Hoài Nghi
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Nữ vu tồn tại, giống các loại yêu tinh quái vật trong truyền thuyết, tồn tại trong tưởng tượng của mọi người, hầu như không có ai chính mắt gặp qua bọn họ.
Chỉ có ở trong những lời đồn đãi, bọn họ đều là cực đoan đáng sợ.
Mai Lật cầm theo rổ đi chợ mua đồ, phát giác dọc đường luôn có người lặng lẽ nhìn cô, chờ cô nhìn sang, những người đó lại lập tức giấu đầu lòi đuôi mà thu hồi ánh mắt, thái độ cổ cổ quái quái này thật là làm người ta hoài nghi.
Từ trước cô tới chợ, cũng rất ít có người chủ động nói chuyện cùng cô, thái độ đối với cô là kính nhi viễn chi [ tôn trọng và giữ khoảng cách ], nhưng lúc này đây, cái loại cảm giác bị bài xích này quá mức rõ rệt.
Dưới không khí không thoải mái như vậy, Mai Lật nhanh chóng mua đồ rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng còn chưa đi ra khỏi chợ, cô đã bị người khác ngăn cản, một thiếu niên cầm theo dao hai mắt đỏ bừng mà trừng cô.
Là Julian con trai bác Maggie.
“Mẹ tôi có phải do cô giết hay không!” anh ta xông lên chính là một câu như vậy.
Mai Lật bị anh ta làm hoảng sợ, cảnh giác mà nhìn dao trong tay anh ta, có chút lo lắng người này trang huống tâm lý không đúng sẽ trực tiếp động thủ.
" Anh đang nói cái gì? Sao tôi lại giết bác Maggie?”
Trong lòng cô nhịn không được suy đoán, hay là anh ta thấy lúc trước cô vớt thi thể bác Maggie từ đầm lấy ra, cho nên mới hiểu lầm?
"Cô là nữ vu đáng ghét, mẹ cô cũng là nữ vu, nếu không phải cô làm, thì đó là ai làm!”
Nghe trả lời như vậy, Mai Lật chỉ cảm thấy vớ vẩn. Chứng cứ gì cũng không có, chỉ dựa vào hoài nghi là có thể cầm dao đi cản người, nên nói thiếu niên tuổi này chính là xúc động ngốc nghếch, hay là thế giới này thiếu hụt pháp luật.
Chung quanh có rất nhiều người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ không ai ra mặt nói chuyện, ánh mắt nhìn cô đều mang theo sợ hãi và hoài nghi.
Mai Lật vốn còn định tận lực bảo trì trấn định, nhưng nghĩ lại nghĩ, cô liền nhấp môi lộ ra biểu tình sợ hãi, đôi mắt đỏ lên, ngay tại chỗ khóc ầm lên, " Anh dựa vào cái gì bôi nhọ tôi!”
Cô cũng là tiểu mỹ nhân thanh tú, lộ ra biểu tình sợ hãi còn khóc như vậy, đặc biệt có vẻ đáng thương, đối lập với Julian cầm dao, càng nhỏ yếu bất lực.
Mắt thấy Julian vừa động, Mai Lật liền hoảng loạn mà lui ra sau một bước, hô: "Anh muốn làm gì, tôi căn bản không phải nữ vu gì, anh mới là kẻ giết người đáng sợ!”
Cô vừa lui, người ở phía sau cô vây xem cũng lại theo về phía sau, có bác gái nhịn không được nói: "Julian, cậu buông dao trước đi.”
"Đúng vậy đúng vậy, một cô gái nhỏ thôi, bị cậu dọa khóc rồi.”
Còn có một bác gái trực tiếp sắn tay áo đứng ra, lớn giọng nói: "Cậu đừng nghe người khác nói vài câu nhàn thoại thì coi là thật, xúc động chạy ra như vậy, cậu thật đúng là muốn giết người à!”
Julian vốn dĩ cũng vì mấy ngày nay nghe nhiều các loại nhàn thoại suy đoán, lại đắm chìm trong bị thống mẹ mình bị giết, nhất thời xúc động mới có thể chạy tới chất vấn, hiện giờ bị người chung quanh nói, lại dao động, biểu tình phẫn nộ lui hơn một nửa, đứng yên không biết làm sao mới được.
-- người luôn như vậy, dễ bị lung lạc trong lời đồn đại, như thuyền nhỏ theo gió lắc lư.
Mai Lật còn đang khóc, nâng mắt lên, sợ hãi mà nhìn anh ta, "Tôi...... Tôi và nhà anh lại không có thù, vô duyên vô cớ vì sao muốn giết bác Maggie, hơn nữa, tôi đến con thỏ cũng không dám giết, sao dám đi giết người, anh thuận miệng nói liền bôi đen thanh danh tôi, về sau tôi làm người thế nào, tôi, tôi cũng không sống nổi!”
Nói rồi, khóc lớn ra tiếng, một chỗ này cũng chỉ nghe thấy tiếng cô đang khóc.
Chung quanh một đám quần chúng vây xem hai mặt nhìn nhau, không ít người lộ ra thần sắc ngượng ngùng, cảm thấy xấu hổ.
Người ở chỗ này, ai không thuận miệng suy đoán vài câu như vậy về cái chết của bác Maggie.
Muốn nói lời đồn đãi thứ này, mọi người tùy tiện truyền truyền, đều là bảo sao hay vậy, cùng lắm nói vài câu, cũng không cảm thấy là đại sự gì.
Hoài nghi muốn bằng chứng cái gì, hoài nghi chính là thành kiến từ nhân tâm mà thôi.
Nhưng hiện tại ở trước công chúng, bởi vì nhàn thoại bức cô gái nhỏ phát khóc, vậy liền khó coi.
Mai Lật cũng bất cứ giá nào, khóc kêu: "Chính là anh thấy cha mẹ tôi đều mất, tôi là một cô gái nhỏ dễ khi dễ thôi, tôi biết bác Maggie chết anh thương tâm, nhưng anh thương tâm thì có thể tùy tiện khi dễ người khác sao!”
Cô cũng không liên lụy những người khác, chỉ nhằm vào Julian.
Trên đời này người nhìn qua tương đối thảm càng làm cho người khác đồng tình, tức khắc, tình huống liền thay đổi.
Không ít người trong lòng cũng cảm thấy nói xấu thì nói xấu, thật cầm dao khi dễ một cô gái nhỏ là không có đạo đức, liền đứng ra khiển trách Julian hai câu.
"Julian, cậu thật là quá đáng.”
"Đúng vậy, cậu là một người đàn ông, tới khi dễ một cô gái thì ra làm sao.”
"Nhanh trở về đi, đừng náo loạn nữa, lỗ mãng hấp tấp giống cái gì.”
Julian mặt trướng thành màu gan heo, trừng mắt nhìn những người này, rõ ràng nơi này có rất nhiều người đều son sắt nói mẹ con Mellie là nữ vu, kết quả bọn họ bây giờ lại lật lọng không nhận, còn tới khiển trách anh ta!
Những người này...... Những người này!
Trong lòng anh ta ủy khuất phẫn nộ đến không được, gào lên một tiếng quay đầu chạy ra khỏi đám người.
Một đám người bị anh ta gào to hoảng sợ, một phụ nữ che ngực, không cao hứng mà nói: "Trước kia cũng không biết Julian là dạng người này, tính tình cũng quá táo bạo.”
"Đúng vậy, đột nhiên kêu to, dọa đến tôi, cậu ta không bởi vì Maggie chết mà bị kích thích đi?”
"Có thể là thế, gần đây cậu ta cũng không thích ra ngoài chơi, cũng không thích nói chuyện, không thích cười, sợ là thật xảy ra vấn đề.”
"Người cũng càng ngày càng âm trầm, đừng nói, có vẻ dọa người đâu, còn tùy thân cầm dao."
"Cha cậu ta sao lại cũng mặc kệ không quản."
Trong nháy mắt, trong miệng những người này lại truyền lên lời đồn đại.
Những lời đồn đại tựa như gió, thổi qua mỗi người, vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Sau khi kết thúc hết thảy Hersha mới nghe được tin tức vội vàng chạy tới, nhìn thấy Mellie còn đang yên lặng rơi lệ, vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, mang cô ra khỏi đám người.
Cô ấy thật cẩn thận mà an ủi vài câu, còn lấy khăn tay ra cho cô lau nước mắt.
Hai người ngồi ở trên đường bên ngoài chợ, Mai Lật nắm khăn tay, cảm xúc bình tĩnh, chỉ còn có đôi mắt hơi đỏ. Cô vốn dĩ chính là giả vờ, đương nhiên khôi phục nhanh.
" Cậu không có việc gì chứ, Mellie?”
" Không có việc gì.”
"Julian sao có thể đối với cậu như vậy, anh ta thật là ngớ ngẩn!”
"Thôi...... Hersha, mọi người đều nói tôi là nữ vu, cậu cũng cảm thấy như vậy sao?” Mai Lật hiện giờ mới phản ứng lại, lần trước tiểu đồng bạn tới tìm mình chơi, vì sao bộ dáng muốn nói lại thôi, lo lắng sốt ruột, sợ là đã nghe được những lời đồn đãi đó.
Chỉ có ở trong những lời đồn đãi, bọn họ đều là cực đoan đáng sợ.
Mai Lật cầm theo rổ đi chợ mua đồ, phát giác dọc đường luôn có người lặng lẽ nhìn cô, chờ cô nhìn sang, những người đó lại lập tức giấu đầu lòi đuôi mà thu hồi ánh mắt, thái độ cổ cổ quái quái này thật là làm người ta hoài nghi.
Từ trước cô tới chợ, cũng rất ít có người chủ động nói chuyện cùng cô, thái độ đối với cô là kính nhi viễn chi [ tôn trọng và giữ khoảng cách ], nhưng lúc này đây, cái loại cảm giác bị bài xích này quá mức rõ rệt.
Dưới không khí không thoải mái như vậy, Mai Lật nhanh chóng mua đồ rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng còn chưa đi ra khỏi chợ, cô đã bị người khác ngăn cản, một thiếu niên cầm theo dao hai mắt đỏ bừng mà trừng cô.
Là Julian con trai bác Maggie.
“Mẹ tôi có phải do cô giết hay không!” anh ta xông lên chính là một câu như vậy.
Mai Lật bị anh ta làm hoảng sợ, cảnh giác mà nhìn dao trong tay anh ta, có chút lo lắng người này trang huống tâm lý không đúng sẽ trực tiếp động thủ.
" Anh đang nói cái gì? Sao tôi lại giết bác Maggie?”
Trong lòng cô nhịn không được suy đoán, hay là anh ta thấy lúc trước cô vớt thi thể bác Maggie từ đầm lấy ra, cho nên mới hiểu lầm?
"Cô là nữ vu đáng ghét, mẹ cô cũng là nữ vu, nếu không phải cô làm, thì đó là ai làm!”
Nghe trả lời như vậy, Mai Lật chỉ cảm thấy vớ vẩn. Chứng cứ gì cũng không có, chỉ dựa vào hoài nghi là có thể cầm dao đi cản người, nên nói thiếu niên tuổi này chính là xúc động ngốc nghếch, hay là thế giới này thiếu hụt pháp luật.
Chung quanh có rất nhiều người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ không ai ra mặt nói chuyện, ánh mắt nhìn cô đều mang theo sợ hãi và hoài nghi.
Mai Lật vốn còn định tận lực bảo trì trấn định, nhưng nghĩ lại nghĩ, cô liền nhấp môi lộ ra biểu tình sợ hãi, đôi mắt đỏ lên, ngay tại chỗ khóc ầm lên, " Anh dựa vào cái gì bôi nhọ tôi!”
Cô cũng là tiểu mỹ nhân thanh tú, lộ ra biểu tình sợ hãi còn khóc như vậy, đặc biệt có vẻ đáng thương, đối lập với Julian cầm dao, càng nhỏ yếu bất lực.
Mắt thấy Julian vừa động, Mai Lật liền hoảng loạn mà lui ra sau một bước, hô: "Anh muốn làm gì, tôi căn bản không phải nữ vu gì, anh mới là kẻ giết người đáng sợ!”
Cô vừa lui, người ở phía sau cô vây xem cũng lại theo về phía sau, có bác gái nhịn không được nói: "Julian, cậu buông dao trước đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy đúng vậy, một cô gái nhỏ thôi, bị cậu dọa khóc rồi.”
Còn có một bác gái trực tiếp sắn tay áo đứng ra, lớn giọng nói: "Cậu đừng nghe người khác nói vài câu nhàn thoại thì coi là thật, xúc động chạy ra như vậy, cậu thật đúng là muốn giết người à!”
Julian vốn dĩ cũng vì mấy ngày nay nghe nhiều các loại nhàn thoại suy đoán, lại đắm chìm trong bị thống mẹ mình bị giết, nhất thời xúc động mới có thể chạy tới chất vấn, hiện giờ bị người chung quanh nói, lại dao động, biểu tình phẫn nộ lui hơn một nửa, đứng yên không biết làm sao mới được.
-- người luôn như vậy, dễ bị lung lạc trong lời đồn đại, như thuyền nhỏ theo gió lắc lư.
Mai Lật còn đang khóc, nâng mắt lên, sợ hãi mà nhìn anh ta, "Tôi...... Tôi và nhà anh lại không có thù, vô duyên vô cớ vì sao muốn giết bác Maggie, hơn nữa, tôi đến con thỏ cũng không dám giết, sao dám đi giết người, anh thuận miệng nói liền bôi đen thanh danh tôi, về sau tôi làm người thế nào, tôi, tôi cũng không sống nổi!”
Nói rồi, khóc lớn ra tiếng, một chỗ này cũng chỉ nghe thấy tiếng cô đang khóc.
Chung quanh một đám quần chúng vây xem hai mặt nhìn nhau, không ít người lộ ra thần sắc ngượng ngùng, cảm thấy xấu hổ.
Người ở chỗ này, ai không thuận miệng suy đoán vài câu như vậy về cái chết của bác Maggie.
Muốn nói lời đồn đãi thứ này, mọi người tùy tiện truyền truyền, đều là bảo sao hay vậy, cùng lắm nói vài câu, cũng không cảm thấy là đại sự gì.
Hoài nghi muốn bằng chứng cái gì, hoài nghi chính là thành kiến từ nhân tâm mà thôi.
Nhưng hiện tại ở trước công chúng, bởi vì nhàn thoại bức cô gái nhỏ phát khóc, vậy liền khó coi.
Mai Lật cũng bất cứ giá nào, khóc kêu: "Chính là anh thấy cha mẹ tôi đều mất, tôi là một cô gái nhỏ dễ khi dễ thôi, tôi biết bác Maggie chết anh thương tâm, nhưng anh thương tâm thì có thể tùy tiện khi dễ người khác sao!”
Cô cũng không liên lụy những người khác, chỉ nhằm vào Julian.
Trên đời này người nhìn qua tương đối thảm càng làm cho người khác đồng tình, tức khắc, tình huống liền thay đổi.
Không ít người trong lòng cũng cảm thấy nói xấu thì nói xấu, thật cầm dao khi dễ một cô gái nhỏ là không có đạo đức, liền đứng ra khiển trách Julian hai câu.
"Julian, cậu thật là quá đáng.”
"Đúng vậy, cậu là một người đàn ông, tới khi dễ một cô gái thì ra làm sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhanh trở về đi, đừng náo loạn nữa, lỗ mãng hấp tấp giống cái gì.”
Julian mặt trướng thành màu gan heo, trừng mắt nhìn những người này, rõ ràng nơi này có rất nhiều người đều son sắt nói mẹ con Mellie là nữ vu, kết quả bọn họ bây giờ lại lật lọng không nhận, còn tới khiển trách anh ta!
Những người này...... Những người này!
Trong lòng anh ta ủy khuất phẫn nộ đến không được, gào lên một tiếng quay đầu chạy ra khỏi đám người.
Một đám người bị anh ta gào to hoảng sợ, một phụ nữ che ngực, không cao hứng mà nói: "Trước kia cũng không biết Julian là dạng người này, tính tình cũng quá táo bạo.”
"Đúng vậy, đột nhiên kêu to, dọa đến tôi, cậu ta không bởi vì Maggie chết mà bị kích thích đi?”
"Có thể là thế, gần đây cậu ta cũng không thích ra ngoài chơi, cũng không thích nói chuyện, không thích cười, sợ là thật xảy ra vấn đề.”
"Người cũng càng ngày càng âm trầm, đừng nói, có vẻ dọa người đâu, còn tùy thân cầm dao."
"Cha cậu ta sao lại cũng mặc kệ không quản."
Trong nháy mắt, trong miệng những người này lại truyền lên lời đồn đại.
Những lời đồn đại tựa như gió, thổi qua mỗi người, vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Sau khi kết thúc hết thảy Hersha mới nghe được tin tức vội vàng chạy tới, nhìn thấy Mellie còn đang yên lặng rơi lệ, vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, mang cô ra khỏi đám người.
Cô ấy thật cẩn thận mà an ủi vài câu, còn lấy khăn tay ra cho cô lau nước mắt.
Hai người ngồi ở trên đường bên ngoài chợ, Mai Lật nắm khăn tay, cảm xúc bình tĩnh, chỉ còn có đôi mắt hơi đỏ. Cô vốn dĩ chính là giả vờ, đương nhiên khôi phục nhanh.
" Cậu không có việc gì chứ, Mellie?”
" Không có việc gì.”
"Julian sao có thể đối với cậu như vậy, anh ta thật là ngớ ngẩn!”
"Thôi...... Hersha, mọi người đều nói tôi là nữ vu, cậu cũng cảm thấy như vậy sao?” Mai Lật hiện giờ mới phản ứng lại, lần trước tiểu đồng bạn tới tìm mình chơi, vì sao bộ dáng muốn nói lại thôi, lo lắng sốt ruột, sợ là đã nghe được những lời đồn đãi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro