Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 76

Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

2024-11-19 02:36:34

Mấy buổi thi sau, buổi nào Khương Dụ Mạn cũng có mặt bên ngoài trường thi.

Để không bị hai đứa chú ý, trưa hôm thi đầu tiên cô đã đổi xe của mình với trợ lý. Sau buổi sáng đó thì cứ tìm chỗ đậu gần xe Phong Hiên, ngồi trong xe quan sát hai đứa.

Mấy hôm thi Phong Hiên đều đưa đón hai đứa hết. Anh cứ sợ trễ giờ nên lúc nào cũng chở hai đứa tới rất sớm, sớm cả nửa tiếng đồng hồ, trường còn chưa mở cổng, nên Phong Phi và Hải Tú lại ngồi trong xe chờ.

Nhờ vậy cô mới có cơ hội tìm một góc độ tốt quan sát từng hành động nhỏ của hai đứa.

Phong Hiên không dám để hai đứa ngồi liên tục dưới điều hòa nên xe ngừng thì lúc nào cũng mở cửa sổ ra. Xuyên qua lớp kính cửa sổ nhỏ, Khương Dụ Mạn nhìn thấy con trai rất thoải mái nói chuyện, vui đùa, thỉnh thoảng còn chủ động “Ăn hiếp một chút” Phong Phi kia – không biết Hải Tú lấy đâu ra một bông hoa nho nhỏ lén lút cắm lên đầu hắn. Lúc Phong Phi xích lại gần thì cố tình né, để rồi nhận lấy cái nhéo lỗ tai dạy dỗ của hắn. Rồi để Phong Phi gối lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa xoa vành mắt cho hắn.

Khương Dụ Mạn khó tin nhìn con trai ở bên cạnh Phong Phi một cách rất tự nhiên, còn toát lên vẻ tinh nghịch của một thiếu niên mới lớn. Rồi đột nhiên thấy hành động kia của Hải Tú, cô như không tin vào mắt mình.

Rất lâu rồi, Hải Tú không còn làm nũng hay chơi đùa với cô nữa.

Nhưng lúc này ở cùng Phong Phi, Hải Tú lại không quá khép kín như vậy. Cái loại tin tưởng và dựa dẫm xuất phát từ tận tâm can thế này làm Khương Dụ Mạn thấy áy náy vô cùng.

Về Phong Phi, mặc dù Khương Dụ Mạn rất khó nghĩ nhưng lại không thể không thừa nhận – hắn đối xử với Hải Tú rất tốt.

Lần nào trước khi vào thi hắn cũng đuổi anh mình xuống xe rồi lôi kéo Hải Tú ngồi nói chuyện một hồi, chọc cậu cười, giúp cậu bình tĩnh lại. Lo lắng trong mắt hắn không có nửa điểm dối trá, lại làm như vô tình kiểm tra mạch đập của Hải Tú, nhiều lần còn sờ trán Hải Tú kiểm tra xem cậu có bị cảm nắng không.

Ngày thi thứ hai, trời mưa nhưng vẫn oi bức như ngày thường khiến người ta rất khó chịu. Khương Dụ Mạn thấy Phong Phi che dù xuống xe, chen trong đám học sinh đông đúc mà chạy tới siêu thị nhỏ gần đó mua nước ướp lạnh cho Hải Tú.

Lúc hắn xuống xe thì mưa rất lớn, Khương Dụ Mạn chứng kiến nửa người dưới của hắn và cánh tay đều bị ướt cả. Mua nước xong thì chui lại lên xe, lấy khăn mặt quấn chai nước lại rồi dán lên má Hải Tú, cười hỏi cậu có mát không.

Xa xa, Khương Dụ Mạn nhìn tóc mái ướt nhẹp của hắn mà trong lòng rối như tơ vò.

Nếu như không thật lòng, sao có thể làm cho Hải Tú rung động như vậy?

Bệnh tình của con trai mình – cô luôn là người rõ nhất.

Cuối cùng cũng đến giờ thi, Khương Dụ Mạn thấy Phong Phi che dù cho Hải Tú, Hải Tú thì ôm túi đồ của hai đứa, sóng vai bước vào trường.

Đã hai ngày rồi, cô cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Hai ngày dành để suy nghĩ, nhưng Khương Dụ Mạn vẫn không biết nên làm thế nào.

Thật lòng thì, cô không muốn con trai mình ở cạnh một người đàn ông. Tuy cô biết về chuyện này, cũng không quá kì thị nhưng đặt tình huống vào bản thân mình, vào chính con trai mình thì cô vẫn hy vọng con trai có thể sống như một người đàn ông bình thường – học hành, tốt nghiệp, tìm một cô gái tốt, lập gia đình, lập nghiệp.

Lòng thì thầm nghĩ vậy, nhưng bảo cô nói thẳng với con trai, bảo nó cắt đứt quan hệ với Phong Phi thì cô làm không được.

Mấy chuyện khác không nói, trước hết đã thấy bệnh của Hải Tú là một quả bom hẹn giờ rồi. Một năm nay bệnh của con trai vừa tốt lên, cô không dám mạo hiểm với sức khỏe của con như vậy.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng Khương Dụ Mạn vẫn biết rõ.

Buổi thi cuối cùng, trải qua hai tiếng không dài không ngắn, Khương Dụ Mạn ngồi nghĩ không biết bao nhiêu cách, cuối cùng vẫn vứt hết.

Mấy tiếng trước, sau lớp cửa sổ chắn gió kia, Phong Phi mỉm cười lao vào hôn Hải Tú. Hải Tú cũng ngượng ngùng hôn lại hắn, trong mắt đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

Chuông hết giờ vang lên, Khương Dụ Mạn mệt mỏi thở dài một hơi, quyết định tạm thời vẫn làm như không biết gì… Cô không nỡ nhìn thấy con trai đau khổ.

Phong Hiên chậm rãi lái xe tới, quay cửa xe xuống nhìn về phía Khương Dụ Mạn. Khương Dụ Mạn cũng phát hiện Phong Hiên đang nhìn mình nên đeo kính mát lên, cúi đầu xem di động.

Phong Hiên bước xuống xe, khẽ nhíu mày nhìn chiếc xe của Khương Dụ Mạn… Hôm qua anh đã chú ý chiếc xe này rồi, hình như cũng là đưa đón thí sinh nhưng mà hai ngày rồi, anh chỉ thấy chiếc xe này đúng giờ thì trờ đến rồi đậu yên ở đó, không có ai xuống xe cả, cũng không có ai đi tới. Hơn nữa, chiếc xe này chỉ quanh quẩn quanh xe của anh.

Anh đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa đi về phía xe của Khương Dụ Mạn. Lúc vừa mới đến gần thì cổng trường mở ra, học sinh chen chúc nhau chạy ra. Phong Hiên liếc nhìn chiếc xe của Khương Dụ Mạn một cái rồi xoay trở về.

Phong Hiên quan sát Khương Dụ Mạn thì cô cũng quan sát anh.

Từ sáng sớm hôm thi đầu tiên, cô đã biết được – người nhà của Phong Phi, hay ít nhất là anh hai hắn, đã biết quan hệ của hai đứa.

Hơn nữa, Hải Tú cũng biết chuyện này.

Khương Dụ Mạn mệt mỏi vô cùng, cô bên này chẳng biết gì cả, toàn là bị động, mà Phong gia bên kia đã ở chung hòa thuận thế này rồi.

Cô cười khổ trong lòng, vậy cũng an ủi được phần nào – chí ít thì cũng thấy được Phong Phi nghiêm túc trong chuyện này.

Mưa đã tạnh, Khương Dụ Mạn xuống xe, đi tới cổng trường đợi Hải Tú.

Một lúc lâu sau, Phong Phi và Hải Tú mới ra ngoài. Khương Dụ Mạn hít sâu một hơi, rồi vẫy vẫy tay với hai đứa, mỉm cười nói: “Chỗ này chỗ này! Mệt không?”

Hải Tú thấy mẹ thì vội vàng chạy tới. Cuối cùng cũng thi xong, hai mắt cậu sáng lên, gương mặt ửng hồng, giọng nói pha thêm chút hưng phấn: “Mẹ mẹ, con trúng tủ bài luận tiếng Anh rồi! Con với Phong Phi viết đề này nhiều lần rồi nên không sai ngữ pháp được, thật trùng hợp…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phong Phi cười cười giải thích cho cô: “Trước khi thi Hải Tú tích góp hơn mười đề viết tiếng Anh rồi lần lượt viết, bắt cháu viết luôn rồi sửa bài cho cháu… Không ngờ lại trúng tủ.”

Khương Dụ Mạn mỉm cười xoa đầu Hải Tú, nhẹ giọng nói: “Thi xong rồi thì bỏ đi, cứ thoải mái, tối con muốn ăn gì?”

“Phải về trường đã mẹ!” Hải Tú giải thích: “Thầy giáo đã nói thi xong phải về trường báo cáo với lại dọn hết sách vở đồ dùng của mình đi, ngày mai người ta tới dọn dẹp phòng học rồi.”

Khương Dụ Mạn gật đầu: “Ừ, bây giờ cũng còn sớm, về trường của con cũng không trễ cơm tối… Con có nóng không? Nhìn cái mặt đỏ bừng kìa…”

Phong Phi mở nguồn điện thoại lên, điện thoại lập tức rung lên liên tục, tin nhắn cứ thế mà tới. Hắn cúi xuống nhìn lướt qua rồi tức tốc ngẩng đầu, nhìn Phong Hiên đang đứng chờ cách đó không xa.

Anh gật đầu với hắn một cái, hắn nhìn về phía Khương Dụ Mạn. Đang tính toán phải làm thế nào thì trong đầu chợt lóe lên, cười nói: “Trong trường cũng đâu có gì nhiều, đồ đạc không quan trọng thì vứt đi cũng được, còn lại thì để anh con chở về một lần là được.”

Khương Dụ Mạn nhìn hắn, trong lòng cực kì phức tạp, miễn cưỡng nở nụ cười: “Phiền gì chứ, sách vở tài liệu của Hải Tú chắc cũng phải mấy bao tải rồi. Cô đã hứa với mấy người đồng nghiệp là cho con họ sách của Hải Tú, không vứt được đâu, cô đưa Hải Tú đi nhé.”

“Cháu thấy sắc mặt cô không tốt nên hơi lo.” Phong Phi chân thành nói: “Cô đợi ở đây bao lâu rồi? Đừng nói là bị trúng gió nhé?”

Lúc xuống xe thì Khương Dụ Mạn không soi gương nên không biết sắc mặt mình hiện giờ thế nào, cô xoa xoa mặt, gượng cười: “Không sao đâu… Chỉ hơi mệt chút thôi, cháu đừng lo.”

Phong Phi đột ngột hỏi làm cô không che giấu được lo lắng, sắc mặt đang được ngụy trang rất tốt nháy mắt hiện lên tia hổ thẹn. Hải Tú cũng thấy sắc mặt mẹ mình không tốt, lo lắng hỏi: “Mẹ chờ lâu lắm ạ? Đừng nói mẹ trúng gió thiệt nha? Có buồn nôn không mẹ?”

Cô bất đắc dĩ cười với Hải Tú: “Đừng làm quá vậy chứ, mẹ chỉ hơi mệt chút thôi… Được rồi, lên xe với mẹ nhanh! Mình đi lấy đồ rồi còn về ăn tối nữa.”

Phong Phi rất tự nhiên kéo Hải Tú lại sau lưng, nhíu mày nói: “Để cô lái cháu lo lắng lắm. Trời còn mưa nữa, lỡ đâu đường trơn trượt gặp phải tai nạn thì thế nào đây?”

Rồi hắn quay lại nhìn cậu: “Cậu lên xe của anh tôi, để tôi lái xe cho mẹ.”

Khương Dụ Mạn vội nói: “Không cần không cần, cháu…”

“Nếu không phải chỗ này không tiện thì cháu đã tìm chỗ cho cô nghỉ ngơi rồi.” Phong Phi ân cần nhìn cô, vô cùng chân thành nói: “Xe cô đâu rồi? Cô dẫn cháu đến đó đi! Hải Tú, lên xe của anh tôi. Đường vào trường mình chắc bị chặn rồi nên mình không đi đường đó nữa. Anh tôi không biết đường khác đâu, cậu chỉ ảnh đi.”

Phong Phi sắp xếp đâu ra đó, Hải Tú hoàn toàn không hề nghi ngờ, gật đầu một cái rồi nói với Khương Dụ Mạn: “Nếu mẹ khó chịu thì nói Phong Phi ngừng xe liền nha, không ổn là phải đi bệnh viện đó!”

Phong Phi xoa nhẹ đầu cậu, thầm nghĩ bệnh của mẹ cậu là tâm bệnh, đi bệnh viện cũng vô ích thôi.

Dưới sự kiên trì của hắn, cuối cùng Hải Tú cũng lên xe Phong Hiên, còn hắn sang làm tài xế cho Khương Dụ Mạn.

Khương Dụ Mạn không biết Phong Hiên đã gửi tin nhắn nói chuyện cô theo dõi xe của anh hai ngày nay cho Phong Phi nghe, nên chỉ nghĩ Phong Phi thật sự lo cho cô. Lên xe rồi, cô cảm động nói: “Cảm ơn cháu.”

“Vâng.” Phong Phi quay xe chạy theo xe của anh mình, mỉm cười nói: “Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, luôn sẵn lòng chăm sóc phu nhân.”

Khương Dụ Mạn bật cười, rồi nhìn ra cửa sổ, không nói chuyện nữa.

Ngoài trời mưa lại rơi, cửa sổ xe phủ một lớp hơi nước. Phong Phi rút hai tờ khăn giấy ra đưa cho Khương Dụ Mạn: “Cô lau giùm cháu cửa sổ sau bên kia được không? Cháu không thấy rõ bên phải đằng sau rồi.”

Khương Dụ Mạn hoàn hồn, vội vàng gật đầu rồi lau sạch cửa xe. Phong Phi cười nói: “Cháu nhớ hình như đây đâu phải xe cô nhỉ?”

Khương Dụ Mạn gật đầu: “Xe cô đưa đi bảo dưỡng rồi, cô mượn người khác.”

Phong Phi gật đầu. Lúc đứng chờ đèn đỏ, hắn thấy một vài học sinh vừa thi xong ra đứng ở trong mưa, vừa vứt sách vở đề thi vừa khóc cười như điên thì ung dung nói: “Lũ ngây thơ.”

Khương Dụ Mạn nhìn hắn, cười nói: “Cháu trưởng thành hơn bạn bè cùng tuổi nhiều.”

Phong Phi lắc đầu: “Không hẳn đâu ạ.”

Cô hỏi hắn: “Người lái chiếc xe kia là anh trai cháu à? Vừa rồi chưa kịp chào hỏi gì cả… Cô nghe Hải Tú nói, anh hai cháu trông coi cháu từ bé đến giờ.”

“Vâng, lúc cháu học mẫu giáo thì ba mẹ bắt đầu làm ăn lớn, không có thời gian chăm sóc cháu, anh hai chăm sóc cháu rất nhiều.” Phong Phi cười, “Tính tình ảnh không tốt, mà hồi bé cháu rất quậy nên bị đòn rất nhiều.”

Khương Dụ Mạn mỉm cười: “Nhìn thì thấy không lớn hơn cháu là bao, vậy chắc anh cháu phải vất vả nhiều rồi. Hải Tú thì thiệt thòi.. ở chỗ không có được một người cha tốt để làm gương chó nó.”

Hắn nhướn mày: “Cậu ấy lớn lên vẫn rất ngoan mà.”

Ánh mắt cô hiện lên vẻ buồn bã: “Vẫn ảnh hưởng chứ… Theo cô biết thì mấy đứa con trai nhỏ mà không có người đàn ông nào làm gương cho chúng nó thì rất dễ, dễ….”

“Dễ thành đồng tính luyến ái?” Phong Phi cua vòng qua giao lộ, giọng nói rất bình tĩnh.

Bầu không khí trong xe lập tức trở nên nặng nề.

Khương Dụ Mạn im lặng chốc lát rồi nói: “Vừa rồi cậu không cho Hải Tú lên xe là vì sợ tôi nói gì với nó à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phong Phi thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, thi đại học xong rồi, mất đi một cái cớ bảo vệ nên không thể loại trừ khả năng này được.”

Cô nhìn hắn, nói: “Nên cậu đang định chọc thủng tầng bảo hộ này của cô à?”

Phong Phi thản nhiên đáp: “So với việc không biết chắc rằng tầng bảo hộ này sẽ bị thủng theo kiểu nào, thì cháu tự nói trước vẫn hơn… Ít nhất là lúc này, Hải Tú không có ở đây.”

Ánh mắt Khương Dụ Mạn lóe lên tia giận dữ: “Cậu… cậu cũng biết nó không chịu nổi đả kích, vậy sau này người khác phát hiện hai đứa thì sao đây hả? Nó chịu được những lời đàm tiếu đó sao?”

“Hải Tú chỉ quan tâm đến người cậu ấy quan tâm, cháu cũng vậy.” Lại một cái đèn đỏ nữa, Phong Phi dừng xe, quay lại lấy cái cặp để ở ghế sau, thấp giọng nói: “Cô ơi, cháu thật lòng với cậu ấy… Trước giờ Hải Tú đã chịu khổ rất nhiều rồi, cháu không muốn cậu ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, chỉ muốn cậu ấy luôn được vui vẻ.”

Phong Phi nhìn cô, giọng vô cùng thành khẩn: “Cậu ấy đi học bao nhiêu năm nay, người khác khổ ba phần thì cậu ấy khổ bảy phần…”

Khương Dụ Mạn quay đi, nước mắt lăn dài trên má.

“Cứ chịu đựng như vậy, tới tận bây giờ cũng không oán hận điều gì, đối xử với ai cũng tốt bụng như vậy…” Hắn hít sâu một hơi, nhớ lại thời điểm một năm trước lúc hai đứa quen nhau – Hải Tú nghĩ là Nghê Mai Lâm sẽ la hắn, liền vọt vào phòng làm việc biện hộ cho hắn.

Viền mắt Phong Phi cũng đỏ lên, trầm giọng nói: “Cậu ấy có bao giờ than khổ với cô chưa?! Thế nhưng không nói… không có nghĩa là cậu ấy thật sự không khó chịu, đúng không cô?”

Khương Dụ Mạn cố gắng kiềm chế, không để cho mình bật khóc.

Đèn vừa chuyển xanh, Phong Phi nổ máy xe, nói: “Hải Tú đã chịu đủ khổ rồi, hôm nay là ngày cuối cùng học trung học của cậu ấy. Đợi cậu ấy tốt nghiệp rồi ra trường, những chuyện khốn nạn trước kia đều để lại hết đi. Từ nay về sau… cháu không muốn cậu ấy chịu tổn thương gì nữa, cô có thể đồng ý cho cháu được không ạ?”

Khương Dụ Mạn lau nước mắt, ngồi tĩnh tâm chốc lát rồi cố gắng làm cho giọng mình mạnh mẽ một chút, hỏi ngược lại hắn: “Dựa vào cái gì mà cậu cam đoan không để Hải Tú tổn thương nữa? Hơn nữa cậu không biết, thật ra nó…”

Phong Phi đưa cặp của mình cho cô, nói: “Cái này tối nay cháu định đưa cậu ấy xem, bây giờ cô xem trước đi…”

Khương Dụ Mạn nhíu mày, mở cặp Phong Phi ra – trong cặp để đầy mấy hộp thuốc lớn nhỏ.

Cô nghẹn ngào: “Đây là…”

“Đây là thuốc cậu ấy phải uống vì cái bệnh chết tiệt kia.” Phong Phi nghiến răng nói: “Hồi cấp hai cậu ấy xảy ra chuyện gì, rồi bị bệnh gì, cháu biết lâu rồi. Không có mấy thứ này thì cậu ấy không dám đi học… Không phải cháu không nghĩ đến sau này, phải nói thế nào với cậu ấy cháu đã chuẩn bị rồi, việc này cháu tình nguyện.”

Hắn nói dăm ba câu kể lại cho cô nghe hắn đã đổi thuốc cho Hải Tú như thế nào, rồi nõi rõ từng chữ một: “Cô hỏi cháu, dựa vào điều gì mà có thể cam đoan rằng không để Hải Tú chịu tổn thương nữa đúng không? Cháu chỉ nói là – dựa vào việc cháu có thể làm cho cậu ấy không cần phải uống thuốc nữa.”

Hắn hùng hồn hứa hẹn: “Chỉ cần bên cạnh cháu, Hải Tú sẽ không phải chịu khổ, cháu là thuốc của cậu ấy.”

Nước mắt Khương Dụ Mạn lại chảy ra.

Mỗi một câu của Phong Phi đều là lưỡi dao nhọn đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.

Khương Dụ Mạn gật đầu: “Tốt…”

—-Chỉ cần bên cạnh cháu, Hải Tú sẽ không phải chịu khổ, cháu là thuốc của cậu ấy.



Trên chiếc xe còn lại, giọng nói của Phong Phi qua điện thoại vẫn còn vang vọng trong buồng xe, mỗi một chữ đều nặng nề đánh vào trong lòng Hải Tú.

Lúc lên xe hắn đã gọi cho Phong Hiên. Anh bắt điện thoại, không thấy hắn nói gì thì hiểu ý hắn ngay, liền mở loa ngoài lên – Phong Phi và Khương Dụ Mạn bên kia nói gì, Hải Tú bên đây nghe được rõ ràng hết.

Cậu sợ mẹ nghe được âm thanh của mình nên luôn cố gắng cắn chặt răng, kiềm nén nỗi nghẹn ngào, mặc cho nước mắt đã giàn giụa.

Cậu cực kì hoảng sợ – bệnh tình mình giấu giếm một năm nay… đã bị Phong Phi phát hiện từ lâu.

Phong Phi không cảm thấy mình bị tâm thần.

Phong Phi luôn tìm cách giúp mình trị bệnh, giúp mình bỏ đi mấy loại thuốc hại thân kia.

Thì ra mình đã khỏi bệnh rồi.

Thì ra mình đã thoát ra được đoạn thời gian tối tăm kia rồi.

Trong điện thoại Phong Hiên truyền ra âm thanh nhỏ đến không thể nghe của mẹ cậu – “Tốt.”.

Hải Tú cảm giác như mình vừa được đặc xá khỏi tội chết, tan vỡ khóc lớn.

Xe của Phong Hiên và Khương Dụ Mạn lần lượt đậu trong sân trường.

Ngoài cửa sổ xe, mưa rơi tí tách cả ngày cuối cùng cũng tạnh.

Bầu trời phía trên trường học xanh thăm thẳm, quang đãng cả một vùng, không một gợn mây.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Số ký tự: 0