Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 11
2024-08-22 22:10:57
Gã cơ bắp thấy cậu bình tĩnh như vậy thì cũng nhấc chân đi về hướng tài xế, nhưng lại bị tên diễn viên cản lại lần nữa.
Tên diễn viên nói với Ninh Túc: “Mày chạm lên mặt tài xế thử.”
Toàn bộ người trong xe lại không dám chớp mắt lần thứ hai, nhìn thấy Ninh Túc chậm rãi đưa tay phải lên chạm vào mặt của tài xế.
Xe vẫn tiếp tục bon bon trong đêm tối.
Dưới ánh đèn mờ, nữ tài xế ngồi đằng trước xe hơi ngẩng đầu nhìn thiếu niên, mái tóc uốn thật dài xõa ngang lưng, một tấm lưng tuyệt đẹp.
Cậu trai hơi gầy nhưng lại cao nên xương ngón tay cũng khá dài, một bàn tay đã có thể che hơn nửa gương mặt của tài xế, tay phải của cậu luồn vào mái tóc xoăn, cúi đầu nhìn tài xế, sườn mặt đẹp đẽ.
Dưới màu đen từ những chiếc cửa sổ xung quanh, nó trông như một bức tranh vẽ, mang theo một cảm giác duy mĩ.
Người trong xe chăm chú nhìn Ninh Túc, thấy ánh mắt cậu khẽ nhúc nhích, đôi mắt vốn dĩ đã sáng giờ lại càng sáng hơn một chút.
Nữ tài xế cho bàn tay đeo găng trắng của mình vào trong túi cậu, động tác cẩn thận, không có ý định tổn thương cậu.
Cả xe cuối cùng cũng yên tâm, tuy trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Gã cơ bắp tiến lên, lại bị tên diễn viên ngăn lại lần hai, hắn tiếp tục nói với Ninh Túc: “Bảo tài xế dừng xe lại và mở cửa ra đi.”
Nữ tài xế không nhúc nhích nhìn Ninh Túc, không cần Ninh Túc nói, chiếc xe đã từ từ chậm lại rồi ngừng hẳn, sau đó cửa xe cũng được mở ra.
Người trong xe cũng không ngờ lại dễ dàng như vậy, những người vừa rồi còn sốt ruột muốn xuống xe đều không khỏi sửng sốt trong giây lát.
“Có nên xuống không?”
“Bên ngoài tối quá, ít ra trong xe còn chút ánh sáng.”
Gã cơ bắp mỉa mai một câu ‘Lũ nhát chết’ sau đó lấy chiếc búa an toàn bên cửa xe rồi bước xuống.
Lúc đi đến gần tên diễn viên, nghĩ đến vừa rồi tên này ngăn gã lại hai lần và đạt được kết quả mỹ mãn thì thuận miệng hỏi, “Này siêu sao, mày có xuống luôn không?”
Gã tỏ ý có thể đi cùng nhau, tên diễn viên suy nghĩ vài giây rồi cắn răng nói: “Xuống chứ!”
Nhưng hắn cảm thấy hai người thì vẫn chưa đủ, càng nhiều người mới càng an toàn, hắn nhìn về người mặc vest, lại nhìn đám người phía sau.
Những người mới đầu còn gấp gáp muốn xuống xe giờ lại trở nên chần chờ, bởi vì Ninh Túc có thể nhìn rõ được mặt và chạm lên được mặt của tài xế.
Tên diễn viên nói với Ninh Túc: “Mày chạm lên mặt tài xế thử.”
Toàn bộ người trong xe lại không dám chớp mắt lần thứ hai, nhìn thấy Ninh Túc chậm rãi đưa tay phải lên chạm vào mặt của tài xế.
Xe vẫn tiếp tục bon bon trong đêm tối.
Dưới ánh đèn mờ, nữ tài xế ngồi đằng trước xe hơi ngẩng đầu nhìn thiếu niên, mái tóc uốn thật dài xõa ngang lưng, một tấm lưng tuyệt đẹp.
Cậu trai hơi gầy nhưng lại cao nên xương ngón tay cũng khá dài, một bàn tay đã có thể che hơn nửa gương mặt của tài xế, tay phải của cậu luồn vào mái tóc xoăn, cúi đầu nhìn tài xế, sườn mặt đẹp đẽ.
Dưới màu đen từ những chiếc cửa sổ xung quanh, nó trông như một bức tranh vẽ, mang theo một cảm giác duy mĩ.
Người trong xe chăm chú nhìn Ninh Túc, thấy ánh mắt cậu khẽ nhúc nhích, đôi mắt vốn dĩ đã sáng giờ lại càng sáng hơn một chút.
Nữ tài xế cho bàn tay đeo găng trắng của mình vào trong túi cậu, động tác cẩn thận, không có ý định tổn thương cậu.
Cả xe cuối cùng cũng yên tâm, tuy trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã cơ bắp tiến lên, lại bị tên diễn viên ngăn lại lần hai, hắn tiếp tục nói với Ninh Túc: “Bảo tài xế dừng xe lại và mở cửa ra đi.”
Nữ tài xế không nhúc nhích nhìn Ninh Túc, không cần Ninh Túc nói, chiếc xe đã từ từ chậm lại rồi ngừng hẳn, sau đó cửa xe cũng được mở ra.
Người trong xe cũng không ngờ lại dễ dàng như vậy, những người vừa rồi còn sốt ruột muốn xuống xe đều không khỏi sửng sốt trong giây lát.
“Có nên xuống không?”
“Bên ngoài tối quá, ít ra trong xe còn chút ánh sáng.”
Gã cơ bắp mỉa mai một câu ‘Lũ nhát chết’ sau đó lấy chiếc búa an toàn bên cửa xe rồi bước xuống.
Lúc đi đến gần tên diễn viên, nghĩ đến vừa rồi tên này ngăn gã lại hai lần và đạt được kết quả mỹ mãn thì thuận miệng hỏi, “Này siêu sao, mày có xuống luôn không?”
Gã tỏ ý có thể đi cùng nhau, tên diễn viên suy nghĩ vài giây rồi cắn răng nói: “Xuống chứ!”
Nhưng hắn cảm thấy hai người thì vẫn chưa đủ, càng nhiều người mới càng an toàn, hắn nhìn về người mặc vest, lại nhìn đám người phía sau.
Những người mới đầu còn gấp gáp muốn xuống xe giờ lại trở nên chần chờ, bởi vì Ninh Túc có thể nhìn rõ được mặt và chạm lên được mặt của tài xế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro