Chương 61
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
2024-11-19 02:36:34
Biết mình không phải đi học buổi tối, Phong Phi vui đến mức chỉ muốn chạy từ sân thượng xuống sân trường mấy vòng.
Cuối cùng cũng không phải ngồi ngu trong lớp nữa rồi!
Cuối cùng cũng không phải xoắn xuýt xem tối nay nên đi ăn tiệm nào nữa rồi!
Tính từ hồi cấp 2 đến giờ, hắn học ở trường này đã sáu năm rồi, thế mà năm năm qua số lần ra ngoài đi ăn tiệm của hắn cũng chưa nhiều bằng một năm lớp 12 này đâu. Ăn nhiều đến mức giờ Phong Phi mới nhìn thấy tiệm cơm là đã muốn ói.
Tối đó, hắn hỏi Hải Tú: “Muốn ăn gì? Chỉ cần không ra ngoại thành thì chỗ nào cũng được.”
Hải Tú bật cười ha ha, cậu không quá kén ăn nên thấy thức ăn ở mấy tiệm cơm quanh trường học thật ra ăn cũng được. Cậu suy nghĩ một lát rồi nói tên một quán ăn Nhật Bản gần nhà Phong Phi, “Đi chỗ này đi, gần nhà về cho khỏe.”
Phong Phi gật đầu: “Ok.”
Tan học rồi, hai đứa đợi các bạn học khác đi hết mới thu dọn sách vở, đây là ý của Phong Phi —– không nên để người khác biết bọn họ được nghỉ buổi tối, mất công lại có người đi tìm cô Nghê yêu cầu này nọ làm cô khó xử.
Phong Phi chu đáo như vậy làm Hải Tú xúc động không thôi. Hắn đeo cặp của mình và Hải Tú lên, cười nói: “Chu đáo gì chứ? Người ta đã phá lệ giúp cậu, cậu tự vui vẻ là được rồi, lớn tiếng khoe khoang làm chi? Người khác biết cậu đi cửa sau không nói, lỡ đâu liên lụy đến người giúp cậu nữa thì sao?”
Hắn ho khan một tiếng, bổ sung thêm: “Quan trọng nhất là tôi sợ người ta để ý, mình cứ phải nói dối để lấp liếm.”
Hải Tú liên tục gật đầu, len lén vui vẻ thôi.
Lúc hai đứa ra khỏi cổng trường, Phong Phi lấy đi động ra nói: “Anh tôi mới gọi tôi hai cuộc.”
Hải Tú nhìn sang: “Cậu gọi lại đi.”
“Về nhà rồi tính.” Hắn bật âm di động lên, “Giờ này chắc ảnh đang đi ngoài đường, chắc đang lái xe.”
Hải Tú vội vàng gật đầu: “Vậy cậu đừng gọi, đang lái xe mà nói chuyện điện thoại nguy hiểm lắm.”
Khoảng độ này ban ngày rất dài nên lúc hai đưa tan học trời vẫn chưa tối, thời tiết lại rất đẹp nên hai đứa không đón xe mà đi bộ tới quán ăn.
“Mệt không?” Hải Tú vừa đeo lại cặp của cậu lên, Phong Phi giúp cậu chỉnh lại dây đeo, “Thôi cứ để tôi…”
“Không mệt…” Hải Tú cười tránh hắn, “Không mệt thật mà… Sắp đến rồi, hình như mình đi bộ còn nhanh hơn đi xe.”
Phong Phi bật cười: “Không đâu, tại ngay lúc kẹt xe thôi. À đúng rồi… nhớ ra chuyện này.”
Hắn lấy điện thoại ra, gửi cho Phong Hiên một tin nhắn.
“Sao vậy?” Hải Tú hỏi.
Hai đứa vừa nói chuyện vừa đi đến quán ăn Nhật kia, tìm một chỗ thoải mái ngồi rồi Phong Phi mới cất di động đi, nói: “Tôi dậy sớm gọi cho ảnh, nói ảnh trả lương cho bà giúp việc đó. Ảnh nói sáng nay ảnh với chị dâu đi bệnh viện, lúc ấy tôi cuống quá cũng không rõ, giờ hỏi xem thế nào.”
Hải Tú không an lòng hỏi: “Chắc là không sao đúng không?”
“Có chuyện gì được chứ? Hai người họ còn trẻ mà, thân thể cũng khỏe mạnh, chắc vô bệnh viện thăm ai đó thôi, không biết phải thân thích gì không. Nếu là người thân trong nhà thì cuối tuần tôi vô thăm một chút.” Phong Phi chẳng để ý mấy, cười nói: “Muốn ăn gì thì kêu đi. Tôi sao cũng được.”
Hải Tú gật đầu, kêu mấy món hắn thích ăn rồi nói: “Gọi lại cho cậu chưa?”
Phong Phi nhìn di động, lắc đầu.
“Đợi nửa tiếng nửa đi, ảnh không gọi lại thì tôi gọi.” Hải Tú suy nghĩ một lát thì nhắc hắn: “Cậu nói cho anh cậu nghe thành tích lần thi thử này đi…”
Phong Phi bật cười, gật đầu nói: “Ừ, tôi nói thêm câu nữa là nhờ cậu mới thi tốt như vậy.”
Hải Tú xấu hổ rồi! Nhưng mà, cậu cũng muốn anh Phong Hiên thích mình lắm… Cậu không trả lời, chỉ cười cười ra vẻ – cậu cứ nói đi.
Hai đứa vừa nói xong, điện thoại Phong Phi reo lên. Hắn nhìn qua một cái rồi bắt máy: “Anh?”
Hắn nhìn về phía Hải Tú, sắc mặt kì lạ nói: “Cậu ấy cũng ở đây, sao vậy?”
Hải Tú vội vàng bỏ đũa xuống, nuốt đồ ăn trong miệng rồi ngồi nhìn Phong Phi.
“Bây giờ tụi em không học buổi tối nữa, ăn cơm xong thì về nhà.”
“Chuyện gì?”
“Không không, nói đại trong điện thoại luôn đi… A lô?”
Hắn nhìn di động – đã cúp.
“Anh cậu nói gì vậy?” Hải Tú lo lắng hỏi.
“Ổng… chắc trúng gió hay sao đó mà lát nói sẽ đến nhà.” Phong Phi nhướn mày, không biết ông anh mình lại nhớ ra cái gì đây. Hắn cực kì không yên tâm mà giục cậu: “Ăn mau đi, ăn xong tôi đưa cậu về nhà cậu.”
“Vậy sao được?” Hải Tú nhỏ giọng phản bác, “Anh cậu mới hỏi tớ mà? Chắc anh ấy muốn nói chuyện với tớ đó.”
“Ổng có quái gì mà nói?!” Mấy ngày rồi mà mỗi lần nhớ tới anh mình là má trái hắn lại đau. Phong Phi nhíu mày: “Nghe lời đi, mai tôi qua đón cậu… Nếu ngăn ổng được thì tôi đã không cho ổng tới rồi, vấn đề là ổng có chìa khóa, tôi không cho ổng tới cũng vô ích… Không biết lại muốn làm gì đây.”
Hải Tú ngồi về sau một chút, kiên trì nói: “Tớ phải về với cậu… Đã nói tối nay phải giảng bài cho cậu rồi. Hơn nữa… có tớ ở đó anh cậu sẽ không đánh cậu, tớ… tớ phải về với cậu.”
Phong Phi bật cười: “Nếu ổng đánh tôi thì cậu ngăn được à?”
Hải Tú yếu ớt trả lời: “Cậu có nghe câu châm ngôn ‘Trước mặt người khác không nên đánh con nít’ chưa?”
Phong Phi giễu cợt: “Cậu cảm thấy anh tôi là người như vậy sao?”
“Tớ thấy vậy đó.” Hải Tú nhớ tới lần trước Phong Phi bị đánh vì quan hệ của hai đứa thì lại đau lòng, nên hắn nói gì cũng không nghe, “Cậu đã hứa với tớ là sau này còn gặp chuyện này nữa thì sẽ ở cạnh tớ mà, chúng ta… chúng ta thỏa thuận rồi đó?”
Phong Phi thầm nghĩ – mình nói hồi nào? Nhưng lại sợ hắn thật sự có thuận miệng nói vậy để dỗ dành Hải Tú, nên qua loa đáp: “Vậy cũng không được, không nói nhiều với cậu, ăn nhanh lên! Chừng nào ảnh về tôi sẽ gọi cho cậu, đừng lo, ăn mau lên rồi đi!”
Hải Tú hơi giận rồi, đẩy cái chén nhỏ trước mặt ra, nói: “Vậy tớ không ăn.”
Hắn nhịn không được bật cười: “Không đói hả?”
Cậu vừa nói xong đã hối hận, thầm thấy thái độ mình không tốt chút nào, lại ngượng ngùng kéo cái chén nhỏ lại, nói: “Người gì đâu, nói chuyện không đáng tin gì hết…”
Hắn thấy vậy thì lập tức mềm lòng, cười nói: “Cậu nói xem, cậu về với tôi làm gì? Chưa bao giờ thấy cậu nóng lòng muốn gặp anh tôi vậy nhé, cậu không sợ người ngoài hiềm nghi hả? Má… anh tôi đúng là ông già ngu ngốc mà, tối như vậy lại đòi gặp em dâu, có xấu hổ hay không…”
Hải Tú đờ ra rồi lập tức đỏ mặt: “Cậu, cậu nói cái gì vậy chứ…”
“Nói cậu đó.” Hắn cười cười gắp thức ăn cho cậu, “Thôi, tôi chắc chắn là không có chuyện gì đâu, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Hải Tú ăn mà vẫn cứ bướng bỉnh: “Không… Tớ thích vậy đó, cậu không cho tớ cũng đi theo, tự tớ đi, cậu không ngăn được đâu…”
Phong Phi tưởng tượng ra dáng vẻ lén lút theo sau mình của Hải Tú mà dở khóc dở cười. Hắn bèn thay đổi kế hoạch, cậu ấy đã khăng khăng như vậy rồi thì hắn có đưa cậu về nhà, cậu cũng đi theo hắn, còn phiền hơn nữa. Hắn đành phải nói: “Được rồi được rồi, đúng là chịu không nổi cậu mà, muốn theo thì theo đi.”
Lúc này Hải Tú mới vui vẻ một chút, cúi đầu ăn cơm rồi nhỏ giọng than phiền: “Người gì đâu mà nói chuyện không đáng tin gì hết…”
Phong Phi bị cậu bắn một phát dễ thương đến run rẩy, vừa vội ăn cho xong vừa gật đầu nhận lỗi: “Đúng đúng, tôi sai tôi sai, bảo bối ăn thử cái này đi…”
—
Ăn xong thì trời đã tối. Hai đứa đón xe về nhà, lúc về tới thì Phong Hiên đã đến.
Gặp Phong Hiên lần thứ hai, Hải Tú vẫn rất lúng túng.
Nếu như không sợ anh đánh Phong Phi thì cậu cũng không muốn gặp anh – cậu chẳng biết phải nói gì hết.
Hải Tú cúi gằm, chào hỏi Phong Hiên. Anh gật đầu một cái, không nói gì. Cậu cầm cặp của mình và Phong Phi bỏ sang một bên.
Phong Hiên đứng dậy, nhìn Hải Tú một chút rồi nói với Phong Phi: “Anh tới xem chút thôi, giờ đi đây, em… ra tiễn anh.”
Chuông báo động của Hải Tú kêu lên inh ỏi, lấy hết can đảm nói: “Anh… Anh nói chỗ này đi, em lên lầu! Em không nghe đâu.”
Ánh mắt Phong Phi ngập ý cười, trấn an nhìn cậu. Hải Tú ngượng ngùng…
“Anh định mang trái cây qua cho hai đứa mà hôm nay bận quá nên quên mất.” Anh nói với Hải Tú, “Lần sau đi, anh mang tới mấy món em thích ăn.”
Hải Tú ngạc nhiên vì thái độ của anh, vội nói: “Không cần không cần đâu anh, cảm ơn anh nhiều.”
“Không có gì.” Anh lại quay sang nhìn Phong Phi, đi ra ngoài trước.
Phong Phi xoay người định đi theo, Hải Tú vội chạy đến cạnh hắn, đưa cho hắn cái điện thoại, vội vả nói: “Cậu… điện thoại cậu nè.”
Phong Phi cầm lấy nhìn một cái —– đang gọi cho Hải Tú.
Hắn nhịn cười, giờ mới phát hiện – điện thoại hắn cất trong cặp lúc nãy đã bị cậu cuỗm mất. Hắn tỏ ý khen ngợi cười với cậu một tiếng, nhét điện thoại vẫn còn trong cuộc gọi vào túi, theo Phong Hiên ra ngoài.
Trước cửa nhà, Phong Hiên đốt điếu thuốc, rít sâu một hơi. Lần trước cảnh tượng hai anh em đánh nhau vẫn còn hiện rõ trong đầu anh, Phong Hiên có hơi gượng gạo nên không muốn nói chuyện trong xe nữa. Anh đứng trước xe vừa hút thuốc vừa nói: “Hai đứa mới thi xong được 2 ngày đúng không?”
Phong Phi “Ừ” một tiếng, lại nói: “Muốn biết thành tích của em chứ gì?”
“Biết rồi, chiều nay mẹ đã nói với anh.” Phong Hiên nhẹ giọng nói: “Hôm nay tới để nói với em một chuyện, chị dâu em…”
Phong Phi nhíu mày: “Hử?”
Phong Hiên bật cười: “Mang thai, ba tháng rồi.”
Hải Tú đang nghe lén qua điện thoại: “!!!”
Phong Phi cũng rất ngạc nhiên, không tin được nói: “Mang thai?”
Anh hắn kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn không có con. Hắn loáng thoáng nhớ mẹ đã từng nói – cơ thể chị dâu có chút vấn đề nên rất khó có con.
Phong Hiên gật đầu: “Mấy năm rồi không có, anh cũng không ôm hy vọng… Ban đầu cô ấy còn không tin, hôm nay đi kiểm tra thì đã hơn mười tuần.”
Hắn tính toán chút thời gian… Chính là một tuần trước khi Phong Hiên phát hiện ra chuyện của hắn và Hải Tú.
Phong Hiên nói đầy ẩn ý: “Ba mẹ về có cháu ôm rồi, chuyện đó… chắc cũng không khó khăn lắm.”
Trong nháy mắt hắn hiểu ngay, cảm động trong lòng dâng trào không ngừng, yên lặng một chốc mới nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn anh làm gì.” Phong Hiên được làm cha thì tâm trạng rất tốt, “Chị dâu em nói, phúc tinh của chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
Hắn vội vàng khiêm tốn đáp: “Đừng khen cậu ấy như vậy.”
Phong Hiên: “…”
Anh lãnh đạm nói: “Cô ấy nói đứa bé trong bụng mình.”
Phòng ngủ trên lầu, Hải Tú cười đến nghẹt thở.
Phong Phi mỉm cười: “Tốt quá tốt quá… Anh mau về đi thôi, nhớ thăm hỏi chị dâu giúp em, khi nào được nghỉ em qua thăm chị ấy.”
“Lo chuyện của em đi, dù gì thì cũng…. chờ thi đại học xong hãy tính.”Anh đập vai hắn một cái – hai anh em, một cuộc nói chuyện đầy ẩn ý…
Cuối cùng cũng không phải ngồi ngu trong lớp nữa rồi!
Cuối cùng cũng không phải xoắn xuýt xem tối nay nên đi ăn tiệm nào nữa rồi!
Tính từ hồi cấp 2 đến giờ, hắn học ở trường này đã sáu năm rồi, thế mà năm năm qua số lần ra ngoài đi ăn tiệm của hắn cũng chưa nhiều bằng một năm lớp 12 này đâu. Ăn nhiều đến mức giờ Phong Phi mới nhìn thấy tiệm cơm là đã muốn ói.
Tối đó, hắn hỏi Hải Tú: “Muốn ăn gì? Chỉ cần không ra ngoại thành thì chỗ nào cũng được.”
Hải Tú bật cười ha ha, cậu không quá kén ăn nên thấy thức ăn ở mấy tiệm cơm quanh trường học thật ra ăn cũng được. Cậu suy nghĩ một lát rồi nói tên một quán ăn Nhật Bản gần nhà Phong Phi, “Đi chỗ này đi, gần nhà về cho khỏe.”
Phong Phi gật đầu: “Ok.”
Tan học rồi, hai đứa đợi các bạn học khác đi hết mới thu dọn sách vở, đây là ý của Phong Phi —– không nên để người khác biết bọn họ được nghỉ buổi tối, mất công lại có người đi tìm cô Nghê yêu cầu này nọ làm cô khó xử.
Phong Phi chu đáo như vậy làm Hải Tú xúc động không thôi. Hắn đeo cặp của mình và Hải Tú lên, cười nói: “Chu đáo gì chứ? Người ta đã phá lệ giúp cậu, cậu tự vui vẻ là được rồi, lớn tiếng khoe khoang làm chi? Người khác biết cậu đi cửa sau không nói, lỡ đâu liên lụy đến người giúp cậu nữa thì sao?”
Hắn ho khan một tiếng, bổ sung thêm: “Quan trọng nhất là tôi sợ người ta để ý, mình cứ phải nói dối để lấp liếm.”
Hải Tú liên tục gật đầu, len lén vui vẻ thôi.
Lúc hai đứa ra khỏi cổng trường, Phong Phi lấy đi động ra nói: “Anh tôi mới gọi tôi hai cuộc.”
Hải Tú nhìn sang: “Cậu gọi lại đi.”
“Về nhà rồi tính.” Hắn bật âm di động lên, “Giờ này chắc ảnh đang đi ngoài đường, chắc đang lái xe.”
Hải Tú vội vàng gật đầu: “Vậy cậu đừng gọi, đang lái xe mà nói chuyện điện thoại nguy hiểm lắm.”
Khoảng độ này ban ngày rất dài nên lúc hai đưa tan học trời vẫn chưa tối, thời tiết lại rất đẹp nên hai đứa không đón xe mà đi bộ tới quán ăn.
“Mệt không?” Hải Tú vừa đeo lại cặp của cậu lên, Phong Phi giúp cậu chỉnh lại dây đeo, “Thôi cứ để tôi…”
“Không mệt…” Hải Tú cười tránh hắn, “Không mệt thật mà… Sắp đến rồi, hình như mình đi bộ còn nhanh hơn đi xe.”
Phong Phi bật cười: “Không đâu, tại ngay lúc kẹt xe thôi. À đúng rồi… nhớ ra chuyện này.”
Hắn lấy điện thoại ra, gửi cho Phong Hiên một tin nhắn.
“Sao vậy?” Hải Tú hỏi.
Hai đứa vừa nói chuyện vừa đi đến quán ăn Nhật kia, tìm một chỗ thoải mái ngồi rồi Phong Phi mới cất di động đi, nói: “Tôi dậy sớm gọi cho ảnh, nói ảnh trả lương cho bà giúp việc đó. Ảnh nói sáng nay ảnh với chị dâu đi bệnh viện, lúc ấy tôi cuống quá cũng không rõ, giờ hỏi xem thế nào.”
Hải Tú không an lòng hỏi: “Chắc là không sao đúng không?”
“Có chuyện gì được chứ? Hai người họ còn trẻ mà, thân thể cũng khỏe mạnh, chắc vô bệnh viện thăm ai đó thôi, không biết phải thân thích gì không. Nếu là người thân trong nhà thì cuối tuần tôi vô thăm một chút.” Phong Phi chẳng để ý mấy, cười nói: “Muốn ăn gì thì kêu đi. Tôi sao cũng được.”
Hải Tú gật đầu, kêu mấy món hắn thích ăn rồi nói: “Gọi lại cho cậu chưa?”
Phong Phi nhìn di động, lắc đầu.
“Đợi nửa tiếng nửa đi, ảnh không gọi lại thì tôi gọi.” Hải Tú suy nghĩ một lát thì nhắc hắn: “Cậu nói cho anh cậu nghe thành tích lần thi thử này đi…”
Phong Phi bật cười, gật đầu nói: “Ừ, tôi nói thêm câu nữa là nhờ cậu mới thi tốt như vậy.”
Hải Tú xấu hổ rồi! Nhưng mà, cậu cũng muốn anh Phong Hiên thích mình lắm… Cậu không trả lời, chỉ cười cười ra vẻ – cậu cứ nói đi.
Hai đứa vừa nói xong, điện thoại Phong Phi reo lên. Hắn nhìn qua một cái rồi bắt máy: “Anh?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhìn về phía Hải Tú, sắc mặt kì lạ nói: “Cậu ấy cũng ở đây, sao vậy?”
Hải Tú vội vàng bỏ đũa xuống, nuốt đồ ăn trong miệng rồi ngồi nhìn Phong Phi.
“Bây giờ tụi em không học buổi tối nữa, ăn cơm xong thì về nhà.”
“Chuyện gì?”
“Không không, nói đại trong điện thoại luôn đi… A lô?”
Hắn nhìn di động – đã cúp.
“Anh cậu nói gì vậy?” Hải Tú lo lắng hỏi.
“Ổng… chắc trúng gió hay sao đó mà lát nói sẽ đến nhà.” Phong Phi nhướn mày, không biết ông anh mình lại nhớ ra cái gì đây. Hắn cực kì không yên tâm mà giục cậu: “Ăn mau đi, ăn xong tôi đưa cậu về nhà cậu.”
“Vậy sao được?” Hải Tú nhỏ giọng phản bác, “Anh cậu mới hỏi tớ mà? Chắc anh ấy muốn nói chuyện với tớ đó.”
“Ổng có quái gì mà nói?!” Mấy ngày rồi mà mỗi lần nhớ tới anh mình là má trái hắn lại đau. Phong Phi nhíu mày: “Nghe lời đi, mai tôi qua đón cậu… Nếu ngăn ổng được thì tôi đã không cho ổng tới rồi, vấn đề là ổng có chìa khóa, tôi không cho ổng tới cũng vô ích… Không biết lại muốn làm gì đây.”
Hải Tú ngồi về sau một chút, kiên trì nói: “Tớ phải về với cậu… Đã nói tối nay phải giảng bài cho cậu rồi. Hơn nữa… có tớ ở đó anh cậu sẽ không đánh cậu, tớ… tớ phải về với cậu.”
Phong Phi bật cười: “Nếu ổng đánh tôi thì cậu ngăn được à?”
Hải Tú yếu ớt trả lời: “Cậu có nghe câu châm ngôn ‘Trước mặt người khác không nên đánh con nít’ chưa?”
Phong Phi giễu cợt: “Cậu cảm thấy anh tôi là người như vậy sao?”
“Tớ thấy vậy đó.” Hải Tú nhớ tới lần trước Phong Phi bị đánh vì quan hệ của hai đứa thì lại đau lòng, nên hắn nói gì cũng không nghe, “Cậu đã hứa với tớ là sau này còn gặp chuyện này nữa thì sẽ ở cạnh tớ mà, chúng ta… chúng ta thỏa thuận rồi đó?”
Phong Phi thầm nghĩ – mình nói hồi nào? Nhưng lại sợ hắn thật sự có thuận miệng nói vậy để dỗ dành Hải Tú, nên qua loa đáp: “Vậy cũng không được, không nói nhiều với cậu, ăn nhanh lên! Chừng nào ảnh về tôi sẽ gọi cho cậu, đừng lo, ăn mau lên rồi đi!”
Hải Tú hơi giận rồi, đẩy cái chén nhỏ trước mặt ra, nói: “Vậy tớ không ăn.”
Hắn nhịn không được bật cười: “Không đói hả?”
Cậu vừa nói xong đã hối hận, thầm thấy thái độ mình không tốt chút nào, lại ngượng ngùng kéo cái chén nhỏ lại, nói: “Người gì đâu, nói chuyện không đáng tin gì hết…”
Hắn thấy vậy thì lập tức mềm lòng, cười nói: “Cậu nói xem, cậu về với tôi làm gì? Chưa bao giờ thấy cậu nóng lòng muốn gặp anh tôi vậy nhé, cậu không sợ người ngoài hiềm nghi hả? Má… anh tôi đúng là ông già ngu ngốc mà, tối như vậy lại đòi gặp em dâu, có xấu hổ hay không…”
Hải Tú đờ ra rồi lập tức đỏ mặt: “Cậu, cậu nói cái gì vậy chứ…”
“Nói cậu đó.” Hắn cười cười gắp thức ăn cho cậu, “Thôi, tôi chắc chắn là không có chuyện gì đâu, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Hải Tú ăn mà vẫn cứ bướng bỉnh: “Không… Tớ thích vậy đó, cậu không cho tớ cũng đi theo, tự tớ đi, cậu không ngăn được đâu…”
Phong Phi tưởng tượng ra dáng vẻ lén lút theo sau mình của Hải Tú mà dở khóc dở cười. Hắn bèn thay đổi kế hoạch, cậu ấy đã khăng khăng như vậy rồi thì hắn có đưa cậu về nhà, cậu cũng đi theo hắn, còn phiền hơn nữa. Hắn đành phải nói: “Được rồi được rồi, đúng là chịu không nổi cậu mà, muốn theo thì theo đi.”
Lúc này Hải Tú mới vui vẻ một chút, cúi đầu ăn cơm rồi nhỏ giọng than phiền: “Người gì đâu mà nói chuyện không đáng tin gì hết…”
Phong Phi bị cậu bắn một phát dễ thương đến run rẩy, vừa vội ăn cho xong vừa gật đầu nhận lỗi: “Đúng đúng, tôi sai tôi sai, bảo bối ăn thử cái này đi…”
—
Ăn xong thì trời đã tối. Hai đứa đón xe về nhà, lúc về tới thì Phong Hiên đã đến.
Gặp Phong Hiên lần thứ hai, Hải Tú vẫn rất lúng túng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như không sợ anh đánh Phong Phi thì cậu cũng không muốn gặp anh – cậu chẳng biết phải nói gì hết.
Hải Tú cúi gằm, chào hỏi Phong Hiên. Anh gật đầu một cái, không nói gì. Cậu cầm cặp của mình và Phong Phi bỏ sang một bên.
Phong Hiên đứng dậy, nhìn Hải Tú một chút rồi nói với Phong Phi: “Anh tới xem chút thôi, giờ đi đây, em… ra tiễn anh.”
Chuông báo động của Hải Tú kêu lên inh ỏi, lấy hết can đảm nói: “Anh… Anh nói chỗ này đi, em lên lầu! Em không nghe đâu.”
Ánh mắt Phong Phi ngập ý cười, trấn an nhìn cậu. Hải Tú ngượng ngùng…
“Anh định mang trái cây qua cho hai đứa mà hôm nay bận quá nên quên mất.” Anh nói với Hải Tú, “Lần sau đi, anh mang tới mấy món em thích ăn.”
Hải Tú ngạc nhiên vì thái độ của anh, vội nói: “Không cần không cần đâu anh, cảm ơn anh nhiều.”
“Không có gì.” Anh lại quay sang nhìn Phong Phi, đi ra ngoài trước.
Phong Phi xoay người định đi theo, Hải Tú vội chạy đến cạnh hắn, đưa cho hắn cái điện thoại, vội vả nói: “Cậu… điện thoại cậu nè.”
Phong Phi cầm lấy nhìn một cái —– đang gọi cho Hải Tú.
Hắn nhịn cười, giờ mới phát hiện – điện thoại hắn cất trong cặp lúc nãy đã bị cậu cuỗm mất. Hắn tỏ ý khen ngợi cười với cậu một tiếng, nhét điện thoại vẫn còn trong cuộc gọi vào túi, theo Phong Hiên ra ngoài.
Trước cửa nhà, Phong Hiên đốt điếu thuốc, rít sâu một hơi. Lần trước cảnh tượng hai anh em đánh nhau vẫn còn hiện rõ trong đầu anh, Phong Hiên có hơi gượng gạo nên không muốn nói chuyện trong xe nữa. Anh đứng trước xe vừa hút thuốc vừa nói: “Hai đứa mới thi xong được 2 ngày đúng không?”
Phong Phi “Ừ” một tiếng, lại nói: “Muốn biết thành tích của em chứ gì?”
“Biết rồi, chiều nay mẹ đã nói với anh.” Phong Hiên nhẹ giọng nói: “Hôm nay tới để nói với em một chuyện, chị dâu em…”
Phong Phi nhíu mày: “Hử?”
Phong Hiên bật cười: “Mang thai, ba tháng rồi.”
Hải Tú đang nghe lén qua điện thoại: “!!!”
Phong Phi cũng rất ngạc nhiên, không tin được nói: “Mang thai?”
Anh hắn kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn không có con. Hắn loáng thoáng nhớ mẹ đã từng nói – cơ thể chị dâu có chút vấn đề nên rất khó có con.
Phong Hiên gật đầu: “Mấy năm rồi không có, anh cũng không ôm hy vọng… Ban đầu cô ấy còn không tin, hôm nay đi kiểm tra thì đã hơn mười tuần.”
Hắn tính toán chút thời gian… Chính là một tuần trước khi Phong Hiên phát hiện ra chuyện của hắn và Hải Tú.
Phong Hiên nói đầy ẩn ý: “Ba mẹ về có cháu ôm rồi, chuyện đó… chắc cũng không khó khăn lắm.”
Trong nháy mắt hắn hiểu ngay, cảm động trong lòng dâng trào không ngừng, yên lặng một chốc mới nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn anh làm gì.” Phong Hiên được làm cha thì tâm trạng rất tốt, “Chị dâu em nói, phúc tinh của chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
Hắn vội vàng khiêm tốn đáp: “Đừng khen cậu ấy như vậy.”
Phong Hiên: “…”
Anh lãnh đạm nói: “Cô ấy nói đứa bé trong bụng mình.”
Phòng ngủ trên lầu, Hải Tú cười đến nghẹt thở.
Phong Phi mỉm cười: “Tốt quá tốt quá… Anh mau về đi thôi, nhớ thăm hỏi chị dâu giúp em, khi nào được nghỉ em qua thăm chị ấy.”
“Lo chuyện của em đi, dù gì thì cũng…. chờ thi đại học xong hãy tính.”Anh đập vai hắn một cái – hai anh em, một cuộc nói chuyện đầy ẩn ý…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro