Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Kinh Hách

Phù Hoa

2024-11-18 20:50:45

Mưa sa gió giật ban đêm, hai tay đập lên cửa sổ, ở trên kính để lại vài vệt nước bùn là dấu vết lôi kéo -- đúng là cảnh tượng trong phim kinh dị kinh điển.

Sắc trời bên ngoài so với trong phòng còn sáng hơn, bởi vậy hai cái tay dán ở trên cửa sổ cũng đặc biệt rõ ràng, ngón tay khô gầy thon dài như là cành cây xòe ra mấy cánh.

Mai Lật giật mình sợ tới mức hoàn toàn thanh tỉnh, cô nằm ở trong chăn ẩm, nhìn hai cái tay chậm rì rì đập lên cửa sổ, da đầu không ngừng căng lên, cảm giác như là rót một lọ nước có ga vào trong óc.

Phòng cô ở tầng hai, tầng dưới cùng phải cao đến 3 mét, muốn đập tay lên cửa sổ tầng hai, không thể nghi ngờ chính là quái vật đầm lầy dài ngoằng kia.

Là bởi vì trời mưa, hắn mới có thể thoát ra đầm lầy đi vào chung quanh nhà sao? Mai Lật ẩn ngực, cảm giác được trái tim trong ngực đang dồn dập nhảy lên.

Cô trừng mắt nhìn hai cái tay, hơi hơi đứng dậy, dùng bàn tay mướt mồ hôi sờ tới một cái ghế đặt ở mép giường.

Nếu quái vật đầm lầy có thể vào nhà, cô tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết!

Nhưng mà, theo thể mưa nhỏ dần, cái tay đập cửa sổ chậm rãi dời đi, bên ngoài an tĩnh lại.

Cửa kính dính đầy hơi nước, mông lung như sương mù, chỉ còn lại hai cái dấu tay nhợt nhạt.

Từ lúc bị bừng tỉnh đã không ngủ lại được, Mai Lật mở mắt thức cả đêm, chờ đến ban đêm qua đi, tia nắng ban mai buông xuống, cô mới xoa xoa hốc mắt có chút chua xót, đeo hai cái quầng thâm mắt rời giường.

Nơi này trời mưa đến thật nhanh, dứt khoát lưu loát, một chút cũng không thích ướt át bẩn thỉu, làm ra tư thế mưa dầm kéo dài triền miên Thái dương sáng sớm lại vội vàng đi ra, như cũ là ánh sáng xuyên qua hơi nước trong rừng cây mông lung, bày ra một loại kim sắc mỹ lệ.

Mai Lật đứng ở phía dưới cửa sổ của mình, thấy chân tường vốn mọc đầy cỏ dại, hiện giờ nhiều ra một vũng bùn nhỏ, bên trong còn đọng một tầng nước mưa.

Ở bên cạnh vũng bùn, để hai đoạn gậy gỗ dính bùn, nhìn hai đoạn gậy gỗ đã gãy, khóe mắt Mai Lật nhịn không được run rẩy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vẫn là cái gậy lúc trước cô đánh quái mới gãy.

Quái vật đầm lầy bởi vì mang thù cho nên đi theo cô? Không biết nếu để hắn đánh trả, có thể xong việc này hay không.

Cô trầm mặc một lát, trở về lấy công cụ, múc nước trong vũng bùn ra, sau đó bắc một đống củi ở trên vũng bùn bắt đầu nhóm lửa.

Chỉ cần có thể làm đất khô cứng thành cục, vũng bùn sẽ không còn tồn tại nữa.

Vì không lãng phí củi lửa, cô còn ở trên đó đặt nồi nấu nước.

Kiên quyết lấp kín hết thảy lỗ hổng để quái vật đầm lầy có khả năng xuất hiện, tự nhận là đã tìm được đường sống trong chỗ chết ba lần từ dưới tay quái vật đầm lầy, Mai Lật như lâm đại địch, biểu tình trầm trọng mà làm hết thảy.

Còn hai đoạn gây gãy, bị cô cảnh giác mà đẩy mạnh vào đống lửa cùng đốt lên, chỉ là cô không dám chạm vào, vạn nhất có cái gì nguyền rủa thì làm sao bây giờ.

Xác nhận giải quyết toàn bộ tai hoạ ngầm chung quanh, trong nhà đã an toàn, Mai Lật nghênh đón một người khách đến thăm.

Hersha cầm theo rổ, do dự chần chờ mà đứng ở cửa hoa viên nhìn xung quanh.

"Hersha?” Mai Lật cũng không hỏi cô ấy tới thể nào, mà trực tiếp để mở cửa viện, nói: "Hoan nghênh cậu tới đây chơi.”

Quả nhiên, Hersha lập tức lộ ra biểu tình thả lỏng sung sướng. cô ấy đột nhiên tới, còn tưởng rằng Mellie sẽ có chút không cao hứng đầu, kết quả cô than thiện như vậy, lập tức khiến cho cô ấy cảm thấy cô thiệt tình coi mình như bạn bè, trong lòng vui rạo rực.

"Ngày hôm qua nghe cậu nói muốn trồng rau nhưng lại không có kinh nghiệm, hôm nay vừa vặn không có việc gì tôi liền tới đây xem cậu trồng thể nào, cần tôi hỗ trợ không?"

Mai Lật đưa cô gái nhiệt tình này vào nhà, "Nếu cậu có thể hỗ trợ thì thật tốt quá, tôi cũng không biết mình trồng những thứ này có đúng không, cậu giúp tôi nhìn xem.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người đi đến bên mảnh đất trồng rau, Hersha quả nhiên giống mô giống dạng mà chỉ điểm cô một phen, "..... Cái này trông quá dày, cách nhau tốt nhất là một khoảng bằng bàn tay, còn cái này, không thể tưới quá nhiều nước, nếu không lá cây thực dễ bị vàng.....

Nói nói, cô ấy bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt, ngẩng đầu lên, nhìn bên cửa sổ thấy lầu hai tựa hồ có bóng người, cô ấy hoảng sợ, lại nhìn chăm chú, rồi lại cái gì cũng không có, chỉ có bức màn màu xanh lục mà thôi.

Thấy cô ấy bỗng dừng lại, Mai Lật hỏi: "Làm sao vậy?”

Hersha do dự, lắc lắc đầu, tiếp tục giảng giải kiến thức trồng rau đơn giản cho cô. Mai Lật mời đồng bàn này ở lại ăn bữa cơm, Hersha cũng vui vẻ đáp ứng, hơn nữa đáp ứng tự mình nấu ăn.

Mai Lật thật vừa lòng -- tốt quá, cuối cùng có thể nhìn thấy người bản địa nấu ăn như thế nào.

Ngày thường cô làm những món đó chẳng ra sắc thái gì, phu nhân Pegg đều ăn thật ít. Cứ tiếp tục như vậy, cô lo lắng lại qua một thời gian nữa sẽ phải tổ chức lễ tang.

Cơm trưa ăn ở trong hoa viên, trong hoa viên hoa nở khắp xán lạn, còn có đại thụ có thể che nắng cùng với cổng vòm hoa tươi.

Mai Lật ban đầu đi vào thế giới này, cỏ dại trong sân mọc thành cụm, không được xử lý, sau đó cô vừa tự hỏi nhân sinh vừa thuận tay tu chỉnh cả sân, hiện giờ hoa viên này đã một lần nữa toả sáng sức sống và xinh đẹp.

Kiến thức sửa sang sân và tu bổ hoa mộc, là người giúp đỡ kiêm bạn qua thư từ Tần phu nhân ngẫu nhiên viết thư chia sẻ cuộc sống đã nhắc tới, Tần phu nhân tựa hồ là phu nhân trung niên sinh hoạt nhàn nhã, trong nhà có hoa viên rất lớn.

Chịu ảnh hưởng của bà ấy, Mai Lật cũng có ý thức mà xem một ít nội dung liên quan đến vườn tược cùng trồng hoa.

Chẳng qua nếu sớm biết đến bây giờ lại rơi xuống hoàn cảnh này, có lẽ lúc trước nên xem thêm kiến thức trồng rau mới càng thích hợp.

Hersha cực kỳ hâm mộ hoa viên, không ngừng khích lệ, "thật đẹp, Mellie, hoa viên của cậu thật xinh đẹp a, chúng ta nơi này không còn có hoa viên xinh đẹp như vậy!”

Mai Lật chuyên tâm nhấm nháp đồ ăn Hersha làm ra, trong lòng có chút thất vọng. không phải người sinh trưởng ở địa phương, quả nhiên không quá thích ứng khẩu vị bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Số ký tự: 0