Chương 14
ALEJr
2024-08-19 03:44:33
" Bệnh nhân có lẽ đã bị trầm cảm
một thời gian, tình hình bệnh tiến triển khá nhanh, có lẽ do vấn đề tình cảm nào đó gây ảnh hưởng".
" Cậu ấy sẽ thu mình lại với thế giới, chỉ muốn tiếp xúc với một mình anh, mặc dù bề ngoài cậu ấy tỏ ra nhu nhược và thuận theo anh nhưng thực chất cậu ấy lại có tính chiếm hữu rất cao với anh".
" Tính chiếm hữu cao nhưng lại không được chiếm hữu nên sinh ra cảm giác không an toàn, cậu ấy chỉ muốn anh ở trong phạm vi an toàn mà cậu ấy có thể nhìn thấy hoặc ít nhất có thể kiểm soát được, nếu không thì cậu ấy sẽ trở nên lo lắng, bồn chồn không yên".
" Để tránh bệnh nhân trong giai đoạn tâm lý không ổn định gây ra hành vi tự hại thì tốt nhất nên lắp camera ở trong nhà, vừa theo dõi tình hình bệnh nhân vừa có thể dùng làm tài liệu phân tích cho việc trị bệnh".
Thẩm Đằng đóng bản báo cáo lại trầm ngâm một hồi.
Trước khi anh đi công tác thì Tiểu Cẩn vẫn còn bình thường, sau khi trở về liền có vấn đề, trong thời gian anh đi công tác rốt cuộc ở nhà đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao Tiểu Cẩn lại có vẻ tránh né với Quỳ Linh Lam?
Xem ra cần phải làm rõ vấn đề này.
Buổi chiều Thẩm Đằng tới đón Mộ Thiếu Cẩn về nhà, mấy ngày này điều trị tại nhà.
Lúc được Thẩm Đằng bế ra khỏi phòng bệnh, Mộ Thiếu Cẩn bất giác nhìn sang phòng bệnh đối diện, qua cửa sổ hành lang nhìn thấy Quỳ Linh Lam đang nhìn mình, ánh mắt hơi buồn.
Mộ Thiếu Cẩn đặc biệt nhạy cảm, cậu nhìn ra được Quỳ thiếu gia thực ra cũng có tình ý với tiên sinh của cậu.
Cũng phải thôi, anh ấy là thiếu gia nhà giàu môn đăng hộ đối với tiên sinh, vừa đẹp lại vừa giỏi giang, chưa kể hai người còn là thanh mai trúc mã, tiên sinh ưu tú như vậy, Quỳ thiếu gia thích thầm anh ấy cũng không phải chuyện lạ.
Nghe người giúp việc nói năm xưa tiên sinh cũng thích Quỳ thiếu gia, chẳng qua người ta phải ra nước ngoài nhiều năm để điều trị nên mới không thành.
" Sao vậy?".
Thẩm Đằng thấy Mộ Thiếu Cẩn thất thần thì lên tiếng hỏi.
" Em không sao, hơi mệt thôi ạ".
Mộ Thiếu Cẩn trong lòng ăn dấm chua, vùi đầu vào lồng ngực Thẩm Đằng trong ánh mắt dõi theo của Quỳ Linh Lam.
Quỳ Linh Lam cười khổ, dáng vẻ bệnh kiều không khỏi khiến người khác xót thương.
Nếu không phải do bệnh tật mà phải ra nước ngoài điều trị nhiều năm thì phải chăng người ở bên Thẩm Đằng là cậu ta không.
" Anh đừng nhìn nữa, anh biết không, cậu ta vì để tránh tội nên tự làm mình bị thương, lợi dụng lòng thương cảm của Đằng ca, đúng là tâm cơ".
Một người bạn đang giúp Quỳ Linh Lam bổ hoa quả nói.
Quỳ Linh Lam thở dài một hơi ngắn, nhận lấy miếng táo người kia đưa " Cậu ấy không hại anh, là do anh tự ngã đó, sao mọi người lại cho rằng là cậu ấy hại anh".
Người kia bĩu môi mỉa mai " Là do anh quá lương thiện, anh còn nói giúp cho cậu ta làm gì".
Quỳ Linh Lam đáp lại " Không, thật mà, là do anh không cẩn thận bị ngã, cậu ấy không hại anh, nếu cậu còn nói linh tinh như vậy nữa thì anh không khách sáo đâu nhé".
" Xì! được rồi, em nghe theo anh".
Ngoài hành lang có bóng dáng người đi qua đi lại, Quỳ Linh Lam nhận ra là Thẩm Đường, em trai họ của Thẩm Đằng, hồi đi học cũng có quen biết.
Thẩm Đường ngó vào phòng bệnh của Mộ Thiếu Cẩn nhưng không thấy ai " Quái lạ, người đâu hết rồi".
Quỳ Linh Lam xuống giường chậm rãi đi ra cửa phòng " Tìm Tiểu Cẩn à? Thẩm Đằng vừa đưa cậu ấy xuất viện rồi".
Thẩm Đường gãi đầu lúng túng " Vậy sao? Cảm ơn anh nhé".
Không gặp được người cần gặp, mấy túi quà mang theo cũng vô nghĩa. Thẩm Đường đưa túi quà cho Quỳ Linh Lam " Em có chút quà này anh nhận lấy nhé, mau chóng khỏe lại nha".
Nói xong cậu liền chạy đi mất.
Quỳ Linh Lam nhìn túi quà trong tay, là hòn ngọc quý của thế gia tài phiệt, lần đầu tiên Quỳ Linh Lam trải nghiệm cảm giác nhận đồ thừa.
Trước giờ từng người muốn tặng đồ cho anh đều phải thành tâm thành ý, Thẩm Đường vốn chuẩn bị quà cho Mộ Thiếu Cẩn nhưng vì không gặp được nên mới đưa cho anh.
Quỳ Linh Lam hạ mắt không vui, cầm túi quà để lên bàn nói với người bạn kia " Cậu đem chút quà này phân phát cho bệnh nhân khác đi, à... quà mà mọi người tặng anh mấy nay cũng chất thành đống rồi, để lâu cũng không được, cậu lựa xem mang đi phân phát cho bệnh nhân nghèo ở bên dưới đi".
" Cậu ấy sẽ thu mình lại với thế giới, chỉ muốn tiếp xúc với một mình anh, mặc dù bề ngoài cậu ấy tỏ ra nhu nhược và thuận theo anh nhưng thực chất cậu ấy lại có tính chiếm hữu rất cao với anh".
" Tính chiếm hữu cao nhưng lại không được chiếm hữu nên sinh ra cảm giác không an toàn, cậu ấy chỉ muốn anh ở trong phạm vi an toàn mà cậu ấy có thể nhìn thấy hoặc ít nhất có thể kiểm soát được, nếu không thì cậu ấy sẽ trở nên lo lắng, bồn chồn không yên".
" Để tránh bệnh nhân trong giai đoạn tâm lý không ổn định gây ra hành vi tự hại thì tốt nhất nên lắp camera ở trong nhà, vừa theo dõi tình hình bệnh nhân vừa có thể dùng làm tài liệu phân tích cho việc trị bệnh".
Thẩm Đằng đóng bản báo cáo lại trầm ngâm một hồi.
Trước khi anh đi công tác thì Tiểu Cẩn vẫn còn bình thường, sau khi trở về liền có vấn đề, trong thời gian anh đi công tác rốt cuộc ở nhà đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao Tiểu Cẩn lại có vẻ tránh né với Quỳ Linh Lam?
Xem ra cần phải làm rõ vấn đề này.
Buổi chiều Thẩm Đằng tới đón Mộ Thiếu Cẩn về nhà, mấy ngày này điều trị tại nhà.
Lúc được Thẩm Đằng bế ra khỏi phòng bệnh, Mộ Thiếu Cẩn bất giác nhìn sang phòng bệnh đối diện, qua cửa sổ hành lang nhìn thấy Quỳ Linh Lam đang nhìn mình, ánh mắt hơi buồn.
Mộ Thiếu Cẩn đặc biệt nhạy cảm, cậu nhìn ra được Quỳ thiếu gia thực ra cũng có tình ý với tiên sinh của cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng phải thôi, anh ấy là thiếu gia nhà giàu môn đăng hộ đối với tiên sinh, vừa đẹp lại vừa giỏi giang, chưa kể hai người còn là thanh mai trúc mã, tiên sinh ưu tú như vậy, Quỳ thiếu gia thích thầm anh ấy cũng không phải chuyện lạ.
Nghe người giúp việc nói năm xưa tiên sinh cũng thích Quỳ thiếu gia, chẳng qua người ta phải ra nước ngoài nhiều năm để điều trị nên mới không thành.
" Sao vậy?".
Thẩm Đằng thấy Mộ Thiếu Cẩn thất thần thì lên tiếng hỏi.
" Em không sao, hơi mệt thôi ạ".
Mộ Thiếu Cẩn trong lòng ăn dấm chua, vùi đầu vào lồng ngực Thẩm Đằng trong ánh mắt dõi theo của Quỳ Linh Lam.
Quỳ Linh Lam cười khổ, dáng vẻ bệnh kiều không khỏi khiến người khác xót thương.
Nếu không phải do bệnh tật mà phải ra nước ngoài điều trị nhiều năm thì phải chăng người ở bên Thẩm Đằng là cậu ta không.
" Anh đừng nhìn nữa, anh biết không, cậu ta vì để tránh tội nên tự làm mình bị thương, lợi dụng lòng thương cảm của Đằng ca, đúng là tâm cơ".
Một người bạn đang giúp Quỳ Linh Lam bổ hoa quả nói.
Quỳ Linh Lam thở dài một hơi ngắn, nhận lấy miếng táo người kia đưa " Cậu ấy không hại anh, là do anh tự ngã đó, sao mọi người lại cho rằng là cậu ấy hại anh".
Người kia bĩu môi mỉa mai " Là do anh quá lương thiện, anh còn nói giúp cho cậu ta làm gì".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỳ Linh Lam đáp lại " Không, thật mà, là do anh không cẩn thận bị ngã, cậu ấy không hại anh, nếu cậu còn nói linh tinh như vậy nữa thì anh không khách sáo đâu nhé".
" Xì! được rồi, em nghe theo anh".
Ngoài hành lang có bóng dáng người đi qua đi lại, Quỳ Linh Lam nhận ra là Thẩm Đường, em trai họ của Thẩm Đằng, hồi đi học cũng có quen biết.
Thẩm Đường ngó vào phòng bệnh của Mộ Thiếu Cẩn nhưng không thấy ai " Quái lạ, người đâu hết rồi".
Quỳ Linh Lam xuống giường chậm rãi đi ra cửa phòng " Tìm Tiểu Cẩn à? Thẩm Đằng vừa đưa cậu ấy xuất viện rồi".
Thẩm Đường gãi đầu lúng túng " Vậy sao? Cảm ơn anh nhé".
Không gặp được người cần gặp, mấy túi quà mang theo cũng vô nghĩa. Thẩm Đường đưa túi quà cho Quỳ Linh Lam " Em có chút quà này anh nhận lấy nhé, mau chóng khỏe lại nha".
Nói xong cậu liền chạy đi mất.
Quỳ Linh Lam nhìn túi quà trong tay, là hòn ngọc quý của thế gia tài phiệt, lần đầu tiên Quỳ Linh Lam trải nghiệm cảm giác nhận đồ thừa.
Trước giờ từng người muốn tặng đồ cho anh đều phải thành tâm thành ý, Thẩm Đường vốn chuẩn bị quà cho Mộ Thiếu Cẩn nhưng vì không gặp được nên mới đưa cho anh.
Quỳ Linh Lam hạ mắt không vui, cầm túi quà để lên bàn nói với người bạn kia " Cậu đem chút quà này phân phát cho bệnh nhân khác đi, à... quà mà mọi người tặng anh mấy nay cũng chất thành đống rồi, để lâu cũng không được, cậu lựa xem mang đi phân phát cho bệnh nhân nghèo ở bên dưới đi".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro