Chương 57
ALEJr
2024-08-19 03:44:33
Sau khi Thẩm Đằng và Mộ Thiếu Cẩn rời đi thì giám đốc chi nhánh cũng chạy tới.
Thứ nhất là đuổi việc Huỳnh Như Vân và quản lý của hàng.
Thứ hai, tăng cấp Hà Mộng Cảnh lên làm quản lý của hàng thay thế, chấn chỉnh lại toàn bộ thái độ của nhân viên trong của hàng.
Hà Mộng Cảnh cười khiêu khích nhìn Huỳnh Như Vân cuốn gói ra đi " Cô vẫn còn non và xanh lắm, Huỳnh Như Vân à".
Lúc lên xe, Thẩm Đằng cứ muốn mở ra xem bộ trang phục mà Mộ Thiếu Cẩn bất chấp muốn mua trông như thế nào nhưng cậu nhất quyết không cho, sống chết giữ khư khư lấy cái hộp.
" Không xem thì không xem, không phải em mua tặng anh sao? Về nhà anh mặc cho em xem".
Mộ Thiếu Cẩn nhìn anh chằm chằm tượng tượng ra cảnh Thẩm Đằng mặc bộ trang phục này.
" Tiểu Cấn!".
Thẩm Đằng vội vàng rút khăn giấy ra lau mũi cho cậu, Mộ Thiếu Cẩn ngơ ngác, cậu vậy mà lại chảy máu cam rồi.
Tối hôm đó sau khi ăn xong thì Thẩm Đằng đi tắm, Mộ Thiếu Cẩn lén đặt bộ đồ mới mua ở trên giường.
Thẩm Đằng tắm xong ra vẫn còn quấn khăn nhìn thấy bộ đồ đó thì không khỏi bật cười " Nhóc con này đúng là.".
Mộ Thiếu Cẩn ngồi ở phòng khách xem tivi nhưng đầu óc của cậu đang treo ở nơi khác, đôi mắt thỉnh thoảng liếc lên cầu thang nhìn lên trên như chờ đợi điều gì đó.
Điện thoại cậu đổ chuông, người gọi là tiên sinh, Mộ Thiếu Cẩn bối rối tới không biết nên nghe hay không.
Cậu không nghe máy mà để chuông reo tới hết, sau đó một dòng tin nhắn nhảy lên.
" Bảo bối về phòng của em xem, anh cũng có quà cho em đấy".
Mộ Thiếu Cẩn trái tim đập nhanh như tàu lượn siêu tốc, cậu đi lên cầu thang, lúc đi qua phòng của Thẩm Đằng thấy bên trong vẫn có tiếng động, xem ra anh không ở trong phòng của cậu.
Mộ Thiếu Cẩn vào phòng bật đèn lên, trên giường của cậu có một bộ đồ kỳ lạ.
Cậu cầm nó lên mà cả mặt và tai đều đỏ ửng.
Đó là một bộ đồ ngắn cũn cỡn, có tai thỏ và đuôi thỏ bằng lông mềm mại.
Điện thoại Mộ Thiếu Cẩn lại rung lên, có tin nhắn mới.
" Bảo bối, mau mặc vào cho chồng em xem, em mặc cho anh xem anh mới mặc cho em xem".
Mộ Thiếu Cẩn đắn đo suy nghĩ, cái này hơi khó chọn quá rồi đi.
Nghĩ lại bộ đồ hở hang này là mặc cho tiên sinh xem thật ra cũng không phải là không được nhưng cậu ngượng chín mặt.
Vì công cuộc được nhìn thấy tiên sinh mặc bộ đồ kia, cậu hy sinh một chút cũng có sao. (1
Mộ Thiếu Cẩn loay hoay mặc bộ đồ kia vào, lại đeo thêm tai thỏ, chỉ riêng cái đuôi cậu không biết phải gắn vào đâu.
Cuối cùng chỉ đáng cầm theo nó đi sang gõ cửa phòng tiên sinh.
" Vào đi, cửa không khóa". •
Mộ Thiếu Cẩn cấn thận mở cửa ra, cậu mong chờ rất nhiều nhưng bên trong tối thui không bật đèn.
Mộ Thiếu Cẩn bước vào một bước đóng cửa lại.
Thẩm Đằng bật đèn ngủ ở đầu giường, ánh sáng mờ nhạt khiến không khí trong phòng cũng mờ ám theo.
Có ánh sáng, thân hình Thẩm Đằng xuất hiện trong bộ trang phục kia, mỗi chuyển động đều khiến những viên kim cương trên áo lấp lánh uốn lượn theo thân hình của anh.
Mộ Thiếu Cẩn nhìn tới ngu người luôn.
Không hề phát giác Thẩm Đằng đang tiến về phía mình.
Thẩm Đằng nhìn Mộ Thiếu Cẩn trong bộ đồ tình thú mà anh chuẩn bị đó mà phía dưới đã rục rịch lên rồi.
Quả nhiên đồ anh chọn vừa in theo tỷ lệ cơ thể cậu.
"Đêm nay em sẽ là bé thỏ nhỏ của anh".
Mộ Thiếu Cẩn ngượng ngùng quay mặt đi, lại để lộ vành tai đỏ ửng của mình.
Mộ Thiếu Cấn ngây thơ cho rằng hai người chỉ là vô tư mặc trang phục cho nhau xem mà thôi, không nhìn ra ý tứ của Thẩm Đằng.
Cậu giơ cái đuôi mềm mại trong tay lên " Em... Em không biết cái này phải đeo vào thế nào nên em...".
Thẩm Đằng cúi xuống hôn phớt lên môi cậu rồi cắn nhẹ lên vành tai cậu thổi khí vào trêu chọc.
Một tay anh ôm eo cậu kéo sát lại, một tay nhận lấy cái đuôi thỏ trong tay Mộ Thiếu Cẩn rồi vòng xuống mông cậu " Vậy để tiên sinh chỉ cho em cái đuôi này dùng như thế nào nhé".
Mộ Thiếu Cẩn không kịp phản ứng lại, cậu chỉ kịp phát ra âm thanh kìm nén " Ưm..".
Thứ nhất là đuổi việc Huỳnh Như Vân và quản lý của hàng.
Thứ hai, tăng cấp Hà Mộng Cảnh lên làm quản lý của hàng thay thế, chấn chỉnh lại toàn bộ thái độ của nhân viên trong của hàng.
Hà Mộng Cảnh cười khiêu khích nhìn Huỳnh Như Vân cuốn gói ra đi " Cô vẫn còn non và xanh lắm, Huỳnh Như Vân à".
Lúc lên xe, Thẩm Đằng cứ muốn mở ra xem bộ trang phục mà Mộ Thiếu Cẩn bất chấp muốn mua trông như thế nào nhưng cậu nhất quyết không cho, sống chết giữ khư khư lấy cái hộp.
" Không xem thì không xem, không phải em mua tặng anh sao? Về nhà anh mặc cho em xem".
Mộ Thiếu Cẩn nhìn anh chằm chằm tượng tượng ra cảnh Thẩm Đằng mặc bộ trang phục này.
" Tiểu Cấn!".
Thẩm Đằng vội vàng rút khăn giấy ra lau mũi cho cậu, Mộ Thiếu Cẩn ngơ ngác, cậu vậy mà lại chảy máu cam rồi.
Tối hôm đó sau khi ăn xong thì Thẩm Đằng đi tắm, Mộ Thiếu Cẩn lén đặt bộ đồ mới mua ở trên giường.
Thẩm Đằng tắm xong ra vẫn còn quấn khăn nhìn thấy bộ đồ đó thì không khỏi bật cười " Nhóc con này đúng là.".
Mộ Thiếu Cẩn ngồi ở phòng khách xem tivi nhưng đầu óc của cậu đang treo ở nơi khác, đôi mắt thỉnh thoảng liếc lên cầu thang nhìn lên trên như chờ đợi điều gì đó.
Điện thoại cậu đổ chuông, người gọi là tiên sinh, Mộ Thiếu Cẩn bối rối tới không biết nên nghe hay không.
Cậu không nghe máy mà để chuông reo tới hết, sau đó một dòng tin nhắn nhảy lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Bảo bối về phòng của em xem, anh cũng có quà cho em đấy".
Mộ Thiếu Cẩn trái tim đập nhanh như tàu lượn siêu tốc, cậu đi lên cầu thang, lúc đi qua phòng của Thẩm Đằng thấy bên trong vẫn có tiếng động, xem ra anh không ở trong phòng của cậu.
Mộ Thiếu Cẩn vào phòng bật đèn lên, trên giường của cậu có một bộ đồ kỳ lạ.
Cậu cầm nó lên mà cả mặt và tai đều đỏ ửng.
Đó là một bộ đồ ngắn cũn cỡn, có tai thỏ và đuôi thỏ bằng lông mềm mại.
Điện thoại Mộ Thiếu Cẩn lại rung lên, có tin nhắn mới.
" Bảo bối, mau mặc vào cho chồng em xem, em mặc cho anh xem anh mới mặc cho em xem".
Mộ Thiếu Cẩn đắn đo suy nghĩ, cái này hơi khó chọn quá rồi đi.
Nghĩ lại bộ đồ hở hang này là mặc cho tiên sinh xem thật ra cũng không phải là không được nhưng cậu ngượng chín mặt.
Vì công cuộc được nhìn thấy tiên sinh mặc bộ đồ kia, cậu hy sinh một chút cũng có sao. (1
Mộ Thiếu Cẩn loay hoay mặc bộ đồ kia vào, lại đeo thêm tai thỏ, chỉ riêng cái đuôi cậu không biết phải gắn vào đâu.
Cuối cùng chỉ đáng cầm theo nó đi sang gõ cửa phòng tiên sinh.
" Vào đi, cửa không khóa". •
Mộ Thiếu Cẩn cấn thận mở cửa ra, cậu mong chờ rất nhiều nhưng bên trong tối thui không bật đèn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Thiếu Cẩn bước vào một bước đóng cửa lại.
Thẩm Đằng bật đèn ngủ ở đầu giường, ánh sáng mờ nhạt khiến không khí trong phòng cũng mờ ám theo.
Có ánh sáng, thân hình Thẩm Đằng xuất hiện trong bộ trang phục kia, mỗi chuyển động đều khiến những viên kim cương trên áo lấp lánh uốn lượn theo thân hình của anh.
Mộ Thiếu Cẩn nhìn tới ngu người luôn.
Không hề phát giác Thẩm Đằng đang tiến về phía mình.
Thẩm Đằng nhìn Mộ Thiếu Cẩn trong bộ đồ tình thú mà anh chuẩn bị đó mà phía dưới đã rục rịch lên rồi.
Quả nhiên đồ anh chọn vừa in theo tỷ lệ cơ thể cậu.
"Đêm nay em sẽ là bé thỏ nhỏ của anh".
Mộ Thiếu Cẩn ngượng ngùng quay mặt đi, lại để lộ vành tai đỏ ửng của mình.
Mộ Thiếu Cấn ngây thơ cho rằng hai người chỉ là vô tư mặc trang phục cho nhau xem mà thôi, không nhìn ra ý tứ của Thẩm Đằng.
Cậu giơ cái đuôi mềm mại trong tay lên " Em... Em không biết cái này phải đeo vào thế nào nên em...".
Thẩm Đằng cúi xuống hôn phớt lên môi cậu rồi cắn nhẹ lên vành tai cậu thổi khí vào trêu chọc.
Một tay anh ôm eo cậu kéo sát lại, một tay nhận lấy cái đuôi thỏ trong tay Mộ Thiếu Cẩn rồi vòng xuống mông cậu " Vậy để tiên sinh chỉ cho em cái đuôi này dùng như thế nào nhé".
Mộ Thiếu Cẩn không kịp phản ứng lại, cậu chỉ kịp phát ra âm thanh kìm nén " Ưm..".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro