Kết Hôn
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Không đến hai ngày, lại có mấy đội ngũ nghiên cứu từ các khu khác cũng lục tục tới nơi này.
Nhiều khu như vậy trên cơ bản đều làm theo ý mình, mọi người bề ngoài hữu hảo, nhưng ngấm ngầm khó tránh khỏi có cạnh tranh, hơn nữa có khu quan hệ tốt, có khu quan hệ căng thẳng, thật sự phức tap.
Về những tình huống giao thiệp cụ thể đó, Tần Minh Hoàng là quần chúng ăn dưa cũng không rõ ràng, cô chỉ biết lại có thêm rất nhiều nhân viên nghiên cứu quay quanh thi thể cá khổng lồ. Hơn trăm người vây quanh thân thể thật lớn bò lên bờ xuống, như là một đám kiển bốc dỡ đồ ăn.
Tần Minh Hoàng nhàn rỗi không có việc gì, luôn lười nhác ngồi ở đó nhìn bọn họ làm việc, tựa như khi còn nhỏ xem kiến chuyển nhà. Người một khi nhàn rỗi không có việc gì liền thích nghĩ đông nghĩ tây, Kỷ Luân ở bên cô, ngẫu nhiên sẽ lộ ra một chút hoang mang lo lắng.
"Thân ái, em là bởi vì không thể ăn được cá khổng lồ mà khổ sở sao?” hắn hỏi.
Hắn phát hiện Tần Minh Hoàng nhìn con cá khổng lồ kia tựa hồ có chút khổ sở, căn cứ thói quen quá khứ để phỏng đoán, giống cái của mình để ý đồ ăn, cho nên hắn nghĩ, có thể là cô muốn ăn con cá khổng lồ này.
Tần Minh Hoàng vắt chân ha ha cười hai tiếng, thuận miệng nói: "Đúng đúng, bởi vì không thể ăn con cá này, em quá khổ sở."
Kỷ Luân ghé sát vào cô, ngửi ngửi trên người cô, lại có chút không xác định, "Thân ái, em hình như không phải bởi vì cái này mà khổ sở.”
Hắn có thể thông qua khí vị để phân biệt cảm xúc, nhưng cảm xúc của nhân loại quá phức tạp, trong nháy mắt có thể sinh ra vô số loại cảm xúc, cũng phân bổ ra hơi thở bất đồng.
Kỷ Luân thật giống như đang phân tích các loại thành phần phức tạp của hương liệu, cái khỉ vị này thuộc về vui sướng, cái khí vị kia thuộc về thương tâm, cái khí vị này đại biểu là thích ý, cái khí vị kia tỏ vẻ đau đớn......
Giống như vậy, trong nháy mắt khi Tần Minh Hoàng tản mát ra rất nhiều loại khí vị phức tạp, hắn chỉ biết hiện tại cô có cảm xúc như vậy, lại không cách nào đoán được đủ loại cảm xúc phức tạp đó vì sao mà ra đời.
Tần Minh Hoàng thấy hắn đầy mặt suy tư, phụt cười vui vẻ. Làm gì? anh thật là ngửi hương biết người sao?
Kỷ Luân lặng lẽ vươn một cái chi dán ở trên da thịt Tần Minh Hoàng, quấn vòng quanh cổ tay của cô một vòng, hẳn bắt chước khứu giác nhân loại vẫn không so được với hệ thống cảm giác bản thể, chi của hắn có năng lực bắt giữ tin tức nhạy bén nhất, diện tích tiếp xúc càng lớn càng có thể kỹ càng tỉ mỉ thâm nhập mà giải đọc hết thảy bí mật của cô.
Tần Minh Hoàng tùy ý hắn quấn lấy tay mình nghiên cứu, kéo kéo vòng mềm trên cổ tay nghĩ thầm, được rồi, đây lại tới một trung y bắt mạch.
Một chút nhớ nhà u sầu và buồn bã khó được của cô, toàn bộ bị một loạt hành vi này của Kỷ Luân quấy rầy.
Ngẫm lại cũng thật thần kỳ, nhân loại coi hắn như đối tượng hiểm lạ để nghiên cứu, kết quả hắn lại ở đây nghiên cứu cô, mỗi ngày phân tích khí vị, hành vi, yêu thích...... của cô. Làm không biết mệt.
"Sư huynh, giáo sư gọi điện thoại tới, anh nghe một chút." Đầy mặt lạnh nhạt, Kiều An cầm một chiếc điện thoại đi tới, tỏ vẻ thờ ơ với hai người đang nắm tay nghiêng ngả.
So với hai ngày trước khó có thể chịu nổi, hiện tại Kiều An dường như bởi vì Kỷ Luân biến hóa quá lớn mà thoáng hết hy vọng, thu liễm lại diễn xuất khoa trương lúc trước, chỉ tận sức khuyến khích Kỷ Luân trở về tiếp tục nghiên cứu, đến liếc mắt cũng không muốn nhìn Tần Minh Hoàng một cái.
Tần Minh Hoàng cũng không chủ động trêu chọc cô ta, đôi mắt nhìn chằm chằm cái điện thoại kia. Kỷ Luân duỗi tay tiếp điện thoại, đưa cho Tần Minh Hoàng nhìn xem.
Cái di động này màn hình rất nhỏ, còn đều là phím ẩn, tựa hồ không có công năng giải trí.
Lúc trước ở Nhân Lai, Tần Minh Hoàng đã phát hiện, thế giới này trình độ phát triển khoa học kỹ thuật không giống thế giới của cô.
Ví dụ như di động này, lúc trước cô còn muốn tìm di động cảm ứng chơi trò chơi, kết quả tìm được đều là cái loại di động ấn phím cồng kềnh, còn to hơn cả cái đầu, so với di động càng thích hợp coi như vũ khí đập người, đập hạch đào cũng được.
Máy tính rất ít thấy, phần lớn nhìn qua như laptop nhưng vừa dày lại nặng, vẻ ngoài một lời khó nói hết. Trong nhà người bình thường nhiều nhất vẫn chỉ là TV, nhìn qua internet cũng không phát triển.
Phát hiện không thể chơi trò chơi, Tần Minh Hoàng cảm thấy lạc thú sinh hoạt lại mất đi một mảng lớn.
Hiện giờ Kiều An đưa tới cái di động này, đã là cái di động nhỏ nhắn tinh xảo nhất cô từng nhìn thấy thế giới này, trên màn hình hiện ra một ông già, thế nhưng còn là cuộc gọi video.
Ông già này chính là giáo sư Tư trong truyền thuyết, theo Kiều An nói ông ấy rất thương yêu học sinh Kỷ Luân, nhưng xem vẻ mặt ông ấy không thoải mái, thật đúng là cảm giác không ra bao nhiêu yêu thương.
Màn ảnh chiếu đến mặt Kỷ Luân, Dịch Tư giáo thự liền lấy một loại thái độ cường ngạnh không cho cư tuyệt nói: "Kỷ Luân, bên này thấy có việc cho anh làm, anh lập tức trở về.”
Tần Minh Hoàng lo lắng đầu óc này của Luân không thể ứng phó, nghĩ muốn thay hắn trả lời một chút hay không, miễn cho nhanh như vậy đã bại lộ, nhưng còn chưa nói ra miệng, cô liền thấy Kỷ Luân bình tĩnh mà nói với ông già bên kia: "Giáo sư, bây giờ còn chưa được, chờ đến bên này công tác thu thập mẫu nghiên cứu kết thúc, Con sẽ cùng những người khác trở về.”
Tần Minh Hoàng sửng sốt, hiện tại hắn có dạng này, hoàn toàn không giống "Bạch tuộc lớn ôn nhu hiền huệ” cô quen thuộc, khả năng càng như là nhân loại Kỷ Luân kia.
Cô ý vị không rõ mà nhìn hắn một cái.
Cuộc gọi ngắn gọn thực nhanh dừng lại, lấy một câu rất là bất mãn của giáo sư Dịch Tư là "Tùy anh, tôi đây là người làm thầy hiện giờ cũng không quản được anh” mà kết thúc.
Lúc trước dù giáo sư Khang Tập hay Kiều An đều chuẩn bị ở chỗ này trường kỳ thủ vững, hiện giờ tình huống có biển, không chỉ bởi vì Tần Minh Hoàng cùng Kỷ Luân, còn bởi vì đoàn nghiên cứu của khu khác lục tục tới quá nhiều, vượt quá lúc trước bọn họ tưởng tượng.
Có vài khu mang danh lưu manh, quan hệ không tốt cùng bọn họ, đi vào nơi này xong, cùng nghiên cứu nhân viên bạo phát rất nhiều lần khắc khẩu.
Việc này còn là bởi vì cái lỗ kỳ quái trên đầu cá lớn kia, những đội ngũ đó cảm thấy bọn họ là nhóm đến đầu tiên đã tư tàng mẫu nghiên cứu quan trọng nhất, yêu cầu bọn họ lấy ra chia sẻ.
Nhiều khu như vậy trên cơ bản đều làm theo ý mình, mọi người bề ngoài hữu hảo, nhưng ngấm ngầm khó tránh khỏi có cạnh tranh, hơn nữa có khu quan hệ tốt, có khu quan hệ căng thẳng, thật sự phức tap.
Về những tình huống giao thiệp cụ thể đó, Tần Minh Hoàng là quần chúng ăn dưa cũng không rõ ràng, cô chỉ biết lại có thêm rất nhiều nhân viên nghiên cứu quay quanh thi thể cá khổng lồ. Hơn trăm người vây quanh thân thể thật lớn bò lên bờ xuống, như là một đám kiển bốc dỡ đồ ăn.
Tần Minh Hoàng nhàn rỗi không có việc gì, luôn lười nhác ngồi ở đó nhìn bọn họ làm việc, tựa như khi còn nhỏ xem kiến chuyển nhà. Người một khi nhàn rỗi không có việc gì liền thích nghĩ đông nghĩ tây, Kỷ Luân ở bên cô, ngẫu nhiên sẽ lộ ra một chút hoang mang lo lắng.
"Thân ái, em là bởi vì không thể ăn được cá khổng lồ mà khổ sở sao?” hắn hỏi.
Hắn phát hiện Tần Minh Hoàng nhìn con cá khổng lồ kia tựa hồ có chút khổ sở, căn cứ thói quen quá khứ để phỏng đoán, giống cái của mình để ý đồ ăn, cho nên hắn nghĩ, có thể là cô muốn ăn con cá khổng lồ này.
Tần Minh Hoàng vắt chân ha ha cười hai tiếng, thuận miệng nói: "Đúng đúng, bởi vì không thể ăn con cá này, em quá khổ sở."
Kỷ Luân ghé sát vào cô, ngửi ngửi trên người cô, lại có chút không xác định, "Thân ái, em hình như không phải bởi vì cái này mà khổ sở.”
Hắn có thể thông qua khí vị để phân biệt cảm xúc, nhưng cảm xúc của nhân loại quá phức tạp, trong nháy mắt có thể sinh ra vô số loại cảm xúc, cũng phân bổ ra hơi thở bất đồng.
Kỷ Luân thật giống như đang phân tích các loại thành phần phức tạp của hương liệu, cái khỉ vị này thuộc về vui sướng, cái khí vị kia thuộc về thương tâm, cái khí vị này đại biểu là thích ý, cái khí vị kia tỏ vẻ đau đớn......
Giống như vậy, trong nháy mắt khi Tần Minh Hoàng tản mát ra rất nhiều loại khí vị phức tạp, hắn chỉ biết hiện tại cô có cảm xúc như vậy, lại không cách nào đoán được đủ loại cảm xúc phức tạp đó vì sao mà ra đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Minh Hoàng thấy hắn đầy mặt suy tư, phụt cười vui vẻ. Làm gì? anh thật là ngửi hương biết người sao?
Kỷ Luân lặng lẽ vươn một cái chi dán ở trên da thịt Tần Minh Hoàng, quấn vòng quanh cổ tay của cô một vòng, hẳn bắt chước khứu giác nhân loại vẫn không so được với hệ thống cảm giác bản thể, chi của hắn có năng lực bắt giữ tin tức nhạy bén nhất, diện tích tiếp xúc càng lớn càng có thể kỹ càng tỉ mỉ thâm nhập mà giải đọc hết thảy bí mật của cô.
Tần Minh Hoàng tùy ý hắn quấn lấy tay mình nghiên cứu, kéo kéo vòng mềm trên cổ tay nghĩ thầm, được rồi, đây lại tới một trung y bắt mạch.
Một chút nhớ nhà u sầu và buồn bã khó được của cô, toàn bộ bị một loạt hành vi này của Kỷ Luân quấy rầy.
Ngẫm lại cũng thật thần kỳ, nhân loại coi hắn như đối tượng hiểm lạ để nghiên cứu, kết quả hắn lại ở đây nghiên cứu cô, mỗi ngày phân tích khí vị, hành vi, yêu thích...... của cô. Làm không biết mệt.
"Sư huynh, giáo sư gọi điện thoại tới, anh nghe một chút." Đầy mặt lạnh nhạt, Kiều An cầm một chiếc điện thoại đi tới, tỏ vẻ thờ ơ với hai người đang nắm tay nghiêng ngả.
So với hai ngày trước khó có thể chịu nổi, hiện tại Kiều An dường như bởi vì Kỷ Luân biến hóa quá lớn mà thoáng hết hy vọng, thu liễm lại diễn xuất khoa trương lúc trước, chỉ tận sức khuyến khích Kỷ Luân trở về tiếp tục nghiên cứu, đến liếc mắt cũng không muốn nhìn Tần Minh Hoàng một cái.
Tần Minh Hoàng cũng không chủ động trêu chọc cô ta, đôi mắt nhìn chằm chằm cái điện thoại kia. Kỷ Luân duỗi tay tiếp điện thoại, đưa cho Tần Minh Hoàng nhìn xem.
Cái di động này màn hình rất nhỏ, còn đều là phím ẩn, tựa hồ không có công năng giải trí.
Lúc trước ở Nhân Lai, Tần Minh Hoàng đã phát hiện, thế giới này trình độ phát triển khoa học kỹ thuật không giống thế giới của cô.
Ví dụ như di động này, lúc trước cô còn muốn tìm di động cảm ứng chơi trò chơi, kết quả tìm được đều là cái loại di động ấn phím cồng kềnh, còn to hơn cả cái đầu, so với di động càng thích hợp coi như vũ khí đập người, đập hạch đào cũng được.
Máy tính rất ít thấy, phần lớn nhìn qua như laptop nhưng vừa dày lại nặng, vẻ ngoài một lời khó nói hết. Trong nhà người bình thường nhiều nhất vẫn chỉ là TV, nhìn qua internet cũng không phát triển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phát hiện không thể chơi trò chơi, Tần Minh Hoàng cảm thấy lạc thú sinh hoạt lại mất đi một mảng lớn.
Hiện giờ Kiều An đưa tới cái di động này, đã là cái di động nhỏ nhắn tinh xảo nhất cô từng nhìn thấy thế giới này, trên màn hình hiện ra một ông già, thế nhưng còn là cuộc gọi video.
Ông già này chính là giáo sư Tư trong truyền thuyết, theo Kiều An nói ông ấy rất thương yêu học sinh Kỷ Luân, nhưng xem vẻ mặt ông ấy không thoải mái, thật đúng là cảm giác không ra bao nhiêu yêu thương.
Màn ảnh chiếu đến mặt Kỷ Luân, Dịch Tư giáo thự liền lấy một loại thái độ cường ngạnh không cho cư tuyệt nói: "Kỷ Luân, bên này thấy có việc cho anh làm, anh lập tức trở về.”
Tần Minh Hoàng lo lắng đầu óc này của Luân không thể ứng phó, nghĩ muốn thay hắn trả lời một chút hay không, miễn cho nhanh như vậy đã bại lộ, nhưng còn chưa nói ra miệng, cô liền thấy Kỷ Luân bình tĩnh mà nói với ông già bên kia: "Giáo sư, bây giờ còn chưa được, chờ đến bên này công tác thu thập mẫu nghiên cứu kết thúc, Con sẽ cùng những người khác trở về.”
Tần Minh Hoàng sửng sốt, hiện tại hắn có dạng này, hoàn toàn không giống "Bạch tuộc lớn ôn nhu hiền huệ” cô quen thuộc, khả năng càng như là nhân loại Kỷ Luân kia.
Cô ý vị không rõ mà nhìn hắn một cái.
Cuộc gọi ngắn gọn thực nhanh dừng lại, lấy một câu rất là bất mãn của giáo sư Dịch Tư là "Tùy anh, tôi đây là người làm thầy hiện giờ cũng không quản được anh” mà kết thúc.
Lúc trước dù giáo sư Khang Tập hay Kiều An đều chuẩn bị ở chỗ này trường kỳ thủ vững, hiện giờ tình huống có biển, không chỉ bởi vì Tần Minh Hoàng cùng Kỷ Luân, còn bởi vì đoàn nghiên cứu của khu khác lục tục tới quá nhiều, vượt quá lúc trước bọn họ tưởng tượng.
Có vài khu mang danh lưu manh, quan hệ không tốt cùng bọn họ, đi vào nơi này xong, cùng nghiên cứu nhân viên bạo phát rất nhiều lần khắc khẩu.
Việc này còn là bởi vì cái lỗ kỳ quái trên đầu cá lớn kia, những đội ngũ đó cảm thấy bọn họ là nhóm đến đầu tiên đã tư tàng mẫu nghiên cứu quan trọng nhất, yêu cầu bọn họ lấy ra chia sẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro