Hàng Cẩm lại nhìn trợ lý một cái, trợ lý ngầm hiểu lấy từ phía sau ra một túi đồ, bên trong đều là đồ dùng kinh nguyệt của con gái, có cả đường đỏ, miếng dán giữ ấm, băng vệ sinh hàng ngày, băng vệ sinh, còn có cả thuốc cảm cúm và thuốc giảm đau thường dùng.
“Chu đáo với con gái thế?” Lục Vận Phục lặng lẽ bước ra khỏi lớp học, đi tới bên cạnh Hàng Cẩm, giơ ngón tay cái khen: “Hàng tổng quả là vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.”
Hàng Cẩm không cảm xúc gì: “Nếu như thế giới này chỉ có đàn ông sinh con được, thì lần sau tôi không ngại sẽ tăng thêm một chút phúc lợi cho đám con trai.”
Lục Vận Phục bị nghẹn lời: “... Không cần thiết đến mức thế.”
Ánh mặt trời quá ấm áp, không khí lộ ra cảm giác an nhàn tốt đẹp yên tĩnh, Lục Vận Phục quay người nhìn đỉnh núi phía trước, hỏi Hàng Cẩm: “Em đã từng leo lên ngọn núi này chưa?”
Hàng Cẩm quay đầu lại nhìn đỉnh núi: “Chín năm trước từng leo lên một lần.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì leo lại thêm lần nữa đi.” Lục Vận Phục xoa xoa tay, tại chỗ khởi động làm nóng cơ thể: “Tôi đã nhiều năm không leo núi rồi.”
Hàng Cẩm cũng đã mấy năm không leo núi, cô bảo cô trợ lý đi chào hỏi trưởng thôn một tiếng rồi cùng Lục Vận Phục đi leo núi, đường núi cực kỳ dốc, hơn nữa ven đường có nhiều tảng đá lớn sạt lở, hai người leo được hai mươi phút, Lục Vận Phục đã mệt đến nỗi nằm liệt trên một tảng đá lớn, xua tay nói: “Không được, nghỉ một lát đã.”
Hàng Cẩm không quan tâm đến anh ta, cô tự mình tiếp tục trèo lên, từ xa đã nghe thấy tiếng suối róc rách, sau khi vòng qua tảng đá cao ba mét thì nhìn thấy một dòng suối nhỏ tự nhiên, nước suối trong vắt, có thể thấy rõ những hòn đá to nhỏ dưới đáy.
Trần Lâm xách theo hai thùng gỗ vừa mới tiếp nước xong, cậu đậy chặt hai cái nắp thùng để tránh nước chảy ra ngoài, sau đó xỏ đòn gánh vào dây thừng, nửa ngồi xuống dùng bả vai chống đòn gánh lên, vững vàng gánh hai thùng nước đầy ắp trên vai.
Lúc đi ngang qua Hàng Cẩm, cậu cụp mắt không nhìn cô, chỉ hạ giọng nói với cô một câu: “Ở đây có rắn, cẩn thận chút.”
Anh chàng nói giọng Sùng Khẩu rất nồng chín năm trước, giờ phút này đã nói tiếng Phổ thông rất chuẩn, nhấn mạnh từng chữ càng rõ ràng.
Hàng Cẩm tìm một tảng đá lớn sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi, gió trên núi thổi khiến lá cây trong không khí xào xạc, cô ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng xuyên qua các khe hở của lá cây chiếu xuống, từng tia sáng vụn vặt lấp lánh rơi vào mắt cô.
Cô vô cớ nghĩ đến đôi mắt lóe sáng như ánh mặt trời kia vào hai năm trước.
Dưới màn đêm đen kịt, hai tay nam sinh nâng chiếc bánh sinh nhật, khẩn trương lại thận trọng đứng trước mặt cô, mím môi nói: “Chúc mừng sinh nhật, đây là bánh tôi tự tay làm, hi vọng chị* thích.”
Đôi mắt cậu rất sáng, độ sáng gần như thiêu đốt người.
Hàng Cẩm rất hiểu loại ánh mắt này, cô đã tiếp xúc với đủ loại đàn ông, tự nhiên có thể nhìn ra.
Cậu thích cô.
Cô nhận lấy bánh ngọt trong tay cậu, trong ánh mắt vừa mong chờ vừa vui mừng của cậu, cô quay người ném vào thùng rác.
Cũng giống như cách cô xử lý những người theo đuổi khác, chỉ là đối với Trần Lâm, cô còn tặng kèm một câu: “Sau này không có gì thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
----
(*) Lời editor: Thật ra Trần Lâm không gọi Hàng Cẩm là chị, trong tiếng Trung ‘你’ /nǐ/ có thể hiểu là cậu, bạn, anh, chị, mày, ngươi … tương tự ‘You’ trong tiếng anh ấy. Phải là 姐姐 /Jiějiě/ mới gọi là chị. Câu trên Trần Lâm dùng ‘你’ /nǐ/. Nhưng dịch ra mà để ‘cô’ cũng không hợp lý lắm, nên mình xin phép để ‘chị’ nhé. Và quan trọng TRẦN LÂM KHÔNG THÍCH GỌI HÀNG CẨM LÀ CHỊ x3 (Cái nào quan trọng thì nên nhắc 3 lần, yếu tố quan trọng nên mới cần giải thích). Chỉ do đơn phương editor dịch ‘chị’ thui nhé. Hihi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro