Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 29
2024-08-22 22:10:57
Ninh Túc suy nghĩ một chập mới biết cô đang nói đến cái gì, “Tôi làm vậy là vì cô ồn quá thôi.”
Chúc Song Song: “…”
“Nhưng tôi vẫn phải xin lỗi cậu.”
Ninh Túc lại nhìn cô, trên khuôn mặt đó không có biểu hiện gì rõ ràng nhưng Chúc Song Song lại có thể nhìn ra được một loại khó hiểu ‘sao cô bày vẽ lắm vậy’.
“Lúc trên xe tôi quay đầu cầu cứu cậu, cũng không ngờ lại rước thù địch cho cậu.”
Chúc Song Song cực kỳ chân thành thẳng thắn nói: “Chỉ số thể lực và sức tấn công của tôi không cao, nhưng sau này tôi sẽ không để mọi người bị liên lụy như lúc còn trên xe nữa.”
Không biết có phải do Ninh Túc là người duy nhất đứng ra giúp cô trên xe hay không mà Chúc Song Song cảm thấy rất an toàn khi đi cùng Ninh Túc.
Tuy nhìn cậu cũng nhỏ yếu không kém gì, còn là một tên suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn dù trước đó còn chết vì quá no.
Và đây cũng là một trong những lý do tại sao cô lại không ngần ngại bước vào phó bản này.
Cô biết rằng trong phó bản rất nguy hiểm, hai chàng trai này cũng không nhất thiết phải xách theo một con gà mờ như cô.
Chúc Song Song không muốn để họ cảm thấy mình chỉ là một kẻ vô dụng, mặt dày la liếm người khác, cho nên nói: “Chỉ số hấp dẫn và độ nhảy cảm của tôi rất cao, đặc biệt độ nhạy cảm của tôi là 98, hẳn sẽ có ích phần nào.”
Ninh Túc không quá quan tâm đến chỉ số hấp dẫn hay độ nhạy cảm, bởi vì hệ thống 9277 đã biến mất sau khi hét lên báo động, nên cậu cũng không biết mấy chỉ số khác của mình là bao nhiêu, trong hệ thống cá nhân cũng chỉ có bảng điều khiển chung.
Cậu hỏi: “Cô nói thể lực của cô không cao, thế nó là bao nhiêu?”
Chúc Song Song có hơi ngượng ngùng, “58, thiếu hai điểm là đạt tiêu chuẩn, tôi đúng là một người không thích vận động.”
Ninh Túc: “.”
Ninh Túc: “Vậy mà còn chê.”
Chúc Song Song: “?”
Tôi Vãng Sinh lại rất quan tâm độ nhạy cảm này.
“Trò chơi này đầy rẫy những nguy hiểm và khủng bố, độ nhạy ở đây có thể là ám chỉ cảm giác hoặc linh cảm, 98 ấy à, chắc trong căn cứ cũng chẳng có mấy ai được như vậy đâu, sau này Song Song có thể sẽ trở thành một nhà ngoại cảm mạnh mẽ đấy.”
Một người sợ ma như Chúc Song Song: “?”
“Không cần cảm ơn.”
Tô Vãng Sinh cười một tiếng, “Đừng sợ, đạo sĩ sẽ bắt ma cho.”
“…”
Nếu trong đời thực mà nghe thấy câu này, Chúc Song Song bảo đảm đã chửi đổng lên rồi, nhưng ở đây cô lại cảm thấy an toàn đến kỳ lạ.
Chúc Song Song: “…”
“Nhưng tôi vẫn phải xin lỗi cậu.”
Ninh Túc lại nhìn cô, trên khuôn mặt đó không có biểu hiện gì rõ ràng nhưng Chúc Song Song lại có thể nhìn ra được một loại khó hiểu ‘sao cô bày vẽ lắm vậy’.
“Lúc trên xe tôi quay đầu cầu cứu cậu, cũng không ngờ lại rước thù địch cho cậu.”
Chúc Song Song cực kỳ chân thành thẳng thắn nói: “Chỉ số thể lực và sức tấn công của tôi không cao, nhưng sau này tôi sẽ không để mọi người bị liên lụy như lúc còn trên xe nữa.”
Không biết có phải do Ninh Túc là người duy nhất đứng ra giúp cô trên xe hay không mà Chúc Song Song cảm thấy rất an toàn khi đi cùng Ninh Túc.
Tuy nhìn cậu cũng nhỏ yếu không kém gì, còn là một tên suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn dù trước đó còn chết vì quá no.
Và đây cũng là một trong những lý do tại sao cô lại không ngần ngại bước vào phó bản này.
Cô biết rằng trong phó bản rất nguy hiểm, hai chàng trai này cũng không nhất thiết phải xách theo một con gà mờ như cô.
Chúc Song Song không muốn để họ cảm thấy mình chỉ là một kẻ vô dụng, mặt dày la liếm người khác, cho nên nói: “Chỉ số hấp dẫn và độ nhảy cảm của tôi rất cao, đặc biệt độ nhạy cảm của tôi là 98, hẳn sẽ có ích phần nào.”
Ninh Túc không quá quan tâm đến chỉ số hấp dẫn hay độ nhạy cảm, bởi vì hệ thống 9277 đã biến mất sau khi hét lên báo động, nên cậu cũng không biết mấy chỉ số khác của mình là bao nhiêu, trong hệ thống cá nhân cũng chỉ có bảng điều khiển chung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu hỏi: “Cô nói thể lực của cô không cao, thế nó là bao nhiêu?”
Chúc Song Song có hơi ngượng ngùng, “58, thiếu hai điểm là đạt tiêu chuẩn, tôi đúng là một người không thích vận động.”
Ninh Túc: “.”
Ninh Túc: “Vậy mà còn chê.”
Chúc Song Song: “?”
Tôi Vãng Sinh lại rất quan tâm độ nhạy cảm này.
“Trò chơi này đầy rẫy những nguy hiểm và khủng bố, độ nhạy ở đây có thể là ám chỉ cảm giác hoặc linh cảm, 98 ấy à, chắc trong căn cứ cũng chẳng có mấy ai được như vậy đâu, sau này Song Song có thể sẽ trở thành một nhà ngoại cảm mạnh mẽ đấy.”
Một người sợ ma như Chúc Song Song: “?”
“Không cần cảm ơn.”
Tô Vãng Sinh cười một tiếng, “Đừng sợ, đạo sĩ sẽ bắt ma cho.”
“…”
Nếu trong đời thực mà nghe thấy câu này, Chúc Song Song bảo đảm đã chửi đổng lên rồi, nhưng ở đây cô lại cảm thấy an toàn đến kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro