Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Hộ Lý 01

Phù Hoa

2024-11-18 20:50:45

Nam nhân đoan chính mà ngồi ở trên ghế cạnh mép giường, trên mặt đặt một cái khăn tay.

Sau khi trò khôi hài đi qua, các gia gia nãi nãi vi diệu mà phức tạp nhìn chằm chằm Tần Minh Hồi không muốn hồi tưởng lại, mọi người rốt cục vẫn tan đi, chỉ để lại hai người bọn họ ngồi đối diện trong ánh mặt trời ảm đạm trong đêm tối trước bình minh này.

"01..." Tần Minh Hồi biểu tình đau kịch liệt, "Anh muốn tạo ra một thân thể bề ngoài giống như nhân loại, tôi không có ý kiến, nhưng tại sao anh lại dùng khuôn mặt này? ”

Đúng vậy, cô để ý nhất chính là điểm này.

Cô vừa rồi bị dọa sợ, hơn phân nửa là bởi vì nam tử xa lạ nửa đêm xuất hiện ở bên giường, hơn phân nửa là bởi vì gương mặt của nam nhân xa lạ này làm cô không có cách nào tiếp thu. Đẹp quá! Đó là mẫu người lí tưởng, cũng là bóng ma tâm lý của cô.

01 rốt cuộc không nói chuyện ở trong đầu cô, hắn giật giật miệng nơi phía dưới khăn tay nói, "Tiểu tiểu thư, tôi đã xem rất nhiều tài liệu y học, người như vậy là một loại bệnh tâm lý, 01 muốn điều trị tâm lý cho người.”

Lúc hắn nói chuyện, khăn tay che mặt rơi xuống, Tần Minh Hồi trong nháy mắt kêu loạn kêu lên giơ cánh tay che mặt, giống như không cẩn thận nhìn thấy quỷ hút máu mà hoảng sợ.

"Tiểu tiểu thư, ta đã che lại."

Lúc này Tần Minh Hồi mới buông cánh tay xuống, nhìn thấy 01 vớt chăn đắp lên đầu. Âm thanh phát ra từ dưới chăn, rầu rĩ vang lên: “Tiểu tiểu thư, như thế này 01 mới có thể đi theo người đến bất cứ đâu, 01 còn viết một cái hệ thống khống chế, trước mắt có thể kết nối ba đối tượng cùng một lúc, nhưng cấu trúc của đối tượng này quá đơn giản, hệ thống cấp quá thấp, còn chưa thể thao tác hoàn mỹ.”

Có thể nhìn ra được, mặc dù hắn nói khống chế thân thể người máy ngoại hình nhân loại này, nhưng hành động chậm chạp, động tác cũng cứng ngắc, về phần biểu tình trên mặt phỏng chừng cũng tương đối đông cứng.

Dù sao bị đánh thức cũng không ngủ được, Tần Minh Hồi bò vào phòng điều khiển trên ngực của người máy lớn 01 nhìn hệ thống do chính hắn viết. 01 hình người thấy cô đi rồi, cũng đi theo cô, Tần Minh Hồi nhanh chóng vớt khăn tay lên che mặt hắn lại, lại thắt nút cố định.

Giây tiếp theo, 01 thình thịch vướng ngã trên mặt đất, Tần Minh Hồi chỉ có thể nắm lấy hắn, dắt hắn sang một bên ngồi xuống, dặn dò hắn: "Đừng lộn xộn nha, bằng không lại muốn ngã xuống. ”

"Tiểu tiểu thư, 01 ngã cũng không đau." 01 nói.

Tần Minh Hồi "... Không đau cũng không thể tùy tiện ngã xuống, ta nhìn đau!”

Cô mở hệ thống điều khiển mới được 01 viết. Rất phức tạp, làm cho mọi người không dám tin rằng đây chính là hắn viết. Tần Minh Hồi thậm chí cảm thấy những kiến thức mình học được sau khi bước vào thế giới này bỗng nhiên biến thành toán trung học cơ sở, mà 01 tự học những thứ này biến thành toán học cao cấp.

Cuối cùng cô nhận ra chương trình học tập khủng khiếp như thế nào. 01 đi tới cái chỗ này, truy cập vào hệ thống chính và cơ sở dữ liệu nơi này mới một hai ngày mà thôi, đây là tốc độ tiến bộ nghịch thiên gì.

Lẳng lặng xem xong, trong lòng Tần Minh Hồi có chút vì 01 mà cao hứng, lại có chút phức tạp: "01, anh càng ngày càng lợi hại...Ta cảm thấy anh hiện tại hoàn toàn không cần có ta bên cạnh nữa.” Bây giờ hắn có thể tự mình thăng cấp, tự mình viết thêm chương trình mới tăng thêm công năng cho chính mình.

"Không phải." Hình người 01 ngoan ngoãn ngồi ở kia nói: "Tôi cảm thấy mình càng ngày càng cần tiểu tiểu thư. ”

Có lẽ là bởi vì dùng thanh âm bắt chước của nhân loại, những lời này nghe có vẻ mang theo một loại cảm xúc khiến người ta nóng bỏng.

"Tiểu tiểu thư, 01 cảm thấy tịch mịch." 01 đột nhiên nói.

Tần Minh Hồi quay đầu nhìn hắn, phản ứng không kịp: "Cái gì? ”

"Lúc tiểu thư đang ngủ, lúc tiểu thư ngồi trong phòng nói chuyện với người khác, 01 đứng ở bên ngoài chờ đợi, cảm thấy rất tịch mịch."

Tần Minh Hồi bỗng nhiên nhớ tới lúc mình vừa mới bước vào thế giới này, cô ngồi trên bãi cỏ cân nhắc ký hiệu cùng bí mật của khối rubik, 01 liền ở bên cạnh cô nhìn cô cả buổi chiều. Cô nói như vậy hắn có buồn chán hay không, 01 hỏi cô tại sao lại nhàm chán, nói hắn có thể ở một bên chờ đợi cũng không nhàm chán.

Bây giờ 01 nói với cô rằng, hắn cảm thấy tịch mịch.

Cô không biết hắn có thực sự có thể hiểu được loại tình cảm này hay không, nhưng nghe hắn nói như vậy, Tần Minh Hồi tình cảm dạt dào vẫn cảm thấy chua xót, tạm thời vứt bỏ một chút bóng ma tâm lý của mình, đi qua ôm 01 nói: "Xin lỗi 01, là ta bỏ qua anh. ”

"Cũng không phải." 01 được cô ôm, cũng đưa tay ôm lấy cô, trong miệng bình tĩnh giải thích, "Sau khi nhận thấy được tôi có cảm xúc, tôi tự mình tiến hành phân tích cùng đối lập, đưa ra kết luận, đây cũng không phải là vấn đề của tiểu tiểu thư, mà là vấn đề của tôi. Con người hẳn là nên có không gian riêng của chính mình, không có người sẽ không có lúc nào vẫn luôn ở bên cạnh một người khác, là tôi quá cần tiểu tiểu thư.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhưng anh là người máy của ta mà, anh có thể luôn luôn đi theo bên cạnh ta. Ta từ khi mở mắt ra ở cái thế giới này, vẫn luôn ở bên cạnh anh chưa từng tách ra." Tần Minh Hồi an ủi hắn.

01 hỏi cô: "Trước đây 01 có thể, bây giờ 01 cũng có thể sao? Bây giờ 01 có được tình cảm, căn cứ vào phân tích, con người đối với việc này sẽ sinh ra một ít phản ứng không thích ứng, nếu như tôi vẫn đi theo bên người tiểu thư như thế này, tiểu thư sẽ cảm thấy bài xích đối với chuyện này sao?”

Tần Minh Hồi không nghĩ tới 01 lại suy nghĩ nhiều như vậy, trầm tư sờ sờ vào cái gáy hắn bị vải bao bọc, lẩm bẩm nói: "01, anh nghĩ rất nhiều a.”

"Đây là vấn đề cơ bản nhất." 01 nói, "Tôi cũng đã xem xét nhiều vấn đề khác.”

Tần Minh Hồi hứng thú hỏi: "Ví dụ như? Anh còn tự hỏi cái gì? ”

01 nói: "Ví dụ như, vấn đề 'tự hỏi là sinh ra như thế nào’, tôi đang cố gắng tìm kiếm các lệnh chương trình được thực hiện trong quá trình này, nhưng tôi thấy rằng không có chương trình sinh ra, hết thảy đều là chương trình mới tự hành vận chuyển.”

Tần Minh Hồi: "Triết lý tự học hỏi rất hay... Còn gì nữa không? ”

01 nói: "Còn có vấn đề 'nên làm ra loại ngoại hình nào', ngoại trừ nguyên nhân trước đó nói cho tiểu tiểu thư, còn có nguyên nhân tư tâm.”

Tần Minh Hồi nghĩ thầm, ai nha, cái này thật lợi hại nha, 01 thế nhưng nói hắn có tư tâm?

01 có nề nếp mà phân tích chính mình: "01 muốn chế tác bề ngoài làm cho tiểu tiểu thư thích, nhưng ngoại hình tiểu tiểu thư thích cũng đồng thời cũng làm cho tiểu thư cảm thấy sợ hãi, cho nên cảm thấy thực buồn rầu.”

Tần Minh Hồi buông hắn ra, ngồi đối diện với hắn hỏi: "Vậy anh còn phải làm ra cái dạng này?”

01: "Đúng vậy, cho nên sau ba giây đồng hồ buồn bã đau khổ tôi đã làm ra quyết định. Bệnh tâm lý có thể điều trị được, nhưng sở thích rất khó thay đổi, đây là căn cứ vào phần lớn số liệu lựa chọn.”

Tần Minh Hồi: "..." Che kín mặt.

Nghe 01 phân tích quá trình tâm lý của mình nghe hơn hai giờ đồng hồ, Tần Minh Hồi còn bệnh lại ngủ thiếp đi. Tỉnh lại mặt trời đã lên rất cao, cô ở trên giường trở mình, nhìn thấy một bóng lưng phía trước tủ quần áo. Bộ áo choàng tây trang cắt may vừa người, dọc theo cái mông phập phồng mà phập phồng, chỉ nhìn eo mông cùng chân này, liền cảm giác phi thường cảnh đẹp ý vui.

Ánh mắt căn bản không dám di chuyển lên trên, Tần Minh Hồi chôn mình vào trong chăn. Aiza, che hết mặt cũng không có tác dụng gì lớn sao.

01 đứng trước tủ quần áo chọn quần áo cho tiểu tiểu thư nhận thấy được tiểu tiểu thư tỉnh lại, đi đến bên giường, đem tay đặt lên chăn: "Tiểu tiểu thư, chào buổi sáng.”

Trong chăn do dự vặn vẹo vài cái, một cái đầu chậm rãi thò ra, Tần Minh Hồi mang theo thấp thỏm sợ hãi, lại có một chút tâm tình chờ mong, nhìn về phía 01 cúi người gọi cô. Sau đó, cô nhìn thấy một cái đầu chó.

---trên đầu 01, đeo một cái mặt nạ chó, đem đầu hoàn toàn che đi.

Càng không khoa học chính là, rõ ràng là một cái bộ đầu chó, vì sao đeo lại làm cho người ta cảm thấy đẹp trai như vậy?

"Bộ dáng này của 01, tiểu thư sẽ cảm thấy tốt hơn một chút sao?" 01 đặt câu hỏi.

Tần Minh Hồi: "Này..."

Mang theo tâm tình phức tạp rời khỏi phòng, Tần Minh Hồi mang theo hai cái người máy một lớn một nhỏ.

"Tiểu tiểu thư, xét thấy vấn đề thân thể của người, 01 cảm thấy cô không thích hợp để tự mình đi lại, 01 có thể ôm tiểu tiểu thư."

Tần Minh Hồi: "Không được, tôi vẫn nên tự mình đi thôi. ”

01 nói: "Đã hiểu, tiểu tiểu thư để ý bộ dáng này của tôi, như vậy ——"

Hắn không biết từ đâu kéo ra một chiếc giường vận chuyển có bánh xe, vỗ vỗ đệm mềm bên trên nói: “Mời tiểu tiểu thư nằm lên trên, để 01 đẩy người đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Minh Hồi: "... Anh cất đi đi.”

01 tiếc nuối đặt giường đẩy trở lại. Tần Minh Hồi kiên cường dựa vào lực lượng của mình đi tới nhà ăn lớn trung tâm hoạt động của người cao tuổi, nơi đó chỉ có Lệ Trạch nãi nãi, những người còn lại không biết đi đâu.

"Minh Hồi, hôm nay anh khá hơn chưa?" Lệ Trạch nãi nãi gọi cô ngồi xuống, lại bưng cho cô bữa ăn của bệnh nhân, "Ăn chút gì đi. ”

Bà ấy nói xong, nhìn bộ đôi 01 đi theo, ngược lại cũng không nói gì, chỉ cười.

01 tự tại hơn Tần Minh Hồi nhiều, đứng ở bên cạnh bàn nhìn cô ăn, Tần Minh Hồi một tay cầm thìa khuấy bột nhão, một tay kéo ghế ra, bảo hắn ngồi xuống.

01 ngồi xuống, hắn đeo bộ đầu chó nhìn theo phương hướng cô đang nhìn nhìn một lát, đột nhiên nói: "Tiểu tiểu thư, 01 có một nguyện vọng.”

Tần Minh Hồi vừa múc một thìa bột nhão nhét vào miệng nghi hoặc ngước mắt lên nhìn hắn, nghe được hắn thận trọng nói: "01 muốn đút cơm cho tiểu tiểu thư.”

Cũng không phải ba tuổi, tiểu tiểu thư đã qua tuổi cần người đút cơm sặc, thiếu chút nữa đem cháo trong miệng nhổ ra. Ngay cả, biểu tình cũng không khống chế được.

Nhưng 01, đem đặt tay ở trên bàn, nghiêng người nói: "Muốn chăm sóc tiểu tiểu thư." Từ trên mặt chó đều lộ ra một cỗ nghiêm túc.

Tần Minh Hồi: "Không, 01, cái này thật sự không cần.”

Cơ thể 01 hơi nghiêng từ từ dựa vào phía sau, cuối cùng vai cũng gục xuống, trong giọng điệu đắn đo suy sút cùng thất ý, thất vọng cùng buồn bã nói: "Được rồi, tôi hiểu. Tôi không nên biến thành như vậy, nếu như tôi không có thay đổi, tiểu tiểu thư sẽ không bởi vậy mà chán ghét tôi, tiểu tiểu thư trước kia đều khen tôi, chưa bao giờ cự tuyệt tôi, nhưng tiểu tiểu thư khẳng định sẽ không sai, cho nên khẳng định là tôi đã làm sai cái gì..."

Tần Minh Hồi: "Không, đừng, 01? Đừng như vậy nữa, tỉnh lên một chút?” Cảm giác mở ra chương trình cảm xúc của 01 đang chạy như điên theo phương hướng kỳ quái?

Cô đầu hàng, đẩy bát đến trước mặt 01: "Này, anh cho anh cho.”

"Được, tiểu tiểu thư." 01 trong nháy mắt thẳng lưng, nhận lấy bát, mang theo sự chu đáo của ngành dịch vụ, "Tôi có thêm chương trình điều dưỡng, có thể đảm nhận trách nhiệm hộ lý. ”

Huệ nãi nãi và những người lớn tuổi khác sau khi mở xong hội nghị lặng lẽ liền đi đến đây, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này. Tần Minh Hồi không dám nhìn vẻ mặt vi diệu của các bà từ tối hôm qua, lựa chọn lấy tay che mắt mình ăn cháo.

----Trốn tránh mặc dù đáng xấu hổ nhưng hữu dụng.

"Thuốc hôm nay, mau uống." Huệ nãi nãi mặt không chút thay đổi đưa cho cô bình thuốc nhỏ. Nhìn qua thực đáng sợ, nhưng ống hút cũng đã cắm vào cho cô.

Tần Minh Hồi tiếp nhận liền vội vàng uống hết, sợ chậm một chút 01 sẽ yêu cầu đút thuốc cho cô.

Trong lòng cô biết nhóm gia gia nãi nãi này phỏng chừng đoán được vấn đề trên người 01, hôm nay nhất định sẽ tiến hành nói chuyện kỹ càng tỉ mỉ với cô về việc này, nhưng mà, ngoài dự liệu, không ai nhắc tới chuyện này, đối với 01 rõ ràng là không thích hợp này, bọn họ coi như không phát hiện. Nên như thế nào thì như thế, hoàn toàn không chú ý nhiều. Nhưng đôi khi cố ý lảng tránh cũng là một loại để ý.

"Rất rõ ràng, mọi người bởi vì tiểu tiểu thư mà tiếp nhận sự tồn tại của tôi." 01 nói.

Tần Minh Hồi: "Anh lại biết?”

01 nói: "Vâng, tiểu tiểu thư, để càng hiểu thêm về tiểu tiểu thư, tôi đã làm phân tích về hành vi của nhân loại.”

Tần Minh Hồi tò mò hỏi: "Vậy hôm nay anh đã phân tích ra cái gì? ”

01 dừng lại, thành thật nói: "Phân tích quan trọng nhất của ngày hôm là, tiểu tiểu thư đối với cái bề ngoài này kỳ thực rất vừa lòng, trộm ngắm cổ tay cùng mắt cá chân của 01 bảy lần.”

Tần Minh Hồi che mắt ngồi xổm xuống: "A a a a!” Không xong, những sở thích kỳ quái bị phát hiện!

Thấy phản ứng kích động của cô, 01 nghĩ lại bản thân một chút, ôm cô từ mặt đất lên chân thành mà nói: “Tiểu tiểu thư, phân tích của tôi còn chưa phải toàn diện, cũng không thuần thục, lần sau sẽ không đem loại chuyện này nói ra ngoài, xin yên tâm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Số ký tự: 0