Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế

Chương 27

2024-10-09 21:07:35

Cmn, vừa mặt dày vừa vô lại thật đấy!

Lục Minh m và Lục Minh Dục đều tức giận, trừng mắt nhìn đôi vợ chồng Trương Thúy Phân sau lưng Dương Thiên Minh.

“Đó là do nhà bọn họ ngược đãi Vãn Vãn! Bọn họ đáng bị trừng phạt!”

Nụ cười trên mặt Dương Thiên Minh không thay đổi, ông ta nhìn về phía Lục Thịnh Nghiêu: “Tổng giám đốc Lục, ông nói thử xem nên làm thế nào?”

Nói xong bàn tay của ông ta hiện ra hình dáng của nhũ băng, đi về phía Lục Thịnh Nghiêu.

“Nhà họ Lục chứa chấp các người, còn chia vật tư cho các người, xin các người đừng được voi đòi tiên nữa.” Giọng nói Lục Chiêu Tuyết rất nhẹ nhàng, giống như nước tuyết hòa tan trong núi, trong sự trong veo lộ ra vài phần lạnh lùng.

Dương Thiên Minh ngây người, nhũ băng trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, ánh mắt nhìn thẳng Lục Chiêu Tuyết rồi nói: “Cô là con gái của tổng giám đốc Lục? Cô tên gì?”

Lục Chiêu Tuyết bị Dương Thiên Minh nhìn chằm chằm như thế, nụ cười xinh đẹp trên gương mặt thêm vài phần chán ghét, cô không trả lời ông ta.

Dương Thiên Minh không hề để ý, ngược lại ân cần sáp tới.

Lúc trước ông ta toàn chú ý tới Lục Thịnh Nghiêu, vốn không chú ý mấy đứa con gái của ông, bây giờ vừa nhìn thấy người thật, dáng vẻ con gái Lục Thịnh Nghiêu thực sự là đẹp như tiên nữ, vừa khéo xứng đôi với ông ta.

“Không biết cô Lục đã lập gia đình chưa? Họ Dương tôi vẫn còn độc thân.” Dương Thiên Minh càng nhìn càng thích Lục Chiêu Tuyết, đúng là cô vợ định mệnh của ông ta mà. Ngay cả ánh mắt nhìn Lục Thịnh Nghiêu cũng thay đổi, đấy không phải là kẻ thù của ông ta, mà là cha vợ của ông ta mới đúng chứ lị.

Vãn Vãn nghe không hiểu lời của Dương Thiên Minh, cô nhóc chỉ cảm thấy chú này thật kỳ lạ, vừa nãy còn hung dữ, bây giờ bỗng nhiên cười biến thái như vậy: [Chú hệ thống ơi!]

777 cũng cạn lời: [Vãn Vãn, ông ta muốn làm anh rể của cháu.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh rể? Đó là gì ạ?”

777: [Ừm… Chính là làm chồng của chị cháu, giống như cha mẹ của cháu vậy.]

“Không được.” Vãn Vãn cũng không muốn chú này làm anh rể của mình chút nào.

[Cháu không muốn đâu, chồng của chị cả phải là anh trai siêu đẹp trai, mặt mũi chú này còn già hơn cả cha cháu nữa ấy.] Vãn Vãn là một kẻ yêu sắc đẹp.

Lời này rất có lý, nói ra ngoài, người không biết còn tưởng Dương Thiên Minh là cha của Lục Chiêu Tuyết, 777 rất tán thành cách nói của Vãn Vãn, có điều lời này cũng không thể để Dương Thiên Minh biết, bằng không sẽ chó cùng rứt giậu.*

*Xử sự liều lĩnh, làm bậy khi bị đẩy đến bước đường cùng

“Cô Lục, nếu cô nói cho tôi biết tên của cô, vậy thì chuyện các cô đánh bọn họ, tôi sẽ không so đo nữa, thế nào?” Dương Thiên Minh thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm người đẹp mặt lạnh ở trước mặt, rồi nuốt nước bọt, ngay cả trừng ông ta mà cũng xinh đẹp như vậy. ( ˘ ³˘)

“Anh Dương, đây không phải…” Trương Thúy Phân nóng nảy, như vậy sao được, sao Dương Thiên Minh bỗng nhiên lại coi trọng con nhỏ đê tiện kia vậy?

“Câm mồm, ở đây không có chuyện của cô.” Người đàn ông cơ bắp cảnh cáo Trương Thúy Phân.

Trương Thúy Phân bị dọa đến mức ngậm chặt miệng, toàn bộ kế hoạch của cô ả đều ngâm nước nóng.

“Lục Chiêu Tuyết.” Vì người nhà, Lục Chiêu Tuyết thỏa hiệp.

“Chiêu Tuyết, cô biết không, mặt mũi cô rất giống một người?” Dương Thiên Minh trông mong nhìn Lục Chiêu Tuyết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mắt thấy không thể nào để Lục Chiêu Tuyết suy đoán, Dương Thiên Minh thâm tình thốt ra mấy chữ từ đôi môi dày cộm thâm tình: “Đó là vợ tương lai của tôi.” Gương mặt đen nhẻm nhe răng cười.

Toàn trường tĩnh lặng.

Mọi người đều trợn mắt há mồm: “?”

Đậu má, vậy cũng được luôn (°∀°)

Lục Chiêu Tuyết bị đánh trực diện lập tức chấn động. ⊙﹏⊙

Cái méo gì vậy?

Ọe…

Lục Minh m muốn nôn, không ngờ lão già này vậy lại muốn tán chị cả của mình, ông ta cũng không nhìn thử mình xem có xứng hay không, tôi nhổ vào.

“Các người nên làm gì thì làm đi.” Dương Thiên Minh giơ một tay lên, ý bảo có thể đi rồi.

Thấy Trương Thúy Phân muốn nói gì, ánh mắt của ông ta lạnh lẽo: “Cút xa tí, đừng ép tôi ra tay.”

Ông ta xoay mặt đối diện Lục Chiêu Tuyết, đổi thành giọng điệu dịu dàng: “Chiêu Tuyết, tôi nghĩ lúc trước chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ, nếu cô không ngại thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé.”

Chậc chậc, nhìn dáng vẻ hai mặt này của ông ta kìa, lật còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa.

“Ngồi xuống nói chuyện thì có thể, nhưng tôi có một yêu cầu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế

Số ký tự: 0