Hoàng Hôn Cuối...
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Mai Lật sớm đã đi vào giấc ngủ, cả tòa nhà đều lặng lẽ chìm trong bóng tối.
một chút ánh trăng tối tăm không rõ trốn vào tầng mây, Julian nhìn không rõ lắm cảnh vật trước mặt, một hồi lâu mới sờ soạng đi vào trước cửa.
Anh ta thở rất mạnh, dao cũng cầm không quá chắc.
Cửa nhà làm bằng gỗ, trong ngoài hai tầng, đều khóa chặt từ bên trong.
Julian thử dùng dao cạy, bởi vì không có kinh nghiệm lại nhìn không rõ lắm, cạy trong chốc lát cũng không thể cạy ra tầng thứ nhất.
Lúc anh ta do dự có nên thôi hay không, bỗng nhiên, lạch cạch một tiếng, cửa bị người ta mở ra từ bên trong.
Julian hoảng sợ, anh ta cho rằng mình bị phát hiện, hoảng loạn quay đầu liền muốn chạy.
Anh ta chạy quá nhanh, chớp mắt đã đến trong vườn, đang muốn trèo tường, không tự giác quay đầu nhìn thấy một phụ nữ mặc váy ngủ màu trắng đứng ở cạnh cửa, nửa người trên biển mất trong bóng tôi không thấy rõ ràng, tựa hồ đang lẳng lặng nhìn, một đôi mắt tỏa sáng ở trong bóng tối, giống như là cú mèo lúc trước ở trong rừng cây nhìn trộm anh ta.
Julian đột nhiên hoảng hốt, dừng động tác.
Anh ta giống như bị mê hoặc, thế nhưng quay đầu rồi trở về.
Người phụ nữ đứng ở cạnh cửa vươn tay, mở ra hai tay với anh ta. Thiếu niên biểu tình hơi dại ra chỉ cảm thấy mình gặp lại mẹ, mẹ chưa qua đời, đứng ở cửa đang gọi anh ta về nhà.
Con.
Anh ta chưa bao giờ là đứa con nghe lời, thích đi chơi khắp nơi, không kiên nhẫn ở nhà nghe mẹ lại nhải, còn thường xuyên ghét bỏ bà ấy.
Nhưng lúc này, nhìn "Mẹ” đứng ở cửa, Julian chỉ cảm thấy lòng tràn đầy nhu mộ, mặc kệ "Mẹ" muốn làm gì, anh ta cũng đều nguyện ý.
Anh ta đi bước một về phía cửa, biểu tình càng thêm đờ đẫn, động tác cũng càng thêm dại ra, dừng lại một chút mà hướng về đôi cánh tay gầy ốm trắng nõn, đi vào trong bóng tối.
Cạch --
Dao trong tay vô lực trơn tuột, rơi ở trên mặt đất, phát ra một tiếng nặng nề ầm ĩ.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, che dấu bóng dáng anh ta.
Cạch --
Mai Lật bị một âm thanh như tiếng sấm ầm ĩ làm bừng tỉnh. Cô có chút mê mang nghe một chút, lại không xác định thanh âm vang lên vừa rồi kia rốt cuộc là thật hay là mơ.
Cô trở mình, muốn tiếp tục ngủ, nhưng ngực giống như nghẹn thứ gì rất khó chịu.
Cô đứng dậy đi đến trước bàn uống nước, tùy ý từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ánh trăng treo ở bên tầng mây, so với trước khi đi ngủ càng rõ ràng hơn, chiếu lên hoa viên phía dưới, Có một bụi hoa kim tước giống như bị người ta dẫm, đổ gãy sang một bên.
Mai Lật: "???” Hoa kim tước của ta đang yên ổn sao lại bị dẫm gẫy, có động vật trong rừng rậm chạy vào trong vườn?
Nghĩ đến một tiếng động vừa rồi nghe được lúc nửa mộng nửa tỉnh, Mai Lật cảnh giác lên. hắn là sẽ không có trộm đâu?
Cô ở chỗ này gần một năm, ban đầu vẫn cảnh giác, nhưng sau đó lại phát hiện trong nhà có quỷ hồn, bên ngoài rừng rậm nơi nơi là yêu tinh, thường thường còn có quái vật đầm lầy ở ngoài bồi hồi, dần dần cô cũng không quá chú ý phòng bị người.
Bởi vì căn bản cũng không ai tới đây.
Thầm mắng mình lơi lỏng, cô lấy cái xẻng đặt ở trong phòng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng Phu nhân Pegg mở ra, bà ấy cũng không ở bên trong.
Phát hiện điểm này, so với khả năng trong nhà có trộm, càng làm Mai Lật cảm thấy khẩn trương.
Phu nhân Pegg đi ra ngoài? Vì sao? đi đâu?
Cô cầm cái xẻng xuống lầu, lầu một đen như mực, không có bất kì thanh âm gì, cô đã xoay chuyển trong nhà và phòng bếp, cũng không phát hiện trong bóng tối cất giấu người nào.
Đi đến góc đại sảnh, Mai Lật phát hiện cái tủ bát nhỏ đã bị dời đi, lộ ra cánh cửa thông xuống tầng hầm ngầm.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa kia, có chút không biết nên làm gì bây giờ.
Phu nhân Pegg không phải là vào tầng hầm ngầm đi ?
Về tầng hầm ngầm có gì, Mai Lật đã làm mấy lần ác mộng, cho nên cô đối với tầng hầm ngầm kính nhi viễn chi, không dám nhìn trộm đến cùng, lòng hiếu kỳ quá nhiều sẽ hại chết người.
Cô cầm theo cái xẻng yên lặng chuẩn bị về trên lầu đi ngủ, đúng lúc này, cô nghe thấy mấy tiếng rên rỉ thống khổ, thanh âm có vẻ đáng sợ.
Mai Lật ngừng bước chân lại, do dự mà quay đầu nhìn cánh cửa kia, cô cởi giày im lặng đến gần, thấy khe hở loáng thoáng lộ ra một chút ánh sáng, cúi người lắng nghe, lại có thanh âm vụn vặt truyền
ra.
"... Cầu xin bà...... Buông tha tôi...”
Mơ hồ nghe hàm hồ một tiếng, Mai Lật chỉ cảm thấy giữa mày nhảy dựng.
Mẹ kiếp, không phải đâu, bên trong đang làm hoạt động phạm pháp gì sao?
Tuy rằng không muốn quản bí mật của Phu nhân Pegg, nhưng bên trong giống như đang giết người a?!
Bởi vì bác Maggie mà hoài nghi phu nhân Pegg, Mai Lật lập tức liên tưởng đến mấy hình ảnh không tốt.
Cô không do dự nửa, một phen kéo ra cửa tầng hầm ngầm --
Hoàn toàn bất đồng với tầng hầm ngầm đen nhánh âm u trong tưởng tượng, phía dưới này càng như là một không gian khác. trên trăm căn cây cột kim sắc liên miên nổi ra ngoài, quang mang kim sắc lập loè nhu hòa, như là một mảnh rừng rậm mọc lên ở tầng hầm ngầm.
Trên mặt đất trải rất nhiều đá cuội màu trắng, một cái hồ nước thanh triệt trong suốt ở giữa những cây cột, mà Phu nhân Pegg trần truồng ngồi ở bên cạnh ao, váy ngủ treo một bên. Mái tóc dài màu đỏ ướt át, giống như đang tắm rửa, một tay còn cầm một quả táo màu đỏ cần một ngụm.
Một đám yêu tinh ánh nắng, yêu tinh đêm trăng cùng với các yêu tinh khác không biết, vây quanh ở bên người bà ấy nhanh nhẹn bay múa, tư thái hữu hảo, cảnh tượng tốt đẹp giống như hình ảnh đồng thoại.
Mai Lật nhất thời xúc động đứng ở đó, thấy các yêu tinh và Phu nhân Pegg cùng quay đầu nhìn mình, không khỏi cảm thấy xấu hổ lại nghi hoặc với hiện trạng này.
Đây...... Đây là chuyện gì? Vừa rồi thanh âm nghe thấy kia đâu? Cô lại lặng lẽ nhìn bốn phía, vẫn không thấy chỗ nào không đúng. một đám tiểu yêu tinh vây quanh Phu nhân Pegg, đối với cô đột nhiên xâm nhập khe khẽ nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ. Phu nhân Pegg không có mặc quần áo hờ hững mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia hình như là đang nhìn một người biển thải vào nhầm nhà tắm.
Mai Lật: "... Xin lỗi, nghe thấy một chút thanh âm kỳ quái, ngài cứ tiếp tục tắm.”
Phu nhân Pegg đây là có tật xấu gì, nửa đêm không ngủ được ở tầng hầm ngầm tắm rửa, không phải ban ngày thứ gì cũng không ăn sao, buổi tối tự mình trộm ăn quả táo, còn có tầng hầm ngầm nhiều tiểu yêu tinh như vậy, sao cô không biết?
Bà ấy rốt cuộc có phải nữ vu hay không?
Thế giới này thử cô không biết xem ra còn quá nhiều.
Mai Lật yên lặng quay đầu trở về, đóng lại cánh cửa thông tầng hầm ngầm.
một chút ánh trăng tối tăm không rõ trốn vào tầng mây, Julian nhìn không rõ lắm cảnh vật trước mặt, một hồi lâu mới sờ soạng đi vào trước cửa.
Anh ta thở rất mạnh, dao cũng cầm không quá chắc.
Cửa nhà làm bằng gỗ, trong ngoài hai tầng, đều khóa chặt từ bên trong.
Julian thử dùng dao cạy, bởi vì không có kinh nghiệm lại nhìn không rõ lắm, cạy trong chốc lát cũng không thể cạy ra tầng thứ nhất.
Lúc anh ta do dự có nên thôi hay không, bỗng nhiên, lạch cạch một tiếng, cửa bị người ta mở ra từ bên trong.
Julian hoảng sợ, anh ta cho rằng mình bị phát hiện, hoảng loạn quay đầu liền muốn chạy.
Anh ta chạy quá nhanh, chớp mắt đã đến trong vườn, đang muốn trèo tường, không tự giác quay đầu nhìn thấy một phụ nữ mặc váy ngủ màu trắng đứng ở cạnh cửa, nửa người trên biển mất trong bóng tôi không thấy rõ ràng, tựa hồ đang lẳng lặng nhìn, một đôi mắt tỏa sáng ở trong bóng tối, giống như là cú mèo lúc trước ở trong rừng cây nhìn trộm anh ta.
Julian đột nhiên hoảng hốt, dừng động tác.
Anh ta giống như bị mê hoặc, thế nhưng quay đầu rồi trở về.
Người phụ nữ đứng ở cạnh cửa vươn tay, mở ra hai tay với anh ta. Thiếu niên biểu tình hơi dại ra chỉ cảm thấy mình gặp lại mẹ, mẹ chưa qua đời, đứng ở cửa đang gọi anh ta về nhà.
Con.
Anh ta chưa bao giờ là đứa con nghe lời, thích đi chơi khắp nơi, không kiên nhẫn ở nhà nghe mẹ lại nhải, còn thường xuyên ghét bỏ bà ấy.
Nhưng lúc này, nhìn "Mẹ” đứng ở cửa, Julian chỉ cảm thấy lòng tràn đầy nhu mộ, mặc kệ "Mẹ" muốn làm gì, anh ta cũng đều nguyện ý.
Anh ta đi bước một về phía cửa, biểu tình càng thêm đờ đẫn, động tác cũng càng thêm dại ra, dừng lại một chút mà hướng về đôi cánh tay gầy ốm trắng nõn, đi vào trong bóng tối.
Cạch --
Dao trong tay vô lực trơn tuột, rơi ở trên mặt đất, phát ra một tiếng nặng nề ầm ĩ.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, che dấu bóng dáng anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cạch --
Mai Lật bị một âm thanh như tiếng sấm ầm ĩ làm bừng tỉnh. Cô có chút mê mang nghe một chút, lại không xác định thanh âm vang lên vừa rồi kia rốt cuộc là thật hay là mơ.
Cô trở mình, muốn tiếp tục ngủ, nhưng ngực giống như nghẹn thứ gì rất khó chịu.
Cô đứng dậy đi đến trước bàn uống nước, tùy ý từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ánh trăng treo ở bên tầng mây, so với trước khi đi ngủ càng rõ ràng hơn, chiếu lên hoa viên phía dưới, Có một bụi hoa kim tước giống như bị người ta dẫm, đổ gãy sang một bên.
Mai Lật: "???” Hoa kim tước của ta đang yên ổn sao lại bị dẫm gẫy, có động vật trong rừng rậm chạy vào trong vườn?
Nghĩ đến một tiếng động vừa rồi nghe được lúc nửa mộng nửa tỉnh, Mai Lật cảnh giác lên. hắn là sẽ không có trộm đâu?
Cô ở chỗ này gần một năm, ban đầu vẫn cảnh giác, nhưng sau đó lại phát hiện trong nhà có quỷ hồn, bên ngoài rừng rậm nơi nơi là yêu tinh, thường thường còn có quái vật đầm lầy ở ngoài bồi hồi, dần dần cô cũng không quá chú ý phòng bị người.
Bởi vì căn bản cũng không ai tới đây.
Thầm mắng mình lơi lỏng, cô lấy cái xẻng đặt ở trong phòng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng Phu nhân Pegg mở ra, bà ấy cũng không ở bên trong.
Phát hiện điểm này, so với khả năng trong nhà có trộm, càng làm Mai Lật cảm thấy khẩn trương.
Phu nhân Pegg đi ra ngoài? Vì sao? đi đâu?
Cô cầm cái xẻng xuống lầu, lầu một đen như mực, không có bất kì thanh âm gì, cô đã xoay chuyển trong nhà và phòng bếp, cũng không phát hiện trong bóng tối cất giấu người nào.
Đi đến góc đại sảnh, Mai Lật phát hiện cái tủ bát nhỏ đã bị dời đi, lộ ra cánh cửa thông xuống tầng hầm ngầm.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa kia, có chút không biết nên làm gì bây giờ.
Phu nhân Pegg không phải là vào tầng hầm ngầm đi ?
Về tầng hầm ngầm có gì, Mai Lật đã làm mấy lần ác mộng, cho nên cô đối với tầng hầm ngầm kính nhi viễn chi, không dám nhìn trộm đến cùng, lòng hiếu kỳ quá nhiều sẽ hại chết người.
Cô cầm theo cái xẻng yên lặng chuẩn bị về trên lầu đi ngủ, đúng lúc này, cô nghe thấy mấy tiếng rên rỉ thống khổ, thanh âm có vẻ đáng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mai Lật ngừng bước chân lại, do dự mà quay đầu nhìn cánh cửa kia, cô cởi giày im lặng đến gần, thấy khe hở loáng thoáng lộ ra một chút ánh sáng, cúi người lắng nghe, lại có thanh âm vụn vặt truyền
ra.
"... Cầu xin bà...... Buông tha tôi...”
Mơ hồ nghe hàm hồ một tiếng, Mai Lật chỉ cảm thấy giữa mày nhảy dựng.
Mẹ kiếp, không phải đâu, bên trong đang làm hoạt động phạm pháp gì sao?
Tuy rằng không muốn quản bí mật của Phu nhân Pegg, nhưng bên trong giống như đang giết người a?!
Bởi vì bác Maggie mà hoài nghi phu nhân Pegg, Mai Lật lập tức liên tưởng đến mấy hình ảnh không tốt.
Cô không do dự nửa, một phen kéo ra cửa tầng hầm ngầm --
Hoàn toàn bất đồng với tầng hầm ngầm đen nhánh âm u trong tưởng tượng, phía dưới này càng như là một không gian khác. trên trăm căn cây cột kim sắc liên miên nổi ra ngoài, quang mang kim sắc lập loè nhu hòa, như là một mảnh rừng rậm mọc lên ở tầng hầm ngầm.
Trên mặt đất trải rất nhiều đá cuội màu trắng, một cái hồ nước thanh triệt trong suốt ở giữa những cây cột, mà Phu nhân Pegg trần truồng ngồi ở bên cạnh ao, váy ngủ treo một bên. Mái tóc dài màu đỏ ướt át, giống như đang tắm rửa, một tay còn cầm một quả táo màu đỏ cần một ngụm.
Một đám yêu tinh ánh nắng, yêu tinh đêm trăng cùng với các yêu tinh khác không biết, vây quanh ở bên người bà ấy nhanh nhẹn bay múa, tư thái hữu hảo, cảnh tượng tốt đẹp giống như hình ảnh đồng thoại.
Mai Lật nhất thời xúc động đứng ở đó, thấy các yêu tinh và Phu nhân Pegg cùng quay đầu nhìn mình, không khỏi cảm thấy xấu hổ lại nghi hoặc với hiện trạng này.
Đây...... Đây là chuyện gì? Vừa rồi thanh âm nghe thấy kia đâu? Cô lại lặng lẽ nhìn bốn phía, vẫn không thấy chỗ nào không đúng. một đám tiểu yêu tinh vây quanh Phu nhân Pegg, đối với cô đột nhiên xâm nhập khe khẽ nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ. Phu nhân Pegg không có mặc quần áo hờ hững mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia hình như là đang nhìn một người biển thải vào nhầm nhà tắm.
Mai Lật: "... Xin lỗi, nghe thấy một chút thanh âm kỳ quái, ngài cứ tiếp tục tắm.”
Phu nhân Pegg đây là có tật xấu gì, nửa đêm không ngủ được ở tầng hầm ngầm tắm rửa, không phải ban ngày thứ gì cũng không ăn sao, buổi tối tự mình trộm ăn quả táo, còn có tầng hầm ngầm nhiều tiểu yêu tinh như vậy, sao cô không biết?
Bà ấy rốt cuộc có phải nữ vu hay không?
Thế giới này thử cô không biết xem ra còn quá nhiều.
Mai Lật yên lặng quay đầu trở về, đóng lại cánh cửa thông tầng hầm ngầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro