Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế

Chương 18

2024-10-09 21:07:35

Người nọ cũng không thể gọi là người, gương mặt dính máu đã nửa khô nửa đặc, mặt mũi hư thối nghiêm trọng, đôi mắt trắng xám như cá chết liếc nhìn người trong xe, bàn tay có móng tay dài cứng rắn màu đen thui vỗ vào cửa sổ xe, để lại một dấu ấn máu, cái miệng mở ra đóng lại phát ra tiếng gầm gừ. Lục Minh m ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn thấy một ngón tay rơi ra trong miệng gã ta.

Full sát thương chí mạng phạm vi gần: “Ọe…” Lục Minh m không nhịn được ọe một tiếng, cô bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

Sắc mặt Lục Thịnh Nghiêu và Lục Thư Hoài rất khó coi, quái vật ăn thịt người, nói cho đúng thì chính là zombie.

Bốn phương tám hướng tập trung không ít zombie, mùi vị tanh hôi mục nát truyền vào trong xe. Lục Thịnh Nghiêu mặc kệ zombie trước cửa, nhân lúc zombie còn chưa bao vây liền đạp chân ga một phát lao về phía trước.

“Gào…”

Lục Minh m quay đầu nhìn, phía sau còn mười mấy con zombie đi theo, chúng liên tục gào thét tức giận bắt đầu đuổi theo chiếc xe, trái tim nhỏ của cô xém chút đã nhảy ra ngoài.

Con zombie kia bấu chặt xe, lảo đảo bò đến chỗ cửa sổ, dùng đầu của mình liều mạng đập vào cửa sổ xe.

“Răng rắc” một tiếng, cửa sổ đã bị nứt giống như mạng nhện rậm rạp chằng chịt rồi vỡ tung, mặt mũi Lục Minh m trắng bệch.

Zombie mở cái miệng to như chậu máu ra muốn cắn rơi đầu Lục Minh m.

“Minh m!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Thư Hoài mới vừa định đi qua giúp đỡ.

“Đệch mẹ nó.” Lục Minh m móc khuỷu tay bên phải lên trực tiếp đánh zombie xuống xe.

Lục Thư Hoài và Lục Thịnh Nghiêu im lặng, Lục Thư Hoài do dự một lát: “Minh m, em không sợ sao?”

Lục Minh m khóc thút thít: “Em sợ muốn chết rồi hu hu hu.”

Hai cha con: Ủa alo???

Mãi đến khi Lục Thịnh Nghiêu bỏ rơi đám zombie mà trở về nhà họ Lục, Lục Minh m vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, vẫn là Lục Thịnh Nghiêu và Lục Thư Hoài đỡ cô xuống xe.

Mấy người Diệp Khê vội vây quanh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Gương mặt Lục Minh m tái nhợt nói lại tình huống vừa gặp phải.

Nghe Lục Minh m miêu tả, Vãn Vãn sợ hãi ôm chân Diệp Khê: “Quái thú ăn thịt người mà chú Hệ thống nói thật sự xuất hiện rồi.”

“Chúng ta không có năng lực chạy ra khỏi tiểu khu, cho dù chạy ra khỏi tiểu khu thì zombie bên ngoài còn nhiều hơn trong tiểu khu nữa.” Lục Thư Hoài bình tĩnh phân tích, vừa nãy anh đã quan sát bên dưới rất kỹ, thể lực và tốc độ đám zombie kia cao hơn người bình thường rất nhiều.

“Thức ăn dưới tầng hầm đủ để chúng ta ăn ít nhất một tháng, không cần phải vội đi ra ngoài.” Thế giới quan của Lục Thịnh Nghiêu sụp đổ, ông chưa từng nghĩ sẽ gặp phải chuyện quái dị này, đây chính là tận thế sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Để tránh cho zombie phát hiện, tất cả cửa sổ và cửa trong nhà đều đóng chặt, rèm cửa sổ cũng đều kéo qua, không lộ ra tí ánh sáng nào.

Sau bữa cơm trưa, mọi người lựa chọn nghỉ trưa, dù sao tối hôm qua thật sự không ngủ ngon. Họ chọn hai phòng gần đó, nam nữ chia nhau ra ở, nếu như gặp chuyện bất trắc gì cũng kịp tới giúp đỡ.

Sau khi xác nhận tất cả mọi người đang ngủ, Vãn Vãn cẩn thận mở hai mắt ra: [Chú Hệ thống ơi, mẹ và chị đều ngủ rồi.]

777: [Vãn Vãn, cháu nhắm mắt lại.]

Vãn Vãn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì đã là thế giới khác rồi

[Woa!] Vãn Vãn kinh ngạc hét lên, thật thần kỳ.

Cô nhóc đứng trên bãi cỏ xanh bát ngát, sau lưng cô nhóc có một nhà gỗ thấp bé, cửa lớn rộng mở, nhìn thấy hết bên trong. Bên trong nhà trống rỗng, không có bất cứ thứ gì, một mét trước mặt là một con suối, bốc lên bọt nước sùng sục.

[Vãn Vãn, ra phía sau nhà gỗ nhìn thử.]

Bước chân nhỏ đi tới phía sau nhà gỗ, có thể nhìn thấy ruộng đồng đã được khai quật.

[Vãn Vãn, cháu muốn trồng cái gì, chú mua hạt giống giúp cháu.] 777 mở shop bách hóa của Hệ thống ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế

Số ký tự: 0