Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 43
2024-08-22 22:10:57
Một tên hơn trăm ký biến mất trong hư vô ngay bên cạnh họ và trong ngôi nhà ma ám này?
Nhất thời, trái tim mọi người đều bắt đầu run lên.
Áo đen nhíu mày nói: “Hãy ngẫm lại xem thằng béo có nói hay làm gì khác thường trước đó không? Để chúng ta có thể tìm ra quy tắc biến mất.”
Ninh Túc giơ tay, “Tối hôm qua hắn nói ở đây quá yên tĩnh, sao lại không thấy ai chết.”
“…”
Thấy bốn người bên Ngân Hoa đều nhìn về phía Ninh Túc, Tô Vãng Sinh lật đật nói sang chuyện khác, “Tên béo đó có phải từng đá một con chó mực trước cổng thôn không?”
Trần Thiên như nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên kéo bức màn ra nhìn về phía con chó mực trong sân, “Khóe miệng con chó kia có vết máu, vừa vào phó bản hệ thống có nhắc nhở, thôn Hòe Dương là nơi chúng sinh bình đẳng, mà tên béo lại vô duyên vô cớ đá một phát lên con chó trước cổng thôn.”
Mọi người nhìn con chó mực đang sủa với mọi người mà thấy ớn lạnh trong lòng.
Quả thật có một thứ chất lỏng dính trên lớp lông đen quanh miệng con chó, vết máu trên hàm răng sắc nhọn hiện ra rõ ràng cùng với một cảm giác lạnh gáy.
Tên phó bản này là《 Quỷ Súc 》, vậy có khi nào con chó mực này là quỷ súc sinh ăn thịt người không?
“Anh muốn nói tên béo bị con chó kia ăn thịt rồi sao?” Chúc Song Song kinh hãi nói, “Chỉ đá một cái mà đã bị ăn, đây thật sự là bình đẳng sao?”
Trần Tình cũng không muốn tin, giọng nói có hơi run, “Nếu là như vậy, chúng ta trong tiệc cưới đều ăn thịt bò, thịt dê, không phải càng nghiêm trọng hơn sao? Thế tính sao đây?”
Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song đều đồng loạt nhìn về phía Ninh Túc người ăn nhiều thịt nhất.
Ninh Túc: “Gì?”
Khỉ ốm nói: “Không, không đúng…”
“Sao cơ!” Anh thôn dân hét lên một tiếng, “Mọi người nói chó dữ ăn thịt người sao?”
“Mọi người đừng nóng, bọn tôi lập tức kéo con súc sinh này đến lò mổ làm thịt ngay, đúng lúc đãi mọi người ăn thịt chó tối nay luôn.”
“Không phải, anh trai à, bọn tôi bây giờ làm sao còn dám ăn thịt nữa.” Mọi người đều đã hoảng loạn vô cùng, thậm chí còn hận không thể ói ra hết đống thịt đã ăn, cũng không quan tâm người trong thôn tính làm gì.
Có anh thôn dân dẫn đầu, mấy người trong thôn lập tức vây quanh con chó mực kia.
Một người dân còn tìm thấy được một cái xẻng trong sân và đập thật mạnh lên đầu con chó, con chó ăn đau lại càng sủa lên điên cuồng và điếc tai.
Nhất thời, trái tim mọi người đều bắt đầu run lên.
Áo đen nhíu mày nói: “Hãy ngẫm lại xem thằng béo có nói hay làm gì khác thường trước đó không? Để chúng ta có thể tìm ra quy tắc biến mất.”
Ninh Túc giơ tay, “Tối hôm qua hắn nói ở đây quá yên tĩnh, sao lại không thấy ai chết.”
“…”
Thấy bốn người bên Ngân Hoa đều nhìn về phía Ninh Túc, Tô Vãng Sinh lật đật nói sang chuyện khác, “Tên béo đó có phải từng đá một con chó mực trước cổng thôn không?”
Trần Thiên như nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên kéo bức màn ra nhìn về phía con chó mực trong sân, “Khóe miệng con chó kia có vết máu, vừa vào phó bản hệ thống có nhắc nhở, thôn Hòe Dương là nơi chúng sinh bình đẳng, mà tên béo lại vô duyên vô cớ đá một phát lên con chó trước cổng thôn.”
Mọi người nhìn con chó mực đang sủa với mọi người mà thấy ớn lạnh trong lòng.
Quả thật có một thứ chất lỏng dính trên lớp lông đen quanh miệng con chó, vết máu trên hàm răng sắc nhọn hiện ra rõ ràng cùng với một cảm giác lạnh gáy.
Tên phó bản này là《 Quỷ Súc 》, vậy có khi nào con chó mực này là quỷ súc sinh ăn thịt người không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh muốn nói tên béo bị con chó kia ăn thịt rồi sao?” Chúc Song Song kinh hãi nói, “Chỉ đá một cái mà đã bị ăn, đây thật sự là bình đẳng sao?”
Trần Tình cũng không muốn tin, giọng nói có hơi run, “Nếu là như vậy, chúng ta trong tiệc cưới đều ăn thịt bò, thịt dê, không phải càng nghiêm trọng hơn sao? Thế tính sao đây?”
Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song đều đồng loạt nhìn về phía Ninh Túc người ăn nhiều thịt nhất.
Ninh Túc: “Gì?”
Khỉ ốm nói: “Không, không đúng…”
“Sao cơ!” Anh thôn dân hét lên một tiếng, “Mọi người nói chó dữ ăn thịt người sao?”
“Mọi người đừng nóng, bọn tôi lập tức kéo con súc sinh này đến lò mổ làm thịt ngay, đúng lúc đãi mọi người ăn thịt chó tối nay luôn.”
“Không phải, anh trai à, bọn tôi bây giờ làm sao còn dám ăn thịt nữa.” Mọi người đều đã hoảng loạn vô cùng, thậm chí còn hận không thể ói ra hết đống thịt đã ăn, cũng không quan tâm người trong thôn tính làm gì.
Có anh thôn dân dẫn đầu, mấy người trong thôn lập tức vây quanh con chó mực kia.
Một người dân còn tìm thấy được một cái xẻng trong sân và đập thật mạnh lên đầu con chó, con chó ăn đau lại càng sủa lên điên cuồng và điếc tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro