Chương 4
ALEJr
2024-08-19 03:44:33
Ngày hôm sau Thẩm Đằng trở về, Mộ
Thiếu Cẩn ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, biểu hiện như không có chuyện gì
xảy ra cả, cậu vẫn mỉm cười chào đón tiên sinh trở về như một người vợ
hiền.
Nụ cười đó duy trì tới khi cậu nhìn thấy bóng dáng người lạ bước vào theo sau tiên sinh.
Đó là hai người đàn ông và một người mà cậu thấy vừa quen vừa lạ... Quỳ Linh Lam.
Người đó đúng thật đã trở về, còn là đi cùng với tiên sinh nữa, giữa họ đã phát sinh chuyện gì rồi.
Lồng ngực cậu đập liên hồi, Mộ Thiếu Cẩn cố nén kiềm chế cảm xúc không để cho nước mắt xuất hiện.
Quỳ Linh Lam đi vào nhà, nhìn thấy Mộ Thiếu Cẩn thì hơi bất ngờ " Ai vậy Đằng ca?".
Cậu ta biết Thẩm Đằng là người kín tiếng, rất hiếm khi có người lạ tới nhà, vậy mà cậu nhóc này lại có thể xuất hiện ở đây.
Thẩm Đằng chưa kịp đáp thì Mộ Thiếu Cẩn đã cúi đầu chào đáp " Chào tiên sinh, em...em là người làm ở đây, mọi người vào nhà ngồi đi để em đi chuẩn bị đồ ăn".
Thẩm Đằng hơi nhìu mày dõi theo Mộ Thiếu Cẩn, Quỳ Linh Lam thì đi vào phòng khách.
Vừa vào tới cửa bếp là Mộ Thiếu Cẩn không nhịn được rơi một giọt nước mắt ra, cậu vội lau đi như chưa có chuyện gì xảy ra rồi lấy dao ra gọt hoa quả.
Vừa nãy cậu nói vậy là vì sợ Quỳ Linh Lam hiểu nhầm cậu và tiên sinh là mối quan hệ bao nuôi, sợ anh ta hiểu lầm tiên sinh sẽ khiến tiên sinh khó xử.
Cũng là nói cậu đã dần chấp nhận việc bản thân chỉ là một thế thân, thế thân gặp chính thức thì làm gì có quyền lên tiếng.
Cứ hễ nghĩ tới chuyện này là nhóc ngốc lại không cầm được nước mắt tủi thân.
Đúng lúc này Thẩm Đằng đột nhiên đi vào trong bếp, Mộ Thiếu Cẩn vừa lo sợ bị nhìn thấy đang khóc, lại do bất cẩn nên cứa dao vào ngón tay, máu bắt đầu chảy ra.
Thẩm Đằng nghe Mộ Thiếu Cẩn rên nhẹ một tiếng thì đi nhanh tới, thấy cậu bị chảy máu mà còn ngốc nghếch đem tay vào vòi nước thì vội kéo ra, lấy khăn khô quấn chỗ vết thương lại.
Đang định mắng lại thấy Mộ Thiếu Cẩn nước mắt lưng tròng thì trái tim như sững lại, miệng không nói ra được một lời trách móc nào nữa.
" Sao lại ngốc vậy chứ?".
Nhưng cũng lạ, quá khứ Mộ Thiếu Cẩn không tốt cho lắm nên tính cách khá quật cường, trước nay số lần khóc vô cùng ít, vậy mà lại khóc vì vết thương đứt tay cỏn con này sao.
Thẩm Đằng nghi hoặc nhưng không nói ra, tạm giữ trong lòng. Anh biết rõ tính cách nhóc con này luôn kín miệng không chịu nói ra lòng mình với ai.
" Để tôi gọi bảo mẫu tới làm bếp, em đừng đụng vào, chỗ hoa quả này để tôi gọt".
Mộ Thiếu Cẩn lại không nghe ra lời quan tâm trong đó, mà thứ cậu nghe được lại là " Cậu thật vô dụng, cái việc cỏn con này cũng không làm được, còn làm bản thân bị thương".
Mộ Thiếu Cẩn cúi thấp đầu đi ra ngoài hành lang đứng hóng gió chất đầy tâm sự.
Thẩm Đằng hỏi bảo mẫu " Mấy nay tôi không ở nhà, có chuyện gì với Tiểu Cẩn vậy?".
Bảo mẫu lắc đầu " Tôi cũng không biết thưa ông chủ, hình như tôi để ý cậu ấy mấy nay ăn ít hơn bình thường, lúc ăn cũng hay thẫn thờ rất lâu, tối qua lúc dọn dẹp tôi thấy phần cơm hầu như còn nguyên, cậu ấy hình như tối qua không ăn gì".
Thẩm Đằng vô thức nhíu mày, anh mới vắng nhà mấy ngày, nhóc con đã học thói hư bỏ ăn thức khuya, vẫn là không nên cho sử dụng điện thoại mà.
Nụ cười đó duy trì tới khi cậu nhìn thấy bóng dáng người lạ bước vào theo sau tiên sinh.
Đó là hai người đàn ông và một người mà cậu thấy vừa quen vừa lạ... Quỳ Linh Lam.
Người đó đúng thật đã trở về, còn là đi cùng với tiên sinh nữa, giữa họ đã phát sinh chuyện gì rồi.
Lồng ngực cậu đập liên hồi, Mộ Thiếu Cẩn cố nén kiềm chế cảm xúc không để cho nước mắt xuất hiện.
Quỳ Linh Lam đi vào nhà, nhìn thấy Mộ Thiếu Cẩn thì hơi bất ngờ " Ai vậy Đằng ca?".
Cậu ta biết Thẩm Đằng là người kín tiếng, rất hiếm khi có người lạ tới nhà, vậy mà cậu nhóc này lại có thể xuất hiện ở đây.
Thẩm Đằng chưa kịp đáp thì Mộ Thiếu Cẩn đã cúi đầu chào đáp " Chào tiên sinh, em...em là người làm ở đây, mọi người vào nhà ngồi đi để em đi chuẩn bị đồ ăn".
Thẩm Đằng hơi nhìu mày dõi theo Mộ Thiếu Cẩn, Quỳ Linh Lam thì đi vào phòng khách.
Vừa vào tới cửa bếp là Mộ Thiếu Cẩn không nhịn được rơi một giọt nước mắt ra, cậu vội lau đi như chưa có chuyện gì xảy ra rồi lấy dao ra gọt hoa quả.
Vừa nãy cậu nói vậy là vì sợ Quỳ Linh Lam hiểu nhầm cậu và tiên sinh là mối quan hệ bao nuôi, sợ anh ta hiểu lầm tiên sinh sẽ khiến tiên sinh khó xử.
Cũng là nói cậu đã dần chấp nhận việc bản thân chỉ là một thế thân, thế thân gặp chính thức thì làm gì có quyền lên tiếng.
Cứ hễ nghĩ tới chuyện này là nhóc ngốc lại không cầm được nước mắt tủi thân.
Đúng lúc này Thẩm Đằng đột nhiên đi vào trong bếp, Mộ Thiếu Cẩn vừa lo sợ bị nhìn thấy đang khóc, lại do bất cẩn nên cứa dao vào ngón tay, máu bắt đầu chảy ra.
Thẩm Đằng nghe Mộ Thiếu Cẩn rên nhẹ một tiếng thì đi nhanh tới, thấy cậu bị chảy máu mà còn ngốc nghếch đem tay vào vòi nước thì vội kéo ra, lấy khăn khô quấn chỗ vết thương lại.
Đang định mắng lại thấy Mộ Thiếu Cẩn nước mắt lưng tròng thì trái tim như sững lại, miệng không nói ra được một lời trách móc nào nữa.
" Sao lại ngốc vậy chứ?".
Nhưng cũng lạ, quá khứ Mộ Thiếu Cẩn không tốt cho lắm nên tính cách khá quật cường, trước nay số lần khóc vô cùng ít, vậy mà lại khóc vì vết thương đứt tay cỏn con này sao.
Thẩm Đằng nghi hoặc nhưng không nói ra, tạm giữ trong lòng. Anh biết rõ tính cách nhóc con này luôn kín miệng không chịu nói ra lòng mình với ai.
" Để tôi gọi bảo mẫu tới làm bếp, em đừng đụng vào, chỗ hoa quả này để tôi gọt".
Mộ Thiếu Cẩn lại không nghe ra lời quan tâm trong đó, mà thứ cậu nghe được lại là " Cậu thật vô dụng, cái việc cỏn con này cũng không làm được, còn làm bản thân bị thương".
Mộ Thiếu Cẩn cúi thấp đầu đi ra ngoài hành lang đứng hóng gió chất đầy tâm sự.
Thẩm Đằng hỏi bảo mẫu " Mấy nay tôi không ở nhà, có chuyện gì với Tiểu Cẩn vậy?".
Bảo mẫu lắc đầu " Tôi cũng không biết thưa ông chủ, hình như tôi để ý cậu ấy mấy nay ăn ít hơn bình thường, lúc ăn cũng hay thẫn thờ rất lâu, tối qua lúc dọn dẹp tôi thấy phần cơm hầu như còn nguyên, cậu ấy hình như tối qua không ăn gì".
Thẩm Đằng vô thức nhíu mày, anh mới vắng nhà mấy ngày, nhóc con đã học thói hư bỏ ăn thức khuya, vẫn là không nên cho sử dụng điện thoại mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro