Bẹp Bẹp
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Tần Minh Hoàng: ".....”
Biểu tình ôn nhu trên mặt Kỷ Luân một chút cũng không biến hóa, không có nửa điểm bất mãn đối với chuyện cô chơi hài tử, thậm chí, hắn nhìn thấy bên bể nước có nước bắn ra thì tri kỷ mà nói: "Nếu em muốn chơi, ở trong bể nước thật ta không thuận tiện.”
Hắn thực nhanh lấy cho cô cái bồn, chứa đầy nước, vớt sửa con từ bể nước bỏ vào trong bồn, sửa con khác đang du đãng khắp nơi trong phòng bị các chi vươn từ trong thân thể hắn bắt hết về. không đến mười giây, mười hai con sứa con đã toàn bộ bị hắn bỏ vào trong bồn.
“Yên ổn ở trong này, các con còn nhỏ, không nên chạy loạn." hắn bỏ chi vào trong nước quẫy quẫy, tựa hồ là đang dặn dò đám tiểu gia hỏa quá mức hoạt bát này, đặt bồn ở trên bàn trà phòng khách, thuận tiện đưa cho Tần Minh Hoàng một cái muỗng to.
“Thân ái, em tiếp tục chơi đi.”
Tần Minh Hoàng thấy hắn tránh ra, lại nhìn trong tay mình cầm cái muỗng to, cuối cùng nhìn mười hai con sửa hồng nhạt ngoan ngoãn bơi lội trong bồn, cảm thấy mình như là một nhãi con chơi vớt cá vàng.
– "Hi, Cậu Bé Bọt Biển, chúng ta đi bắt sứa đi!” Tần Minh Hoàng đâm vào đầu, đầm đi những lời đột nhiên nhảy ra trong đầu mình này.
Thịnh tình không thể chối từ, vậy cô liền...... chơi?
Dùng cái muỗng vớt sứa con trong bồn, bọn chúng linh hoạt bơi lội, không cho cái muỗng vớt được, Tần Minh Hoàng vớt nửa ngày, phát hiện thể nhưng mình đấu không lại đám vật nhỏ mới sinh ra này. Cô bốc lên ý chí chiến đấu, càng thêm nghiêm túc, rốt cuộc vớt lên một con
Lộ ra tươi cười thắng lợi, ngay sau đó cô mới phát hiện Kỷ Luân đứng ở bên cô, cúi người nhìn các cô chơi đùa.
"Chờ lát nữa lại chơi tiếp, đi ăn cái gì trước.” Kỷ Luân đỡ vai cô.
Tần Minh Hoàng còn chưa quá đói, cô bưng chén ngồi trên sô pha, vừa ăn cơm vừa nhìn sứa con trong chậu nước, hứng thú bừng bừng hỏi: "Bọn chúng có thể ăn cái gì sao?”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, Tần Minh Hoàng đến cơm cũng không muốn ăn, cầm bánh quy Kỷ Luân cho cô, bóp nát bánh quy thành mảnh vụn ném vào trong bồn.
Phát ra tiếng bẹp bẹp, nhóm sứa con thử thăm dò duỗi ra những cái chi ngắn ngủn của mình, lay mảnh vụn bánh quy nổi trên mặt nước.
Thấy chúng nó thật sự ăn, Tần Minh Hoàng vui sướng hài lòng mà tiếp tục bóp bánh quy cho chúng nó. Lúc phản ứng lại, cô phát hiện đây hoàn toàn không giống như cho trẻ con ăn, thật sự chính là cho cá ăn mà thôi.
Buổi tối, được Tần Minh Hoàng yêu cầu, vốn đã chuẩn bị nhét bọn nhỏ vào bể nước qua đêm, Kỷ Luân không thể không bưng bồn an bài chúng nó trong phòng ngủ.
Tần Minh Hoàng ghé vào mép giường chơi sửa, cô xoay ngón tay vòng quanh, đám sứa con nỗ lực đong đưa các chi, phát ra tiếng bẹp bẹp non nớt, vòng quanh ngón tay cô bay lên.
Kỷ Luân đi vào phòng, toàn bộ sứa Con lập tức chui trở về trong nước, ngoan ngoãn bơi lội tập thể hình.
Rũ một cái chi đặt ở chậu nước, cái khác đều ôm giống cái. Tần Minh Hoàng nằm ở trên giường, trước khi sắp ngủ rốt cuộc nhở tới một vấn đề.
"Thân thể của anh không có việc gì đi? anh vất vả." Hổ thẹn hổ thẹn, dù sao cũng là hắn sinh, kết quả cô chỉ nhớ chơi với trẻ con, hoàn toàn không nhớ đến quan tâm thân thể "Thai phụ”, cô thật là quá tra.
Kỷ Luân thỏa mãn mà lay cô, ôm cô ở trong ngực mãnh liệt hút một trận, "Không sao, anh chứa đựng rất nhiều dinh dưỡng.”
Chủng tộc bọn họ, giống đực thay giống cái nuôi con, phụ trách vận chuyển dinh dưỡng cho con đều là thái độ bình thường, hắn đương nhiên sẽ không có gì bất mãn.
Đối với việc chủng tộc bọn họ gây giống, Tần Minh Hoàng không phải thực hiểu, nhưng nghe hắn nói như vậy liền an tâm. Tuy rằng hôm nay ngay từ đầu chịu kinh hách, nhưng những vật nhỏ đó chơi vẫn thật tuyệt mà.
Ngày hôm sau buổi sáng, Tần Minh Hoàng tỉnh lại, thiếu chút nữa không bị cảnh tượng mình nhìn thấy dọa cho hét ầm lên.
Cô ngồi ở trên giường, nhìn một con sứa con trên khăn trải giường bị cô đè bẹp, dùng hai ngón tay về nó lên, nhẹ nhàng quơ quơ, sứa con vẫn không nhúc nhích.
"A a a đừng chết a! Sao con lại chạy lên giường! sẽ không bị mẹ đè chết đi!”
Xõa đầu xõa tóc, để chân trần từ trên lầu chạy đến phòng bếp, Tần Minh Hoàng mở tay ra cho Kỷ Luân xem sứa con bẹp dí trong lòng bàn tay mình, khẩn trương hỏi: "Có phải con đã bị chết hay không?!”
Thấy vẻ mặt cô trời sụp đất nứt, Kỷ Luân vội trấn an nói: "không có việc gì, chính là có chút mất nước, ném trong nước một lát là được."
Thuận tay bỏ sứa con vào bồn rửa rau trước mặt.
Tần Minh Hoàng trơ mắt nhìn sứa con chậm rãi khôi phục no đủ, bám ở trên lá rau xanh, gặm lá rau ra một cái lỗ nhỏ, thả lỏng mà thở một hơi.
Hù chết cha, còn tưởng rằng đã xảy ra thảm kịch đáng sợ -người mẹ lúc ngủ không để ý đè chết con gì đó.
Kỷ Luân đau lòng mà lau mồ hôi trên mặt cho cô, "Sao lại bị dọa thành như vậy, em yên tâm, bọn nó không giống nhân loại, lực sinh mệnh thực ngoan cường.”
Nói xong hắn bưng một chậu bạch tuộc nhỏ đến dỗ cô: "Em xem, hôm nay anh mua một ít bạch tuộc về, làm bạch tuộc viên cho em ăn, áp áp sợ."? Đây lại là cái thao tác xấu hổ gì?
Tần Minh Hoàng: "..... không được không được, em không muốn ăn bạch tuộc, đời này cũng không ăn bạch tuộc nữa.”
Từ sau khi mười hai con sứa con xuất hiện, Tần Minh Hoàng đi ở trong phòng mỗi một bước đều phải cẩn thận quan sát trên mặt đất có sứa con hay không, miễn cho không cẩn thận dẫm lên; trước khi ngồi lên số pha phải xem trên sô pha có sứa hay không, miễn cho đè vào; uống nước cũng phải cẩn thận quan sát bên trong có một con sứa hay không, miễn cho không cẩn thận uống vào... Bọn nó ở khắp nơi, quả thực là không chỗ nào không có.
Nhưng ngắn ngủn mấy ngày sau, Tần Minh Hoàng dần dần quen đi, không còn bó tay bó chân, bởi vì cô phát hiện đám sứa con thật sự đặc biệt ngoan cường, căn bản không thể dùng tiêu chuẩn của trẻ con nhân loại để đối đãi.
Dù thực sự có vấn đề gì, bọn chúng phát ra tín hiệu cầu cứu, bạch tuộc ba ba sẽ tới cứu.
Sứa con sinh ra ba ngày sau, Tần Minh Hoàng giống như trước đây ngồi ở trên số pha xem TV, chân cô gác ở chậu nước bên bàn trà, một con sứa con đứng ở trên ngón cái của cô rung cải chi tinh tế, làm cho ngón chân cô ngứa, mấy con sứa ghé vào trên đầu cô, nhấp sợi tóc cô, còn có mấy con đang chơi đùa cùng chó con Hương Hương.
Điện thoại vang lên hai tiếng, dọa chạy một con sứa con đang ghé vào trên điện thoại, lại đưa tới hai con sứa con tò mò thò qua, Tần Minh Hoàng nhận điện thoại, "A lô.”
"Anh đang chuẩn bị đi qua chỗ em bên kia.” Điện thoại bên kia Tần Phi Mạc mang theo hành lý đi lên phi cơ.
Tần Minh Hoàng: "Vâng, em nhắc nhở trước một chút, bên này em có một ít tương đối...... thần kỳ tồn tại, anh Phi Mạc chuẩn bị tâm lý trước thật tốt, đừng sợ hãi.”
Cô càng nói như vậy, Tần Phi Mạc nghĩ càng nhiều lại càng sợ hãi, hắn cường chống tạo hình tinh anh, bình tĩnh đẩy một chút mắt kính trên mũi nói: "Anh là người Tần gia, anh không sợ.”
Biểu tình ôn nhu trên mặt Kỷ Luân một chút cũng không biến hóa, không có nửa điểm bất mãn đối với chuyện cô chơi hài tử, thậm chí, hắn nhìn thấy bên bể nước có nước bắn ra thì tri kỷ mà nói: "Nếu em muốn chơi, ở trong bể nước thật ta không thuận tiện.”
Hắn thực nhanh lấy cho cô cái bồn, chứa đầy nước, vớt sửa con từ bể nước bỏ vào trong bồn, sửa con khác đang du đãng khắp nơi trong phòng bị các chi vươn từ trong thân thể hắn bắt hết về. không đến mười giây, mười hai con sứa con đã toàn bộ bị hắn bỏ vào trong bồn.
“Yên ổn ở trong này, các con còn nhỏ, không nên chạy loạn." hắn bỏ chi vào trong nước quẫy quẫy, tựa hồ là đang dặn dò đám tiểu gia hỏa quá mức hoạt bát này, đặt bồn ở trên bàn trà phòng khách, thuận tiện đưa cho Tần Minh Hoàng một cái muỗng to.
“Thân ái, em tiếp tục chơi đi.”
Tần Minh Hoàng thấy hắn tránh ra, lại nhìn trong tay mình cầm cái muỗng to, cuối cùng nhìn mười hai con sửa hồng nhạt ngoan ngoãn bơi lội trong bồn, cảm thấy mình như là một nhãi con chơi vớt cá vàng.
– "Hi, Cậu Bé Bọt Biển, chúng ta đi bắt sứa đi!” Tần Minh Hoàng đâm vào đầu, đầm đi những lời đột nhiên nhảy ra trong đầu mình này.
Thịnh tình không thể chối từ, vậy cô liền...... chơi?
Dùng cái muỗng vớt sứa con trong bồn, bọn chúng linh hoạt bơi lội, không cho cái muỗng vớt được, Tần Minh Hoàng vớt nửa ngày, phát hiện thể nhưng mình đấu không lại đám vật nhỏ mới sinh ra này. Cô bốc lên ý chí chiến đấu, càng thêm nghiêm túc, rốt cuộc vớt lên một con
Lộ ra tươi cười thắng lợi, ngay sau đó cô mới phát hiện Kỷ Luân đứng ở bên cô, cúi người nhìn các cô chơi đùa.
"Chờ lát nữa lại chơi tiếp, đi ăn cái gì trước.” Kỷ Luân đỡ vai cô.
Tần Minh Hoàng còn chưa quá đói, cô bưng chén ngồi trên sô pha, vừa ăn cơm vừa nhìn sứa con trong chậu nước, hứng thú bừng bừng hỏi: "Bọn chúng có thể ăn cái gì sao?”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, Tần Minh Hoàng đến cơm cũng không muốn ăn, cầm bánh quy Kỷ Luân cho cô, bóp nát bánh quy thành mảnh vụn ném vào trong bồn.
Phát ra tiếng bẹp bẹp, nhóm sứa con thử thăm dò duỗi ra những cái chi ngắn ngủn của mình, lay mảnh vụn bánh quy nổi trên mặt nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy chúng nó thật sự ăn, Tần Minh Hoàng vui sướng hài lòng mà tiếp tục bóp bánh quy cho chúng nó. Lúc phản ứng lại, cô phát hiện đây hoàn toàn không giống như cho trẻ con ăn, thật sự chính là cho cá ăn mà thôi.
Buổi tối, được Tần Minh Hoàng yêu cầu, vốn đã chuẩn bị nhét bọn nhỏ vào bể nước qua đêm, Kỷ Luân không thể không bưng bồn an bài chúng nó trong phòng ngủ.
Tần Minh Hoàng ghé vào mép giường chơi sửa, cô xoay ngón tay vòng quanh, đám sứa con nỗ lực đong đưa các chi, phát ra tiếng bẹp bẹp non nớt, vòng quanh ngón tay cô bay lên.
Kỷ Luân đi vào phòng, toàn bộ sứa Con lập tức chui trở về trong nước, ngoan ngoãn bơi lội tập thể hình.
Rũ một cái chi đặt ở chậu nước, cái khác đều ôm giống cái. Tần Minh Hoàng nằm ở trên giường, trước khi sắp ngủ rốt cuộc nhở tới một vấn đề.
"Thân thể của anh không có việc gì đi? anh vất vả." Hổ thẹn hổ thẹn, dù sao cũng là hắn sinh, kết quả cô chỉ nhớ chơi với trẻ con, hoàn toàn không nhớ đến quan tâm thân thể "Thai phụ”, cô thật là quá tra.
Kỷ Luân thỏa mãn mà lay cô, ôm cô ở trong ngực mãnh liệt hút một trận, "Không sao, anh chứa đựng rất nhiều dinh dưỡng.”
Chủng tộc bọn họ, giống đực thay giống cái nuôi con, phụ trách vận chuyển dinh dưỡng cho con đều là thái độ bình thường, hắn đương nhiên sẽ không có gì bất mãn.
Đối với việc chủng tộc bọn họ gây giống, Tần Minh Hoàng không phải thực hiểu, nhưng nghe hắn nói như vậy liền an tâm. Tuy rằng hôm nay ngay từ đầu chịu kinh hách, nhưng những vật nhỏ đó chơi vẫn thật tuyệt mà.
Ngày hôm sau buổi sáng, Tần Minh Hoàng tỉnh lại, thiếu chút nữa không bị cảnh tượng mình nhìn thấy dọa cho hét ầm lên.
Cô ngồi ở trên giường, nhìn một con sứa con trên khăn trải giường bị cô đè bẹp, dùng hai ngón tay về nó lên, nhẹ nhàng quơ quơ, sứa con vẫn không nhúc nhích.
"A a a đừng chết a! Sao con lại chạy lên giường! sẽ không bị mẹ đè chết đi!”
Xõa đầu xõa tóc, để chân trần từ trên lầu chạy đến phòng bếp, Tần Minh Hoàng mở tay ra cho Kỷ Luân xem sứa con bẹp dí trong lòng bàn tay mình, khẩn trương hỏi: "Có phải con đã bị chết hay không?!”
Thấy vẻ mặt cô trời sụp đất nứt, Kỷ Luân vội trấn an nói: "không có việc gì, chính là có chút mất nước, ném trong nước một lát là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thuận tay bỏ sứa con vào bồn rửa rau trước mặt.
Tần Minh Hoàng trơ mắt nhìn sứa con chậm rãi khôi phục no đủ, bám ở trên lá rau xanh, gặm lá rau ra một cái lỗ nhỏ, thả lỏng mà thở một hơi.
Hù chết cha, còn tưởng rằng đã xảy ra thảm kịch đáng sợ -người mẹ lúc ngủ không để ý đè chết con gì đó.
Kỷ Luân đau lòng mà lau mồ hôi trên mặt cho cô, "Sao lại bị dọa thành như vậy, em yên tâm, bọn nó không giống nhân loại, lực sinh mệnh thực ngoan cường.”
Nói xong hắn bưng một chậu bạch tuộc nhỏ đến dỗ cô: "Em xem, hôm nay anh mua một ít bạch tuộc về, làm bạch tuộc viên cho em ăn, áp áp sợ."? Đây lại là cái thao tác xấu hổ gì?
Tần Minh Hoàng: "..... không được không được, em không muốn ăn bạch tuộc, đời này cũng không ăn bạch tuộc nữa.”
Từ sau khi mười hai con sứa con xuất hiện, Tần Minh Hoàng đi ở trong phòng mỗi một bước đều phải cẩn thận quan sát trên mặt đất có sứa con hay không, miễn cho không cẩn thận dẫm lên; trước khi ngồi lên số pha phải xem trên sô pha có sứa hay không, miễn cho đè vào; uống nước cũng phải cẩn thận quan sát bên trong có một con sứa hay không, miễn cho không cẩn thận uống vào... Bọn nó ở khắp nơi, quả thực là không chỗ nào không có.
Nhưng ngắn ngủn mấy ngày sau, Tần Minh Hoàng dần dần quen đi, không còn bó tay bó chân, bởi vì cô phát hiện đám sứa con thật sự đặc biệt ngoan cường, căn bản không thể dùng tiêu chuẩn của trẻ con nhân loại để đối đãi.
Dù thực sự có vấn đề gì, bọn chúng phát ra tín hiệu cầu cứu, bạch tuộc ba ba sẽ tới cứu.
Sứa con sinh ra ba ngày sau, Tần Minh Hoàng giống như trước đây ngồi ở trên số pha xem TV, chân cô gác ở chậu nước bên bàn trà, một con sứa con đứng ở trên ngón cái của cô rung cải chi tinh tế, làm cho ngón chân cô ngứa, mấy con sứa ghé vào trên đầu cô, nhấp sợi tóc cô, còn có mấy con đang chơi đùa cùng chó con Hương Hương.
Điện thoại vang lên hai tiếng, dọa chạy một con sứa con đang ghé vào trên điện thoại, lại đưa tới hai con sứa con tò mò thò qua, Tần Minh Hoàng nhận điện thoại, "A lô.”
"Anh đang chuẩn bị đi qua chỗ em bên kia.” Điện thoại bên kia Tần Phi Mạc mang theo hành lý đi lên phi cơ.
Tần Minh Hoàng: "Vâng, em nhắc nhở trước một chút, bên này em có một ít tương đối...... thần kỳ tồn tại, anh Phi Mạc chuẩn bị tâm lý trước thật tốt, đừng sợ hãi.”
Cô càng nói như vậy, Tần Phi Mạc nghĩ càng nhiều lại càng sợ hãi, hắn cường chống tạo hình tinh anh, bình tĩnh đẩy một chút mắt kính trên mũi nói: "Anh là người Tần gia, anh không sợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro