Chương 50
ALEJr
2024-08-19 03:44:33
Ngày đầu tiên Mộ Thiếu Cẩn tới trường là tới để làm thủ tục nhập học.
Sau khi đưa toàn bộ tập hồ sơ cho lão sư, được kiểm tra qua một lượt không có vấn đề gì nữa thì cậu mới ra khỏi tòa nhà, muốn đi dạo một vòng khuôn viên trường.
Sơ sở này dành riêng cho các ngành liên quan tới thực vật, không chỉ có ngành y học cổ truyền, còn có cả ngành phát triển sinh học, phát triển nông nghiệp,...
Cậu thấy có một vị đàn anh đang hỗ trợ những sinh viên mới giới thiệu về trường nên cũng tới nghe ngóng thử.
Mộ Thiếu Cẩn sợ những nơi đông người nên cậu chỉ dám đứng sau bức tượng gần đó.
Trong khuôn viên trường không có vườn hoa như những nơi khác mà hoàn toàn là dùng để trồng rau, cây ăn quả và một số loại thảo dược dễ trồng, vừa đẹp vừa thực tế có thế sử dụng được.
Ngoài ra, gần trường có mấy quả đồi, một quả là thuộc về ngành y học cổ truyền, một quả thuộc về ngành sinh học và nông nghiệp.
Một đồi trồng toàn thuốc và một đồi được bao phỉ hơn nửa là nhà kính chuyên dùng để nghiên cứu lai tạo giống cây mới.
Ngành nghiên cứu phát triển sinh học nghe nói khá nổi tiếng mấy năm nay, còn liên kết với bộ nông nghiệp quốc gia, những mẫu như dưa không hạt, bí siêu to,... đều được phát triển từ những nhà kính ở đồi bên đó.
Mộ Thiếu Cẩn càng nghe càng cảm thấy hứng thú và khâm phục.
Cậu nghe một hồi mở điện thoại ra xem giờ, đã gần trưa nên định đi về. Ai ngờ vừa đi qua sảnh tòa nhà thì bắt gặp Quỳ Linh Lam đang đi vào.
Cả hai người đều vô cùng kinh ngạc nhìn nhau. Mộ Thiếu Cẩn định coi như không quen biết mà rời đi nhưng lại bị
Quỳ Linh Lam chặn lại.
"Trùng hợp thật đấy, em cũng học ở đây à?".
Mộ Thiếu Cẩn hơi ngốc, cậu mất mấy giây mới hiểu ra hàm ý trong câu của Quỳ Linh Lam.
"Đúng vậy... Khoan đã, anh nói cũng là sao? Anh cũng học ở đây?".
Quỳ Linh Lam đút hai tay vào túi quần, hơi cúi xuống trêu chọc Mộ Thiếu Cẩn "Đúng vậy".
"Sao có thể?" Mộ Thiếu Cẩn lùi lại một bước tránh đi.
Cậu nhớ không nhầm thì Quỳ Linh Lam sau khi thi đại học xong không lâu thì liền qua nước ngoài điều trị, hơn nữa trong lúc chữa bệnh cũng đã lấy được bằng tốt nghiệp của một trường đại học nổi danh bên đó, mấy năm sau mới lại về nước, làm sao anh ta lại học ở đây được.
Chắc chắn là anh ta đang đùa cậu, Mộ Thiếu Cẩn không tin đâu.
Quỳ Linh Lam xem đồng hồ đeo tay rồi khoác qua tay Mộ Thiếu Cẩn " Đến giờ ăn trưa rồi, cậu quay về thì muộn giờ cơm rồi, tôi mời cậu một bữa nhé".
Mộ Thiếu Cẩn nhìn Quỳ Linh Lam mà rùng mình " Không được, tôi phải về".
" Cậu không tò mò tại sao tôi lại học ở đây à? Biết đâu sau này sẽ gặp nhau nhiều đấy".
Mộ Thiếu Cẩn đúng thật là có chút tò mò nhưng cậu không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta " Anh đừng đùa, tôi không tin đâu".
Quỳ Linh Lam bất chấp kéo tay cậu đi " Đi đi mà, chỉ là ăn cơm nói chuyện bình thường thôi".
Mộ Thiếu Cẩn bất lực bị anh ta kéo đi, nếu cậu giữ lại hoặc la lên sẽ khiến nhiều người chú ý tới, cậu rất sợ bị nhiều người lạ nhìn chằm chằm nên chỉ đành bị kéo đi.
Khi đồ ăn đã bày hết ra, hai người bắt đầu gắp đồ ăn.
Mộ Thiếu Cẩn không ăn nhiều lắm, cậu chỉ ăn cho có lệ.
"Năm đó tôi đăng ký học ngành y học cổ truyền ở trường này, vì tôi từ nhỏ đã mắc bệnh khiến cơ thể suy nhược, hằng ngày đều bị ép uống thuốc bắc đắng ngắt, nói chung là vì muốn tìm hiểu để tự cứu mình nên tôi đã chọn ngành này".
"Chỉ là không ngờ tới, chưa kịp làm gì thì bệnh đã tái phát phải ra nước ngoài chữa trị, bây giờ quay lại đây tôi muốn thực hiện điều mà tôi đã bỏ lỡ".
Mộ Thiếu Cẩn chỉ ăn không đáp, cậu chỉ nghe cho biết, liên quan gì tới cậu đâu chứ.
Quỳ Linh Lam chống tay lên căm trìu mến nhìn Mộ Thiếu Cẩn ăn " Thật không ngờ là cậu cũng học ngành này, còn cùng một trường, có khi chúng ta cùng lớp cũng nên đấy, thật là có duyên". •
Mộ Thiếu Cẩn khựng lại một chút rồi lại ăn.
Quỳ Linh Lam nhồm dậy đưa tay tới gạt đi hạt cơm dính bên môi Mộ Thiếu Cẩn, còn rất chi là văn nhã đưa hạt cơm bỏ vào miệng mình "Ngon thật đấy".
Mộ Thiếu Cẩn trợn tròn mắt, hai tai đỏ ửng " Anh... Anh là đồ không biết xấu hổ".
Cậu nói xong liền đứng dậy bỏ chạy, tài xế của cậu đỗ ở ngay ngoài đường, Mộ Thiếu Cẩn mở cửa xe bước vào, điều hòa mát lạnh phả vào mặt giúp cậu đỡ nóng bừng lên.
Quỳ Linh Lam vẫn ngồi đó giữ nguyên tư thế nhìn ghế đối diện đã trống không mà cười ngây ngô. (1)
"Đáng yêu thật đấy".
Sau khi đưa toàn bộ tập hồ sơ cho lão sư, được kiểm tra qua một lượt không có vấn đề gì nữa thì cậu mới ra khỏi tòa nhà, muốn đi dạo một vòng khuôn viên trường.
Sơ sở này dành riêng cho các ngành liên quan tới thực vật, không chỉ có ngành y học cổ truyền, còn có cả ngành phát triển sinh học, phát triển nông nghiệp,...
Cậu thấy có một vị đàn anh đang hỗ trợ những sinh viên mới giới thiệu về trường nên cũng tới nghe ngóng thử.
Mộ Thiếu Cẩn sợ những nơi đông người nên cậu chỉ dám đứng sau bức tượng gần đó.
Trong khuôn viên trường không có vườn hoa như những nơi khác mà hoàn toàn là dùng để trồng rau, cây ăn quả và một số loại thảo dược dễ trồng, vừa đẹp vừa thực tế có thế sử dụng được.
Ngoài ra, gần trường có mấy quả đồi, một quả là thuộc về ngành y học cổ truyền, một quả thuộc về ngành sinh học và nông nghiệp.
Một đồi trồng toàn thuốc và một đồi được bao phỉ hơn nửa là nhà kính chuyên dùng để nghiên cứu lai tạo giống cây mới.
Ngành nghiên cứu phát triển sinh học nghe nói khá nổi tiếng mấy năm nay, còn liên kết với bộ nông nghiệp quốc gia, những mẫu như dưa không hạt, bí siêu to,... đều được phát triển từ những nhà kính ở đồi bên đó.
Mộ Thiếu Cẩn càng nghe càng cảm thấy hứng thú và khâm phục.
Cậu nghe một hồi mở điện thoại ra xem giờ, đã gần trưa nên định đi về. Ai ngờ vừa đi qua sảnh tòa nhà thì bắt gặp Quỳ Linh Lam đang đi vào.
Cả hai người đều vô cùng kinh ngạc nhìn nhau. Mộ Thiếu Cẩn định coi như không quen biết mà rời đi nhưng lại bị
Quỳ Linh Lam chặn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trùng hợp thật đấy, em cũng học ở đây à?".
Mộ Thiếu Cẩn hơi ngốc, cậu mất mấy giây mới hiểu ra hàm ý trong câu của Quỳ Linh Lam.
"Đúng vậy... Khoan đã, anh nói cũng là sao? Anh cũng học ở đây?".
Quỳ Linh Lam đút hai tay vào túi quần, hơi cúi xuống trêu chọc Mộ Thiếu Cẩn "Đúng vậy".
"Sao có thể?" Mộ Thiếu Cẩn lùi lại một bước tránh đi.
Cậu nhớ không nhầm thì Quỳ Linh Lam sau khi thi đại học xong không lâu thì liền qua nước ngoài điều trị, hơn nữa trong lúc chữa bệnh cũng đã lấy được bằng tốt nghiệp của một trường đại học nổi danh bên đó, mấy năm sau mới lại về nước, làm sao anh ta lại học ở đây được.
Chắc chắn là anh ta đang đùa cậu, Mộ Thiếu Cẩn không tin đâu.
Quỳ Linh Lam xem đồng hồ đeo tay rồi khoác qua tay Mộ Thiếu Cẩn " Đến giờ ăn trưa rồi, cậu quay về thì muộn giờ cơm rồi, tôi mời cậu một bữa nhé".
Mộ Thiếu Cẩn nhìn Quỳ Linh Lam mà rùng mình " Không được, tôi phải về".
" Cậu không tò mò tại sao tôi lại học ở đây à? Biết đâu sau này sẽ gặp nhau nhiều đấy".
Mộ Thiếu Cẩn đúng thật là có chút tò mò nhưng cậu không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta " Anh đừng đùa, tôi không tin đâu".
Quỳ Linh Lam bất chấp kéo tay cậu đi " Đi đi mà, chỉ là ăn cơm nói chuyện bình thường thôi".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Thiếu Cẩn bất lực bị anh ta kéo đi, nếu cậu giữ lại hoặc la lên sẽ khiến nhiều người chú ý tới, cậu rất sợ bị nhiều người lạ nhìn chằm chằm nên chỉ đành bị kéo đi.
Khi đồ ăn đã bày hết ra, hai người bắt đầu gắp đồ ăn.
Mộ Thiếu Cẩn không ăn nhiều lắm, cậu chỉ ăn cho có lệ.
"Năm đó tôi đăng ký học ngành y học cổ truyền ở trường này, vì tôi từ nhỏ đã mắc bệnh khiến cơ thể suy nhược, hằng ngày đều bị ép uống thuốc bắc đắng ngắt, nói chung là vì muốn tìm hiểu để tự cứu mình nên tôi đã chọn ngành này".
"Chỉ là không ngờ tới, chưa kịp làm gì thì bệnh đã tái phát phải ra nước ngoài chữa trị, bây giờ quay lại đây tôi muốn thực hiện điều mà tôi đã bỏ lỡ".
Mộ Thiếu Cẩn chỉ ăn không đáp, cậu chỉ nghe cho biết, liên quan gì tới cậu đâu chứ.
Quỳ Linh Lam chống tay lên căm trìu mến nhìn Mộ Thiếu Cẩn ăn " Thật không ngờ là cậu cũng học ngành này, còn cùng một trường, có khi chúng ta cùng lớp cũng nên đấy, thật là có duyên". •
Mộ Thiếu Cẩn khựng lại một chút rồi lại ăn.
Quỳ Linh Lam nhồm dậy đưa tay tới gạt đi hạt cơm dính bên môi Mộ Thiếu Cẩn, còn rất chi là văn nhã đưa hạt cơm bỏ vào miệng mình "Ngon thật đấy".
Mộ Thiếu Cẩn trợn tròn mắt, hai tai đỏ ửng " Anh... Anh là đồ không biết xấu hổ".
Cậu nói xong liền đứng dậy bỏ chạy, tài xế của cậu đỗ ở ngay ngoài đường, Mộ Thiếu Cẩn mở cửa xe bước vào, điều hòa mát lạnh phả vào mặt giúp cậu đỡ nóng bừng lên.
Quỳ Linh Lam vẫn ngồi đó giữ nguyên tư thế nhìn ghế đối diện đã trống không mà cười ngây ngô. (1)
"Đáng yêu thật đấy".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro