Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 18
2024-08-22 22:10:57
【 Hệ thống 9277 sẵn sàng phục vụ vì ngài, bắt đầu tiến hành quét dữ liệu người chơi Ninh Túc.】
Trên xe không có ai nhìn về phía cậu, Ninh Túc xác định chỉ có cậu mới nghe được giọng nói này.
【 Họ và tên người chơi: Ninh Túc 】
【 Tuổi người chơi: 23】
【Chỉ số thể lực: 32/100】
【 Chỉ số tấn công: –/100】
Giọng nói kia hơi dừng lại, như là đang gặp trục trặc gì đó, mất một hồi lâu mới tiếp tục.
【 Chỉ số thông minh: 87/100】
【 Chỉ số sinh lực: 0.1/100】
【? 】
【 Báo động! Báo động! Số liệu của người chơi có bất thường!】
Khi âm thanh kia sững lại lần hai, thì nối tiếp sau đó là vô vàn lời cảnh báo non nớt vang lên, nhưng lúc này xe khách đã lao ra khỏi bóng đêm và giọng của nó cũng bị át đi bởi tiếng máy móc lớn hơn.
【 Xe số S90772, tổng cộng có 5 người chơi bước vào căn cứ.】
Cùng lúc đó, bầu trời bừng sáng.
Chiếc xe khách lao ra khỏi hố đen, lúc này đang chạy trên một chiếc cầu hình vòm cao chót vót, phía dưới cầu là thị trấn và những ngôi nhà mọc san sát nhau.
【 Chào mừng đến với căn cứ của trò chơi. 】
【 Hãy tự mình khám phá căn cứ với sự trợ giúp của hệ thống phụ của trò chơi và bắt đầu tham gia nhiệm vụ phó bản đầu tiên trong vòng một tuần.】
【 Chúc bạn chơi vui vẻ. 】
Sau khi xe dừng trước cổng thành dưới cầu, năm người cẩn thận bước xuống.
Đối diện nơi bọn họ vừa xuống có ba người trông vô cùng trầy trật được một vầng sáng truyền ra.
Trong đó có một người phụ nữ cả người bê bết máu, cụt mất một tay đang quỳ trên mặt đất, dùng tay còn lại siết chặt bức ảnh khóc không thành tiếng.
Cô ta không phát ra tiếng khóc, cũng không tỏ ra ầm ĩ, nhưng vẫn khiến họ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và đau đớn khôn nguôi mạnh mẽ.
Dưới sự dạy dỗ ‘giết gà dọa khỉ’ lúc còn trên xe của hệ thống và cảnh tượng diễn tập khủng bố trước đó, chẳng ai trong năm bọn họ liều lĩnh hô to gọi nhỏ, cũng không có ai tùy tiện bước đến.
Cho đến khi nước mắt của người phụ nữ rửa sạch vết máu trên tấm ảnh, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông đẹp trai ấm áp, Ninh Túc liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó bước tới đỡ người phụ nữ đã kiệt sức mất một cánh tay ấy đứng dậy.
Cậu nhìn tấm ảnh nói: “Anh này thật đẹp trai.”
Cô gái vừa lau nước mắt vừa cười, “Anh ấy là chồng chị, đây là thứ anh ấy tặng cho chị trước khi chết, là tấm ảnh mà anh ấy lén chụp trước khi vào phó bản.”
Trên xe không có ai nhìn về phía cậu, Ninh Túc xác định chỉ có cậu mới nghe được giọng nói này.
【 Họ và tên người chơi: Ninh Túc 】
【 Tuổi người chơi: 23】
【Chỉ số thể lực: 32/100】
【 Chỉ số tấn công: –/100】
Giọng nói kia hơi dừng lại, như là đang gặp trục trặc gì đó, mất một hồi lâu mới tiếp tục.
【 Chỉ số thông minh: 87/100】
【 Chỉ số sinh lực: 0.1/100】
【? 】
【 Báo động! Báo động! Số liệu của người chơi có bất thường!】
Khi âm thanh kia sững lại lần hai, thì nối tiếp sau đó là vô vàn lời cảnh báo non nớt vang lên, nhưng lúc này xe khách đã lao ra khỏi bóng đêm và giọng của nó cũng bị át đi bởi tiếng máy móc lớn hơn.
【 Xe số S90772, tổng cộng có 5 người chơi bước vào căn cứ.】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, bầu trời bừng sáng.
Chiếc xe khách lao ra khỏi hố đen, lúc này đang chạy trên một chiếc cầu hình vòm cao chót vót, phía dưới cầu là thị trấn và những ngôi nhà mọc san sát nhau.
【 Chào mừng đến với căn cứ của trò chơi. 】
【 Hãy tự mình khám phá căn cứ với sự trợ giúp của hệ thống phụ của trò chơi và bắt đầu tham gia nhiệm vụ phó bản đầu tiên trong vòng một tuần.】
【 Chúc bạn chơi vui vẻ. 】
Sau khi xe dừng trước cổng thành dưới cầu, năm người cẩn thận bước xuống.
Đối diện nơi bọn họ vừa xuống có ba người trông vô cùng trầy trật được một vầng sáng truyền ra.
Trong đó có một người phụ nữ cả người bê bết máu, cụt mất một tay đang quỳ trên mặt đất, dùng tay còn lại siết chặt bức ảnh khóc không thành tiếng.
Cô ta không phát ra tiếng khóc, cũng không tỏ ra ầm ĩ, nhưng vẫn khiến họ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và đau đớn khôn nguôi mạnh mẽ.
Dưới sự dạy dỗ ‘giết gà dọa khỉ’ lúc còn trên xe của hệ thống và cảnh tượng diễn tập khủng bố trước đó, chẳng ai trong năm bọn họ liều lĩnh hô to gọi nhỏ, cũng không có ai tùy tiện bước đến.
Cho đến khi nước mắt của người phụ nữ rửa sạch vết máu trên tấm ảnh, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông đẹp trai ấm áp, Ninh Túc liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó bước tới đỡ người phụ nữ đã kiệt sức mất một cánh tay ấy đứng dậy.
Cậu nhìn tấm ảnh nói: “Anh này thật đẹp trai.”
Cô gái vừa lau nước mắt vừa cười, “Anh ấy là chồng chị, đây là thứ anh ấy tặng cho chị trước khi chết, là tấm ảnh mà anh ấy lén chụp trước khi vào phó bản.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro