Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 48

Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

2024-11-19 02:36:34

Thầy giáo vừa đi tìm phấn bảng về, thấy Phong Phi thì như thấy người ngoài hành tinh.

Giữa một đám học sinh xuất sắc, hình như hắn không hợp lắm…

Phong Phi cúi đầu đọc sách, nghiến răng lầm bầm “Hôm nay ông đây giống khỉ trong sở thú lắm hả…”

Thầy giáo ngây người mấy giây mới ho khan một tiếng, làm như chưa thấy gì cả, nói: “Mọi người đến đủ rồi chứ, vậy chúng ta bắt đầu nhé, thời gian là vàng bạc, lật sách trang 127 nào…”

Hải Tú nhịn cười đến đau cả bụng, nhỏ giọng nói với hắn: “Cậu… Sao không nói trước với tớ?”

Mặt Phong Phi đen xì: “Chưa chắc chắn mà nói cái gì, nếu thầy Hàn không chịu cho tôi đi, tôi mà nói trước với cậu lỡ cậu mừng hụt thì sao? Chuyện gì tôi không nắm chắc thì sẽ không nói.”

Chuyện thuyết phục thầy Hàn hóa ra lại không khó khăn như Phong Phi nghĩ. Trường học biết rõ gia thế hắn, nên không thể đắc tội được. Nghê Mai Lâm không chịu cho hắn đi, một mặt là vì cô không muốn người khác biết mình làm lộ chuyện này, hai là cô thực sự không quyết định được. Ngày đó Phong Phi sốt ruột quá nên suy nghĩ không thông, bình tĩnh rồi mới nhận thức rõ được tình hình. Hắn liền nhờ anh mình gọi cho thầy Hàn.

Chỉ là, lúc hắn nói chuyện này với Phong Hiên, anh trai và chị dâu hắn bị hắn dọa cho chết khiếp.

Phong Phi chẳng muốn nhớ lại – anh hắn trong điện thoại cứ hỏi đi hỏi lại là hắn chắc chưa. Hỏi hắn là bị bắt đi học thêm rồi không muốn đi chứ không phải không được đi rồi đòi đi đúng không.

Bằng hiểu biết của mình về Phong Phi, anh chỉ có thể nuốt trôi tình huống đầu tiên. Anh cần phải biết chính xác tại sao Phong Phi lại làm vậy.

Phong Phi cầm di động, uể oải nói: “Anh… Anh không tin cũng đúng, nhưng… em thật sự muốn đi học thêm.”

Phong Hiên á khẩu, không nói được lời nào.

Anh hỏi ngược lại hắn là uống say rồi đúng không, Phong Phi bi phẫn rống to vào điện thoại, anh mới khuyên hắn bình tĩnh lại rồi gọi điện cho thầy Hàn.

So với Phong Hiên, thầy Hàn lại dễ dàng chấp nhận chuyện này hơn. Rất có thể thầy Hàn nghĩ đây là chủ ý của ba mẹ Phong Phi, còn hắn tám phần là bị bắt buộc.

Ông khen Phong Phi một tràng trong điện thoại với Phong Hiên, khen hắn nửa năm nay tiến bộ rất nhiều, không hề quậy phá, chỉ tập trung vào học tập, thành tích thì không ngừng tăng cao. Nói đến mức Phong Hiên như lạc vào trong sương mù, tự hỏi cái người đó thực sự là em trai anh hả…

Cuối cùng, dù chuyện gì xảy ra thì Phong Phi vẫn kiếm được một chân trong lớp học thêm.

Hải Tú cứ nhìn Phong Phi chằm chằm, vui vẻ đến mức muốn bay lên. Hắn nhìn cậu cứ như chú chim sẻ không chịu ngồi yên thì buồn rầu trong lòng cứ thế biến mất. Hẳn mỉm cười vỗ vỗ đầu cậu: “Nhìn bảng kìa!”

Hải Tú cố gắng không quá khích nữa, gật đầu nói: “Ừ, cậu… cậu cũng học đi nha.”

Lớp học này dành cho học sinh xuất sắc, nên cách thức giảng bài của thầy giáo khác hẳn bình thường. Phong Phi cứ tưởng vào học là sẽ được dạy các bài tập nâng cao, ai dè giáo viên chẳng dạy bài tập gì cả, chỉ tập trung vào các vấn đề trong bài thi. Phân tích đề bài và các dạng đề thường ra, nhấn mạnh vào các điểm quan trọng. Cuối cùng là dặn dò việc đọc sách giáo khoa, nhắc nhở học trò phải nắm rõ căn bản.

Căn bản của Phong Phi vốn chẳng có, nửa năm nay hắn phải cố gắng rất nhiều, nhưng cũng không thể nắm chắc hết được. Hắn ngồi nghe một hồi thì thấy như đang du lịch vũ trụ, đã vậy thầy còn nói quá nhanh, một vấn đề nói hai ba câu đã hết, vấn đề nào quá đơn giản thì nói đúng một câu đã qua. Người khác vậy mà nghe hiểu hết, nhanh chóng theo kịp tiến độ. Phong Phi phải cố gắng cực kì, cũng may là có Hải Tú bên cạnh, vấn đề nào hắn không hiểu, cậu sẽ nhanh lẹ giảng lại ngay. Hắn vốn thông minh nên có thể hiểu ngay vấn đề. Có điều những dạng bài này không phải một câu hai câu là nói xong được, Hải Tú cẩn thận ghi chú lại những gì hắn không hiểu, đợi giờ ra chơi sẽ giảng lại cho hắn.

Hai tiết học trôi qua, hai đứa học được rất nhiều.

Phong Phi nhìn cuốn sổ tay ghi chép chi chít chữ của mình, quăng bút: “Sắp gãy m* tay!”

“Tối về tớ sẽ giảng thêm cho cậu.” Hải Tú cười cười dỗ dành hắn, “Mình cứ từ từ thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phong Phi đờ ra: “Tối cũng phải đi học hả?”

Hải Tú lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chỗ này là trường nghề mà, không có học tối. Buổi tối mà mình ra ra vào vào dễ bị phát hiện lắm, nên trường không bắt học.”

Hắn không biết nên nói gì luôn: “Làm như tổ chức phạm pháp gì không bằng, vậy tối không phải đi học thì mình về nhà sớm, rảnh thì đi chơi.”

Hải Tú gật đầu thật mạnh, Phong Phi cười nói: “Sao vậy? Tự nhiên hưng phấn dữ?”

“Cậu tới đây tớ vui lắm.” Hải Tú sợ người khác nghe được, nhỏ giọng nói: “Tớ còn lên kế hoạch giả bộ bị bệnh, học hai ngày rồi nghỉ, tìm cậu đi chơi.”

Phong Phi sầm mặt: “Ghê ha? Lớn gan dữ.”

Hải Tú bật cười, nghĩ gì đó rồi nói: “Nhưng mà nãy giờ thầy giảng hay lắm… May mà cậu tới.”

Hắn cũng cười, nhìn đám học sinh xuất sắc kia đang tụ lại một chỗ bàn tán với nhau, lại hỏi: “Có thời khóa biểu không? Tiết sau học gì vậy?”

“Hóa học.” Hải Tú đáp, “Không có thời khóa biểu, buổi sáng học toán, lý, hóa, sinh, buổi chiều học văn với Anh, còn lại là tự học, ngày nào cũng vậy hết. Giáo viên quản giờ tự học không cố định, chắc tùy vào giờ dạy của mỗi người.”

Phong Phi nghẹn lời: “Không có thể dục?!”

Đám học sinh đang nói truyện đằng trước đồng loạt quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Phong Phi lập tức đọc được nghi vấn trong ánh mắt bọn họ – Tên kì lạ này sao lại xuất hiện ở đây?

Hắn nghiến răng, cúi đầu thầm chửi một câu, Hải Tú thì chôn đầu vào sách, cười đến bả vai cũng run.

Không biết có phải do tiết tấu quá nhanh hay không mà Phong Phi cảm thấy buổi trưa đến thật nhanh.

Chỗ này rất gần trường học, buổi trưa hai đứa liền đi tới tiệm cơm quen thuộc ăn. Phong Phi vừa lật thực đơn vừa chửi: “Tôi đúng là bị điên mới vác xác đến đây chịu tội! Được nghỉ tốt bao nhiêu! Tôi…”

“Được rồi được rồi mà.” Hải Tú vội vàng trấn an hắn: “Cậu là vì tớ, vì tớ được chưa.”

Phong Phi ngẩng đầu trừng cậu một cái, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.

Hắn chọn mấy món ngon rồi trả lại thực đơn cho người phục vụ, uể oải nói: “Ăn riết phát ngán!”

Hải Tú nhịn cười: “Buổi tối mình đi ăn món cậu thích, cậu muốn đi đâu cũng được, chịu không?”

“Cậu quên rồi hả, tối nay mình phải đi qua chỗ đội trưởng.” Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, cảnh cáo cậu: “Buổi tối đi ăn chung không được nói với bọn nó là tôi đi học thêm nghe chưa! Nghe chưa?!”

Hải Tú vui vẻ cực kì, gật đầu liên tục: “Biết biết.”

Phong Phi hậm hực, mặt đầy bất mãn uống trà chờ cơm.

Thời gian không nhiều, lớp học thêm buổi chiều bắt đầu rất sớm, mà hai đứa không muốn đến trễ nên vội vàng ăn cho xong rồi lập tức chạy về trường.

Tiết đầu tiên là tiếng Anh, thầy giáo cũng y như các giáo viên lúc sáng, vừa thấy Phong Phi một cái là quên luôn mình muốn dạy gì. Phong Phi ngồi đó, chịu đựng những lời oán thầm và đặc biệt là cơn buồn ngủ, cố gắng nghe được nửa giờ, tới 10 phút cuối thì hắn không còn biết thầy đang nói gì nữa, đầu óc cứ như trên mây. Đến giờ văn, hắn nằm thẳng lên bàn ngủ luôn, ngủ bất chấp tất cả.

Hải Tú không biết phải làm sao, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy giờ văn cũng không quá quan trọng với hắn… Quan trọng hơn là, cậu không muốn đánh thức hắn… Hải Tú lấy cái khăn choàng trong cặp ra khoác cho Phong Phi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giáo viên dạy văn thấy vậy thì ho khan một tiếng, Hải Tú vội vàng cúi đầu ghi chép ngay. Cô giáo tức tối cực kì, lần đầu tiên trong đời đi dạy của cô, có một học sinh vào lớp học thêm không học mà nằm ngủ!

Tiết văn kết thúc thì mọi người cũng ồn ào nói chuyện. Phong Phi bị đánh thức, mơ màng ngẩng đầu, khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hải Tú nhìn đồng hồ rồi nói: “Sắp 3h, cậu lạnh hả?”

Lúc này hắn mới nhận ra mình đang khoác khăn choàng của hải Tú, cố chớp mắt cho tỉnh rồi kéo cái khăn xuống, trả lại cho cậu, nhíu mày nói: “Tới giờ tự học rồi phải không?”

“Ừ.” Hải Tú sợ ảnh hưởng đến các bạn khác, nói với hắn: “Lát nữa mình ra sau ngồi nha? Tớ giảng bài cho cậu cũng dễ hơn.”

Phong Phi lắc đầu, ngáp một cái rồi nói: “Mấy giờ tan học?”

Hải Tú đáp: “6h”

“OK, cậu cứ học đi, năm rưỡi tôi tới đón cậu.” Nãy giờ hắn ngủ rất không thoải mái, đau hết cả người. Hắn đứng dậy duỗi người, “Tôi ra ngoài chơi một lát, ngồi đây mệt chết đi được.”

Phong Phi có thể ngồi học cả một buổi sáng, Hải Tú đã thấy hắn cố lắm rồi, cậu gật đầu: “Cậu đi đi.”

Hắn chỉnh lại quần áo, lấy di động và ví tiền ra, còn cặp thì để cho Hải Tú giữ, trước khi đi còn dặn dò cậu: “Học hành cho tốt.”

Hải Tú ngoan ngoãn gật đầu, Phong Phi liếc nhìn chung quanh, lại nói: “Nếu có ai bắt nạt cậu thì gọi ngay cho tôi, tôi quay lại đánh nó.”

Hắn nói không lớn không nhỏ, vừa đủ cho người khác nghe được – mọi người lập tức sợ hãi nhìn về phía Hải Tú. Cậu phì cười, vừa đẩy hắn vừa nói: “Đi mau đi mau.”

Hắn gõ nhẹ đầu cậu, ngáp một cái rồi miễn cưỡng rời đi.

Giờ tự học đến, Hải Tú chăm chú sửa lại những ghi chép lúc sáng, đánh dấu lại hết những chỗ Phong Phi không hiểu, đợi về nhà rồi giảng lại cho hắn.

Thỉnh thoảng, Phong Phi lại nhắn tin tới, nói hắn đang làm gì, đang nhìn thấy gì. Hắn còn chụp cho cậu xem bảng quảng cáo những phim chiếu dịp Tết vừa mới đổi trước rạp cho cậu xem, hỏi cậu muốn đi xem lúc nào. Hải Tú dừng bút, trả lời hắn: Lúc nào cũng được.

Phong Phi: OK, vậy giờ tôi mua vé luôn.

Chỉ một lát sau, hắn đã gửi sang hình chụp hai tấm vé, còn nhắn thêm: Mua vé tối ngày mốt, vé tình nhân đó ~~ Mua vé còn được tặng quà.

Lòng cậu ngọt ngào, cẩn thận ngước lên nhìn thầy giáo đang chăm chú đọc sách, trả lời: Vé tình nhân nha!!!

Vừa gửi đi xong, điện thoại Hải Tú lại rung một cái.

Phong Phi: Ừ, cái ghế không có bị ngăn, đèn tắt một cái là hôn cậu được rồi~~

Hải Tú xấu hổ, vừa muốn cất điện thoại đi, Phong Phi lại gửi một tin nữa đến.

Phong Phi: Cho hôn không?

Hải Tú đỏ mặt, cuối cùng vẫn bối rối nhắn lại: Cho…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Số ký tự: 0