Chương 12
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
2024-11-19 02:36:34
Sáng hôm sau, Hải Tú tỉnh lại trong lòng Phong Phi.
“Tay tôi.” Hắn đẩy cậu ra, xoa xoa cánh tay đã tê rần: “Cậu thuộc loài gì vậy? Nằm thế mà cũng ngủ được!”
Vì ngủ nên mặt cậu ửng hồng, mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Mấy… mấy giờ rồi?”
“Sắp tám giờ.” Hắn bật cười: “Nếu đi học thì giờ này đã sắp hết giờ tự học rồi, còn tôi đã chạy được một vòng 5000m.” Xoa xoa vết chăn hằn lên trên má trái cậu, hắn hỏi: “Có đói không?”
Vừa ngủ dậy nên đầu óc cậu vẫn hơi đơ ra, không phản ứng gì. Cậu dụi mắt, thấp giọng bảo: “Sao, sao cậu không gọi tớ…”
Phong Phi vừa đứng dậy, nghe cậu nói thế thì nhướn mày: “Ngủ cho đã mắt rồi còn phàn nàn hửm? Gọi cậu á? Cậu làm một bên vai tôi sắp nứt ra rồi; tôi đã dậy từ hơn bảy giờ, tôi mà đánh thức thì cậu còn được ngủ ngon như thế chắc? Mau đứng dậy đi, ăn sáng xong còn có việc đấy.”
Hải Tú gật đầu, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt.
—
Hôm qua trước khi đi ngủ, Phong Phi đã đặt một nồi cháo. Đây là một trong những món ăn ít ỏi mà hắn biết làm – lấy một lượng gạo tỷ lệ với một lượng nước rồi đổ vào nồi, không thể sai đi đâu được. Hắn lấy cho cậu một bát lớn: “Chỉ có thế này thôi. Sáng cứ ăn tạm thế đi đã, để trưa tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”
Hải Tú nếm thử một miếng, thấy rất ổn: “Ngon lắm… Trưa nay, tớ, tớ muốn về nhà.”
“Về sớm thế làm gì?” Hắn nhíu mày: “Lúc đi mẹ cậu cũng có bắt cậu bao giờ phải về đâu. Cứ làm theo ý tôi đi, hôm nay cậu đừng về, để mai đến trường cùng tôi luôn.”
Cậu vội lắc đầu: “Phải về chứ. Hai ngày nữa mẹ lại đi công tác, nên tớ… muốn về nhà.”
Hắn đành phải đồng ý: “Thế cũng được… Để trưa tôi đưa cậu về.”
Cậu gật đầu, lại sợ hắn không vui, nói tiếp: “Sau này… còn nhiều thời gian để chơi nữa mà.”
Hắn cười: “Cậu biết thế là được. À mà này, cậu đã chọn trường Đại học chưa?”
Cậu nghĩ một lúc, không chắc chắn lắm: “Chắc là… Vẫn ở đây thôi?”
Ban đầu Khương Dụ Mạn vốn làm ở chi nhánh công ty, sau này được thăng chức nên mới lên tổng bộ ở nơi này. Suốt thời gian qua, công việc của cô rất thuận lợi, còn được sếp tổng bộ khen ngợi rất nhiều; nên nếu không có gì bất ngờ, thì chắc cô vẫn tiếp tục phát triển ở đây. Mà nếu cô đã vậy, thì Hải Tú rất vui lòng được ở cùng mẹ.
Như nghĩ đến chuyện gì đó, Phong Phi bảo: “Lúc đầu tôi muốn đi xa cơ… Nhưng sau nghĩ lại, thì thấy ở đây cũng rất tốt.” Hắn nhoẻn miệng cười: “À, lên Đại học rồi thì ra ngoài thuê phòng ở với tôi nhé.”
Cậu chớp chớp mắt: “Ra ngoài… ở?”
“Ừ.” Hắn gật đầu: “Lúc trước anh tôi cũng không ở ký túc xá, mà ra ngoài ở với bạn, sau này thì ở chung với chị dâu luôn. Chúng ta cũng có thể như vậy.”
Nhìn đôi mắt như đang phát sáng của đối phương, không hiểu sao cậu lại thấy… nom hắn cứ lưu manh thế nào. Cậu do dự: “Ở cùng cậu sao? Như thế… có tiện không…?”
“Cậu…” Hắn mím mím môi dưới, hỏi ngược lại: “Không ngờ cậu thích trọ ở trường thế hả? À, cậu chưa ở ký túc xá bao giờ đúng không? Hồi cấp hai tôi từng ở ký túc xá trường, mà cậu biết đấy, ở đó thì lấy đâu ra cảnh một người một phòng, ít nhất cũng phải hai! Danh sách đã được xếp xong trước khi vào học, nên gặp được người thế nào hoàn toàn là dựa vào vận may. Gặp người thường thì thôi, nhỡ vớ phải mấy người kỳ lạ không những không tắm giặt không đổ rác, mà thỉnh thoảng còn dắt mấy thằng ất ơ về phòng thì sao? Hoặc là phòng có bốn hay sáu người, rảnh quá thì tụ tập đánh bài, hút thuốc, hát kara; bê bối không thể tả…”
Vừa tưởng tượng đến mà Hải Tú đã sợ run cả người, vội sửa miệng: “Thế thì, chuyển ra cũng được…”
Trong lòng Phong Phi thầm huýt sáo ~ Nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ vẻ: “Xem xem, tôi đối xử với cậu tốt thế, chỉ sợ cậu không ở chung được với bạn cùng phòng, còn nghĩ đến thế vì cậu. Còn cậu thì sao? Hoàn toàn không muốn!”
Hải Tú rất áy náy: “Ý tớ không, không phải thế…”
Hắn rộng lượng xua xua tay, tỏ vẻ không chấp nhặt với cậu. Hai người tiếp tục ăn cơm.
Còn định ở với người khác ấy hửm? Hắn thầm cười nhạt, cúi đầu, gắp cho cậu một miếng dưa muối.
Sau khi ăn sáng một lúc, hắn đưa cậu về nhà. Trên đường đi, hắn cố gắng hết sức bôi đen hình tượng của ký túc xá nam, gán bao nhiên tật xấu cho nó, lời nói nửa thật nửa giả, cuối cùng đã chốt luôn chuyện ở cùng nhau sau khi hai người lên Đại học.
Trước khi xuống xe, Hải Tú chần chừ: “Nhưng… Nếu hai ta không học chung trường thì sao mà ở chung được?”
Phong Phi khựng lại, không quan tâm lắm: “Thì có sao đâu, có ở với nhau là được. Mấy đại học quanh đây đều ở gần nhau, tìm một phòng trọ ở gần trường cậu là ok. Tôi thì sao cũng được.”
Cậu nhẹ giọng nói: “Vẫn nên vào một trường kha khá thì hơn…”
Hắn cắn răng đáp: “Tôi sẽ chăm chỉ học, còn…” Chính hắn cũng hiểu – với cái thành tích này mà muốn vào chung trường với cậu thì khó ngang lên trời!
Cậu lập tức an ủi: “Thực ra tớ cũng không định vào đại học Tứ Xuyên đâu, chọn một trường ổn ổn là được, rồi chúng ta có thể…”
“Đừng nói bừa.” Hắn đảo vô lăng, đỗ xe rồi nghiêm túc nhìn cậu: “Chuyện này không thể nói lung tung được. Cậu thích vào trường nào thì cứ vào, tôi học là việc của tôi. Nếu tôi không thi được vào trường cậu thì sẽ báo danh vào trường gần đó, rồi chúng ta vẫn có thể ở với nhau cả ngày.”
Đây là lần đầu tiên Phong Phi nghiêm khắc với cậu như vậy. Hải Tú nhất thời sửng sốt, đoạn cúi đầu xin lỗi: “Ừ, tớ… tớ không nói nữa.”
“Ngoan.” Hắn cười: “Không cùng ngành hay cùng trường cũng tốt. Khi nào tôi không có lớp thì sẽ đến học với cậu, và cậu cũng thế, không phải còn thú vị hơn sao?”
Nghĩ đến cảnh đó mà cậu cũng vui vẻ theo, nhoẻn miệng cười, gật gật: “Ừm!”
Hắn cũng cười: “Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa. Lên nhà đi.”
Hải Tú đeo cặp sách xuống xe, Phong Phi nhìn cậu vào nhà rồi mới đi.
—
Phong Phi nói nhiều với Hải Tú như vậy, nhưng trọng điểm chỉ là lên Đại học rồi đôi ta ở với nhau, còn những chuyện râu ria khác thì quên bằng sạch; mà hắn cũng chẳng để tâm đến điểm số. Nhưng cậu thì cực cực để tâm là đằng khác, đặc biệt là câu nói tôi sẽ chăm chỉ học kia.
“Cos(α – β) =cosα.cosβ + sinα.sinβ.” Hải Tú lầm rầm đọc công thức bên tai Phong Phi: “Cos(α – β) =cosα.cosβ + sinα.sinβ, cos(α – β) =cosα.cosβ + sinα.sinβ; công thức tan góc chia đôi, tan (α/2) bằng…”
Đám con trai ngồi sau cậu hoảng sợ nhìn Phong Phi đang ngủ gục trên bàn, lại nhìn cậu càng đọc càng to, cảm thấy không thể hiểu nổi… Sao cậu lại to gan thế được nhỉ?
“Hải.Tú.” Phong Phi nghiến răng đứng bật dậy: “Hôm qua đưa cậu về rồi tôi đi chơi với bạn, nửa đêm với về, hôm nay sáu giờ đã phải dậy; cậu…”
Thực ra trong lòng Hải Tú cũng sợ, sợ cậu sẽ làm phiền đến hắn, bèn nhỏ giọng giải thích: “Không… không phải cậu bảo tớ nói nhiều hơn một chút, để luyện tập sao…”
Hắn chán nản: “Tôi bảo cậu nói nhiều, chứ không bảo cậu rảnh quá thì ra rả công thức lượng giác bên tai tôi!”
Cậu mừng rỡ: “Cậu nghe ra sao? Cậu, cậu vẫn hay nhớ nhầm công thức đấy…”
Mặt hắn đen như đít nồi, hậm hực rút sách ra học thuộc công thức.
Sau khi tiết tự học sáng kết thúc, Hải Tú đưa Phong Phi một cái đề – chính là câu lượng giác mà hắn đã làm sai trong bài kiểm tra hôm trước.
Nhờ buổi tự học vừa rồi mà giờ hắn có nhắm mắt cũng viết được công thức ra. Viết xong rồi, hắn ném sang cho cậu; cậu nhìn mà sung sướng cực kỳ, thỏa mãn cất tờ giấy đó đi.
Nhìn vẻ mừng rỡ của cậu mà hắn chẳng nỡ giận, lại còn nghĩ trông cậu thật đáng yêu ~ Nhưng vừa bị cậu bắt nạt thảm như thế mà còn thấy cậu đáng yêu thì thật mất mặt quá, nên hắn gõ nhẹ lên đầu cậu, bảo: “Trưa nay đừng đi đâu đấy. Người nhà tôi sẽ mang cơm đến cho, cậu cứ ở trong lớp chờ tôi về.”
Cậu không nghe rõ, quay lại hỏi: “Cái gì cơm cơ?”
“Chỉ nghe thấy cơm là giỏi.” Hắn bật cười: “Có thịt kho và cá đù chiên vàng. Bác giúp việc làm cơm thịt kho ngon lắm, cậu ăn thử rồi sẽ biết.”
“Cùng cậu…” Hải Tú vô thức nhìn về hộp giữ ấm của mình ở cuối phòng: “Tớ có mang…”
“Thì cứ mang theo. Aizz, cậu có biết sáng nay lúc tôi bảo bác giúp việc làm thêm một phần nữa, thì bác ấy bảo gì không?”
Cậu chẳng hiểu gì cả: “Bảo gì cơ?”
Hắn dí sát vào tai cậu, nhỏ giọng cười: “Bác ấy hỏi tôi, có phải làm cho bạn gái ăn không? Không thì sao tôi lại quan tâm thế?”
Lỗ tai cậu lập tức đỏ bừng, hốt loảng đứng lên, hơi có ý trốn tránh: “Tớ.. tớ muốn đi WC.”
Hắn cười sang sảng, tránh đường cho cậu đi.
—
Sau khi giải quyết xong, Hải Tú đi ra rửa tay, vỗ nước lạnh lên cái tai vẫn đỏ bừng của mình. Mãi lâu sau cậu mới thở phào, vừa ra khỏi WC thì bị một cô gái chặn lại: “Cậu ơi! Cậu là… Hải Tú phải không?”
Cậu quay lại – người gọi cậu là một cô gái mà cậu không nhớ mặt. Cậu hơi gật đầu: “Ừ, là tớ.”
Cô gái bước lại vài bước, ấp úng nói: “Cậu, cậu rất thân với Phong Phi trong lớp à?”
Hải Tú hơn run lên: “…Ừ.”
“Vậy…” Cô lấy một lá thư giấu trong sách ra, ngại ngùng nói: “Cái này…”
Cậu nhìn xuống thì thấy – đó là một lá thư màu hồng nhạt, trên mặt dán một hình trái tim màu đỏ, còn tỏa ra hương thơm như có như không.
Nội dung của thư là gì… khỏi cần nói cũng biết.
Cô gái mỉm cười với cậu: “Cậu đưa cậu ấy cái này giúp tớ được không? Tiện thể nói với cậu ấy, là tớ…”
Hải Tú mím mím môi: “Không.”
Cô gái: “…”
Cậu hơi xấu hổ, xoay người chạy nhanh về phòng học.
“Tay tôi.” Hắn đẩy cậu ra, xoa xoa cánh tay đã tê rần: “Cậu thuộc loài gì vậy? Nằm thế mà cũng ngủ được!”
Vì ngủ nên mặt cậu ửng hồng, mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Mấy… mấy giờ rồi?”
“Sắp tám giờ.” Hắn bật cười: “Nếu đi học thì giờ này đã sắp hết giờ tự học rồi, còn tôi đã chạy được một vòng 5000m.” Xoa xoa vết chăn hằn lên trên má trái cậu, hắn hỏi: “Có đói không?”
Vừa ngủ dậy nên đầu óc cậu vẫn hơi đơ ra, không phản ứng gì. Cậu dụi mắt, thấp giọng bảo: “Sao, sao cậu không gọi tớ…”
Phong Phi vừa đứng dậy, nghe cậu nói thế thì nhướn mày: “Ngủ cho đã mắt rồi còn phàn nàn hửm? Gọi cậu á? Cậu làm một bên vai tôi sắp nứt ra rồi; tôi đã dậy từ hơn bảy giờ, tôi mà đánh thức thì cậu còn được ngủ ngon như thế chắc? Mau đứng dậy đi, ăn sáng xong còn có việc đấy.”
Hải Tú gật đầu, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt.
—
Hôm qua trước khi đi ngủ, Phong Phi đã đặt một nồi cháo. Đây là một trong những món ăn ít ỏi mà hắn biết làm – lấy một lượng gạo tỷ lệ với một lượng nước rồi đổ vào nồi, không thể sai đi đâu được. Hắn lấy cho cậu một bát lớn: “Chỉ có thế này thôi. Sáng cứ ăn tạm thế đi đã, để trưa tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”
Hải Tú nếm thử một miếng, thấy rất ổn: “Ngon lắm… Trưa nay, tớ, tớ muốn về nhà.”
“Về sớm thế làm gì?” Hắn nhíu mày: “Lúc đi mẹ cậu cũng có bắt cậu bao giờ phải về đâu. Cứ làm theo ý tôi đi, hôm nay cậu đừng về, để mai đến trường cùng tôi luôn.”
Cậu vội lắc đầu: “Phải về chứ. Hai ngày nữa mẹ lại đi công tác, nên tớ… muốn về nhà.”
Hắn đành phải đồng ý: “Thế cũng được… Để trưa tôi đưa cậu về.”
Cậu gật đầu, lại sợ hắn không vui, nói tiếp: “Sau này… còn nhiều thời gian để chơi nữa mà.”
Hắn cười: “Cậu biết thế là được. À mà này, cậu đã chọn trường Đại học chưa?”
Cậu nghĩ một lúc, không chắc chắn lắm: “Chắc là… Vẫn ở đây thôi?”
Ban đầu Khương Dụ Mạn vốn làm ở chi nhánh công ty, sau này được thăng chức nên mới lên tổng bộ ở nơi này. Suốt thời gian qua, công việc của cô rất thuận lợi, còn được sếp tổng bộ khen ngợi rất nhiều; nên nếu không có gì bất ngờ, thì chắc cô vẫn tiếp tục phát triển ở đây. Mà nếu cô đã vậy, thì Hải Tú rất vui lòng được ở cùng mẹ.
Như nghĩ đến chuyện gì đó, Phong Phi bảo: “Lúc đầu tôi muốn đi xa cơ… Nhưng sau nghĩ lại, thì thấy ở đây cũng rất tốt.” Hắn nhoẻn miệng cười: “À, lên Đại học rồi thì ra ngoài thuê phòng ở với tôi nhé.”
Cậu chớp chớp mắt: “Ra ngoài… ở?”
“Ừ.” Hắn gật đầu: “Lúc trước anh tôi cũng không ở ký túc xá, mà ra ngoài ở với bạn, sau này thì ở chung với chị dâu luôn. Chúng ta cũng có thể như vậy.”
Nhìn đôi mắt như đang phát sáng của đối phương, không hiểu sao cậu lại thấy… nom hắn cứ lưu manh thế nào. Cậu do dự: “Ở cùng cậu sao? Như thế… có tiện không…?”
“Cậu…” Hắn mím mím môi dưới, hỏi ngược lại: “Không ngờ cậu thích trọ ở trường thế hả? À, cậu chưa ở ký túc xá bao giờ đúng không? Hồi cấp hai tôi từng ở ký túc xá trường, mà cậu biết đấy, ở đó thì lấy đâu ra cảnh một người một phòng, ít nhất cũng phải hai! Danh sách đã được xếp xong trước khi vào học, nên gặp được người thế nào hoàn toàn là dựa vào vận may. Gặp người thường thì thôi, nhỡ vớ phải mấy người kỳ lạ không những không tắm giặt không đổ rác, mà thỉnh thoảng còn dắt mấy thằng ất ơ về phòng thì sao? Hoặc là phòng có bốn hay sáu người, rảnh quá thì tụ tập đánh bài, hút thuốc, hát kara; bê bối không thể tả…”
Vừa tưởng tượng đến mà Hải Tú đã sợ run cả người, vội sửa miệng: “Thế thì, chuyển ra cũng được…”
Trong lòng Phong Phi thầm huýt sáo ~ Nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ vẻ: “Xem xem, tôi đối xử với cậu tốt thế, chỉ sợ cậu không ở chung được với bạn cùng phòng, còn nghĩ đến thế vì cậu. Còn cậu thì sao? Hoàn toàn không muốn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hải Tú rất áy náy: “Ý tớ không, không phải thế…”
Hắn rộng lượng xua xua tay, tỏ vẻ không chấp nhặt với cậu. Hai người tiếp tục ăn cơm.
Còn định ở với người khác ấy hửm? Hắn thầm cười nhạt, cúi đầu, gắp cho cậu một miếng dưa muối.
Sau khi ăn sáng một lúc, hắn đưa cậu về nhà. Trên đường đi, hắn cố gắng hết sức bôi đen hình tượng của ký túc xá nam, gán bao nhiên tật xấu cho nó, lời nói nửa thật nửa giả, cuối cùng đã chốt luôn chuyện ở cùng nhau sau khi hai người lên Đại học.
Trước khi xuống xe, Hải Tú chần chừ: “Nhưng… Nếu hai ta không học chung trường thì sao mà ở chung được?”
Phong Phi khựng lại, không quan tâm lắm: “Thì có sao đâu, có ở với nhau là được. Mấy đại học quanh đây đều ở gần nhau, tìm một phòng trọ ở gần trường cậu là ok. Tôi thì sao cũng được.”
Cậu nhẹ giọng nói: “Vẫn nên vào một trường kha khá thì hơn…”
Hắn cắn răng đáp: “Tôi sẽ chăm chỉ học, còn…” Chính hắn cũng hiểu – với cái thành tích này mà muốn vào chung trường với cậu thì khó ngang lên trời!
Cậu lập tức an ủi: “Thực ra tớ cũng không định vào đại học Tứ Xuyên đâu, chọn một trường ổn ổn là được, rồi chúng ta có thể…”
“Đừng nói bừa.” Hắn đảo vô lăng, đỗ xe rồi nghiêm túc nhìn cậu: “Chuyện này không thể nói lung tung được. Cậu thích vào trường nào thì cứ vào, tôi học là việc của tôi. Nếu tôi không thi được vào trường cậu thì sẽ báo danh vào trường gần đó, rồi chúng ta vẫn có thể ở với nhau cả ngày.”
Đây là lần đầu tiên Phong Phi nghiêm khắc với cậu như vậy. Hải Tú nhất thời sửng sốt, đoạn cúi đầu xin lỗi: “Ừ, tớ… tớ không nói nữa.”
“Ngoan.” Hắn cười: “Không cùng ngành hay cùng trường cũng tốt. Khi nào tôi không có lớp thì sẽ đến học với cậu, và cậu cũng thế, không phải còn thú vị hơn sao?”
Nghĩ đến cảnh đó mà cậu cũng vui vẻ theo, nhoẻn miệng cười, gật gật: “Ừm!”
Hắn cũng cười: “Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa. Lên nhà đi.”
Hải Tú đeo cặp sách xuống xe, Phong Phi nhìn cậu vào nhà rồi mới đi.
—
Phong Phi nói nhiều với Hải Tú như vậy, nhưng trọng điểm chỉ là lên Đại học rồi đôi ta ở với nhau, còn những chuyện râu ria khác thì quên bằng sạch; mà hắn cũng chẳng để tâm đến điểm số. Nhưng cậu thì cực cực để tâm là đằng khác, đặc biệt là câu nói tôi sẽ chăm chỉ học kia.
“Cos(α – β) =cosα.cosβ + sinα.sinβ.” Hải Tú lầm rầm đọc công thức bên tai Phong Phi: “Cos(α – β) =cosα.cosβ + sinα.sinβ, cos(α – β) =cosα.cosβ + sinα.sinβ; công thức tan góc chia đôi, tan (α/2) bằng…”
Đám con trai ngồi sau cậu hoảng sợ nhìn Phong Phi đang ngủ gục trên bàn, lại nhìn cậu càng đọc càng to, cảm thấy không thể hiểu nổi… Sao cậu lại to gan thế được nhỉ?
“Hải.Tú.” Phong Phi nghiến răng đứng bật dậy: “Hôm qua đưa cậu về rồi tôi đi chơi với bạn, nửa đêm với về, hôm nay sáu giờ đã phải dậy; cậu…”
Thực ra trong lòng Hải Tú cũng sợ, sợ cậu sẽ làm phiền đến hắn, bèn nhỏ giọng giải thích: “Không… không phải cậu bảo tớ nói nhiều hơn một chút, để luyện tập sao…”
Hắn chán nản: “Tôi bảo cậu nói nhiều, chứ không bảo cậu rảnh quá thì ra rả công thức lượng giác bên tai tôi!”
Cậu mừng rỡ: “Cậu nghe ra sao? Cậu, cậu vẫn hay nhớ nhầm công thức đấy…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt hắn đen như đít nồi, hậm hực rút sách ra học thuộc công thức.
Sau khi tiết tự học sáng kết thúc, Hải Tú đưa Phong Phi một cái đề – chính là câu lượng giác mà hắn đã làm sai trong bài kiểm tra hôm trước.
Nhờ buổi tự học vừa rồi mà giờ hắn có nhắm mắt cũng viết được công thức ra. Viết xong rồi, hắn ném sang cho cậu; cậu nhìn mà sung sướng cực kỳ, thỏa mãn cất tờ giấy đó đi.
Nhìn vẻ mừng rỡ của cậu mà hắn chẳng nỡ giận, lại còn nghĩ trông cậu thật đáng yêu ~ Nhưng vừa bị cậu bắt nạt thảm như thế mà còn thấy cậu đáng yêu thì thật mất mặt quá, nên hắn gõ nhẹ lên đầu cậu, bảo: “Trưa nay đừng đi đâu đấy. Người nhà tôi sẽ mang cơm đến cho, cậu cứ ở trong lớp chờ tôi về.”
Cậu không nghe rõ, quay lại hỏi: “Cái gì cơm cơ?”
“Chỉ nghe thấy cơm là giỏi.” Hắn bật cười: “Có thịt kho và cá đù chiên vàng. Bác giúp việc làm cơm thịt kho ngon lắm, cậu ăn thử rồi sẽ biết.”
“Cùng cậu…” Hải Tú vô thức nhìn về hộp giữ ấm của mình ở cuối phòng: “Tớ có mang…”
“Thì cứ mang theo. Aizz, cậu có biết sáng nay lúc tôi bảo bác giúp việc làm thêm một phần nữa, thì bác ấy bảo gì không?”
Cậu chẳng hiểu gì cả: “Bảo gì cơ?”
Hắn dí sát vào tai cậu, nhỏ giọng cười: “Bác ấy hỏi tôi, có phải làm cho bạn gái ăn không? Không thì sao tôi lại quan tâm thế?”
Lỗ tai cậu lập tức đỏ bừng, hốt loảng đứng lên, hơi có ý trốn tránh: “Tớ.. tớ muốn đi WC.”
Hắn cười sang sảng, tránh đường cho cậu đi.
—
Sau khi giải quyết xong, Hải Tú đi ra rửa tay, vỗ nước lạnh lên cái tai vẫn đỏ bừng của mình. Mãi lâu sau cậu mới thở phào, vừa ra khỏi WC thì bị một cô gái chặn lại: “Cậu ơi! Cậu là… Hải Tú phải không?”
Cậu quay lại – người gọi cậu là một cô gái mà cậu không nhớ mặt. Cậu hơi gật đầu: “Ừ, là tớ.”
Cô gái bước lại vài bước, ấp úng nói: “Cậu, cậu rất thân với Phong Phi trong lớp à?”
Hải Tú hơn run lên: “…Ừ.”
“Vậy…” Cô lấy một lá thư giấu trong sách ra, ngại ngùng nói: “Cái này…”
Cậu nhìn xuống thì thấy – đó là một lá thư màu hồng nhạt, trên mặt dán một hình trái tim màu đỏ, còn tỏa ra hương thơm như có như không.
Nội dung của thư là gì… khỏi cần nói cũng biết.
Cô gái mỉm cười với cậu: “Cậu đưa cậu ấy cái này giúp tớ được không? Tiện thể nói với cậu ấy, là tớ…”
Hải Tú mím mím môi: “Không.”
Cô gái: “…”
Cậu hơi xấu hổ, xoay người chạy nhanh về phòng học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro