Chặn Đường
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Bá Đặc đi theo cô đến trường học, hơn nữa thay đổi một bộ quần áo tương đối bình thường. Áo thun quần dài cùng giày thể thao, đội mũ lưỡi trai, hai lọn tóc rơi ở bên má, phần còn lại dùng dây cột tóc màu hoa hồng buộc ở sau đầu, nhìn qua thanh xuân dào dạt.
Bề ngoài của hắn cực có tính mê hoặc, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy sẽ cho rằng hẳn là tiểu vương tử rụt rè quý khí, cười rộ lên lại là một vẻ hồn nhiên thiên nhiên, đủ mỹ lệ lại không có tính công kích. Giống như rất nhiều kẻ săn mồi tự nhiên, quen dùng bộ dáng vô hại ngụy trang chính mình.
Trừ những người chịu nguyền rủa đã trải qua phế tích lâu đài cổ rồi bị giết, bất kì một ai nhìn thấy Bá Đặc đều sẽ kinh ngạc cảm thán vì dung mạo của hắn, tiện đà yêu thích hắn.
Phần tính chất đặc biệt này sau khi tiến vào trường đại học, càng đặc biệt rõ ràng.
Cho dù đội mũ, không nói một câu, khiêm tốn như vậy vẫn khiến cho một trận vây xem.
Tần Phi Thường trở thành Lạc Lan rồi, cơ hồ chỉ ghé qua trường học vài lần, bạn học vốn nhận thức cô đều cảm thấy tò mò về cô, đáng tiếc từ trước cô quái gở, hiện tại lãnh đạm, đều không dễ tiếp cận. Bạn học phát giác thay đổi nghiêng trời lệch đất trên người cô, dù muốn cùng cô kết bạn cũng không có cơ hội.
Lúc này đây, đồng dạng có rất nhiều ánh mắt của bạn học đặt ở trên người cô, đương nhiên càng nhiều ánh mắt đặt ở trên người Bá Đặcbên cạnh cô.
Phong cách của đại học Thanh Sam khai sáng, loại tiết học thế này cũng không cấm người ngoài trường vào học dự thính, chỉ cần có thể giữ an tĩnh không ảnh hưởng sinh viên đi học, đều không có vấn đề. Thường xuyên có học sinh mang theo bạn nam nữ của mình tới đây cùng học, nhưng có thể dẫn phát đến vây xem thì cũng chỉ có Bá Đặc Đặc.
Có bạn học chạy tới gần.
Hắn quay đầu, nam sinh kia thấy rõ ràng được mặt hắn, sửng sốt một chút. Bá Đặc nâng vành mũ lên, bỗng nhiên lộ ra tươi cười ngọt ngào, nam sinh lập tức đỏ mặt.
Bạn học của nam sinh đó còn tưởng rằng cậu ta nhìn thấy Lạc Lan mới đỏ mặt, đâm đâm cậu ấy thấp giọng cười nói: "Sao mỗi lần Lạc Lan trở về, cậu đều chú ý cô ấy như vậy, cậu thích cô ấy? Nếu thích thì nhanh theo đuổi đi, khẳng định cậu có thể đuổi tới tay, trước kia không phải cô ấy yêu thầm cậu sao.”
Bá Đặc mang theo đầy mặt tươi cười, ghé sát vào bên tại Tần Phi Thường, cơ hồ dán lên tại cô nói: "Ngày trước em yêu thầm nam nhân kia? Nhìn qua cũng không có chỗ nào xuất sắc.”
Khi nói lời này, đôi mắt hắn còn nhìn chằm chằm nam sinh mặt đỏ phía sau, trong ánh mắt thuần hắc mang theo ác ý quỷ quyệt lưu động.
Tần Phi Thường ngó ra sau, có một chút ấn tượng, lần đầu tiên cô đi vào trường học, ở cửa thư viện đã từng gặp. Cô giữ chặt vành mũ của Bá Đặc, mạnh mẽ quay đầu hắn qua, không cho hắn nhìn ra sau nữa, thanh âm bình tĩnh, "Anh cảm thấy tôi có thể yêu thầm người nào?”
Bá Đặc tự hỏi một lát, đưa ra kết luận, "Em sẽ không.”
Tần Phi Thường cầm một tờ giấy và một cái bút đưa cho hắn, để hắn qua thời gian, miễn cho nhàm chán lại thuận tay làm cái thuật pháp đại ác mộng, khiến cho bạn học cả lớp thể nghiệm một chút phó bản u linh vườn trường.
Thực nhanh bắt đầu vào học, có giáo viên và trợ giáo ở đây, những người khác cuối cùng không còn thường xuyên nhìn chằm chằm họ nữa. Bá Đặc cầm cái bút vẽ vẽ, cũng không gây chuyện.
Tần Phi Thường vào học, phân tâm chú ý Bá Đặc, cảm thấy hắn không khỏi quá mức an tĩnh, một lát sau nhìn hình hẳn vẽ trên giấy..
Mỹ thiếu niên này vẻ mặt thuần khiết tự nhiên mà đang vẽ tranh người lớn. Vẽ chính là mô tả bọn họ, đại khái là ....... đêm qua một màn nào đó.
đang ở vị trí nào đó cẩn thận phác hoạ, Bá Đặcchú ý tới ánh mắt cô, ngòi bút quơ quơ trên giấy, cổ ý ái muội mà cười nói: "Thể nào, ta sẽ không đúng?”
Tần Phi Thường nhìn tranh người lớn lấy mình làm vai chính, tâm tình không hề dao động, thậm chí còn muốn cười, “Không có gì, anh tiếp tục vẽ.”
Ngày này bình bình ổn ổn mà đi qua, đi ra khỏi cổng trường, Tần Phi Thường đánh một cái dấu trên biểu đồ kế hoạch của mình.
Hôm nay thí nghiệm thực thành công, ở hoàn cảnh như vậy, Bá Đặc trước sau cũng không biểu hiện ra khuynh hướng muốn thương tổn người thường.
Hắn bị cô mang từ đảo Sương Mù ra, nếu lưu lại bên cô, cô cần phải bảo đảm hẳn an toàn, mức độ lớn nhất làm chậm lại nguy hại từ hẳn. Cô muốn đem biến mình thành dây thừng hoặc là thứ gì khác có thể trói buộc hắn.
Bá Đặc cầm mấy tờ tranh người lớn vẽ ở trường học lật xem, Tần Phi Thường hỏi: "Nếu thích vẽ tranh như vậy, công ty gần đây đang làm trò chơi, không bằng đi công ty giúp tôi vẽ tranh tuyên truyền?”
Bá Đặc : "?"
Vẻ mặt của hắn có chút không thể tưởng tượng.
Bề ngoài của hắn cực có tính mê hoặc, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy sẽ cho rằng hẳn là tiểu vương tử rụt rè quý khí, cười rộ lên lại là một vẻ hồn nhiên thiên nhiên, đủ mỹ lệ lại không có tính công kích. Giống như rất nhiều kẻ săn mồi tự nhiên, quen dùng bộ dáng vô hại ngụy trang chính mình.
Trừ những người chịu nguyền rủa đã trải qua phế tích lâu đài cổ rồi bị giết, bất kì một ai nhìn thấy Bá Đặc đều sẽ kinh ngạc cảm thán vì dung mạo của hắn, tiện đà yêu thích hắn.
Phần tính chất đặc biệt này sau khi tiến vào trường đại học, càng đặc biệt rõ ràng.
Cho dù đội mũ, không nói một câu, khiêm tốn như vậy vẫn khiến cho một trận vây xem.
Tần Phi Thường trở thành Lạc Lan rồi, cơ hồ chỉ ghé qua trường học vài lần, bạn học vốn nhận thức cô đều cảm thấy tò mò về cô, đáng tiếc từ trước cô quái gở, hiện tại lãnh đạm, đều không dễ tiếp cận. Bạn học phát giác thay đổi nghiêng trời lệch đất trên người cô, dù muốn cùng cô kết bạn cũng không có cơ hội.
Lúc này đây, đồng dạng có rất nhiều ánh mắt của bạn học đặt ở trên người cô, đương nhiên càng nhiều ánh mắt đặt ở trên người Bá Đặcbên cạnh cô.
Phong cách của đại học Thanh Sam khai sáng, loại tiết học thế này cũng không cấm người ngoài trường vào học dự thính, chỉ cần có thể giữ an tĩnh không ảnh hưởng sinh viên đi học, đều không có vấn đề. Thường xuyên có học sinh mang theo bạn nam nữ của mình tới đây cùng học, nhưng có thể dẫn phát đến vây xem thì cũng chỉ có Bá Đặc Đặc.
Có bạn học chạy tới gần.
Hắn quay đầu, nam sinh kia thấy rõ ràng được mặt hắn, sửng sốt một chút. Bá Đặc nâng vành mũ lên, bỗng nhiên lộ ra tươi cười ngọt ngào, nam sinh lập tức đỏ mặt.
Bạn học của nam sinh đó còn tưởng rằng cậu ta nhìn thấy Lạc Lan mới đỏ mặt, đâm đâm cậu ấy thấp giọng cười nói: "Sao mỗi lần Lạc Lan trở về, cậu đều chú ý cô ấy như vậy, cậu thích cô ấy? Nếu thích thì nhanh theo đuổi đi, khẳng định cậu có thể đuổi tới tay, trước kia không phải cô ấy yêu thầm cậu sao.”
Bá Đặc mang theo đầy mặt tươi cười, ghé sát vào bên tại Tần Phi Thường, cơ hồ dán lên tại cô nói: "Ngày trước em yêu thầm nam nhân kia? Nhìn qua cũng không có chỗ nào xuất sắc.”
Khi nói lời này, đôi mắt hắn còn nhìn chằm chằm nam sinh mặt đỏ phía sau, trong ánh mắt thuần hắc mang theo ác ý quỷ quyệt lưu động.
Tần Phi Thường ngó ra sau, có một chút ấn tượng, lần đầu tiên cô đi vào trường học, ở cửa thư viện đã từng gặp. Cô giữ chặt vành mũ của Bá Đặc, mạnh mẽ quay đầu hắn qua, không cho hắn nhìn ra sau nữa, thanh âm bình tĩnh, "Anh cảm thấy tôi có thể yêu thầm người nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bá Đặc tự hỏi một lát, đưa ra kết luận, "Em sẽ không.”
Tần Phi Thường cầm một tờ giấy và một cái bút đưa cho hắn, để hắn qua thời gian, miễn cho nhàm chán lại thuận tay làm cái thuật pháp đại ác mộng, khiến cho bạn học cả lớp thể nghiệm một chút phó bản u linh vườn trường.
Thực nhanh bắt đầu vào học, có giáo viên và trợ giáo ở đây, những người khác cuối cùng không còn thường xuyên nhìn chằm chằm họ nữa. Bá Đặc cầm cái bút vẽ vẽ, cũng không gây chuyện.
Tần Phi Thường vào học, phân tâm chú ý Bá Đặc, cảm thấy hắn không khỏi quá mức an tĩnh, một lát sau nhìn hình hẳn vẽ trên giấy..
Mỹ thiếu niên này vẻ mặt thuần khiết tự nhiên mà đang vẽ tranh người lớn. Vẽ chính là mô tả bọn họ, đại khái là ....... đêm qua một màn nào đó.
đang ở vị trí nào đó cẩn thận phác hoạ, Bá Đặcchú ý tới ánh mắt cô, ngòi bút quơ quơ trên giấy, cổ ý ái muội mà cười nói: "Thể nào, ta sẽ không đúng?”
Tần Phi Thường nhìn tranh người lớn lấy mình làm vai chính, tâm tình không hề dao động, thậm chí còn muốn cười, “Không có gì, anh tiếp tục vẽ.”
Ngày này bình bình ổn ổn mà đi qua, đi ra khỏi cổng trường, Tần Phi Thường đánh một cái dấu trên biểu đồ kế hoạch của mình.
Hôm nay thí nghiệm thực thành công, ở hoàn cảnh như vậy, Bá Đặc trước sau cũng không biểu hiện ra khuynh hướng muốn thương tổn người thường.
Hắn bị cô mang từ đảo Sương Mù ra, nếu lưu lại bên cô, cô cần phải bảo đảm hẳn an toàn, mức độ lớn nhất làm chậm lại nguy hại từ hẳn. Cô muốn đem biến mình thành dây thừng hoặc là thứ gì khác có thể trói buộc hắn.
Bá Đặc cầm mấy tờ tranh người lớn vẽ ở trường học lật xem, Tần Phi Thường hỏi: "Nếu thích vẽ tranh như vậy, công ty gần đây đang làm trò chơi, không bằng đi công ty giúp tôi vẽ tranh tuyên truyền?”
Bá Đặc : "?"
Vẻ mặt của hắn có chút không thể tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro