Bong Bóng
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Xuyên qua vách bong bóng nửa trong suốt, cô thấy mình ở trên trời cao, dưới thân trống không, chỉ có một tầng đồ vật tựa hồ không quá chắc chắn nâng thân thể của cô.
Tần Minh Hoàng: "..." Buồn ngủ không cánh mà bay, tim đập nháy mắt tăng hai trăm tám.
Che trái tim loạn nhảy, cô thấy rõ ràng đến tột cùng mình ở chỗ nào, trên mặt không khỏi lộ ra mê man và hoang mang.
Đây lại là tình huống thế nào? Ta ở đâu? Sao ta lại từ trên xe chạy lên trên tháp truyền hình? Cái quả cầu này lại là thứ gì?
Không lâu trước đây, cô cho rằng mình gặp thời khắc mê mang nhất cuộc đời này, hiện tại mới phát hiện, lúc trước mê mang hơi sớm.
Hãi hùng khiếp vía mà dịch đến chỗ có giá cứng chống đỡ, Tần Minh Hoàng thử phá vỡ quả cầu lớn bao vây mình, ai ngờ còn rất vững chắc, bên trong bóng loáng dẻo dị thường, không biết là chất liệu gì.
Cô từ để giày rút dao ra, cắt vách cầu, lúc này mới giải thoát mình từ quả cầu lớn cổ quái ra. Quả cầu vỡ một lỗ hổng nháy mắt bẹp xuống, đổ thành một cục.
Mới vừa chui ra khỏi quả cầu, suýt nữa bị gió mạnh nghênh diện thổi tới hất xuống, nhiệt độ thân thể rơi xuống.
Bồ câu trắng tò mò bị người sống đột nhiên xuất hiện dọa bay xuống rừng cây nhỏ dưới tháp truyền hình. Tần Minh Hoàng bám giá đỡ lạnh lẽo, tầm mắt đi theo bồ câu trăng, nhìn xuống thành thị phía dưới.
Nếu đổi thành người có bệnh sợ độ cao, đã chết ngay tại chỗ rồi.
Cô rụt đầu hắt xì, hít mũi cởi áo khoác, vòng qua giá cứng bên cạnh, đôi tay quấn chặt, thử bò xuống.
Tuy không rõ ràng lắm về trạng huống, nhưng giá sắt trên không cũng không phải nơi ở lâu, cô cần phải đi xuống.
So với khung tháp truyền hình thật lớn, cô nhỏ bé giống một con kiến, một trận gió thổi tới có thể làm cô lung lay treo ở giữa không trung. Bất quá Tần Minh Hoàng thân thủ lưu loát, kỹ năng leo trèo thuần thục, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà bò tới tầng dưới cùng.
Buông tay nhảy xuống tầng cuối cùng, chỉ mặc áo ngực, Tần Minh Hoàng nhìn một cái áo khoác của mình đã vo thành một cục, tiếc nuối mà ném nó xuống.
Chung quanh không có ai, cô xoa xoa cánh tay nhìn xem trái phải, ở cách đó không xa thấy được chiếc xe quen thuộc.
Ánh mắt sáng lên, Tần Minh Hoàng chạy tới mở cửa xe chui vào, rút thảm ra bọc cho mình, nhìn chung quanh một vòng không thấy tiến sĩ ngốc quỷ dị kia, không chút do dự lái xe rời đi.
Lúc này không đi, còn đợi khi nào!
Mưa nhỏ rơi xuống mênh mông, chung quanh hơi nước nồng đậm, một tầng hơi nước hơi mỏng bao phủ trên kiến trúc thấp bé, ở trên tháp truyền hình nhìn không rõ lắm, Tần Minh Hoàng lái xe ở trên đường, mới thấy nơi này đến tột cùng là tình huống thế nào.
Cô thả chậm tốc độ ở một giao lộ, nhìn về phía cao ốc đối diện bao trùm màu vàng sẫm.
Cao ốc vốn hẳn là màu xanh xám, bên ngoài là kính phản quang, nhưng hiện tại mặt ngoài có dấu vết màu cam, nếu cô không nhìn lầm, những đồ vật màu cam đó hình như còn đang lan tràn sinh trưởng.
Không chỉ là cao ốc nơi xa, bên ngoài các toà nhà gần đó và trên mặt đất cũng có vết màu cam như vậy, Tần Minh Hoàng đi qua bên cạnh, cảm thấy mấy thứ này rất giống niêm khuẩn sinh trưởng.
Nhưng niêm khuẩn không lớn đến như vậy, bao trùm phạm vi rộng như vậy. Thứ kỳ quái này quá nhiều, cơ hồ lan tràn đến mọi nơi, làm người ta cảm thấy khó chịu.
Những "Niêm khuẩn” đó đồng dạng cũng là một loại sinh vật Không Hải. Chúng thường thường trôi nổi trong nước biển, là đồ ăn của rất nhiều loại sinh vật nhỏ trong Không Hải, là loại thức ăn thấp kém nhất.
Nhưng mà loại đồ vật thấp kém nhất ở Không Hải, đi xuống mặt đất lập tức trở nên có cảm giác tồn tại mười phần, chúng có thể bám vào bất kì vật chất nào, cũng nhanh chóng lan rộng.
Chỉ cần không ngừng có nước mưa rơi xuống, là có thể bao trùm mỗi một tấc đất. Chúng nó cũng không nguy hại, chờ đến khi trời trong, không khí khô ráo, mất đi hơi nước chúng nó lại sẽ nhanh chóng tử vong, héo rút thành một khối nhỏ.
Tần Minh Hoàng không rõ lắm chuyện này, cô theo bản năng tránh những sinh vật không biết, không dám tới gần, chỉ muốn tìm một chỗ tu chỉnh một chút.
Trước kia cô còn nghĩ sinh hoạt quá bình tĩnh, quá mức nhàm chán. không biết thần thánh phương nào nghe được bực tức ở đáy lòng cô, cho cô một cái thế giới kích thích như vậy.
Cô ý thức được đầy đủ từ trước mình có bao nhiêu vô tri, thế giới nhàm chán bình phàm không thơm sao! Trở thành như bây giờ, kích thích thì kích thích, nhưng chút đồ ăn ngon đều không có, còn phải chịu đói bụng.
Hiện giờ cô vô cùng hoài niệm đồ ăn mỹ vị từng ăn trước đây, đặc biệt là những thứ không thể thường xuyên ăn được như que nướng, lẩu tôm hùm đất, cua vân vân.
Động tĩnh của ô tô hấp dẫn một con cua tám chân kiểm ăn ở gần đó. Thân của màu lam không tính là quá lớn, nhưng đó là so với chân cua lớn hai mét mà nói. Đại gia hỏa này đứng thẳng lên so với ô tô còn cao hơn nửa thước từ gara nào đó chạy ra, rút chân chạy như điên bắt đầu đuổi theo xe, Tần Minh Hoàng quay đầu thấy rõ ràng diện mạo đáng tôn vinh của đồ chơi này, hít hà một hơi, nhấn mạnh ga.
Mẹ nó! Cô ở trong lòng nói muốn ăn con cua lớn, nhưng chưa nói là muốn cua sống, lại còn lớn như vậy.
Ở trên đường phủ kín niệm khuẩn màu vàng, cùng một con cua lớn triển khai cuộc chiến truy đuổi, đây vốn nên là một cảnh tượng thực mạo hiểm, nhưng Tần Minh Hoàng chỉ cảm thấy mình đang trình diễn phim hành động đua xe, đặc biệt ma huyễn, không có cảm giác chân thật.
Cô nghĩ thầm, ta đây mẹ nó thật sự không phải đang nằm mơ sao? Vốn dĩ đột nhiên xuất hiện ở trên tháp truyền hình đã rất thái quá.
Bạch tuộc lớn vừa vặn du đãng đến gần, nhận thấy khí vị của Tần Minh Hoàng, từ thật xa đã phát hiện một con cua tám chân đang đuổi theo cô, không khỏi phẫn nộ mà hoàn toàn triển khai thân thể, lập tức cất con cua tám chân vào túi trứng của mình.
Con cua tám chân biến mất trong không khí, giây tiếp theo Tần Minh Hoàng lại lần nữa quay đầu nhìn ra sau.
"......?” Không phải, cua lớn đâu? Một chút động tĩnh cũng không có, chớp mắt liền không còn?
Tần Minh Hoàng: "..." Buồn ngủ không cánh mà bay, tim đập nháy mắt tăng hai trăm tám.
Che trái tim loạn nhảy, cô thấy rõ ràng đến tột cùng mình ở chỗ nào, trên mặt không khỏi lộ ra mê man và hoang mang.
Đây lại là tình huống thế nào? Ta ở đâu? Sao ta lại từ trên xe chạy lên trên tháp truyền hình? Cái quả cầu này lại là thứ gì?
Không lâu trước đây, cô cho rằng mình gặp thời khắc mê mang nhất cuộc đời này, hiện tại mới phát hiện, lúc trước mê mang hơi sớm.
Hãi hùng khiếp vía mà dịch đến chỗ có giá cứng chống đỡ, Tần Minh Hoàng thử phá vỡ quả cầu lớn bao vây mình, ai ngờ còn rất vững chắc, bên trong bóng loáng dẻo dị thường, không biết là chất liệu gì.
Cô từ để giày rút dao ra, cắt vách cầu, lúc này mới giải thoát mình từ quả cầu lớn cổ quái ra. Quả cầu vỡ một lỗ hổng nháy mắt bẹp xuống, đổ thành một cục.
Mới vừa chui ra khỏi quả cầu, suýt nữa bị gió mạnh nghênh diện thổi tới hất xuống, nhiệt độ thân thể rơi xuống.
Bồ câu trắng tò mò bị người sống đột nhiên xuất hiện dọa bay xuống rừng cây nhỏ dưới tháp truyền hình. Tần Minh Hoàng bám giá đỡ lạnh lẽo, tầm mắt đi theo bồ câu trăng, nhìn xuống thành thị phía dưới.
Nếu đổi thành người có bệnh sợ độ cao, đã chết ngay tại chỗ rồi.
Cô rụt đầu hắt xì, hít mũi cởi áo khoác, vòng qua giá cứng bên cạnh, đôi tay quấn chặt, thử bò xuống.
Tuy không rõ ràng lắm về trạng huống, nhưng giá sắt trên không cũng không phải nơi ở lâu, cô cần phải đi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
So với khung tháp truyền hình thật lớn, cô nhỏ bé giống một con kiến, một trận gió thổi tới có thể làm cô lung lay treo ở giữa không trung. Bất quá Tần Minh Hoàng thân thủ lưu loát, kỹ năng leo trèo thuần thục, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà bò tới tầng dưới cùng.
Buông tay nhảy xuống tầng cuối cùng, chỉ mặc áo ngực, Tần Minh Hoàng nhìn một cái áo khoác của mình đã vo thành một cục, tiếc nuối mà ném nó xuống.
Chung quanh không có ai, cô xoa xoa cánh tay nhìn xem trái phải, ở cách đó không xa thấy được chiếc xe quen thuộc.
Ánh mắt sáng lên, Tần Minh Hoàng chạy tới mở cửa xe chui vào, rút thảm ra bọc cho mình, nhìn chung quanh một vòng không thấy tiến sĩ ngốc quỷ dị kia, không chút do dự lái xe rời đi.
Lúc này không đi, còn đợi khi nào!
Mưa nhỏ rơi xuống mênh mông, chung quanh hơi nước nồng đậm, một tầng hơi nước hơi mỏng bao phủ trên kiến trúc thấp bé, ở trên tháp truyền hình nhìn không rõ lắm, Tần Minh Hoàng lái xe ở trên đường, mới thấy nơi này đến tột cùng là tình huống thế nào.
Cô thả chậm tốc độ ở một giao lộ, nhìn về phía cao ốc đối diện bao trùm màu vàng sẫm.
Cao ốc vốn hẳn là màu xanh xám, bên ngoài là kính phản quang, nhưng hiện tại mặt ngoài có dấu vết màu cam, nếu cô không nhìn lầm, những đồ vật màu cam đó hình như còn đang lan tràn sinh trưởng.
Không chỉ là cao ốc nơi xa, bên ngoài các toà nhà gần đó và trên mặt đất cũng có vết màu cam như vậy, Tần Minh Hoàng đi qua bên cạnh, cảm thấy mấy thứ này rất giống niêm khuẩn sinh trưởng.
Nhưng niêm khuẩn không lớn đến như vậy, bao trùm phạm vi rộng như vậy. Thứ kỳ quái này quá nhiều, cơ hồ lan tràn đến mọi nơi, làm người ta cảm thấy khó chịu.
Những "Niêm khuẩn” đó đồng dạng cũng là một loại sinh vật Không Hải. Chúng thường thường trôi nổi trong nước biển, là đồ ăn của rất nhiều loại sinh vật nhỏ trong Không Hải, là loại thức ăn thấp kém nhất.
Nhưng mà loại đồ vật thấp kém nhất ở Không Hải, đi xuống mặt đất lập tức trở nên có cảm giác tồn tại mười phần, chúng có thể bám vào bất kì vật chất nào, cũng nhanh chóng lan rộng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần không ngừng có nước mưa rơi xuống, là có thể bao trùm mỗi một tấc đất. Chúng nó cũng không nguy hại, chờ đến khi trời trong, không khí khô ráo, mất đi hơi nước chúng nó lại sẽ nhanh chóng tử vong, héo rút thành một khối nhỏ.
Tần Minh Hoàng không rõ lắm chuyện này, cô theo bản năng tránh những sinh vật không biết, không dám tới gần, chỉ muốn tìm một chỗ tu chỉnh một chút.
Trước kia cô còn nghĩ sinh hoạt quá bình tĩnh, quá mức nhàm chán. không biết thần thánh phương nào nghe được bực tức ở đáy lòng cô, cho cô một cái thế giới kích thích như vậy.
Cô ý thức được đầy đủ từ trước mình có bao nhiêu vô tri, thế giới nhàm chán bình phàm không thơm sao! Trở thành như bây giờ, kích thích thì kích thích, nhưng chút đồ ăn ngon đều không có, còn phải chịu đói bụng.
Hiện giờ cô vô cùng hoài niệm đồ ăn mỹ vị từng ăn trước đây, đặc biệt là những thứ không thể thường xuyên ăn được như que nướng, lẩu tôm hùm đất, cua vân vân.
Động tĩnh của ô tô hấp dẫn một con cua tám chân kiểm ăn ở gần đó. Thân của màu lam không tính là quá lớn, nhưng đó là so với chân cua lớn hai mét mà nói. Đại gia hỏa này đứng thẳng lên so với ô tô còn cao hơn nửa thước từ gara nào đó chạy ra, rút chân chạy như điên bắt đầu đuổi theo xe, Tần Minh Hoàng quay đầu thấy rõ ràng diện mạo đáng tôn vinh của đồ chơi này, hít hà một hơi, nhấn mạnh ga.
Mẹ nó! Cô ở trong lòng nói muốn ăn con cua lớn, nhưng chưa nói là muốn cua sống, lại còn lớn như vậy.
Ở trên đường phủ kín niệm khuẩn màu vàng, cùng một con cua lớn triển khai cuộc chiến truy đuổi, đây vốn nên là một cảnh tượng thực mạo hiểm, nhưng Tần Minh Hoàng chỉ cảm thấy mình đang trình diễn phim hành động đua xe, đặc biệt ma huyễn, không có cảm giác chân thật.
Cô nghĩ thầm, ta đây mẹ nó thật sự không phải đang nằm mơ sao? Vốn dĩ đột nhiên xuất hiện ở trên tháp truyền hình đã rất thái quá.
Bạch tuộc lớn vừa vặn du đãng đến gần, nhận thấy khí vị của Tần Minh Hoàng, từ thật xa đã phát hiện một con cua tám chân đang đuổi theo cô, không khỏi phẫn nộ mà hoàn toàn triển khai thân thể, lập tức cất con cua tám chân vào túi trứng của mình.
Con cua tám chân biến mất trong không khí, giây tiếp theo Tần Minh Hoàng lại lần nữa quay đầu nhìn ra sau.
"......?” Không phải, cua lớn đâu? Một chút động tĩnh cũng không có, chớp mắt liền không còn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro